Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 92: Chương 92: Trở Mặt




Từ lúc Phệ Linh Thiên Quỷ xuất hiện, cho đến khi chém giết hai quỷ vật. Thời gian cũng không nhiều lắm, bất quá cũng chỉ vài tức công phu mà thôi.

Nhưng biểu hiện của nó, khiến cho Nam Chiêu Thành kinh sợ không thôi.

Hai quỷ vật kia đều là Quỷ Tôn Trung Kỳ đỉnh phong đấy. Thực lực của chúng, cũng tương đương với cao thủ Trúc Cơ Trung Kỳ đỉnh phong rồi.

Tiểu nhân kia, cũng chỉ có thực lực Quỷ Tôn Sơ Kỳ đỉnh phong mà thôi. Đối đầu với hai quỷ vật, cảnh giới hơn hẳn nó một bậc. Vậy mà, tiểu nhân không hề tỏ ra sợ hãi. Rất nhẹ nhàng, đã chém giết được đối phương.

Hơn nữa, không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng tiểu nhân là quỷ vật, nhưng lại có thể sử dụng Thần Lôi Chi Tuyến. Nếu như không có tận mắt chứng kiến, mà chỉ nghe người khác nói. Chắc chắn, hắn không hề tin chút nào đấy. Có điều, chính mình tận mắt thấy, đây hẳn là sự thật rồi.

Còn đang mải suy nghĩ. Đột nhiên, Nam Chiêu Thành cả kinh. Pháp lực trong người, điên cuồng rót vào thanh quang hộ thuẫn. Đồng thời, tay bấm niệp pháp quyết. Đánh ra một đạo quang mang, chắn ở trước người.

“Oanh” Một tiếng va chạm lớn vang lên.

Không biết, một đạo kiếm khí nhanh như thiểm điện, từ đâu xuất hiện. Trực tiếp, hướng Nam Chiêu Thành bắn tới. Đạo quang mang vừa được Nam Chiêu Thành dùng pháp thuật tạo ra, vậy mà không hề ngăn cản được.

Kiếm khí xuyên thủng qua quang mang, chém lên trên thanh quang hộ thuẫn. Nhưng đã bị thanh quang, ngạch sanh cản lại. Một tiếng va chạm lớn vang lên, kiếm khí tiêu tán. Nam Chiêu Thành bị bật ngược về phía sau hơn mười trượng, toàn thân bị va vào vách đá. Bộ dạng chật vật đến cực điểm.

Cũng may là có thanh quang hộ thuẫn, nếu không với một kích đánh lén vừa rồi, chắc chắn Nam Chiêu Thành đã vong mạng rồi.

Nam Chiêu Thành thở dốc một cái, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn về phía tiểu nhân ở bên cạnh quỷ vụ. Trong lòng thầm kêu may mắn.

“Quỷ vật này từ khi nào xuất hiện? Hơn nữa lại có…A! Chẳng phải, lúc trước tất cả mọi người toàn lực công kích hai quỷ vật kia. Cũng không thể phá vỡ hai tấm thuẫn của chúng. Nhưng đến cuối cùng, hai tấm thuẫn đó lại bị Thần Lôi Chi Tuyến triệt tiêu. Vừa rồi, quỷ vật này cũng đã dùng Thần Lôi Chi Tuyến chém giết hai quỷ vật kia. Không lẽ…” Nam Chiêu Thành hít vào một ngụm khí lạnh, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển. Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì. Trên mặt hắn tỏ ra khó coi đến cực điểm.

Nghĩ rồi, Nam Chiêu Thành liếc mắt nhìn về phía Diệp Khôn. Thì thấy, Diệp Khôn đối với sự xuất hiện của tiểu quỷ kia. Vậy mà, không hề tỏ ra sợ hãi chút nào cả. Ngược lại, hắn còn rất bình tĩnh, đứng một bên, nhìn mình tự tiếu phi tiếu.

Mà quỷ vât kia, không biết từ lúc nào. Đã lẳng lặng phiêu phù trên đầu của Diệp Khôn. Nhe răng ra cười, nhìn mình với ánh mắt châm biếm.

“Diệp Khôn! Quỷ vật kia vậy mà lại là quỷ linh của ngươi? Tại sao? Ngươi lại đánh nén ta?” Trong lòng Nam Chiêu Thành vừa sợ, vừa giận. Nhìn Diệp Khôn lạnh lùng nói.

Nam Chiêu Thành nghĩ như thế nào, cũng không thể hiểu nổi.Tại sao? Diệp Khôn lại ra tay với chính mình, trong khi hai người cùng ở một phe. Hơn nữa, hắn lại đang có lòng dẫn Diệp Khôn trở về bổn môn đấy.

“Hắc hắc. Tại sao ư? Trước hết ta muốn hỏi ngài? Ta thành tâm muốn gia nhập Ngũ Hành Phái, làm môn nhân đệ tử.Vậy tại sao? Ngài có ý đồ với ta? Thiết nghĩ, ta vẫn không có chỗ nào đắc tội với ngài, hay Ngũ Hành Phái đấy.” Diệp Khôn cười lớn, hai mắt lóe lên. Nhìn chằm chằm vào Nam Chiêu Thành lạnh lùng nói.

“Ngươi…Như thế nào? Tại sao lại nghĩ ta như thế? Từ đầu tới giờ, ta đã có chỗ nào không phải, gây bất lợi với ngươi chưa?” Nam Chiêu Thành rùng mình một cái, nội tâm cả kinh. Nhưng rất nhanh, lấy lại bình tĩnh, gằn giọng nói.

Nam Chiêu Thành không thể ngờ nổi, tại sao Diệp Khôn lại nói những lời này. Không lẽ, hắn đã biết được âm mưu của mình và Mộc đại ca, cùng với chưởng môn sư huynh.

Chuyện này, tuyệt đối không thể nào đấy. Với cảnh giới của Diệp Khôn, thì hắn không thể nhìn ra được bí thuật độc môn của Mộc sư huynh. Khi truyền tin cho mình, ở bên trong ngọc giản tín vật đấy.

Nhưng, Diệp Khôn đã nói vậy, hiển nhiên là đã phát hiện ra được điều gì rồi. Chẳng nhẽ, mình đã sơ xót chỗ nào đây?

Nam Chiêu Thành âm thầm suy tính, tiếp đó lại nghe Diệp Khôn lên tiếng.

“Không sai. Ngài đúng là chưa có làm gì bất lợi với ta. Chỉ có điều, ngài không gây bất lợi với ta lúc này. Không có nghĩa là sau này về tới Ngũ Hành Phái cũng thế.” Diệp Khôn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nói.

“Ngươi nói như thế, thì quả thật quá đa nghi rồi. Trên người ngươi có Ngũ Hành Ngụy Linh Căn, đối với những môn phái khác thì chẳng là gì cả. Nhưng đối với bổn môn, ngươi chính là thiên tài, ngàn năm khó gặp. Mộc đại ca cũng đã nói cho ngươi biết rồi đấy, ở bổn môn ngươi sẽ tìm được công pháp đủ năm loại thuộc tính để tu luyện. Như vậy, thì con đường tu tiên của ngươi mới thuận lợi. Nhưng, sư huynh lại không nói rõ cho ngươi biết một điều. Công pháp đó, chính là trấn tông chi bảo của bổn môn. Chỉ có những để tử mang trên người Ngũ Hành Linh Căn, mới có khả năng tu luyện. Tuy thuộc tính linh căn của ngươi là “ngụy linh căn” nhưng điều kiện tu luyện cũng đã đạt rồi. Sau này, bổn môn còn nhờ ngươi phát dương quang đại. Một chuyện tốt như thế đối với bổn môn, làm sao ta lại có tâm tư gây khó dễ cho ngươi chứ.”

Nam Chiêu Thành nghe Diệp Khôn nói vậy, thì hơi nhíu mày. Trầm tư nói.

“Thì ra là như vậy? Nhưng rất tiếc, ngài có nói gì đi chăng nữa. Cũng không thể che giấu được tà tâm của mình đâu.” Nghe Nam Chiêu Thành giải thích, trong lòng Diệp Khôn khẽ động. Hơi suy nghĩ một chặp, nói.

“Ngươi… Tiểu tử. Ngươi thật là cố chấp. Ta đã nói như thế rồi, mà ngươi vẫn không chịu hiểu. Ta rất muốn biết, lý do tại sao? Mà ngươi cứ khăng khăng nói ta có ý đồ với ngươi đấy.” Trên mặt Nam Chiêu Thành tỏ ra khó coi đến cực điểm. Như thế nào? Tại sao? Tiểu tử này vẫn không tin lời hắn? Quả thực, hắn rất muốn biết lý do của nó.

“Được thôi. Nếu như ngài muốn biết cũng không sao. Dù gì, một lúc nữa thôi… hắc hắc.” Diệp Khôn khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó cười nói.

Tiếp đó, Diệp Khôn miệng khẽ lẩm bẩm, rồi ngón tay chỉ về phía Nam Chiêu Thành. Trên đầu ngón tay, một tia sáng lóe lên một cái, biến mất không thấy đâu.

Nam Chiêu Thành thấy vậy thì cả kinh, Cự Phủ trong tay vung lên, chắn trước người. Đồng thời, tránh sang bên phải hơn một trượng, nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn với ánh mắt bất thiện.

Diệp Khôn thấy vậy, cũng không có động tác gì, chỉ đứng một chỗ cười cười không thôi.

Nam Chiêu Thành nhíu mày, vừa rồi Diệp Khôn cũng không có ra tay với mình. Hắn không phát hiện ra một chút công kích nào cả. Trong lòng buông lỏng, đang định nói gì thì bị một màn làm cho cứng họng.

Chỉ thấy, từ trên đỉnh đầu hắn, tự lúc nào xuất hiện một điểm sáng nhỏ. Kích thước cũng chỉ bằng hạt gạo, cũng không có gì đặc biệt cả.

Có điều, rõ ràng vừa rồi Nam Chiêu Thành cảm nhận được một tia linh lực giao động trên da đầu mình. Hiển nhiên, điểm sáng này đã ở trên đầu mình lúc nào không hay.

Điểm sáng vừa xuất hiện, Diệp Khôn khẽ vẫy tay. Lập tức, điểm sáng chớp lên một cái. Đã chui tọt vào thiên linh cái của Diệp Khôn, không thấy đâu nữa.

Nam Chiêu Thành thấy một màn này, mặt mày nhăn nhó khó coi đến cực điểm. Ý nghĩ trong đầu, liên tục xoay chuyển. “Cái này… Không lẽ, tiểu tử này đã gieo ấn ký trên người mình. Không có khả năng a? Hắn bất quá cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng mười một mà thôi. Làm sao có thể làm được điều này chứ? Chẳng nhẽ là quỷ vật kia? Không đúng. Nếu là quỷ vật kia, thì vừa rồi điểm sáng kia không thể chui vào thiên linh của hắn được. Chuyện này…”

“Chắc ngài đang nghĩ, tại sao ta có thể gieo ấn ký trên người ngài phải không? Hắc hắc.” Diệp Khôn nhìn vẻ mặt của Nam Chiêu Thành khẽ cười nói.

“Chính ngươi? Như thế nào? Ngươi lại làm được điều này? Và tự lúc nào, ngươi đã gieo lên người ta?” Nam Chiêu Thành sắc mặt biến đổi liên tục, tỏ ra kinh ngạc nói.

“Hắc hắc. Như thế nào thì ngài không cần biết. Có điều, nhờ ấn ký này, ta có thể biết được ngài có hay không có ý đồ với ta đấy.” Diệp Khôn cười lớn, lạnh lùng nói.

Nam Chiêu Thành hít vào một ngụm khí lạnh, nhàn nhạt nói. “Thật không ngờ, ngươi lại có khả năng này. Nhưng như vậy thì đã sao? Chẳng nhẽ ngươi định giết ta? Và chỉ dựa vào tiểu quỷ này thôi sao?”

“Ha ha. Chỉ cần ngài nói ra âm mưu của mình, thì ta cũng sẽ không gây khó dễ cho ngài đâu đấy. Nếu không, ta cũng chỉ còn hạ sách này thôi.” Diệp Khôn khẽ mỉm cười, cuồng tiếu nói.

Sau đó, đột nhiên toàn thân Diệp Khôn thanh quang đại tố, chớp mắt một cái đã biến mất.

Bên trong thạch động, chỉ còn lại Nam Chiêu Thành và Phệ Linh Thiên Quỷ đứng đối diện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.