Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 105: Chương 105: Bái Kiến Ngạo Vân Tử




Theo sự sắp đặt của Tĩnh Nguyệt Tiên Tử, Diệp Khôn được an bài tại một căn phòng nhỏ ở phía đông Thính Nguyệt Lâu.

Đợi cho người tỳ nữ rời khỏi, Diệp Khôn đưa mắt nhìn ngó xung quanh, đánh giá nơi đây một lượt. Sau đó, cánh tay Diệp Khôn khẽ động, theo đó vèo vèo vài tiếng, hơn mười cây tiểu kỳ từ trong tay áo kích bắn ra, lần lượt cắm xung quanh dưới nền nhà.

Tiếp đó, Diệp Khôn miệng khẽ lẩm bẩm, đồng thời hai tay khẽ vẩy, đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, rơi trên từng cây tiểu kỳ.

Ngay lập tức, hơn mười cây tiểu kỳ lóe lên, chớp mắt một cái tạo thành một quang cháo bao chùm lấy toàn bộ gian phòng.

Không dừng lại ở đó, Diệp Khôn còn kết ấn, đánh ra một đạo pháp quyết rất quỷ dị. Pháp quyết này đúng là một bí thuật cấm chế, mà hắn đã học được từ U Minh Quỷ Sát Công.

Làm xong việc này, Diệp Khôn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không có nhiều lời, trực tiếp lên giường, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần đi vào nhập định.

Cứ như vậy, thoáng cái một ngày đã trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Khôn vẫn còn đang khoanh chân ngồi nhập định trên giường. Đột nhiên, hai mắt hắn mở bừng ra, theo đó là một giọng nói dẽ nghe từ ngoài truyền vào.

“Diệp huynh, sư phụ có lời mời, huynh hãy cùng ta tới gặp lão nhân gia.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Khôn hơi nhướng mày, rời khỏi giường đi ra.

“Điền cô nương, chờ ta một chút.”

Nói rồi, Diệp Khôn đánh ra một đạo pháp quyết, thu lại toàn bộ cấm chế, đồng thời thu lại toàn bộ tiểu kỳ vào trong tay áo.

Sau đó, Diệp Khôn mở cửa bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy Điền Lăng đang đứng đợi mình ngoài cửa, Diệp Khôn mỉm cười nói.

“Điền cô nương, xin hãy dẫn đường.”

Điền Lăng nghe vậy, cũng nhoẻn miệng cười, nhưng cũng không có nói gì cả. Lập tức quay người, đi trước dẫn đường.

***

Bên ngoài một gian phòng ở phía sau hậu viên Thính Nguyệt Lâu. Lúc này có hai bóng người, đang cung kính đứng ở ngoài. Hai người này đúng là Diệp Khôn và Điền Lăng.

“Sư phụ, đệ tử đã đưa Diệp huynh tới!”

Điền Lăng nhìn vào gian phòng trước mặt, cất giọng cung kính nói.

Vừa dứt lời, đột nhiên không gian trước mặt hai người một hồi vặn vẹo. Liền xuất hiện một bóng người, đúng là Tĩnh Nguyệt Tiên Tử.

Vừa mới xuất hiện, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử mỉm cười, gật đầu với Điền Lăng một cái, rồi quay sang Diệp Khôn nói.

“Tốt rồi! Bây giờ ta sẽ đưa hai người tới bái kiến chưởng môn sư huynh, cùng với một vài người khác nữa.”

Nói xong, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử hóa thành một đạo độn quang hướng về phía xa xa kích bắn đi.

Diệp Khôn và Điền Lăng thấy vậy, liếc nhìn nhau một cái, cũng hóa thành hai đạo độn quang bám theo sau.

Ước chừng thời gian cháy hết một cây nhang, ba đạo độn quang theo nhau hạ xuống một khuân viên nhỏ, dưới chân Mộc Linh Sơn.

Từ dưới chân Mộc Linh Sơn nhìn lên, phía trên là một ngọn núi lớn cỡ ngàn trượng, được treo lơ lửng trên không. Từ Mộc Linh Sơn đến ngọn núi đó, được nối với một dây xích lớn bằng cánh tay hài tử, dài hơn hai ngàn trượng.

Bốn ngọn núi khác cũng tương tự, tất cả đều được liên kết bằng những sợi xích như vậy. Bề ngoài nhìn vào, thì ngọn núi lớn ở giữ, như là được năm ngọn núi xung quanh nâng đỡ vậy.

Độn quang thu lại, đập vào mắt Diệp Khôn là cảnh tượng này. Tuy hắn cũng đã biết qua về Ngũ Hành Phái, thông qua điển tịch và nghe ngóng rồi. Nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến, khiến cho Diệp Khôn nhất thời không biết nói gì hơn. Ở một bên, há hốc mồm ra mà nhìn.

Phía trên ngọn núi lớn, tường đám mây trắng, lượn lờ qua lại. Thêm vào đó, linh khí cũng dồi dào. Nhìn qua thì quả thật, không khác gì tiên cảnh chút nào.

Có thể nói, từ chỗ này nhìn lên, khiến cho người ta cảm giác được rằng, chỗ này đúng như là Bồng Lai Tiên Cảnh vậy.

Ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng Diệp Khôn cũng định thần lại được. Đúng lúc này, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử ở bên cạnh cũng lên tiếng.

“Chỗ này là khu vực tổng đà, bên trên có cấm chế mạnh mẽ. Cho nên, chúng ta không thể phi hành lên được. Hai ngươi theo ta, chúng ta sẽ lên đó bằng Truyền Tống Trận.”

Tĩnh Nguyệt Tiên Tử vừa nói, vừa giải thích cho Diệp Khôn nghe.

Sau đó, nàng dẫn Diệp Khôn và Điền Lăng đi về phía một tòa Truyền Tống Trận, được đặt ở giữa khuân viên chỗ này.

Bên cạnh Truyền Tống Trận có hai thiếu niên, ước chừng mười tám tuổi đứng canh giữ. Hai người này cảnh giới cũng không cao lắm. Cũng chỉ là, Luyện Khí Kỳ tầng tám mà thôi.

Khi thấy đám người Diệp Khôn đi tới, một thiếu niên bước lên, khom người thi lễ nói.

“Tham kiến Tĩnh Nguyệt sư thúc. Không biết ngài tới đây có gì phân phó.”

“Không có gì. Ngươi hãy kích phát truyền tống trận. Ba người chúng ta đang vội tới Ngũ Linh Điện.”

Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhìn thiếu niên, thản hiên nói.

“Vâng! Sư thúc!”

Thiếu niên nghe vậy, vội cung kính nói.

Sau đó, thiếu niên đi đến bên cạnh Truyền Tống Trận. Rồi rất nhanh, cùng với thiếu niên còn lại, bắt đầu thi pháp.

Truyền Tống Trận được mở, đám người Tĩnh Nguyệt Tiên Tử lần lượt bước vào.

Sau vài tiếng “ông ông” vang lên, ba người bên trong Truyền Tống Trận được truyền tống đi, biến mất tăm hơi.

Bên trong một đại sảnh rộng lớn, với kiến trúc xa hoa tráng lệ, ở trên ngọn núi lớn. Một trung niên, tướng mạo thư sinh, đang ngồi trên ghế chủ tọa, cười nói cái gì đó. Bên cạnh trung niên, còn có bốn người nữa, dường như họ đang nói chuyện với nhau về vấn đề gì đó phức tạp. Mà thỉnh thoảng, lại đưa ra tranh luận.

Năm người này, tất cả đều là cao thủ Trúc Cơ Kỳ. Đặc biệt, trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa, vậy mà có tu vi Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong. Người này không phải ai khác, y chính là Ngạo Vân Tử chưởng môn Ngũ Hành Phái.

Còn lại bốn người kia, đồng thời cũng đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ. Một trong số bốn người đó, thì Diệp Khôn có thể nhận ra được một người. Người đó chính là Mộc Chính Đoàn.

Lúc này, Mộc Chính Đoàn cũng đã tiến giai đến Trúc Cơ Hậu Kỳ. Chẳng qua, dựa theo khí tức của hắn, thì đúng là vừa mới tiến giai không lâu.

Đang lúc năm người còn đang nói chuyện, đột nhiên, Ngạo Vân Tử nhướng mày nhìn ra phía ngoài lối vào đại sảnh nói.

“Ồ! Bọn họ đã đến!”

Bốn người bên cạnh nghe thấy vậy, cũng dừng lại, hướng ra bên ngoài nhìn tới.

Cùng lúc đó, tòa Truyền Tống Trận ở bên ngoài lối vào, “ông ông” kêu lên vài tiếng. Theo đó, hào quang thu lại, xuất hiện ba bóng người, một nam hai nữ.

“Chưởng môn sư huynh, đã để cho các vị phải chờ.” Tĩnh Nguyệt Tiên Tử nhìn vào đám người Ngạo Vân Tử, mỉm cười nói.

“Ha ha. Nguyệt sư muội cũng đã đến rồi.”

Ngạo Vân Tử nghe vậy, cười ha hả nói.

Tiếp đó, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử tươi cười, cũng không nói gì nữa, dẫn Diệp Khôn và Điền Lăng đi tới chỗ Ngạo Vân Tử.

Tới nơi, Tĩnh Nguyệt Tiên Tử tùy tiện chọn lấy một chỗ, ngồi xuống. Còn Diệp Khôn và Điền Lăng thì đứng ở một bên.

“Vãn bối, Điền Lăng xin vấn an chưởng môn sư bá và các vị sư bá.” Đứng một bên, Điền Lăng vội khom người thi lễ, cung kính nói.

“Vãn bối, Diệp Khôn xin vấn an các vị tiền bối.”

Thấy vậy, Diệp Khôn cũng khom người, cung kính nói.

Đám người Ngạo Vân Tử thấy vậy, thì gật đầu. Nhưng ánh mắt của bọn họ, ngoại trừ Mộc Chính Đoàn ra, đều tập chung trên người Diệp Khôn.

Theo đó, đám người Ngạo Vân Tử liền thả ra thần thức, quét qua người Diệp Khôn dò xét một lượt.

Bị nhiều người dò xét như vậy, trong lòng Diệp Khôn như dậy sóng, có phần sợ hãi. Hắn rất sợ, với thần thức cường đại của đối phương, có thể nhìn ra bí mật trên người mình. Như vậy, sẽ dẫn đến họa sát thân.

Mồ hôi trên chán Diệp Khôn, từng giọt to như hạt đậu chảy ra. Sắc mặt hắn thay đổi liên tục, khó coi đến cực điểm. Nhưng hắn vẫn cố gắng, cắn răng chịu đựng, không để lộ ra một chút sơ hở nào cả.

Nửa khắc sau, dường như không phát hiện ra được điều gì, đám người Ngạo Vân Tử liền thu lại thần thức. Nhưng cũng không có nói gì cả, vẫn ngồi yên một chỗ, nét mặt ai lấy đều có chút biến đổi.

Thật lâu sau, Ngạo Vân Tử mới nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn, lạnh lùng lên tiếng.

“Vị tiểu hữu này chắc là Diệp Khôn rồi. Hiện tại, ta có một số điều hỏi ngươi. Rất mong ngươi hãy thành thật trả lời.”

Diệp Khôn nghe thấy vậy, toàn thân khẽ run, sợ hãi, lắp bắp nói.

“Tiền…tiền bối. Ngài…ngài yên tâm. Vãn…vãn bối biết gì sẽ nói lấy…sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ…dù chỉ một câu.”

“Được rồi! Ngươi không cần khẩn trương như vậy. Cứ bình tĩnh, ta hỏi câu nào, thì ngươi trả lời câu đấy là được.”

Thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, Ngạo Vân Tử hơi nhíu mày nói.

“Diệp Khôn! Ngươi hãy bình tĩnh nói, không cần phải gấp.”

Ngồi bên cạnh Ngạo Vân Tử, lúc này Mộc Chính Đoàn cũng lên tiếng nói.

“Vâng! Vãn bối đã hiểu!”

Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, đúng lúc nghe thấy Mộc Chính Đoàn lên tiếng. Hắn vội quay sang nhìn y, cung kính nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.