Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 29: Chương 29: Biến Cố (3)




Team: Vạn Yên Chi Sào.

Trong Tiêu Môn có hơn hai trăm ba mươi khu vực lớn nhỏ, mà bố cục tương đối không quy luật, trong đó một bộ phận đại viện, bề ngoài của nó hoàn toàn giống nhau như đúc. Đừng nói hôm qua có họ hàng Tiêu gia mới đến, cho dù ở lại đây mười ngày hai mươi ngày, cũng không nhất định có thể biết rõ vị trí và chủ nhân của tất cả các viện. Cho nên, Tiêu Triệt tin tưởng Tiêu Cửu kia hoàn toàn chưa từng đi qua tiểu viện của Tiêu Linh Tịch... Liền tính ngày hôm qua cố ý đi qua một chút, hôm nay cũng không nhất định có thể tìm đến trong thời gian ngắn, hắn ta chỉ chạy không một vòng, sau đó ôm cái hộp đựng Thông Huyền rồi trở về mà thôi.

Tiêu Cửu trầm mặc, còn sắc mặt của Tiêu Cuồng Vân và Tiêu Vân Hải bọn họ lập tức trở nên khó coi, khiến cho dù có là người ngu đi nữa, cũng bắt đầu hiểu ra gì đó.

Vấn đề đầu tiên của Tiêu Triệt, Tiêu Vân Hải trả lời không chê vào đâu được... Lại không biết này vấn đề chỉ là mồi nhử, theo sát tới vấn đề thứ hai, liền khiến bọn họ ăn mệt lớn, mà vấn đề thứ ba... Rõ ràng là một cái bạt tai vang dội tát vào trên mặt bọn họ.

- Tiểu Triệt...

Hai tay Tiêu Linh Tịch khẽ che môi lại, ánh mắt mông lung. Ở lúc nàng bàng hoàng bất lực nhất, tất cả mọi người đều lánh xa, nghi ngờ, oan uổng nàng, hắn vẫn giống như trước đây, không chút nào sợ hãi dùng thân thể mình che ở trước mặt nàng... Cho dù đối mặt, là người mà toàn bộ Tiêu Môn đều không thể trêu vào.

Bóng dáng vốn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng lúc này trở nên càng thêm rõ ràng, rõ ràng cả đời đều sẽ không biến mất và phai nhòa.

Trong mắt Hạ Khuynh Nguyệt liên tục hiện lên tia sáng kỳ dị, bản này được xưng là không chê vào đâu được, tất cả mọi người hoàn toàn tin tưởng là giá họa, lại bị mấy vấn đề đơn giản đến cực điểm của hắn hủy tan tác tơi bời. Nàng ta càng ngày càng phát hiện, chính mình thật sự luôn luôn đều chưa từng chân chính hiểu rõ hắn. Không, phải nói, là hắn giấu diếm tất cả mọi người... Không ai biết hắn có y thuật đủ để kinh thế hãi tục. Lúc này, càng triển lộ ra tâm cơ khiến người không thể không động.

Sắc mặt mọi người đều lặng lẽ thay đổi...

Mà sắc mặt Tiêu Liệt, lại không có một chút dấu hiệu giãn ra, ngược lại trở nên càng thêm xanh mét, hai tay, cũng lặng lẽ nắm lại.

Đây là một tràng giá họa, từ vừa bắt đầu hắn đã biết. Sở dĩ giá họa trên người Tiêu Linh Tịch... Lúc chú ý tới ánh mắt Tiêu Cuồng Vân nhìn về phía Tiêu Linh Tịch, hắn cũng rất tức giận. Thế nhưng, hắn vẫn không mở miệng, cũng hoàn toàn không thể mở miệng. Lúc này, mấy câu nói của Tiêu Triệt đã đưa cái tâm tư xấu xí hiểm ác của bọn họ trần trụi bày ra trước mặt mọi người...

Sau đó?

Bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào? Đầy mặt xấu hổ? Chịu nhận lỗi? Hoặc hô lớn đây là một trận hiểu lầm sao?

Ha ha... Hoàn toàn không có khả năng!

Này chỉ biết càng chọc giận bọn họ hơn, để cho mọi chuyện trở nên càng thêm không thể vãn hồi, khiến hậu quả trở nên càng thêm nghiêm trọng. Mà mặc dù trong lòng những người ở đây đều biết rõ ràng, cũng tuyệt đối không ai sẽ nói ra đây là một trận giá họa, ngược lại dưới cơn giận của họ, sẽ như hoa cỏ theo gió hướng về bên kia...

Bởi vì đối phương là nhi tử của Tông chủ Tiêu Tông! Một ngón tay, liền có thể bóp chết toàn bộ người Tiêu Môn! Không có đủ lực lượng, mặc dù lưỡi đắp lên hoa sen, chữ chữ lý lẽ, thì có ích lợi gì? Ở trước lực lượng tuyệt đối, cái gọi là chân lý, ngay cả chuyện cười đều không tính là gì.

- Tiêu Triệt!! Ngươi... nghịch tử của Tiêu Môn, còn không im miệng!!

Đại Trưởng lão chỉ vào Tiêu Triệt, thở hổn hển rống lên:

- Nếu ngươi còn tiếp tục, ba hoa tìm kiếm một vài lý do buồn cười chửi bới Môn chủ, còn có khách quý Tiêu Tông! Rốt cuộc là có ý gì! Tiêu Tông là bực nào tồn tại, sẽ gía họa cho một Tiêu Linh Tịch? Danh tiếng Tiêu Tông, thiên hạ đều biết, bọn họ nói chuyện từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, Thông Huyền Tán này được tìm ra ở trong phòng Tiêu Linh Tịch, đó chính là được tìm ra ở trong phòng Tiêu Linh Tịch! Toàn bộ Lưu Vân Thành này, không ai có quyền chất vấn!

- Thật sự là rất kỳ cục, thế nhưng nghi ngờ khách quý Tiêu Tông. Môn chủ và Tiêu công tử năm lần bảy lượt nhẫn nhịn, hắn vậy mà được một tấc lại muốn tiến một thước, quả thực không thể dễ dàng tha thứ... Tiêu công tử, Môn chủ, lão hủ chờ lệnh, mau bắt lại kẻ trộm Tiêu Linh Tịch và Tiêu Triệt đang hồ ngôn loạn ngữ ở đây!

Vẻ mặt Nhị Trưởng lão Tiêu Bác đầy tức giận quát.

Sự thật như thế nào, trong lòng tất cả mọi người vốn đã biết rõ, nhưng không một người nào dám nói ra. Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão vô liêm sỉ rít gào, lại càng không ai ra mặt nói nửa câu vì Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch, ngược lại đều dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn bọn họ... Đối diện chính là Tiêu tông, liền tính ngươi chiếm lý lẽ lớn hơn nữa, cho dù hoàn toàn hiểu rõ ý đồ và chân tướng, thì có ích lợi gì?

Sắc mặt Tiêu Cuồng Vân đã sớm đen như than củi, hắn ta không nghĩ tới kế hoạch “Hoàn mỹ” của mình lại bị xé rách, vẫn là ngay trước mặt nhiều người như thế... Tuy rằng những người này vẫn kính sợ nhìn hắn ta, không có một người nào dám lên tiếng, nhưng hắn ta dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, trong lòng những người này nhất định đã trào phúng hắn ta thành chó!

Mà hết thảy những thứ này, đều là bởi vì Tiêu Triệt!

Trong lòng Tiêu Cuồng Vân tức giận, đối với loại tiểu nhân vật hắn ta hoàn toàn không để trong mắt như Tiêu Triệt này lại động sát khí, hắn trầm thấp nói:

- Ta đường đường là đệ tử Tiêu Tông, không có nghĩa vụ phải trả lời từng vấn đề của một phế vật Tiêu Môn. Chuyện của Tiêu Tông ta, càng không có nghĩa vụ giải thích với bất kỳ ai! Chấp Pháp Trưởng lão Tiêu Môn là ai? Lập tức bắt lấy kẻ trộm, và phế vật có ý đồ bao che nàng lại cho ta!

- Cẩn tuân mệnh lệnh của Tiêu công tử!!

Tứ Trưởng lão Tiêu Thành, cũng là Chấp Pháp Trưởng lão Tiêu Môn rốt cuộc có được cơ hội biểu hiện, thét lớn lên tiếng trả lời, quay đầu qua, mắt lộ ra hung quang, thân thể lập tức đánh về phía Tiêu Linh Tịch, đồng thời trong miệng rống to một tiếng:

- Tiêu Linh Tịch, Tiêu Triệt! Các ngươi đã phạm phải sai lầm lớn, hiện tại liền theo ta tới Chấp Pháp đường chờ xử trí!!

Thế cục này, biến hóa cũng quá nhanh chút. Rõ ràng vừa chiếm lý lẽ, đối phương thì ngay cả mặt mũi cũng không cần, trực tiếp liền nhào lên. Ngược lại Tiêu Triệt thật sự có chút hoảng hốt, thân thể lui về phía sau, thấp giọng nói với Hạ Khuynh Nguyệt:

- Này! Phu nhân Khuynh Nguyệt, sư phụ của ngươi đâu!!

- Không biết.

Hạ Khuynh Nguyệt bình thản trả lời.

- Ta ~! @#¥%...

Sở dĩ Tiêu Triệt dám can đảm không chút lưu tình xé rách măt của bọn họ trước mặt Tiêu Tông, tuyệt đối không phải hắn nhiệt huyết lên cao, mà là bởi vì biết sư phụ Tiêu Linh Tịch đang ở gần đây... Đêm qua, hắn còn cố ý nhắc nhở Hạ Khuynh Nguyệt thông tri cho sư phụ nàng.

Kết quả, hiện tại Hạ Khuynh Nguyệt nói một câu “Không biết”...

Huyền Lực của Tiêu Thành tại Tiêu Môn đủ để xếp vào trong hàng năm, ở trước mặt ông ta, Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch hoàn toàn không có năng lực chống cự nào cả. Mà lúc này, một bóng người cao lớn bỗng vụt qua, chắn trước người Tiêu Triệt và Tiêu Linh Tịch, Huyền Lực toàn thân bắt đầu tuôn trào, mãnh liệt đẩy về phía trước...

Một tiếng ầm vang, kích khởi cát bụi đầy trời. Tiêu Thành vừa xông tới bị trực tiếp đánh bay ra ngoài, lúc rơi xuống đất, liên tiếp lảo đảo về phía sau bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân thể.

Trong Tiêu Môn... Phải nói trong Lưu Vân Thành, một kích liền có thể khiến ông ta chật vật như vậy, chỉ có Linh Huyền Cảnh cấp mười đỉnh phong - Tiêu Liệt!

- Tiêu Liệt! Ngươi có ý gì? Ngươi đây là muốn trắng trợn chẳng kiêng nể gì bao che sao?

Nếu trước kia, lúc ở trước mặt Tiêu Liệt, trong lòng Tiêu Thành tuyệt đối sẽ sợ hãi, nhưng hiện tại lại rống to tức giận mười phần.

Tuy rằng biết việc đã đến nước này, giãy dụa biện giải thế nào đi nữa cũng hoàn toàn vô dụng, nhưng Tiêu Liệt lại há có thể trơ mắt nhìn Tiêu Linh Tịch và Tiêu Triệt bị oan. Ông không để ý đến Tiêu Thành, mặt hướng về phía đài cao nói:

- Môn chủ, chuyện ngày hôm nay, ta vẫn luôn có lời muốn nói! Nữ nhi Tiêu Linh Tịch của ta, tuyệt đối không thể nào là người trộm Thông Huyền Tán!

- Ha ha, Tiêu Linh Tịch chính là nữ nhi của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ nói như vậy!

Tiêu Ly cười lạnh nói:

- Nhưng sự thật đã vô cùng rõ ràng, ngươi lại ngụy biện thế nào cũng vô dụng! Nếu ngươi còn dám ngăn trở bao che, đừng trách chúng ta không niệm tình đồng môn, ngay cả ngươi cũng cùng bắt lại!

Đứng ở bên Tiêu Cuồng Vân, mặc dù Tiêu Ly ban ngày ban mặt nói dối, đều nói nghĩa chính ngôn từ, da mặt dày tuyệt không phải tầm thường.

Sắc mặt Tiêu Liệt vô cùng bình thường, hắn nhìn Tiêu Vân Hải, thản nhiên nói:

- Thông Huyền Tán có tác dụng chữa trị huyền mạch, những chuyện này là ta nói cho Tịch Nhi. Nhưng sau khi ta nói cho nàng thì liền hối hận, bởi vì ta hiểu rõ tính tình của nàng, sợ nàng sẽ bởi vậy mà nhất thời xúc động thật sự làm ra hành vi ăn trộm Thông Huyền Tán, vì thế ta thức trắng đêm chỉ để canh giữ ở cửa viện của nàng, vẫn thủ đến trời sáng! Nàng tuyệt đối chưa từng ra khỏi cửa viện nửa bước!

- Thôi!

Tiêu Ly lại khinh thường cười lạnh:

- Vì giải vây thay nữ nhi, ngươi thật sự là lý do buồn cười nào cũng đều nghĩ ra! Ngươi cảm thấy lời của ngươi sẽ có ai tin tưởng sao? Các bằng hữu ở đây, các ngươi có ai tin tưởng không?

Đối mặt với ánh mắt âm u của bốn người Tiêu Tông, không ai dám nói ra.

Ánh mắt Tiêu Liệt lạnh lùng kiên quyết, cao giọng nói:

- Tuy một đời này của Tiêu Liệt ta không có làm gì, nhưng sống quang minh lỗi lạc! Tuy không phải quân tử, nhưng chưa bao giờ là kẻ tiểu nhân! Không hại người, cũng không khinh người! Nếu lời ta nói vừa rồi mà có nửa câu nói dối, trời tru đất diệt, không chết tử tế được!

Tiêu Liệt nói từng chữ vang vang, đánh tới nhân tâm, mỗi một lời bao hàm chính khí và khí phách thật sâu. Tiêu Liệt chẳng những là Đệ Nhất cường giả Lưu Vân Thành, ông làm người chính trực, càng là ai cũng biết đến! Ông hoàn toàn không cần dùng lời thề “Trời tru đất diệt, không chết tử tế được”, mọi người đều sẽ hoàn toàn tin tưởng lời nói của ông... Nhưng, kỳ thật không cần ông nói ra những lời này, lời nói trước đó của Tiêu Triệt, đã hoàn toàn bày ra chân tướng đặt ở trước mặt mọi người, nhưng dưới lực lượng tuyệt đối của Tiêu Tông thì hoàn toàn không cách nào thay đổi tình cảnh Tiêu Linh Tịch bị giá họa. Mặc cho Tiêu Liệt lấy thêm ra càng nhiều bằng chứng, cũng căn bản vô ích, sẽ chỉ làm Tiêu Cuồng Vân càng thêm thẹn quá hóa giận.

- Ha ha ha ha...

Một tràng tiếng cười khinh thường bỗng nhiên vang lên vào lúc này, hàng đầu trong đám người Tiêu Môn, Tiêu Ngọc Long vẫn không nói gì mà vào lúc này bỗng nhiên đứng dậy, mặt hướng về phía Tiêu Liệt, vẻ mặt lãnh đạm cười nhạt nhìn ông:

- Chuyện này, Tiêu Ngọc Long ta vốn không có tư cách nói chuyện và nhúng tay vào, nhưng bỗng nhiên nghe được lời nói khí phách của Ngũ Trưởng lão, liền thật sự có chút không kiềm chế được... Một người lừa gạt toàn bộ Tiêu Môn mười mấy năm, lại dám tự xưng “Quang minh lỗi lạc, cũng không khinh người”! Quả thực là chuyện vô cùng buồn cười!

Lừa gạt toàn bộ Tiêu Môn mười mấy năm... Ngắn ngủi vài chữ này, khiến vẻ mặt mọi người nhất thời ngạc nhiên.

Nghe lời Tiêu Ngọc Long nói, lại nhìn vẻ mặt của hắn ta, lông mày Tiêu Triệt đột nhiên khẽ nhíu chặt, trong lòng, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.

- Tiêu Ngọc Long, những lời này của ngươi có ý gì!

Tiêu Liệt đột nhiên nhíu mày, quát khẽ.

Tiêu Vân Hải cũng lên tiếng vào lúc này, nghiêm mặt nói:

- Ngọc Long! Ngũ Trưởng lão luôn đức cao vọng trọng, hiện tại khách quý Tiêu Tông, trên dưới Tiêu Môn, còn có bằng hữu tại Lưu Vân Thành đều ở trong này, ngươi không nên nói lung tung!

Tiêu Ngọc Long hơi khom người, nói:

- Thỉnh phụ thân yên tâm, hài nhi đương nhiên không dám ăn nói bừa bãi giữa ban ngày ban mặt.

Hắn ta nhìn Tiêu Liệt, hơi nheo mắt lại, khẽ cười nói:

- Ngũ Trưởng lão, ngươi nói ngươi quang minh lỗi lạc, cũng không khinh người, như vậy, ngươi dám lấy tất cả vinh dự khi nhi tử Tiêu Ưng ngươi còn sống để thề... Tiêu Triệt là thân tôn tử của ngươi sao!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.