**Chương** 54.
Hoa Yên Vũ vừa nâng mí mắt đã phát hiện bản thân đang rơi xuống vực với một tốc độ vô cùng nhanh. Bàn tay nhỏ máu từng giọt, bên tai ù ù tiếng gió thổi. Càng ngày ý thức càng mơ hồ, đến khi Hoa Yên Vũ hoàn toàn mất đi ý thức, linh hồn rơi vào trong khoảng không gian u tối.
Không ngờ vừa xuyên đến đã phải chết rồi! Hệ thống bị lỗi sao?
【Chủ nhân, sẵn sàng truyền tải thông tin thế giới?】
Hoa Yên Vũ thật sự muốn bổ đôi não 010 ra xem bên trong có gì. Y hiện tại trong thế giới này đã chết rồi thì còn cần thông tin làm gì! Chẳng bằng truyền tống sang thế giới khác đi.
【Bắt đầu truyền tải thông tin.】
Hệ thống vừa dứt lời, một loạt số liệu liền len lỏi trong đầu Hoa Yên Vũ. Lúc này y mới hiểu tại sao bản thân đã chết mà vẫn phải tiếp nhận thông tin. Vị diện chính lần này không phải ở thời không vừa nãy, mà là một nơi trong 3000 nghìn đại thế giới: Huyền Minh đại lục. Nếu nghe tên thôi chắc hẳn sẽ nghĩ đây là một thế giới tu chân. Nhưng hoàn toàn không phải.
Con người ở vị diện này đều rất bình thường, lấy bối cảnh sinh sống giống như thời kì cổ đại trên Trái Đất. Chỉ khác biệt ở chỗ, nơi đây tồn tại một loại người tuy là nam nhân nhưng có khả năng mang thai. Hơn nữa còn cao hơn cả nữ nhân. Họ gọi là Ca nhi.
Cốt truyện của thế giới là một cái ác văn Np xuyên không. Tại sao lại được gọi như vậy? Tất nhiên là do thụ chính Thẩm Hàn của chúng ra là một kẻ xấu đích thực, lòng dạ nham hiểm xảo trá. Sau khi không giành được người yêu của nguyên chủ (cũng là Hoa Yên Vũ) ở thế giới hiện đại liền bày mưu giết chết y. Chỉ là không ngờ nguyên chủ khi rơi xuống nhất quyết kéo theo cậu ta.
Thẩm Hàn cứ nghĩ bản thân đã chết, lại không ngờ xuyên vào nhị thiếu gia ca nhi nhà Thẩm thừa tướng. Từ đây bắt đầu cuộc hành trình công lược các nam chủ quyền lực: Hoàng đế, vương gia, thái tử nước láng giềng,.... Tóm lại cứ là nhân vật cấp cao đều bị Thẩm Hàn thu vào hậu cung.
Cậu ta sung sướng là thế, ngược lại nguyên chủ thì thảm rồi. Y cũng xuyên, nhưng mà là xuyên vào con ma bệnh ốm yếu Phó Cửu Ca.
Cửu Ca là là thập hoàng tử Huyền Minh, sinh ra đã mắc bệnh tim, tình trạng sức khỏe vô cùng yếu. Mẫu thân y mất sớm, hoàng thượng liền giao y cho Minh phi chăm sóc. Chỉ là bà ta lòng dạ độc ác, ra tay với đứa trẻ vô cùng tàn nhẫn. Bức đến Cửu Ca phải chết năm 15 tuổi. Lúc này nguyên chủ xuyên đến.
Lòng mang thù hận, y khi gặp lại Thẩm Hàn liền muốn giết người. Hết lòng bày mưu tính kế, đến khi gần thực hiện được thì bệnh đột nhiên trở nặng rồi mất. Mọi kế hoạch đều đổ sông đổ biển.
Hoa Yên Vũ load xong không khỏi cười lạnh. Hóa ra còn có thế giới người xấu được dung túng đến thế.
Lần này y nhất định giúp nguyên chủ hoàn thành kế hoạch dang dở kia.
Lúc Hoa Yên Vũ đến đã là canh năm, trời tờ mờ sáng. Y nhìn xung quanh tẩm điện của Phó Cửu Ca, thở ra một hơi khó nhọc. Vì mang bệnh tim trong người mà Phó Cửu Ca vô cùng gầy, da trắng bệch nổi đầy gân xanh. Mỗi một lần hô hấp lại đau đớn khó tả. Cảm giác trái tim luôn bị đè nặng. Y muốn xuống giường cũng không thể, chỉ biết nằm im đợi có người tới.
Hoa Yên Vũ không biết qua bao lâu, cửa điện được đẩy ra. Một thiếu nữ ăn mặc đơn giản, tóc tết hai bên bước vào. Nàng bưng theo một chậu nước, đặt bên giường y. Sau đó liền nhẹ nhàng giúp y ngồi dậy.
“Điện hạ hôm nay dậy thật sớm.”
“Tiểu Lan, đến giờ lên lớp rồi à?”
Hoa Yên Vũ mặc cho nàng giúp mình chuẩn bị, nhẹ nhàng cất giọng. Thanh âm yếu ớt khiến tiểu Lan thở dài. Cài lại đai ngọc, nàng dìu y đến bàn dùng bữa sáng.
Sau khi xong xuôi liền đi đến học viện, nơi học tập của của các hoàng tử, con cháu quan lại. Trên đường y gặp rất nhiều người, tất cả đều coi Hoa Yên Vũ như không khí mà lướt qua. Xem tình hình giống như bị cô lập vậy.
“Điện hạ đừng buồn, bọn họ không có mắt nên mới đối xử với người như vậy. Nếu ngài muốn chơi, nô tì sẽ bồi người.”_ Tiểu Lan bất mãn lên tiếng, không kiêng dè mà lôi hết lời trong lòng nói ra. Hoa Yên Vũ liền nhanh chóng bịp miệng nàng lại
“Em nói nho nhỏ thôi, muốn bị chém đầu sao?”
Tiểu Lan cười hì hì, tiếp tục dẫn Hoa Yên Vũ đi. Vừa đặt chân vào học viện, bên trong đã ầm ĩ tiếng cãi vã. Một đám người vây quanh xem cái gì đó, có vẻ rất thú vị.
“Thẩm Hàn! Ngươi hôm nay ăn phải gan hùm hay sao mà dám đánh thiếu gia nhà ta. Một thứ tử kém cỏi mà dám lên mặt sao?”
“Phi! Ta thích đánh đấy thì sao? Một cục mỡ béo tròn không đánh thì uổng lắm.”
Tiếng nói lanh lảnh của thiếu niên tầm 16 vang lên. Hoa Yên Vũ ngay lập tức nhận ra giọng nói này. Khẽ chọc chọc tay tiểu Lan bên cạnh
“Ta muốn qua đó xem.”
Tiểu Lan ngay lập tức từ chối, nghiêm túc mà giảng dạy cho y: “Không được điện hạ. Người có bệnh, đừng tham gia vào mấy vụ ẩu đả đấy làm gì.”
“Không sao đâu, ta chỉ đứng ở xa thôi.”_ Hoa Yên Vũ chớp chớp mắt nhìn nàng khiến tiểu Lan mềm lòng. Đành theo ý mà để y nhìn một chút. Không ngờ vừa yên vị đứng vào chỗ, một thân hình to con máu me đầy mặt bị ném ra từ đám đông, rơi ngay trước mũi chân Hoa Yên Vũ. Y hơi giật mình một chút, trái tim lại ẩn ẩn đau. Hơi thở bắt đầu có chút loạn. Rõ ràng là bệnh đang tái phát.
Y hơi lùi ra sau một chút, cố gắng điều hòa lại nhịp tim đang dồn dập. Thể chất yếu đuối khiến Hoa Yên Vũ vô cùng chật vật.
“Điện hạ, người có sao không?”