Toàn bộ công kích bị lớp khí màu xanh và quang cháo ngăn lại, không làm gì được đối phương, Tam Sí Điểu gầm lên giận giữ, hai
mắt nó đỏ ngầu, tràn đầy sát khí.
“Rống!”
Tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, hai đôi cánh của Tam Sí Điểu
đột nhiên gia tăng tốc độ, liên tiếp quạt ra những đợt kình phong còn
lợi hại hơn gấp mấy lần khi nãy. Đồng thời, cái miệng rộng như chậu máu của nó cũng liên tục phun ra hơn mười đạo cột sáng, bắn thẳng đến chỗ
Văn Phụng và Phương Hà đang đứng.
Công kích mãnh liệt như vậy, Văn Phụng và Phương Hà biến sắc.
Phương Hà một lần nữa đình chỉ tấn công, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết rơi trên mắt trận ở dưới chân, đồng thời trong miệng lẩm
bẩm từng đạo chú ngữ tối nghĩa. Hai cánh tay của hắn không ngừng nghỉ,
liên tục đánh ra hơn mười đạo pháp quyết, rơi trên mắt trận.
Nhờ vậy,mắt trận một lần nữa hào quang lóe lên, từng đợt từng đợt lớp
khí màu xanh biến ảo ra, nếu đếm qua cũng có hơn mười lớp, chắn phía
trước màn quang cháo, tạo thành một bước tường khí màu xanh vững chắc.
Làm xong việc này, Phương Hà vội lùi về phía sau hai bước, miệng phun
ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn trở lên tái nhợt. Có thể thấy, lần
này hắn đã phải trả một cái giá rất lớn để thúc dục trận pháp.
“Phương huynh, ngươi không sao chứ?” Ở bên cạnh Văn Phụng thấy vậy, sắc mặt tỏ ra lo lắng, vội quay đầu lại hỏi.
“Ta không sao, chỉ là tổn thương nguyên khí một chút thôi. Huynh cầm cự một chút, ta cần chút thời gian luyện hóa dược lực.” Phương Hà hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó lấy trong người ra một viên đan dược nuốt
vào, rồi khoanh chân ngồi xuống nói.
“Ầm…Ầm…”
Phương Hà vừa dứt lời, tường tiếng nổ lớn vang lên. Lần này Tam Sí Điểu giận giữ, công kích của nó không như lúc trước, hơn mười đạo cột sáng
uy lực gấp mấy lần đợt trước, từng đạo rơi trên bức tường khí xanh
trước mặt hai người, khiến cho không khí gần đó trở lên ngột ngạt.
Công kích của hơn mười đạo cột sáng tuy có mạnh hơn xa lúc trước, nhưng bức tường khí màu xanh rất vững chắc. Từng đợt công kích rơi trên bề
mặt nó, tưởng như có thể xuyên thủng qua một cách dễ dàng.
Có điều, vẫn như lần trước, lớp khí xanh trên bức tường đại tố, đem hơn mười đạo cột sáng bao bọc vào bên trong, giằng co với chúng nhất thời
không phân ra thắng bại.
Mà bên này, Văn Phụng điều kiển Kim Ô Kiếm tấn công Tam Sí Điểu cũng
rất vất vả. Từng đợt tấn công của hắn đều bị kình phong do Tam Sí Điểu
tạo ra triệt tiêu hóa giải gần hết.
Cũng may đã có trận pháp che chắn ở trước người, cho nên Văn Phụng mới
không bị kình phong đánh trúng người, nếu không cũng có thể đã bị vẫn
lạc.
“Phương huynh, làm thế nào bây giờ. Trận pháp cũng không thể kéo dài
thêm nhiều thời gian, nếu cứ tiếp tục như thế này, chúng ta sẽ bỏ mạng
chỗ này mất.” Văn Phụng đánh ra một đạo pháp quyết, điều khiển Kim Ô
Kiếm tấn công tới tấp Tam Sí Điểu, rồi quay sang Phương Hà lo lắng nói.
Phương Hà đang ngồi gần đó luyện hóa dược lực, đột nhiên hai mắt mở ra, sắc mặt nghiêm túc nói: “Văn huynh, gắng gượng một chút, ta vừa nhận
được truyền âm cua Diệp đạo hữu, hắn chuẩn bị ra tay rồi đấy.”
“A! Nhất thời ta quên mất, vẫn còn có Diệp đạo hữu đang ẩn thân gần đây nữa.” Văn Phụng hơi kinh ngạc, sực nhớ ra còn Diệp Khôn vẫn luôn ẩn
thân quanh đây. Lại nghe, Diệp Khôn chuẩn bị ra tay, sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ vui mừng.
“Xoẹt…xoẹt…”
Văn Phụng vừa dứt rời, đột nhiên những tiếng xé gió vang lên bên hai hắn.
Ngay sau đó, ba đạo lục quang không có một chút dấu hiệu báo trước nào, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, từ phía sau hai người lao vút
tới.
Ba đạo lục quang dường như không có gì có thể ngăn cản nổi, nó xuyên
qua màn quang cháo và lớp tường khí màu xanh, bay thẳng tới trước người Tam Sí Điểu.
Tam Sí Điểu đang để tâm đối phó với Kim Ô Kiếm của Văn Phụng, nên khi
phát hiện ra ba đạo lục quang với khí thế kinh người nhằm vào nó lao
tới thì đã quá chậm.
Sắc mặt của Tam Sí Điểu trở lên sợ hãi, nó rống to lên một tiếng, không kịp nó tránh, nó chỉ còn cách dựa vào độ dày của da lông, hai đôi cách cụp lại phía trước che chắn lấy toàn thân, đón nhận ba đạo lục quang
đánh tới.
Chỉ có điều, Tam Sí Điểu ỷ vào mình là yêu thú, da lông dày hơn người
mình thường, mà dám hiên ngang hứng chịu đòn tấn công này thì quá sai
lầm rồi. Ba đạo lục quang này đâu phải tầm thường.
“Phốc…phốc…phốc”
Ba tiếng xuyên thủng vang lên, theo thứ tự từ trên xuống dưới, đỉnh
đầu, trước ngực, và phần bụng dưới của Tam Sí Điểu bị ba đạo lục quang
nhẹ nhàng xuyên qua, tạo thành ba cái lỗ to bằng nắm tay của trẻ em.
Tam Sí Điểu hai mắt trợn lên, nó gầm lên những tiếng thảm thiết, khiến người khác nghe thấy mà kinh hồn.
Ngay lúc đó, một đạo tàn ảnh màu xanh từ phía sau Văn Phụng và Phương
Hà vọt lên, phi tới trước người Tam Sí Điểu, đạo tàn ảnh nhập vào cơ
thể Tam Sí Điểu rồi lại tách ra, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Đạo tàn ảnh màu xanh vừa biến mất, cơ thể khổng lồ của Tam Sí Điểu cũng đột nhiên như bức tượng gỗ, đổ rầm xuống mặt đất, nằm im bất động.
Nói ra thì dài dòng, nhưng hết thảy chỉ diễn ra trong vài nhịp thở. Mặc dù bị tầng quang cháo và bức tường khí xanh che chắn trước mặt không
thể nhìn thấy gì, nhưng nhờ vào thần thức của mình, Văn Phụng và Phương Hà đều nhìn rõ hết tất cả mọi việc đã diễn ra với Tam Sí Điểu.
Hít vào một ngụm khí lạnh, đưa mắt nhìn nhau một cái, hai người đều thấy rõ trong mắt đối phương nổi lên một tia sợ hãi.
Quá nhanh, không thể tưởng tượng nổi, một yêu thú cấp hai như Tam Sí
Điểu, lại bị giết chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đến nỗi nó còn
không có thời gian để hoàn thủ.
Một lúc lâu sau, lấy lại vẻ bình tĩnh, Phương Hà đứng dậy, đưa tay đánh ra một đạo pháp quyết lên trận pháp ở dưới chân. Trận pháp nhộn nhạo
lên một hồi, đem tất cả dư âm công kích còn lại của Tam Sí Điểu triệt
tiêu hết. Ngay sau đó, y vẫn tay thu lại Liệt Diễm Côn, hai mắt sáng
lên, nhìn về một phía.
Văn Phụng cũng vẫy tay thu lại Kim Ô Kiếm, rồi đứng bên cạnh Phương Hà, dõi theo ánh mắt của y, cùng nhìn về một phía.
Cùng lúc đó, không gian trước mặt hai người một hồi nhộn nhạo, thân
hình của Diệp Khôn liền hiện ra. Nhưng lúc này chỉ có một mình hắn xuất hiện, không thấy Tiểu Bạch đâu cả. Mà trên tay hắn đang mân mê một vật hình tròn màu xanh đen, đây đúng là yêu đan của Tam Sí Điểu.
“Đã để cho hai vị vất vả một hồi rồi.” Nhìn hai người ở trước mặt, Diệp Khôn nở nụ cười nói.
“Ha ha. Diệp đạo hữu đã quá lời rồi, từng ấy thì đáng là gì? Chỉ là tại hạ thật sự không thể tưởng tượng nổi, thủ đoạn của Diệp đạo hữu thật
kinh người, giết Tam Sí Điểu rất đơn giản a.” Văn Phụng nghe vậy, hai
mắt tinh quang lóe lên, cười nói.
“Văn huynh đã quá lời rồi, nếu không phải nhờ hai vị làm bị thương, và
thu hút sự chú ý của Tam Sí Điểu, để cho tại hạ chớp lấy cơ hội ra tay
ám toán, thì cũng không thể dễ dàng giết chết Tam Sí Điểu dễ dàng như
vậy. Ngược lại, tại hạ rất khâm phục, hai vị mặc dù là tán tu, nhưng
thực lực cũng không hề tầm thường chút nào. Nếu đổi lại là một người
khác cùng cảnh giới, nhất định sẽ không có bổn sự như hai vị a.” Diệp
Khôn nghe vậy, cười xòa nói.
“Lại để cho Diệp đạo hữu phải chê cười rồi.” Phương Hà đứng bên cạnh nghe vậy, vội khoát tay nói.
“Ha ha. Việc này đến đây coi như là xong, tại hạ cũng đã đạt được yêu
đan rồi. Còn về phần Tử Linh San và da lông của Tam Sí Diểu, hai vị xin cứ tự nhiên, cáo từ.” Diệp Khôn cười lớn, hơi trầm tư một chút nói.
Nói xong, không đợi cho Phương Hà và Văn Phụng lên tiếng, Diệp Khôn liền hóa thành độn quang nhằm một hướng bay đi.
Có điều, trước khi đi, hắn còn truyền âm nói một câu, khiến cho Phương
Hà ở một bên nhất thời trong lòng cả kinh, nhưng không dám biểu lộ ra
ngoài.