Được khen một câu, Tiểu Bạch ngoác miệng ra cười,
hai tay đấm ngực tự đắc, sau đó, nhảy phắt lên trên vai của
Diệp Khôn ngồi chỗm trệ trên đó.
Diệp Khôn thấy vậy, khẽ lắc đầu, tặc lưỡi một cái. Đối với
Tiểu Bạch, nó luôn làm cho hắn nhiều khi phải dở khóc dở
cười, nhất thời chẳng biết nói gì cả.
Nghĩ đến cũng lạ, vốn dĩ chỉ cần Phệ Linh Thiên Quỷ ra tay
đối phó với Thẩm Tiếu Phi là quá đủ rồi. Nhưng không biết vì
sao, đột nhiên Tiểu Bạch ở bên trong Lam Ngọc lại liên hệ với
hắn, muốn ra ngoài đối phó với Thẩm Tiếu Phi.
Khi nhận được liên hệ của Tiểu Bạch, trong lòng Diệp Khôn như
dậy sóng. Không nghĩ tới, Tiểu Bạch tiến giai, lại có thể
dùng thần niệm truyền đạt ý nghĩ của mình cho hắn biết. Biến hóa này, có thể nói là đại hỷ. Từ nay về sau, hắn có thể
dùng thần niệm để nói chuyện với Tiểu Bạch được rồi.
Nén lại vui mừng, Diệp Khôn nghĩ tới việc Tiểu Bạch muốn ra
ngoài, nhưng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân nó đòi
ra ngoài. Gạt đi ý nghĩ của mình, Diệp Khôn vẫn đồng ý, để
cho Tiểu Bạch đi ra. Can bản, Tiểu Bạch đối với hắn chẳng khác nào là huynh đệ của mình cả. Nó đã có chủ ý muốn ra, hẳn
là có mục đích nào đó. Vì vậy, Diệp Khôn không hề chối từ
yêu cầu của nó.
Bởi thế, khi Tiểu Bạch đi ra, Diệp Khôn đã để cho Phệ Linh Thiên Quỷ dừng tay, đứng qua một bên, để cho Tiểu Bạch xử lý.
Đến lúc này, thấy Tiểu Bạch xuất ra một chỉ, nhất kích tất
sát kẻ địch, khiến cho Diệp Khôn cảm thấy kinh ngạc. Cùng lúc
đó, trong đầu Diệp Khôn đã truyền đến thần niệm của Tiểu
Bạch, và nói cho hắn biết, một chỉ kia có tên gọi là Tích
Dương Chỉ. Điều này khiến cho Diệp Khôn càng thêm kinh ngạc.
***
Đến cuối cùng, Diệp Khôn cũng không có hỏi thêm Tiểu Bạch thêm
gì nữa. Thời gian ở trong này không có nhiều, hắn phải tranh
thủ thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, và tìm kiếm một số
thiên tài địa bảo khác nữa.
Nhìn xác Thẩm Tiếu Phi nằm trên mặt đất, Diệp Khôn đưa tay,
búng ra một đạo cầu lửa, đem xác của hắn đốt thành tro bụi.
Sau đó, cánh tay hắn khẽ vẫy, đem túi trữ vật của Thẩm Tiếu Phi đang nằm trên đống tro thu vào trong tay.
Cầm lấy túi trữ vật trên tay, Diệp Khôn đem thần thức đưa vào
bên trong. Do Thẩm Tiếu Phi đã chết, cấm chế và ấn ký trên túi trữ vật rất nhanh bị Diệp Khôn bài trừ và xóa đi. Thần thức
của hắn thuận lợi tiến vào bên trong.
Một khắc sau, sắc mặt Diệp Khôn liên tục thay đổi, trên mặt lộ
lên vẻ mừng rỡ. Đúng như hắn đã dự đoán, Thẩm Tiếu Phi trà
trộn vào trong này, mục đích là tìm những tu sĩ của phái
khác, cưỡng bức cướp của. Bên trong túi trữ vật của hắn còn
có rất nhiều nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan, bên cạnh đó
còn không thiếu những dược thảo quý hiếm khác. Trong đó cũng
có vài đồ vật, có liên quan đến các phái khác. Hiển nhiên đó
là đồ của những người mà hắn đã cướp.
“Giết người cướp bảo? Đây đúng là một phương pháp rất tiện
lợi, không cần tốn công đi tìm bảo vật, chờ người khác tìm
được, rồi chặn đường chém giết, như vậy bảo vật sẽ vào trong
tay. Chẳng qua làm việc này, cũng phải có thực lực, nếu không
thì không thể nghĩ tới rồi. Ở trong này chỉ có hắn là tu sĩ
Trúc Cơ, như vậy thì dẽ dàng rồi. Đáng tiếc, hắn lại gặp
mình chỗ này. Cũng may có Phệ Linh và Tiểu Bạch ở bên cạnh,
nếu không mình cũng sẽ chết dưới tay hắn. Nhưng mà cái việc
làm thất đức như vậy, chết cũng không hết tội mà. Nếu không
phải vạn bất đắc dĩ, mình cũng không nên làm việc như vầy.”
Nhìn những thứ trong túi trữ vật, Diệp Khôn âm thầm suy nghĩ.
Kiểm kê hết một lượt, cuối cùng Diệp Khôn cũng thu lại thần
thức. Có điều, hắn vừa hành động, đột nhiên đôi lông mày nhíu
lại, theo đó ý niệm trong đầu hiện lên. Một đạo hắc quang từ
trong túi trữ vật bay ra, rơi trên lòng bàn tay của hắn.
Hắc mang thu lại, trên tay Diệp Khôn xuất hiện một cây phiên kỳ,
với hình thù quỷ dị, bên trên phiên kỳ còn có đồ án hình mặt quỷ rất dữ tợn.
“Ồ! Cái này?...”
Lời còn chưa dứt, đột nhiên bên cạnh Diệp Khôn từng tia khí xảm nổi lên. Thoáng cái, Phệ Linh Thiên Quỷ đã xuất hiện, hai mắt
nó nhìn vào phiên kỳ trong tay Diệp Khôn liếm liếm môi, tỏ vẻ
rất thèm thuồng, sau đó, ánh mắt nó nhìn qua Diệp Khôn, với
vẻ mặt chờ mong.
“Không lẽ, thứ ngươi muốn có trên người hắn chính là cái này?” Đột nhiên Phệ Linh Thiên Quỷ đi ra, Diệp Khôn hơi kinh ngạc, nhưng khi thấy thái độ của nó như vậy, hắn liền nhớ tới điều gì
đấy, nói.
Nghe vậy, Phệ Linh Thiên Quỷ khẽ gật đầu. Nhưng cũng không dám
có hành động gì, vẫn lẳng lặng đứng một bên, chờ đợi Diệp
Khôn.
“Hắc hắc. Nếu ta đoán không nhầm, cái này hẳn là Bách Hồn
Phiên rồi. Có lẽ, hắn đã cướp được từ kẻ nào đó người của
Quỷ Linh Môn. Chẳng qua nó vẫn chưa được tế luyện thành công,
bên trong âm hồn cũng chỉ khoảng hơn chín mươi cái mà thôi. Lần
này đúng là tiện nghi cho ngươi rồi.” Diệp Khôn đánh ra một đạo pháp quyết lên phiên kỳ, đồng thời đem thần thức của mình đi
vào bên trong. Một lúc lâu sau, sắc mặt hắn biến đổi, trở lên
sợ hãi. Đem thần thức thu về, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, Diệp Khôn nhìn phiên kỳ trên tay cười nói.
Nói xong, Diệp Khôn không chần chừ, đem phiên kỳ ném về phía
trước. Thấy vậy, Phệ Linh Thiên Quỷ rít lên một tiếng trói tay
đầy vui sướng. Hai mắt nó sáng lên, không hề chần chừ, toàn
thân lóe lên một cái, chui tọt vào bên trong phiên kỳ.
Phệ Linh Thiên Quỷ chui vào bên trong phiên kỳ, chỉ thấy phiên kỳ một hồi nhộn nhạo, mặt quỷ trên bề mặt hơi vặn vẹo một hồi, cuối cùng cũng không có biểu hiện gì nữa.
Thấy vậy, Diệp Khôn vẫy tay đem phiên kỳ thu lại, cho luôn vào trong túi trữ vật.
Sau đó, Diệp Khôn trầm tư suy nghĩ một chặp, rồi một lần nữa
đem thần thức đi vào túi trữ vật của Thẩm Tiếu Phi, tìm kiếm
cái gì đó.
Nửa khắc sau, tinh quang trong mắt hắn lóe lên, một cái ngọc
giản và một cái lệnh bài từ bên trong bay vụt ra, rơi trên tay
của hắn.
Cái lệnh bài thì không cần nói đến, nó giống hệt với cái mà Dương Lâm đang cầm, nó đúng là Sâm La Lệnh Bài, cái mà Thẩm
Tiếu Phi đã nói tới. Chỉ còn lại cái ngọc giản bên cạnh, là
khiến cho Diệp Khôn chú ý nhất. Vừa rồi bên trong túi trữ vật, Sâm La Lệnh Bài và ngọc giản, được cất rất cẩn thận vào một chỗ rất kín đáo, hiển nhiên là chúng có liên quan tới nhau
rồi.
Cầm ngọc giản đặt lên trán, đưa thần thức đi vào, không bao lâu
sau, trên mặt Diệp Khôn không khỏi lộ lên vẻ sợ hãi, mồ hôi trên trán không biết từ lúc nào túa ra như mưa, ướt hết cả mặt
hắn.
“Sâm La Tứ Lệnh? Thu thập đủ bốn cái Sâm La Lệnh bài, ghép
chúng lại làm một, sẽ tạo thành chìa khóa để mở cửa vào
một địa phương nào đó rất bí ẩn, bên trong có rất nhiều bảo
vật và cũng đầy rẫy nguy hiểm?” Diệp Khôn thu lại thần thức,
đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, vẫn còn sợ hãi thì thào nói.
Có điều, trong lời nói của hắn ẩn chứa một tia vui mừng, khó
có thể nhìn ra.
“Đáng tiếc, thần thức của mình có hạn, chỉ biết được bấy
nhiêu thôi. Còn rất nhiều nội dung bên trong có lẽ phải chờ sau
này tiến giai, mới có thể biết thêm được.” Thở dài một tiếng, Diệp Khôn lắc đầu nói tiếp.
Tiểu Bạch thấy bộ dạng của Diệp Khôn như vậy, sắc mặt nó hơn
nhăn nhó, liền dùng thần niệm, muốn hắn đưa ngọc giản cho nó
xem.
“A! Thế mà ta không nghĩ ra!” Nhận được ý niệm của Tiểu Bạch, Diệp Khôn đập tay vào trán, tỏ ra ngơ ngác nói.
Nói rồi, Diệp Khôn đưa ngọc giản cho Tiểu Bạch xem. Một khắc
sau, Tiểu Bạch truyền lại tin tức mà nó biết được từ trong
ngọc giản cho hắn nghe. Nhưng nghe xong, Diệp Khôn lắc đầu, thở
dài một tiếng nói: “Ài! Cả ngươi cũng không thể xem thêm được
phần sau của nội dung bên trong.”
Suy nghĩ một chặp, Diệp Khôn nói tiếp: “Thôi bỏ đi, theo ta suy
đoán, địa phương này rất có thể phải cần đến tu vi trên cả
Trúc Cơ mới có thể đi vào. Trước mắt đã có một mảnh của
chìa khóa trong tay, Dương Lâm cầm một cái. Vậy coi như mình đã
có hai cái, còn hai cái nữa, cần phải nghe ngóng xem, nó đang
ở chỗ nào. Nhất định phải đoạt nó về trong tay.”
Tiếp đó, Diệp Khôn xử lý qua một chút, rồi để cho Tiểu Bạch
hóa thành một đạo bạch quang chui vào trong ống tay áo của
hắn, chứ không cho nó trở lại bên trong Lam Ngọc nữa, đây cũng
chính là chủ ý của Tiểu Bạch nói cho hắn biết. Sau đó, toàn
thân thanh quang nổi lên hóa thành một đạo độn quang, nhằm một
hướng bay đi.