**Chương** **50**.
Hoa Yên Vũ ngồi đợi đến khi tập một chiếu xong cũng đã 11h trưa. Tất cả đều đã đói, ùa nhau vào bếp. Dẫu sao sáng nay mải cãi nhau y cũng chưa ăn được gì cả. Hoa Yên Vũ bèn đứng dậy đi cùng mọi người.
“Tiểu Thần, cậu muốn ăn gì?”
Hoa Yên Vũ đang mở tủ lạnh, bên cạnh lại vang lên tiếng của Minh Triết. Anh đứng rất sát khiến y hơi khó chịu. Đẩy người sang một bên, y lấy một gói mỳ cùng lon nước cà chua trong tủ lạnh ra giơ trước mặt anh.
“Tôi thì cái này được rồi.”
Minh Triết nghe Hoa Yên Vũ nói, đôi mày nhíu lại. Anh không nói gì lấy đi đồ trên tay y cất lại vào tủ: “Như vậy sao được, không đủ năng lượng đâu. Dù sao cũng nên ăn một chút đạm, buổi chiều chúng ta còn phải luyện tập đấy.”
“Anh cũng thích lo truyện bao đồng nhỉ? Tôi ăn gì kệ tôi chứ.”
Hoa Yên Vũ bực bội lườm nguýt Minh Triết, sau đó tâm trạng ăn uống cũng bay sạch. Y một mạch đi thẳng lên phòng, mặc kệ Minh Triết đang không hiểu mình làm sai cái gì. Rõ ràng anh chỉ muốn Hoa Thần chăm sóc tốt cho bản thôi mà.
“Này! Cậu giận tôi à?”_Minh Triết thấy y sắp khuất dạng, nhanh chóng thanh tỉnh mà chạy theo. Hoa Yên Vũ thấy vậy càng tăng nhanh tốc độ, không ngờ vẫn bị anh bắt được. Minh Triết nắm cổ tay y, kéo Hoa Yên Vũ đối diện với mình.
“Tôi làm gì sai sao?”_Anh nghiêm túc nhìn y.
“Không có.”
“Cậu ghét tôi?”
Hoa Yên Vũ hất cánh tay Minh Triết đang chạm vào người mình, ghét bỏ phủi vài cái. “Ừ, tôi ghét anh. Nghe rồi thì tránh ra.”
Ngoài anh chồng y, Hoa Yên Vũ đều không có thiện cảm với ai cả. Ở cái thế giới người thân chẳng có này, y chỉ cho phép mình dựa dẫm vào Cố Dương. Còn những người khác y không quan tâm. Đặc biệt nam nữ chính lại càng nên tránh xa. Ai biết được sẽ xảy đến điều gì?
Minh Triết nhìn y, sau đó đột ngột hỏi: “Cậu thích ai chưa?”
“Anh muốn biết sao?”
Anh ngay lập tức gật đầu. Tiên Hiệp Hay
“Đúng, tôi muốn.”
“Vậy thì tôi cũng nói cho anh luôn. Tôi có người mình yêu rồi. Anh ấy rất tốt, rất đẹp trai, đặc biệt yêu thương tôi. Ngoài người đó ra tôi không thích cũng không muốn nhìn ai cả.”
Yêu đương ba kiếp, Hoa Yên Vũ làm sao có thể không nhìn ra được con người trước mặt này có ý gì với mình. Ánh mắt anh ta chính là si mê, là yêu thích. Cho dù y có cố tình tỏ ra không nhận thấy cũng chẳng được. Nếu như gặp Minh Triết ngay đầu tiên, y có thể sẽ bị tình cảm này làm rung động. Nhưng rất tiếc, trái tim Hoa Yên Vũ hiện tại chỉ có hắn.
“Người đó là ai vậy?”
Giọng Minh Triết khô khốc, bên ngoài không biểu lộ bất kì cảm xúc nào nhưng khó chịu vẫn rõ ràng. Hoa Yên Vũ cũng chẳng muốn để ý, không nói lời nào mà vô tình lướt qua. Gieo hy vọng cho anh ta quá nhiều sẽ chỉ khiến mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát. Chẳng bằng dập tắt ngay nó trước khi quá muộn.
“Minh Triết, anh là người tốt.”
Mong anh đừng dính đến cô nữ chính kia.
...----------------...
BBQ ngoài trời là truyền thống của nhà chung khi tham gia 'Đấng sáng chế'. Năm nay đặc biệt còn có ba ngôi sao hàng đầu tham dự nên càng hoành tráng.
Nơi tổ chức là ở bể bơi phía sau tòa kí túc. Ở đây có vòm che bằng kính, thuận tiện vừa ngắm sao vừa thưởng thức mỹ thực. Các thí sinh nhìn mà không khỏi òa lên vui sướng.
Đúng 8h tối, tất cả thí sinh cùng bộ ba ban giám khảo, Hàm Phúc đều có mặt đầy đủ. Cố Dương mái tóc buộc đuôi ngựa cao, vest trắng kết hợp với kính viền vàng trông vô cùng mĩ lệ. Hắn đẹp giống như được tạo hóa kết ra vậy. Cảm giác vi diệu đến vô thực khiến người ta không khỏi rời mắt.
Hoa Yên Vũ lắc ly rượu vang, cười dịu dàng nhìn anh người yêu trong đám người. Ánh mắt si mê của kẻ khác luôn dán lên người hắn thì sao? Y chẳng quan tâm đến chuyện đó đâu. Bởi vì con người rực rỡ ấy đã là của y, bất cứ ai cũng không thể cướp mất.
Hai người chạm mắt, một dòng điện lưu như chạy khắp thân thể. Trái tim hòa chung nhịp đập. Cố Dương thật sự muốn giang tay thật rộng ôm người vào lòng. Vẫn là kiềm chế lại xúc động trong lòng, hắn đối y cười đến rạng rỡ.
“Tiểu Thần, cậu có thể cùng tôi nói chuyện chút không?”
Tầm nhìn bị cắt đứt, Hoa Yên Vũ bị một bóng người cao lớn che khuất. Cố Dương nhíu mày, huých người bên cạnh một cái. Trực Kiều theo ánh mắt hắn nhìn đến, miệng không kiềm chế được khẽ giật giật.
“Ai?”_Cố Dương gằn giọng, mùi giấm chua đã thoang thoảng bốc ra khiến Trực Kiều run run. Anh mới bị cắt lương, hiện tại liệu có bị đá ra khỏi nhà?
“Là Minh Triết sáng nay em nói đấy.”
“Ha hả.... Vậy sao?”
Anh là nghe thấy mùi nham hiểm rồi đấy. Lão đại cười kiểu này là sắp có biến hiểu không? Trực Kiều dùng hẳn một phút cuộc đời bắt đầu mặc niệm cho Minh Triết xấu số kia.
“Aaaaa.....hôn nhau kìa!!!!”
“Minh Triết! Anh bị điên à? Ọe......”