**Chương 27**.
Lạc Hà là dòng sông vô cùng dài, quanh năm nước chảy siết. Có lẽ đang mùa thu, nước không còn chảy quá mạnh, màu rất trong, nhiều chỗ nông còn có thể nhìn thấy đáy. Phong cảnh đặc biệt hữu tình.
Hoa Yên Vũ cùng nhóm Lãnh Diệc Hiên xem xét xung quanh, lại ngự kiếm đến giữa mặt sông.
“Không có gì khác thường.”_Trần Triết lên tiếng. Cả tà khí cũng không mảy may có một chút.
“Sư tôn, ở chỗ kia có gì đó!”_Mạnh Quân đi phía sau cùng đột nhiên reo lên, cậu ngự kiếm đến gần vật thể lạ kia. Hoa Yên Vũ không kịp cản, chỉ có thể nói Lãnh Diệc Hiên đi theo.
“Không lẽ chúng ta nghĩ sai hướng?”_Hoa Yên Vũ suy tư. Phải chăng còn loại ma vật nào đó có đặc tính giống nhân ngư?
“Cửu Châu.”
“Ai?”_Hoa Yên Vũ giật mình. Có người vừa gọi tên y.
“Sư tôn, người sao vậy?”_Trần Triết thấy y hoảng hốt liền tiến đến. Nhưng chưa kịp lại gần, giữa sông lại dậy một cột sóng lớn, ngay giữa hai người mà chọc lên. Hoa Yên Vũ thấy tình hình không ổn, dùng linh lực đẩy Trần Triết ra xa. Bản thân liền bị luồng khói đen từ bên trong cột sóng lao ra cuốn lấy, biến mất giữa không trung.
“Sư tôn!”
Lãnh Diệc Hiên theo sát phía sau Mạnh Quân, nghe tiếng Trần Triết hét lên liền chú ý. Nhận thấy tình hình không tốt, hắn tức tốc muốn quay lại. Lúc này Mạnh Quân lại bị thứ gì đó dưới sông kéo mạnh, cậu sợ hãi gọi tên hắn.
“Chết tiệt!”_Lãnh Diệc Hiên chửi thề một tiếng, không suy nghĩ nhiều lao đến cứu Mạnh Quân.
...----------------...
Hoa Yên Vũ mơ màng tỉnh dậy, phát hiện đôi mắt bị ai đó dùng vải đen che lại. Tay chân cũng bị xích, mỗi lần cử động lại kêu lên tiếng leng keng do ma sát.
Má! Tên này biến thái quá rồi.
“Cửu Châu, tỉnh rồi sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Ngay lập tức có người ngồi xuống cạnh Hoa Yên Vũ, nhấc bàn chân trắng nõn của y hôn lên.
“Hồ nháo!”_Y tức giận đạp hắn.
Hoa Yên Vũ dám chắc hắn chính là nam nhân xuất hiện trong giấc mơ kì lạ kia.
Hắn tính làm gì?
“Cửu Châu tính tình vẫn như xưa nha.”_Nam nhân vuốt ve lòng bàn chân y, cười trầm ấm. “Cửu Châu, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Không cần! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”
“Rồi sẽ có một ngày bổn tọa cho ngươi biết.” Nam nhân bỗng ôm y, đặt lên đùi. Hoa Yên Vũ cố giẫy giụa thế nào cũng chẳng được, cuối cùng mặc kệ hắn làm gì thì làm.
“Bảo bối, ngươi thực xinh đẹp.”
Xinh cái đầu nhà ngươi! Hoa Yên Vũ rất muốn đánh cho tên biến thái này một trận.
“Bắt ta làm gì?”_Người này ma khí nồng nặc, chắc chắn cấp bậc vô cùng cao. Tu vi của hắn y không thể nhìn thấu.
Theo y biết, Bạch Cửu Châu tuy lòng dạ độc ác, lại không hề qua lại với ma giáo. Chắc chắn không thể quen kẻ này.
“Ngươi chỉ cần biết bổn tọa sẽ không làm hại ngươi. Cửu Châu, ngươi chỉ được là của mình ta.”_ Dứt lời liền cúi xuống ngậm môi Hoa Yên Vũ.
Cứ thế mà bị cưỡng hôn!
Anh chồng y biết nhất định sẽ giết người.
【Chủ nhân, người này là Lãnh Diệc Hiên.】
...----------------...
Lãnh Diệc Hiên cứu được Mạnh Quân, hai người ngay lập tức quay trở về. Nhìn Trần Triết vành mắt đỏ ngầu, vô hồn nhìn về một hướng, Bạch Cửu Châu lại không thấy đâu. Trong đầu hắn liền oành một tiếng. Luống cuống chạy đến nắm cổ áo Trần Triết xách lên.
“Sư tôn đâu? Bạch Cửu Châu đâu rồi?”
“Sư tôn bị bắt đi rồi. Người bị đưa đi ngay trước mắt ta.”_Trần Triết không phản kháng, nhìn thẳng Lãnh Diệc Hiên.
“Tại sao ta lại vô dụng như vậy!”
Bạch Cửu Châu bị bắt đi rồi?
Lãnh Diệc Hiên không tin được, hắn lắc đầu liên tục. Lực đạo mạnh mẽ đấm lên mặt Trần Triết, hung dữ mà gầm lên.
“Rốt cuộc là thứ gì? Trần Triết, không phải người đi cùng ngươi sao!!!”
“Đệ bình tĩnh đi. Sư tôn giỏi như vậy, chắc chắn không sao đâu.”_Mạnh Quân an ủi ôm từ phía sau Lãnh Diệc Hiên, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
“Không được, đệ phải đi tìm người! Cửu Châu, người chắc chắn sẽ rất sợ.”
Hắn ôm mặt quỳ xuống, trong đầu là hàng loạt hình ảnh chạy qua. Hắn thấy Bạch Cửu Châu bị nhốt ở một nơi rất tối, bị dùng xích treo lên. Trên người y có rất nhiều vết thương, máu chảy ướt đẫm bạch y. Đau như vậy sao người mỏng manh như y có thể chịu nổi.
Lãnh Diệc Hiên đầu đau như búa bổ, không chịu nổi mà gào thét. Mạnh Quân sắc mặt trắng bệch, muốn giúp hắn bình tĩnh lại bị hất văng ra.
Đau quá! Thật sự rất đau.
“Lãnh Diệc Hiên, Bạch Cửu Châu ta có chết cũng không tha thứ cho ngươi!”
...----------------...
“Diệc Hiên, đệ tỉnh rồi. Làm ta lo quá!”_Mạnh Quân mừng rỡ, tiến đến đỡ hắn ngồi dậy.
“Sư tôn, người đâu?”_Hắn hoảng loạn nắm lấy tay cậu.
Mạnh Quân bị phản ứng của Lãnh Diệc Hiên làm cho đơ người. Không phải lúc trước hắn rất ghét y sao? Căm hận y tàn nhẫn với hắn sao? Chỉ qua 2 ngày liền thay đổi như vậy.
Liệu Lãnh Diệc Hiên có còn thích Mạnh Quân không?
Mạnh Quân trong lòng cười lạnh. Cậu biết người hắn thích từ đầu đến cuối vẫn là vị sư tôn kia. Còn cái hắn gọi là thích cậu chỉ là tình cảm huynh đệ bình thường thôi. Là do Lãnh Diệc Hiên lầm tưởng, cũng do Mạnh Quân cố chấp tin tưởng.
Không cam tâm! Quả thực không cam tâm.
“Trần Triết đã đi tìm người rồi, đệ không phải lo.”
“Không được, ta sao có thể ngồi không như vậy!”_Lãnh Diệc Hiên định xuống giường, lại bị cậu cản lại. Mạnh Quân nắm vai hắn, đôi mắt đầy mong chờ
“Đệ thích ta không?”
...----------------...
Chiều hảo a~
Ta đã sớm báo công an rồi. Các cô không đốt nhà tôi được đâu.(ʘᴗʘ✿)