**Chương 63**.
Phó Huyền xuất chinh, Hoa Yên Vũ cũng chỉ có thể ru rú ở Mai viện. Đến cả học viện y cũng không thèm đặt chân đến. Mỗi ngày đều buồn chán đếm ngày hắn trở về. Cứ khi nào có một tin báo chiến thắng, y đều ghi chép lên thẻ trúc. Tây Vực gồm 18 bang, 18 tin chiến thắng coi như viên mãn.
Hoa Yên Vũ thở dài, 15 rồi.
Y không lo hắn bại trận, chỉ là Phó Huyền đi lâu quá y rất nhớ. Nhiều lần viết thư nhưng đều không đưa đến được tận tay hắn đã bị trả về. Tất cả là do bà thái hậu họ Lan kia. Hoa Yên Vũ tức đến nghiến răng.
“Điện hạ, người đừng buồn. Còn ba trận nữa thôi.”
Tiểu Lan mỗi ngày đều an ủi y như vậy.
Ngày thứ ba mươi sau khi Phó Huyền ra trận, Lan Mẫn đột nhiên cho người truyền y tới Vu Lan cung. Hoa Yên Vũ chẳng biết bà ta lại định giở trò gì, qua loa sửa soạn một chút liền trên đường đi đến.
Tiểu Lan nhìn điện hạ nhà mình vẫn bình tĩnh an nhiên liền gấp đến độ đổ cả mồ hôi trán. Nàng biết thái hậu kia chẳng có ý tốt gì, điện hạ nhà nàng chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi. Nếu như trước kia có hoàng thượng bảo vệ y, hiện tại người lại không ở đây rồi. Tiểu Lan lo lắng kéo vạt áo Hoa Yên Vũ, nhẹ giọng thì thầm: “Điện hạ, người phải cẩn thận. Thái hậu chắc chắn sẽ gây khó dễ.”
“Ta tự biết, em không cần sợ như vậy.”_Hoa Yên Vũ phì cười, cốc đầu nàng một cái. Tiểu Lan ôm trán nhăn nhó nhưng cũng vơi đi phần nào.
“Thập hoàng tử, mọi người đều đang đợi ngài.”
Vừa đến nơi thái giám bên ngoài cửa cung đột nhiên lên tiếng. Mọi người? Định kéo bè kết cánh bắt nạt y à? Mà kể cũng lạ, y dù sao cũng là phận hoàng tử, ít ra khi đến cũng phải được thông báo tên vào bên trong. Ai lại cứ như một tên tiểu tốt không danh phận như này.
“Điện hạ, thái hậu không thích người chậm chạp.”
“Ha hả, giờ đến chuyện của bổn điện hạ một tên thái giám như ngươi cũng có quyền lên tiếng?”
Hoa Yên Vũ cười lạnh, sắc lẹm liếc gã khiến tên thái giám chân gần như nhũn ra. Ai mà biết vị phế hoàng tử này lại mang uy quyền thật giống đế vương.
“Nô tài không dám!”
“Mau, thông báo vào bên trong bổn điện hạ diện kiến.”
“Chuyện này.......”_Tên thái giám sắc mặt trắng bệch.
“Hửm?”
“Nô tài làm ngay.”
...----------------...
Lan Mẫn vui vẻ thưởng trà, nhìn đám phi tần trò chuyện phiếm thỉnh thoảng lại bình luận đôi câu. Các ca nhi hoàng tử khác cũng ngoan ngoãn nghe mẫu phi nói chuyện. Không khí hết sức hòa hợp.
“Ca nhi nhà ngươi cũng gan to rồi. Buổi trà cô cô mở mà cũng không đến?”
Lan Phi hướng Minh Phi châm chọc khiến nàng ta đen mặt. Đặt chén trà xuống bàn, Minh Phi nào có chịu thua. Nàng cười lạnh
“Ca nhi nhà ta sức khỏe yếu a, lại được phụ hoàng bảo vệ quá kĩ. Nó không muốn đến nơi đông người đâu. Nên là, xin mẫu phi bỏ qua cho Ca nhi nhà thần thiếp.”
Vừa nói vừa nhấn mạnh hai chữ 'phụ hoàng', chỉ một câu đã đủ đâm thủng lớp da của mấy phi tần ở đây. Ai nấy đều nổi lên địch ý. Ngay cả Lan Ngọc Y cũng trầm mặt.
“Minh nhi, ngươi không nên bao che cho nhi tử như thế. Phó Cửu Ca cũng 16 rồi, tất không thể tùy tiện như vậy.”_ Thái hậu không hài lòng lên tiếng. Minh Phi như xấu hổ mà cúi đầu nói phải, trong lòng lại cười một trận. Không ngờ có một ngày Phó Cửu Ca kia cũng có ích như thế.
“Thập điện hạ xin diện kiến.”
Lan Mẫn nhăn mày, hừ lạnh một cái. Theo đó từ bên ngoài Hoa Yên Vũ xinh đẹp bước vào. Y trên môi nở nụ cười vô cùng tươi, hướng thái hậu cùng các phi tần thỉnh an. Thấy bà ta không phản ứng cũng tự giác đứng lên, không đợi Lan Mẫn cho phép. Điều này khiến Lan Mẫn giận tím mặt.
“Ngươi! Thật vô lễ.”
“Mẫu phi đừng tức giận. Ca nhi, con còn không mau nhận lỗi.”_Minh Phi trừng mắt với y.
“Mẫu phi, người cũng biết mà. Phụ hoàng nói Ca nhi không được đứng quá lâu. Mỏi chân rồi có thể tùy tiện ngồi xuống.”
Hoa Yên Vũ làm vẻ mặt vô tội nhìn nàng. Minh Phi nhịn lại nụ cười trên mặt, lại nhìn đám người mặt không ngừng co giật kia mà thầm khoái chí. Ngày trước coi thường nàng, hôm nay thì cứ việc ghen tị đi. Đùn đẩy Phó Cửu Ca cho nàng nuôi, hiện tại hối hận thì muộn rồi.
“Được rồi, mẫu phi, không phải người có chuyện gì muốn nói sao?”
Lan Phi lên tiếng, ngay lập tức Vu Lan cung chìm vào tĩnh lặng. Hoa Yên Vũ cũng nhíu mày nhìn bà ta.
“Cũng không có gì, chỉ là Ai gia muốn giới thiệu cho các con một người. Hàn nhi, con ra đây đi.”
Thẩm Hàn từ phía thiên điện đi ra, nho nhã mà khép nép. Cậu ta đến phía sau Lan Mẫn, nhỏ nhẹ lên tiếng
“Thỉnh an thái hậu, thỉnh an nương nương.”
Đậu xanh! Thẩm Hàn rốt cuộc đến đây làm gì? Không phải hôm Phó Huyền xuất chinh cậu ta đã theo ca ca đi cùng để giúp chữa thương rồi sao?
“Thông báo với các người, Hàn nhi là thượng thị do chính hoàng thượng sắc phong. Nên là mọi người giúp đỡ nó một chút.”
“Cái gì?”
Hoa Yên Vũ đứng phắt dậy, không tin vào tai mình. Y lắc đầu nguây nguẩy “Phụ hoàng không thể nào như vậy được.”
“Ngươi phản đối sao? Nhưng Ai gia nói cho ngươi biết, Hàn nhi đang mang long thai, ngươi không muốn cũng chẳng làm gì được.”
Long thai?
Ha ha.....