Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 36: Chương 36: Bình Nhỏ Có Biến




Diệp Khôn lượn một vòng xung quanh Hồi Xuân Đường, thì thấy toàn bộ kiến trúc ở đây đã bị phá hủy, một phần đã bị thiêu cháy. Duy nhất một nơi hầu như không có ảnh hưởng gì, đó là dược viên phía sau hậu viên. Có điều, tất cả những dược liệu đã trưởng thành ở đây, đều bị người ta hái đi hết. Hiện tại ở dược viên cũng chỉ còn những cây dược thảo nhỏ mới mọc mà thôi.

Nhìn cảnh vật trước mặt, Diệp Khôn thở dài một tiếng, không nói gì. Sau đó, hắn dựng tạm một căn lều nhỏ, bên cạnh dược viên nghỉ tạm vài hôm. Hắn không muốn lập tức đi ngay, mà muốn ngồi xuống hảo hảo, xem xét lại những việc đã trải qua đối với mình, một lần cho thấu triệt rồi mới rời đi.

Rất nhanh. Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn đã dựng lên được một túp lều nhỏ, cũng đủ cho hai người ở.

Diệp Khôn bước vào trong căn lều, bình tĩnh ngồi xuống. Tiểu Bạch cũng theo hắn mà ngồi một bên. Diệp Khôn lấy từ trong người ra một viên lam ngọc, cầm trên tay chăm chú quan sát.

Thật lâu sau, Diệp Khôn dường như đã phát hiện ra điều gì gật đầu liên tục, nói: “Không sai... nếu như mình đoán không lầm, thì địa phương xa lạ kia, thực chất là không gian bên trong viên ngọc này. Từ lúc mình sảy ra chuyện ở bên trong cái hồ kia, thì dường như mình có một mối liên hệ sâu sắc, với viên lam ngọc này. Có thể tùy tâm ra vào không gian bên trong.”

Nghỉ một lúc Diệp Khôn nói tiếp:

“Lần này cũng kể như mình may mắn. Vừa được dịch kinh tẩy tủy một lần, vừa trực tiếp tiến đến cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười. Hơn nữa bây giờ mình cũng đã luyện thành Hỏa Đạn Thuật cùng với Băng Hàn Châm. Uy lực của hai pháp thuật này cũng không nhỏ. Ngoài ra, Vạn Kiếm Quyết bây giờ uy lực cũng khác hẳn với trước nhiều. Không biết Vạn Kiếm Quyết có liên quan gì đến pháp thuật, của người tu tiên không. Mà mỗi lần mình sử dụng, dường như nó có sự cộng hưởng, khiến cho uy lực được tăng lên gấp bội.”

***

Nửa ngày sau, rốt cuộc Diệp Khôn cũng thở ra nhẹ nhõm. Hắn đã xâu chuỗi lại tất cả những việc mình đã trải qua, và cuối cùng đi đến một kết luận. Viên lam ngọc này là một bảo bối vô giá, và hắn đã may mắn có được nó.

“Viên lam ngọc này sẽ giúp ích cho mình rất nhiều trong con đường tu tiên phía trước. Có điều, nhất định không được để cho người khác biết là mình có nó. Nếu không, sẽ mang đến họa sát thân.” Thì thào nói một câu, sau đó Diệp Khôn nhìn viên lam ngọc trên tay, suy nghĩ một chặp.

Một lúc lâu sau. Diệp Khôn đưa tay bấm pháp quyết, trong mồm lẩm bẩm một đoạn khẩu quyết gì đó. Sau đó, một luồng ánh sáng xanh nhạt, từ đầu ngón tay bắn ra, bao trùm lấy viên lam ngọc vào bên trong. Viên lam ngọc bị luồng sáng xanh bao vây, nó từ từ nâng lên lơ lẩng trên không, trước mặt Diệp Khôn. Không do dự, Diệp Khôn thả ra một luồng linh lực từ trong miệng, hút lấy viên lam ngọc nuốt vào trong bụng.

Diệp Khôn dùng nội thị thuật xem xét bên trong cở thể mình, thì thấy viên nam ngọc hiện tại đang ở trong đan điền. Nó lơ lửng phía trên thức hải của hắn, xung quanh còn tản mát ra màn sáng xanh mờ nhạt bao quanh viên ngọc.

“Đúng là kỳ diệu, có thể để viên lam ngọc này trong cơ thể, thì từ nay sẽ không lo bị người khác phát hiện ra nữa” Diệp Khôn thu lại nội thị thuật, trên miệng khẽ cười nói.

Sau đó, đột nhiên cả người Diệp Khôn liền biến mất, không thấy đâu cả. Một lúc sau, Diệp Khôn lại xuất hiện trở lại, trên mặt hắn tỏ rõ vẻ vui mừng, cười nói:

“Quả nhiên như mình nghĩ, bây giờ mình có thể tùy tâm ra vào, không gian trong viên ngọc này. Như vậy rất tốt, sau này những lúc gặp nguy hiểm. Mình có thể vào đó để trốn rồi. Hà hà”

Tiếp đó, Diệp Khôn lấy trong người ra, một cái bình nhỏ có hai màu đen trắng. Đây là cái bình nhỏ, mà hắn đã lấy được, ở dược viên bên trong động phủ. Hắn và Tiểu Bạch đã xem qua, nhưng không có phát hiện ra điều gì khác thường ở nó. Có điều trực giác mách bảo Diệp Khôn rằng, cái bình này không đơn giản chút nào. Nhất định là nó có bị mật gì đấy.

Lần trước chưa có thời gian để ngồi xuống nghiên cứu. Bây giờ đã có thời gian, nên Diệp Khôn lấy ra để nghiên cứu kỹ nó một lần xem sao.

Cầm bình nhỏ trên tay, hắn tập chung thần thức bao quanh nó tỷ mỉ xem xét. Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn để cái bình xuống, cau mày nói: “Không thấy có gì khác thường. Có điều, nếu nhìn kỹ lại, thì ở hai bên đều có một vết chấm nhỏ rất mờ, mắt thường thông thể nhìn thấy được.”

“Tiểu Bạch ngươi cũng thử xem, biết đâu lần này sẽ có phát hiện gì đó.” Diệp Khôn quay sang Tiểu Bạch bên cạnh cầm bình nhỏ đưa cho nó nói.

Tiểu Bạch thấy vậy thì kêu lên hai tiếng “chi chi”, rồi cầm lấy bình nhỏ đưa lên trước mặt quan sát. Tiểu Bạch mở con mắt thứ ba ra, dùng rất nhiều cách để xem, nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch gì. Nó nhìn Diệp Khôn lắc đầu vẻ mặt có chút ngại ngùng.

“Tiểu tử. Ngươi thật là, không phát hiện ra gì thì thôi, việc gì phải như vậy” Thấy thái độ của Tiểu Bạch như vậy, Diệp Khôn cười khổ nói.

Tiểu Bạch thấy vậy thì gãi gãi đầu, nét mặt tươi cười nhìn hắn. Diệp Không nhìn nó cười cười lắc đầu không thôi.

Ở chung với Tiểu Bạch nhiều năm như vậy, Diệp Khôn rất rõ tính cách của tiểu tử này. Hễ hắn nhờ nó việc gì, nếu làm được thì không nói. Nhưng nếu không làm được, thì y như rằng mặt nó xị ra. Có điều nếu hắn an ủi một câu, liền sau đó thì tiểu tử này ngoác miệng ra cười luôn, coi như chưa có việc gì xảy ra vậy. Những lúc như vậy hắn chẳng biết nói gì, ngoài việc cười thầm trong lòng mà thôi.

“Xem ra, muốn tìm được manh mối gì đấy bên trong cái bình này thật là khó đây.” Diệp Khôn cầm chiếc bình nhỏ lên tay nói.

Sau đó, hắn điều động pháp lực trong cơ thể, từ bàn tay đưa vào bên trong bình nhỏ. Pháp lực vừa vào cái bình, thì ngay lập tức cái bình phát sinh đị biến. Cả cái bình đột nhiên sáng lên. Ngân hoa văn trên bề mặt bình dần hiện rõ lên, nhìn rất sống động.

Dị biến nổi lên, khiến cho Diệp Khôn cả kinh, sau đó thì mừng như điên. Có điều mặt hắn lập tức nhăn lại. Hắn phát hiện, pháp lực của mình truyền vào trong cái bình như nước đổ xuống biển. Chỉ trong chốc lát mà pháp lực của hắn đã tiểu hao hơn tám phần.

Hắn muốn ngừng lại nhưng không thể ngừng lại được. Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bình nhỏ trên tay liên tục hút lấy pháp lực của hắn, đến khi trong cơ thể không còn một chút nào mới thôi.

“Cái này thật là... không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy toàn bộ pháp lực của mình đã bị bình nhỏ này hấp thu hoàn toàn. Có điều dường như bình nhỏ này đang có sự biến đổi, xem ra rất có thể mình sẽ biết bí mật của nó sau lần biến đổi này.” Diệp Khôn cau mày, đồng thời cũng hy vọng nói.

Để cái bình nhỏ xuống dưới một tấm gỗ, Diệp Khôn ở bên cạnh quan sát.

Chỉ thấy, xung quanh cái bình bị một màn sáng trắng bao quanh. Một nửa bình, còn phảng phất có chút ánh sáng đen, sen lẫn ánh sáng trắng. Cùng với ngân hoa văn có vẻ xinh đẹp lạ thường, nhìn rất thần bí.

Diệp Khôn chăm chú quan sát, đến lúc trời tối hắn mới có phát hiện. Dường như cái bình này, đang điên cuồng hấp thu ánh sáng trắng và đen ở xung quanh nó. Lấy mắt thường có thể thấy đươc, những tia sáng màu trắng cùng với những tia sáng màu đen từ bốn phương tám hướng, đang liên tục tiến nhập vào trong cái bình. Số lượng càng ngày càng nhiều. Dường như không bao giờ hết vậy.

Cứ như vậy, không phân biệt ngày đêm. Cái bình vẫn duy trì tình trạng như thế, liên tục hấp thu hai luồng ánh sáng đen và trắng ở xung quanh. Đến ngày thứ mười, thì nó mới dừng lại, đồng thời trên bề mặt cái bình đã có biến hóa một cách rõ rệt.

Mười ngày qua, Diệp Khôn cũng không có sốt ruột, hắn ngồi một bên lấy Tẩy Linh Đan ra nuốt vào hai viên, bổ xung pháp lực đã cạn. Còn Tiểu Bạch thì cảnh giác xung quanh, đề phòng có chuyện gì xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.