**Chương 24**.
Hoa Yên Vũ lần nữa được truyền tống đến thế giới khác. Y không còn cảm giác đau khổ khi chia xa người yêu nữa. Y biết, hắn nhất định sẽ tìm được mình.
Khi mở mắt, Hoa Yên Vũ phát hiện mình đang nằm trong một gian trúc phong được trang trí vô cùng thanh nhã. Giữa phòng còn đặt một bàn trà. Ừm, thật cổ nha.
Hoa Yên Vũ ngồi dậy, nhìn y phục bản thân bận trên người. Là bạch y thanh thuần, gồm nhiều lớp. Tay áo rộng, eo được cố định bằng đai ngọc. Tóc y đặc biệt dài, lại trắng muốt. Hoa Yên Vũ có thể tưởng tượng ra mình giống người tuyết như thế nào.
【Chủ nhân đã sẵn sàng tiếp nhận kí ức nguyên chủ?】
“Được.”
Nguyên thân có một cái tên mà theo Hoa Yên Vũ là đặc biệt nữ tính _ Bạch Cửu Châu. Y chính là sư tôn cao cao tại thượng của nam chính Lãnh Diệc Hiên. Bạch Cửu Châu là người cai quản Thiền Trúc phong, niềm kiêu hãnh của Thiên Sơn, một trong tứ đại môn phái đứng đầu nhân giới.
Y mang vẻ ngoài vô cùng nổi bật, băng thanh ngọc khiết. Một bộ dáng tiên nhân cao không với tới. Thật ra bên trong lại là cả một bồ dao găm, tâm tư rắn độc tràn đầy ganh ghét đố kị. Chính vì thế, khi thấy nam chính có tư chất nghịch thiên liền muốn phá hủy. Nhưng tất nhiên mọi chuyện không thành. Trả giá bằng một cái chết vô cùng thảm thương.
Tại sao có thể nâng cấp hình tưởng tượng nhân vật như vậy rồi? Hai thế giới trước chính là pháo hôi nhu nhược, đến đây lại đùng một phát trở thành phản diện số một. Hoa Yên Vũ thật không biết nên khóc hay nên cười đây.
“Sư tôn, đồ nhi Lãnh Diệc Hiên xin diện kiến.”_Bên ngoài vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân. Hoa Yên Vũ giật mình. Đây không phải nam chính đại nhân sao?
“Người còn chưa thức sao?”
“Ngươi vào đi.”_Dù gì cũng phải đối diện, chi bằng thẳng thắn luôn.
Y vừa dứt lời, cánh cửa trúc phong được đẩy ra. Thiếu niên cao lớn, khí chất bức người xuất hiện trong tấm mắt. Hắn lúc này tầm khoảng 20 tuổi, tướng mạo nảy nở anh tuấn. Chỉ là ánh mắt hắn nhìn y không thiện cảm chút nào.
【Chủ nhân, là hắn.】
“Ngươi tìm vi sư có chuyện?”_Hoa Yên Vũ cố trấn tĩnh bản thân, nhàn nhạt giọng. Nhưng bàn tay đang nâng chén trà đã sớm run rẩy. Tình cảnh như thế này, hắn hận y thấu xương. Không biết giải quyết thế nào đây.
“Đồ nhi cùng Mạnh huynh đến thôn Ngọc Hạ điều tra án. Muốn từ biệt sư tôn trước khi xuống núi.”
“Cùng Mạnh Quân sao?”_Hoa Yên Vũ suy tư một lúc, sau đó đứng lên. Y đến kệ sách trong góc, lấy ra một quyển trục bằng ngọc bạch.
“Sư thúc ngươi cũng vừa thông tri ta giải quyết việc này. Chi bằng vi sư cùng các ngươi xuống núi.”
“Chuyện này ta và huynh ấy có thể tự giải quyết. Không phiền sư tôn phải nhọc lòng.”_Ánh mắt Lãnh Diệc Hiên tối lại. Không biết tên Bạch Cửu Châu này muốn giở trò gì. Nếu động đến một sợi tóc của Mạnh Quân, hắn sẽ lập tức giết chết y.
“Đừng nói nhiều. Ngày mai hai ngươi cùng ta. Hiện tại vi sư mệt rồi, tiểu Hiên, ngươi lui đi.”_Hoa Yên Vũ phất tay đuổi người. Quả thực y đang rất rối, không muốn nói chuyện với hắn lúc này.
“Vậy đệ tử không làm phiền người nghỉ ngơi nữa.”_Lãnh Diệc Hiên khẽ động, lui ra ngoài, không quên khép cửa. Hắn thấy nơi ngực trái đập rất nhanh khi y gọi “tiểu Hiên“. Đây là lần đầu tiên từ khi nhập môn y dịu dàng với hắn như vậy.
Lãnh Diệc Hiên mang tâm tình phức tạp trở về gian phòng của mình. Trên đường bắt gặp Mạnh Quân đang bê trên tay một bát canh. Cậu thấy hắn thất thần liền đi đến
“Tam đệ, sao vậy? Sư tôn lại làm khó ngươi?”
“Không phải. Chỉ là nghĩ chút chuyện.”_Lãnh Diệc Hiên giật mình, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. “Huynh đem canh cho ai vậy? Đệ ăn được không?”
“Cái này thật sự không được. Đây là nhị sư huynh nấu cho sư tôn. Nếu đệ muốn lát ta nấu cái khác.”_Mạnh Quân cười nhẹ.
“Được a~Huynh phải nhanh lên đấy. Đệ thật đói.”_Lãnh Diệc Hiên sáp lại gần cậu nũng nịu. Cảm giác khác thường đối với Bạch Cửu Châu cũng bị hắn bỏ sau đầu.
...----------------...
Sáng sớm xe ngựa đã xuất phát đến thôn Ngọc Hạ. Đêm hôm qua suy nghĩ nhiều việc khiến Hoa Yên Vũ không ngủ được, kết quả là bây giờ vô cùng mệt mỏi, mắt xuất hiện quầng thâm. Lãnh Diệc Hiên tinh tế phát hiện ra điều này. Hắn không biết thật sự quan tâm hay chỉ ra vẻ, nét mặt lo lắng.
“Sư tôn, nếu người mệt thì ở lại Thiên Sơn đi. Chỗ đó bọn ta giúp người điều tra.”
“Không cần. Xuất phát đi.”
Y còn lâu mới ngu mà để hai nhân vật chính này ở với nhau. Nếu tên kia không phải là Lãnh Diệc Hiên, y cũng lười quản. Chỉ là linh hồn của hắn lại ở trong người này, y không thể thả hắn đi với người khác được.
Lãnh Diệc Hiên biết nói nữa y cũng chẳng nghe, mặt lạnh trở về xe ngựa có Mạnh Quân. Nhưng vừa đi được nửa đường, Bạch Cửu Châu vốn ghét hắn vô cùng như điều đương nhiên bắt hắn ngồi cùng xe. Lại còn lấy cái lí do vô cùng bất hợp lí.
“Ngươi làm gối cho vi sư.”
...----------------...
Phúc lợi trước giao thừa nha. Hôm nay tôi hơi bị rảnh nên viết nhiều.
Chúc mọi người một cái tết ấm no bên gia đình. Sang năm mới học thật giỏi, đạt được điều mình mong muốn.
Tết hảo!