Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 26: Chương 26: Gặp Lại




Chia tay huynh muội họ Lục, Diệp Khôn cùng Ngọc Như lập tức lên đường theo hướng nam đi tới Bạch Hạc Sơn Trang.

Diệp Khôn muốn nhanh chóng an bài cho Ngọc Như càng sớm càng tốt, hắn còn rất nhiều việc để làm không thể mang theo nàng đi cùng được. Đặc biệt là tin tức về người tu tiên cùng với cách gia nhập vào thế giới tu tiên hắn nhất định là phải tìm được.

Sau khi Diệp Khôn và Ngọc Nhi rời đi Lục Thiên Hào cùng với Lục Vân Tình cũng lên đường trở về Lục Phiến Môn ở Tây Lĩnh Sơn.

Lục Thiên Hào về tới môn phái liền họa lại một bức họa của Diệp Khôn đưa cho thủ hạ và truyền lệnh xuống hễ sau này có gặp Diệp Khôn thì phải hết mực cung kính nếu đối phương cần nhờ cậy việc việc thì phải ra sức giúp đỡ trong phạm vi có thể của mình không được chối từ.

Đám thủ hạ đệ tử của Lục Phiến Môn nghe được tin tức ngày thì tỏ ra hết sức kinh ngạc và khó hiểu. Bọn họ không hiểu cái người trong tranh kia là thần thánh phương nào nhìn dung mạo thì cũng chỉ là một thiếu niên còn rất trẻ thế mà khiến cho thiếu chủ lại đưa ra mệnh lệnh như vậy. Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng bọn họ cũng không dám dị nghị mà nhất nhất nghe theo. Thời gian đầu thi thoảng trong môn phái còn bàn tán về việc này nhưng dần theo thời gian trôi qua cũng lắng xuống không một ai còn đề cập đến nữa. Dù sao chuyện này cũng là chuyện của sau này.

Mà chuyện này Diệp Khôn không hề hay biết, hiện tại hắn và Ngọc Như đang nghỉ ngơi ăn uống tại một tửu lâu nhỏ bên trong Vĩnh Yên trấn .

Quãng đường mười dặm nói xa cũng không phải xa lắm, nhưng Diệp Khôn cũng không vội hắn nói với Lục Thiên Hào muốn nhanh chóng tới Bạch Hạc Sơn Trang chẳng qua là cố ý mà thôi. Hắn biết thế nào Lục Thiên Hào cũng sẽ mời tới Lục Phiến Môn làm khách cho nên đem việc này ra để từ trối khéo.

“Trời cũng sắp tối rồi, đêm nay chúng ra sẽ thuê phòng nghỉ lại một đêm rồi sáng mai sẽ tới Bạch Hạc Sơn Trang” Ăn uống xong Diệp Khôn nhìn Ngọc Như ngồi đối diện nói.

“Mọi chuyện cứ nghe huynh sắp xếp đi muội không có ý kiến gì ” Ngọc Như đưa tay vuốt tóc nhẹ nhàng nói.

“Ngọc Như ta cảm thấy muội có điều gì không vui thì phải” Nhìn nét mặt cùng thái độ của Ngọc Như có vẻ khơi khác Diệp Khôn nhướng mày hỏi.

“Ta...”

Ngọc Như đang định nói thì đột nghiên cứng họng lại hai mắt mở to nhìn ra phía ngoài cửa tửu lâu. Từ phía ngoài cửa tửu lâu lúc này có ba người bước vào. Đi đầu là một đại hán một mày rậm râu hùm khuôn mặt có chút nhợt nhạt, bên cạnh đại hán là một thiếu niên và một ông lão cỡ sáu mươi tuổi sắc mặt hai người so với đại hán không khác là mấy xem ra ba người đều đã bị thương khá nặng .

Diệp Khôn thấy biểu hiện của Ngọc Như rất khó hiểu không biết có chuyện gì sảy ra với nàng mà khiến nàng lại như vậy. Trong lòng hiếu kỳ hắn đưa mắt nhìn lại ra phía cửa vào thì giật mình. Dường như không tin vào mắt mình hắn đưa tay dụi dụi mắt đồng thời thả thần thức ra quan sát ba người phía ngoài cửa thật kỹ. Khẳng định không phải là nhìn lầm Diệp Khôn đứng thẳng dậy lắp bắp nói: “Sư phụ... Lâm đường chủ... Đình Phong huynh ... là ..các người sao ? ”

Ba người đang đi vào đột nhiên nghe thấy giọng nói lắp bắp của Diệp Khôn cũng quay đầu nhìn về hướng đó biểu hiện ra ngoài cũng không khác hắn là mấy, một lúc lâu sau ba người đồng cùng lên tiếng:

“Diệp Khôn, Ngọc Như là hai người sao”.

Nghe ba người hỏi vậy lục này Diệp Khôn đã khẳng định là không sai đúng là bọn họ rồi.

Ba người trong lòng mừng rỡ vội đi lại bên bàn của Diệp Khôn tùy tiện ngồi xuống. Ngọc Như lúc này mới bình tâm lại nước mắt nàng ứa ra nhìn ba người trước mặt mình mà bật khóc.

“Ngọc Như muội không phải vậy” Vạn Đình Phong ngồi bên cạnh thấy vậy đưa tay lên lau nước mắt cho Ngọc Như an ủi nói.

Ngọc Như nấc lên hai cái rồi đưa tay lên lau đi nước mắt ngồi một bên không nói.

Diệp Khôn gọi thêm một bàn thức ăn lên cho ba người cùng ăn sau đó thuê một gian phòng để nghỉ ngơi.

Buổi tối hôm đó, trong một gian phòng khá rộng, năm người gồm bốn nam, một nữ ngồi vây quanh một chiếc bàn đưa mắt nhìn nhau ai lấy đều thấy trong mắt của đối phương có nhiều điều muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Không khí trong phòng trở lên yên tĩnh lạ thường. Một lúc lâu sau không thấy ai mở miệng, Diệp Khôn bèn lên tiếng đánh tan không khí yên lặng trong phòng: “Sư phụ ở đỉnh Quá Nha rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ”.

Hà đại phu thở dài một cái nhìn Lâm Thiết Sơn bên cạnh nói: “Ài chuyện là như vầy. Đêm hôm đó khi ta trên đường tới đỉnh Quá Nha thì bị một đám người của Bát Quái Môn phục kích. Cũng may ta nhanh trí đã dùng phấn độc đánh đuổi bọn chúng và thoát khỏi vòng vây nhưng lúc đó ta cũng đã bị thương. Khi tới được đỉnh Quá Nha thì ta gặp được Lâm đường chủ đang tranh đấu với một đám người khác. Ở trong bóng tối ta đã dùng độc ra tay giải vây cho ông ấy rồi cùng nhau tiến vào bên trong”

“Khi vào sâu bên trong thì bọn ta phát hiện có rất nhiều xác chết nằm la liệt trên mặt đất đặc biệt những xác chết này đều bị chết khô trên người không còn một chút máu nào cả. Dường như bọn họ bị hút sạch máu mà chết vậy ” Hà đại phu nghĩ đến những xác chết này cả người run lên một cái sâu thẳm trong tâm hồn ông còn có chút sợ hãi.

“Chúng ta lén lút đi vào tới trước lối vào một hang động thì dừng lại. Ở lối vào chúng ta đã nhìn thấy một cảnh tượng hãi hùng, bên trong hang động là đám người Vạn Kiếm Sơn Trang đang bị người của Bát Quái Môn bao vây lại. Bên cạnh có còn có một người thanh niên lạ mặt trên tay hắn cầm một lá cờ mặt quỷ màu đen. Không biết hắn đang tra khảo đám người Vạn Kiếm Sơn Trang vấn đề gì mà nếu cứ có người nói không biết là hắn lại phất lá cờ một cái lập tức mặt quỷ trên lá cờ hiện ra lao thẳng vào người đó chỉ trong chốc lát là người đó bị mặt quỷ hút sạch máu lăn ra đất chết” Lâm Thiết Sơn thấy cả người Hà đại phu có chút run rẩy lên hắn vội nói.

“Hả chuyện này... vậy vợ chồng Vạn trang chủ thì sao ?” trong lòng Diệp Khôn có chút dậy sóng vội hỏi.

“Bọn họ không có trong đám người đó. Lúc đó dường như tên thanh niên kia đang tra hỏi tin tức của bọn họ từ đám người này. Chúng ta không tìm thấy họ liền rời đi ngay và tìm kiếm chỗ khác. Cũng may bọn họ có để lại ám hiệu nên đến khi trời sáng ta đã tìm thấy chỗ ẩn nấp của họ. Nhưng thật không ngờ tên thanh niên kia đã theo dõi chúng ta mà đến. Chúng ta và vợ chồng Vạn trang chủ đã ác chiến với hắn một trận, Vạn phu nhân không may trúng phải hỏa cầu của hắn mà tan thành tro bụi. Vạn trang chủ thấy vợ bị chết y nổi điên lên thi triển Vạn Kiếm Quy Tông đánh cho thanh niên kia bị thương nặng nhưng cũng vì dùng sức quá mức cộng thêm trên người đang bị thương cho nên Vạn trang chủ đã không trụ được không lâu sau đã tuyệt khí mà qua đời” Lâm Thiết Sơn nói đến đây thì tỏ ra oán độc lẫn bi thương.

Vạn Đình Phong thì đỡ vì dù sao hắn cũng biết được chuyện này rồi nhưng Ngọc Như vừa nghe thấy cha mẹ mình lần lượt bị sát hại thì mặt mày trắng bệch không kìm được lòng òa lên khóc nức nở rồi lập tức ngất lịm đi. Liền lúc bị mất đi cha mẹ, đả kích lớn như vậy bảo sao Ngọc Như có thể chịu được chứ? Nàng cũng chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi.

Vạn Đình Phong vội đỡ Ngọc Như đặt nàng nằm trên giường. Hà đại phu lại bắt mạch cho Ngọc Như rồi lấy trong người ra hai viên thuốc cho vào mồm nàng nói: “Nó không sao đâu, cứ để cho nó nằm nghỉ đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ khỏe thôi”.

Sau đó Hà đại phu cùng Vạn Đình Phong quay lại chỗ ngồi tiếp tục câu chuyện của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.