Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 57: Chương 57: Tương Trợ




Cách Hà Gia Thôn năm dặm về phía Bắc, trong một khu rừng rập rạp. Bên cạnh cái hồ nhỏ là vách núi cao dựng đứng. Vách núi này, trải dài rất rộng về hai bên, bám theo sườn núi đi sâu vào trong rừng, dường như không có điểm cuối. Phía trên, cứ cách một khoảng, lại có một mỏm đá nhô ra, bên trên mỏm đá còn có một vài thực vật đặc thù sinh trưởng.

Thỉnh thoảng có những cơn gió mạnh thổi qua, đập vào vách đá, tạo lên những tiếng ù ù, nghe rợn người.

Xung quanh, một mảng rừng xanh tươi, vô số thực vật, đua nhau sinh trưởng, sự phát triển của thực vật nơi đây rất mạnh mẽ. Tiếng chim thú, côn trùng phảng phất vang lên, khiến cho người ta có cảm giác khó tả. Khi mà, chỉ có một mình ở chỗ này.

Ở dưới chân vách núi, bên cạnh cái hồ nhỏ. Lúc này Diệp Khôn đang đứng một mình, tà áo trên người, không gió mà bay. Trên người hắn, phảng phất như toát ra một khí chất tiêu sái, thoát tục. Dường như, hắn đã không còn thuộc về nơi này vậy.

Diệp Khôn ngẩng đầu, nhìn lên vách núi. Chỉ thấy phía trên cao, nơi mà chỉ có mây mù che phủ. Thấp thoáng có cái gì đó, mà hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Đứng nhìn thật lâu, Diệp Khôn lâm vào trạng thái trầm mặc. Vách đá, và quanh cảnh xung quanh, khiến cho hắn cảm khái không thôi. Nơi đây, đối với hắn rất quen thuộc. Trước kia, hắn thường lên xuống vách đá trước mặt, không biết bao nhiêu lần, để hái những gốc thảo dược quý hiếm, mang về cho Hà đại phu làm thuốc. Sau những lần xâm nhập vào sâu trong rừng, tìm kiếm thảo dược và trở ra. Hắn cũng thường xuyên, ở lại bên cạnh hồ nước nhỏ này, để nghỉ ngơi, hồi lại sức.

Diệp Khôn nhớ lại chuyện xưa, thở dài một tiếng, thì thào nói: “Thoáng cái đã gần ba năm rồi, chỗ này vẫn như xưa, không hề thay đổi.”

Vừa nói xong, Diệp Khôn nhướng mày, như phát hiện ra điều gì. Mắt hướng lên trên vách núi, thần thức thả ra xem xét. Còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì, hắn thấy hai cái bóng, một trước, một sau, từ trên đỉnh vách núi lao xuống.

“Ùm...Ùm...”

Hai cái bóng lao xuống cái hồ bên cạnh, làm khuấy động cả hồ, nước bắn lên tung tóe. Diệp Khôn hơi nghiêng người, lướt về phía sau hơn mười trượng. Không hề hoảng hốt, hắn hít vào một hơi, tò mò đảo thần thức xuống hồ nước, muốn xem hai vật gì vừa rơi xuống.

“A!” Diệp Khôn kinh ngạc, hô lên một tiếng. Hắn phát hiện, một người một thú, đang nằm im bất động dưới đáy hồ, dường như cả hai đã tuyệt khí mà chết vậy.

Quan sát kỹ, Diệp Khôn thấy, dưới đáy hồ là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi. Trên người lão, y phục rách tả tơi, để hở ra rất nhiều vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Trên tay phải lão, đang nắm chặt một vật gì đó, Diệp Khôn tậm chung quan sát kỹ thì thấy đó là một gốc thảo dược.

Cách lão giả hơn mười trượng, là một con thú họ nhà chim, to bằng một người trưởng thành. Điều đặc biệt ở nó là, đầu sói thân chim, nhìn rất lạ. Trên thân nó, cũng có vô số vết thương. Ở lưng một cánh cũng bị chặt đứt, không biết là đã rơi đi đâu. Nhìn bộ dạng của nó còn thê thảm hơn lão giả kia.

“Con thú này, hình thái kỳ dị, chẳng nhẽ là yêu thú. Nếu đúng là như thế thì lão giả kia hẳn là người tu tiên rồi.” Diệp Khôn quan sát một lúc nói.

“Ý. Lão giả kia, hình như vẫn còn sống.” Ý niện trong đầu thoáng qua, Diệp Khôn đang định tìm tòi túi trữ vật trên người lão giả, thì hai mắt co rụt lại, như phát hiện ra điều gì.

Còn đang suy nghĩ, đột nhiên Diệp Khôn giật mình.

“Ùm” một tiếng, lão giả nằm dưới hồ, cả người bắn lên trên bờ. Lão nằm cách Diệp Khôn hơn mười trượng, mặt mày tái nhợt. Nhìn hắn, môi mấp máy nói.

“Tiểu hữu, xin hãy cứu ta. Ta không thể chết được. Cháu gái ta, đang chờ ta mang thuốc về cho nó. Nếu không nó sẽ chết, ta sẽ cho tiểu hữu nhiều chỗ tốt, mong tiểu hữu hãy ra tay tương trợ.”

“Chuyện này... cứu lão cũng được. Nhưng ta làm sao biết, cứu lão rồi, lão sẽ gây bất lợi đối với ta. Lòng người hiểm ác, ta không thể tin người một cách đơn giản được.” Diệp Khôn thấy vậy thì hơi bất ngờ, cảnh giác nói.

“Tiểu hữu yên tâm, ta tuy không phải người tốt, nhưng bình sinh cũng chưa lừa gạt ai bao giờ. Nếu tiểu hữu không an tâm, ta có thể lấy tâm ma ra thề.” Thấy Diệp Khôn không tin tưởng mình, trong lòng lão giả vui mừng. Diệp Khôn đã nói như vậy, chưa hẳn là sẽ không ra tay cứu giúp. Chẳng qua, đối với mình, đối phương còn đề phòng mà thôi. Chuyện này cũng không trách được, tu tiên giới chuyện bội tín, bội nghĩa xảy ra là chuyện bình thường, lão là người từng trải, há lại không biết chuyện này. Vì vậy, để cho Diệp Khôn tin tưởng mà cứu giúp mình, lão không hề do dự đem tâm ma ra thề.

Thấy lão giả đem tâm ma ra thề, Diệp Khôn vẫn không lên tiếng, chỉ đứng một bên nhìn lão. Việc lấy tâm ma ra thề, hắn cũng biết qua. Trong tu tiên giới, dùng tâm ma để thể độc là một việc làm đảm bảo nhất. Khi một người tu tiên dùng tâm ma thề độc, nếu sau này mà phản lại lời thề, thì đến lúc đột phá bình cảnh sẽ bị tâm ma quẫy nhiễu. Không thể đột phá được, mà lại còn dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Nhẹ thì bị phế mất tu vi, trở thành người phàm, không thể tiếp tục trên con đường tu tiên nữa. Từ đó sẽ rơi vào quy luật sinh, lão, bệnh, tử của người phàm. Nặng thì bị tuyệt khí mà chết.

Chuyện như vậy, đối với bất kỳ một người tu tiên nào, cũng không hề muốn. Bọn họ may mắn hơn người khác, có thể bước lên con đường tu tiên, thoát khỏi quy luật của luân hồi, truy cầu trường sinh. Bởi vậy việc lấy tâm ma ra để thề độc, luôn luôn được người ta cân nhắc rất cẩn thận mới dám làm.

Lão giả thề độc xong, thấy Diệp Khôn chỉ đứng im, không nói gì. Lão không hề suốt ruột, ngược lại còn có chút mong đợi.

“Nếu tiền bối đã có thịnh tình như vậy, vãn bối cũng không phải là kẻ thấy chết không cứu. Có điều, không biết tiền bối bị thương như thế nào? Vãn bối có thể giúp gì được ngài.” Diệp Khôn suy nghĩ thật lâu, hắn đảo thần thức lên người lão giả dò sét qua một lượt. Phát hiện ra lão đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, nhưng không biết ở trình độ nào. Tuy lão đang bị thương nặng, nhưng như vậy cũng khiến cho Diệp Khôn thấy sợ hãi rồi. Hắn lấy lại bình tĩnh, chấp thuận lời đề nghị của lão.

“Ài! Ta bị trúng độc của Lang Nha Điêu, nếu không nhanh chóng chữa trị, thì sau mười hai canh giờ, chắc chắn phải chết.” Lão giả vui mừng, sau đó thở dài nói.

“Trúng độc? Vậy làm thế nào mới có thể giải trừ được chất độc trong người tiền bối.” Diệp Khôn khẽ nhíu mày hỏi.

“Cũng may con Lang Nha Điêu đã bị ta giết chết. Tiểu hữ hãy lấy nội đan trong người nó, nghiền nát ra, chộn lẫn với Tuyết Linh Đằng và Tô Nha Thảo cho ta ăn là có thể giải trừ. Có điều... ” Lão giả chậm rã nói.

“Tiền bối, còn có điều gì khác sao?” Diệp Khôn thấy lão giả ấp úng hỏi.

“Nội đan của Lang Nha Điêu thì có, nhưng hai dược thảo kia hiện tại ở đây ta không có. Bây giờ phải toàn lực trở về bản môn thì may ra mới kịp. Có điều ta bị thương như vậy, không thể đi được. Chỉ còn nhờ cậy vào tiểu hữu thôi.” Lão giả thở dài nói.

“Tuyết Linh Đằng và Tô Nha Thảo? Hình như vãn bối có, tiền bối xin chờ một chút, vãn bối đi lấy.” Diệp Khôn hơi suy nghĩ một chút nói.

Nói rồi, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía nam đi sâu vào trong rừng thoáng cái không thấy đâu nữa.

Lão giả nhìn bóng dáng Diệp Khôn biến mất trong rừng sâu, hai mắt lóe lên thì thào nói: “Tiểu tử, này hắn không phải là người đơn giản chút nào. Tuổi còn trẻ như vậy, mà đã tu luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong. Một nhân tài như vậy, ta phải lôi kéo hắn về môn phái mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.