Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 35: Chương 35: Hảo đồ Nhi của mỹ nhân sư tôn (11)




**Chương 34**.

Hoa Yên Vũ thấy quang cảnh bên ngoài rất tốt, chưa muốn vào trong đối diện với một lũ đạo mạo nhàm chán kia, liền mang theo hai cái đuôi đi dạo xung quanh. Bất ngờ lại đụng trúng một nhóm người diện hắc y đen tuyền. Y thầm nghĩ, có lẽ là người của Ma Y tông.

Đây là tông môn hành tung bí ẩn, tu luyện gần như công pháp ma giáo. Sát khí tỏa nặng nề. Kẻ đứng đầu bọn họ thực chất cũng là một yêu nhân bị trục xuất, nương nhờ ở nhân giới rồi lập ra Ma Y tông như bây giờ.

Triệu Huyền đỡ Hoa Yên Vũ, Lãnh Diệc Hiên lại sắc lẹm nhìn lũ người đen như quạ kia. Kẻ đi trước là một nam nhân khá tuấn tú, tuổi cũng khoảng 25. Gã vừa nhìn thấy Hoa Yên Vũ ánh mắt liền hiện lên tia si mê không kiểm soát. Điều đó làm cho hắn gần như chuẩn bị móc mắt gã.

“Sư....sư huynh....... “

Đệ tử phía sau ai cũng cảm nhận được cái chết cận kề, kéo kéo tay gã còn đang ngốc kia. Huynh a! Muốn chết cũng đừng kéo theo bọn ta!

“Cái gì?”_Bị phá vỡ tâm trạng, gã liền gắt lên một tiếng. Nhưng chưa nổi hai câu đã bị bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ, có thở cũng không nổi. Gã mặt đỏ ngầu, mắt trợn trừng nhìn nam nhân trước mặt.

“Trịnh Hoài, ngươi thật không thay đổi nhỉ?”_Lãnh Diệc Hiên từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt gã, cười lạnh một tiếng. Lực bàn tay tăng thêm như muốn tách rời đầu Trịnh Hoài ra khỏi cổ. Gã liên tục vùng vẫy, ánh mắt Lãnh Diệc Hiên càng tối. Đôi mắt từ lúc nào đã sâu thẳm khó dò. Trực tiếp nhấc bổng gã lên sau đó quăng mạnh xuống đất.

“Thật muốn chọc thủng đôi mắt chết tiệt này.”_Lãnh Diệc Hiên đạp một nhát lên ngực gã. Trịnh Hoài đau đớn phun ra một búng máu. Đệ tử Ma Y tông muốn xông vào giúp đỡ, lại bị Triệu Huyền dùng ánh mắt dọa cho chết khiếp. Người này cho dù tìm cả nhân giới cũng chưa chắc có người thắng nổi hắn. Bọn họ đành bỏ cuộc, cắn răng nhìn sư huynh chịu ủy khuất.

“Ngươi là đang làm gì?”_Một lão nhân xuất hiện, cũng là y phục của Ma Y tông. Nét mặt lão tràn đầy tức giận. Đệ tử bị đánh thành ra như vậy, không nổi điên mới là lạ. Hoa Yên Vũ muốn mặc kệ Lãnh Diệc Hiên làm càn, nhưng gặp nhân vật này liền bất đắc dĩ lên tiếng.

“Tiểu Hiên, đừng đánh nữa.”

Lãnh Diệc Hiên nghe tiếng, đôi mắt trở nên vô hại như xưa, sát khí vừa rồi thu liễm không một mống. Hắn cọ đến bên người Hoa Yên Vũ, ngang nhiên đẩy Triệu Huyền ra.

“Sư tôn, người hắn thật cứng. Ta đau tay!”

Củ cải! Lãnh Diệc Hiên đang bán manh.

Có chó nó tin ngươi đau!

“Ta nhớ ngươi đâu có dùng tay.”_Hoa Yên Vũ liếc hắn, Lãnh Diệc Hiên cũng không hề chột dạ, rất đương nhiên mà nói.

“Cổ hắn cứng, bóp đau.”

“Đồ nữ nhân!”_Triệu Huyền khinh bỉ.

“Đồ chó!”

Trịnh Hoài thoát nạn, thê thảm được những người khác đỡ lên. Vậy mà mắt vẫn cố chấp nhìn Hoa Yên Vũ chằm chằm. Si mê vẫn không hề giảm, trông ngu đ*o chịu được.

Ạch! Tên này biến thái thật.

“Bạch Cửu Châu, ngươi dạy đệ tử thật tốt!”_Lão nhân đen mặt, trừng mắt nhìn Hoa Yên Vũ.

“Giản tôn chủ quá khen. Ta biết cách dạy của mình rất tốt.”_Hoa Yên Vũ cười nhẹ, chiết phiến phe phẩy. Y thở dài một hơi.

“Có lẽ phải viết một cuốn cẩm nang để cho một vài sư tôn biết cách dạy dỗ đồ nhi. Phải không?”

“Sư tôn nói gì cũng đúng hết.”

“Ngươi.....không có phép tắc! Thật ngang ngược.”_Giản Túc giận tím mặt, chòm râu run rẩy. Lão chưa từng thấy ai lại như ba người này. Kẻ tung người hứng. Vô sỉ!

“Cửu Châu, xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau rồi.”_Vô Như Tuyền cùng Đạt Ma đi ra, phía sau còn rất nhiều đệ tử các phái. Hoa Yên Vũ cũng chẳng phản ứng gì, nhún vai vô tội, lắc đầu.

“Ta không biết.”

“Bạch Cửu Châu! Ăn nói cho cẩn thận. Hảo đệ tử của ngươi đánh bị thương đồ nhi của ta. Không biết là như thế nào?”

“Lão già, ông nên xem lại gã trước đi.”_Triệu Huyền nhếch môi.

“Ngươi! Tên này là ai?”_Giản Túc thở phì phò, chỉ thẳng mặt hắn mà rống lên. Gương mặt vốn đã khó nhìn, nay lại càng thêm xấu. Hoa Yên Vũ chịu không nổi, đưa chiết phiến che mắt.

Xấu! Không thích nhìn.

“Vậy thì lão già nghe cho kĩ. Ta họ Triệu, tên chỉ có một chữ Huyền.” Hắn híp mắt nhìn lão. “ Phải nhớ lấy. Bởi vì ta sẽ là người tiễn lão xuống hoàng tuyền.”

Lời vừa thốt ra, hàng loạt người đều đổ mồ hôi lạnh. Đệ tử của Bạch Cửu Châu thật giống y, kiêu căng không coi ai ra gì. Dám mạnh miệng như vậy! Kết cục tên này coi như thảm rồi. Ai cũng biết Giản Túc thù dai, chắc chắn sẽ tìm cách giết hắn.

“Ngông cuồng!”

“Triệu! Huyền!”_Hoa Yên Vũ đôi mày nhíu lại, gằn giọng.

“Ta chỉ nói sự thật.”

“Không cần ngươi nói ra. Thầm lặng là được.”_Hoa Yên Vũ che miệng nói nhỏ. Triệu Huyền nghe xong liền cười thành tiếng. Hắn ôn nhu nhìn y.

“Lần sau sẽ thật thầm lặng.”

“Giản tông chủ bớt giận. Triệu Huyền, hắn mới nhập môn không lâu. Phép tắc không hiểu. Mong ngài đây rộng lượng bỏ qua.”_Vô Như Tuyền cười bất đắc dĩ, hướng Giản Túc xin lỗi. Lão lại được nước làm tới, phất tay áo nhìn Lãnh Diệc Hiên.

“Nếu nói tên kia không hiểu phép tắc, vậy thì hắn là sao? Xuất thân bần hèn, không người dạy bảo. Thấp kém như vậy lại dám ra tay với người của ta.”

“Hắn thấp kém, ông chính là rác cũng chẳng bằng.”_Hoa Yên Vũ lạnh lẽo phun ra vài chữ. Còn như bẩn miệng mà phun ra một ngụm nước bọt. Y cả thân trắng toát, lúc tức giận vô cùng âm trầm.

“Ngươi! Chính là do có loại sư tôn ngu xuẩn như ngươi mới dưỡng ra toàn phế vật này.”_Lão mất kiểm soát mà thốt ra. Sau đó liền trực tiếp hối hận. 18 vị phong chủ Thiên Sơn đen mặt nhìn lão. Không nói tới, sát khí của 2 tên Lãnh Diệc Hiên đã tràn ra ngập trời. Đệ tử Thiên Sơn đồng loạt rút kiếm.

Quả là hoành tráng! Cảm giác thật hưởng thụ.

“Trở....trở về nghỉ ngơi.”_Giản Túc mồ hôi lạnh toát ra. Xoay người muốn đưa đệ tử rời đi. Triệu Huyền chuẩn bị ra tay liền bị Hoa Yên Vũ cản lại. Y lắc đầu, hắn cũng miễn cưỡng áp chế lại cơn tức giận.

“Bỏ đi. Ta mệt rồi.”_Hoài Yên Vũ hướng về gian phòng ngủ mà đi. Đạt Ma thấy y đến cả ánh mắt cũng không nhìn mình liền thất vọng.

“Tiểu Châu lạnh lùng quá!”

“Đến giờ phút này ngươi vẫn nghĩ đến chuyện đó sao?”_Vô Như Tuyền trừng mắt nhìn lão.

“Hai đệ tử kia của y, quả thật rất giỏi. Đặc biệt là nam nhân y phục đen.”_Đạt Ma hứng thú “Hắn không khéo còn mạnh hơn chúng ta.”

“Có lẽ.”_Vô Như Tuyền ánh mắt tối lại, sau đó liền bỏ đi.

...----------------...

Sáng sớm, hai đệ tử Ma Y phái đi đánh thức Giản Túc. Các nàng gọi rất lâu không thấy người lên tiếng, nghĩ lão không nghe rõ liền đẩy cửa vào. Trong phòng mùi hôi thối nồng nặc khiến hai người khẽ nhăn mày. Đi lại phía giường liền phát hiện Giản Túc. Chỉ là tay chân gã đã hoàn toàn đứt lìa, đầu bị treo ở đầu giường. Thân người bị ăn mòn thối nát. Máu thành từng vũng. Thảm trạng kinh hoàng.

“Aaaaaaa!!!!!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.