Chương 11
๑۩۞۩๑
Thích Thiếu Thương về tới ký túc xá, đầu tiên là gọi tới khoa báo cáo, sau đó thay quần áo xong xuôi, xách ví tiền, khẩu trang rồi đi tới 728, Cố Tích Triều vẫn giống như trước ngồi trên giường không nhúc nhích, quần áo cũng chưa thay.
“Sao vậy? Tích Triều, đừng lề mề, đã hơn mười giờ!” Thích Thiếu Thương lại ngồi bên cạnh cậu, đồng thời chìa tay sờ sờ trán, “Vẫn còn rất nóng!”
Cố Tích Triều lộ vẻ mặt khó xử, nhìn về phía Thích Thiếu Thương, ngập ngừng, “Thật sự phải đi sao?”
“Đương nhiên!” Thích Thiếu Thương trả lời dứt khoát.
Cố Tích Triều lập tức cau mày, miệng cũng bĩu đến có thể treo đồ.
Thời kỳ sars, hầu như ai nấy đối với bệnh viện cũng có chút sợ hãi cùng tâm lý bài xích, đó là nơi tập trung virus, dù người không có gì đến đó cũng sẽ thành có gì, huống hồ, vạn nhất thật sự có gì, phải làm sao đây? Sars rơi trúng đầu ai, chỉ sợ cũng không thể thản nhiên đối mặt.
Thích Thiếu Thương tìm tới tay cậu, cầm lên, nhiệt độ nóng hầm hập đến anh cũng thấy nóng lòng, dùng sức nắn nắn ngón tay cậu, Thích Thiếu Thương hướng cậu lộ ra hai má lúm đồng tiền, như đang cổ vũ nói: “Đừng sợ, hết thảy có tôi!”
Cảm nhận được hơi mát từ bàn tay truyền qua, Cố Tích Triều bỗng cảm thấy an lòng.
“Mau thu dọn ít đồ, đi theo tôi!” Thích Thiếu Thương nhẹ giọng thúc giục cậu.
“Ừ.” Cố Tích Triều gật đầu, đứng dậy lục chìa khóa, hồ sơ bệnh án, gỡ áo sơ mi treo đầu giường xuống quăng lên giường, đang chuẩn bị cởi áo sơ mi cỡ đại bình thường chỉ mặc trong ký túc xá, lại phát hiện Thích Thiếu Thương đang nhìn cậu không chớp mắt, bỗng cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng cao, “Cậu . . . . . . Cậu . . . . . . Đừng . . . . . .”
“Đừng cái gì?” Thích Thiếu Thương mặt cười gian, “Không muốn tôi xem? Sợ gì chứ! Dù sao trước đây tôi cũng đã sớm . . . . . .”
“Câm miệng!” Cố Tích Triều vội vàng ngăn lại anh đang hồ ngôn loạn ngữ, một ngón tay chỉ ra cửa, “Cậu đi ra ngoài, đứng ngoài cửa chờ tôi!”
Thích Thiếu Thương le lưỡi, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bạn học trong ký túc xá thầm bật cười, sống chết trước mắt, hai người kia còn có thể —— liếc mắt đưa tình!
“Tiểu Cố, thật sự không cần chúng tôi đi theo cậu à?” Lão đại hỏi, “Một mình Tiểu Thích ổn không?”
“Không thành vấn đề,” Cố Tích Triều cười nói, “Vạn nhất tôi bị sars thật, liên lụy mình cậu ấy đủ rồi, không liên lụy các cậu!”
“Tích Triều, giờ cậu đang cảm thấy thế nào?” Thích Thiếu Thương chạy xe đạp chở Cố Tích Triều, vừa đi vừa hỏi.
“Kỳ thật nếu không phải do đo thân nhiệt phát hiện nhiệt độ tăng cao, tôi vốn không hề có cảm giác khó chịu nào cả,” Cố Tích Triều nói, “Giờ chỉ cảm thấy đầu hơi đau, trong người thỉnh thoảng từng đợt rét run.”
“Nghe vào hình như chỉ triệu chứng sốt bình thường thôi,” Thích Thiếu Thương bê ra lý luận y học theo ba mẹ học được, “Nguyên nhân người phát sốt có rất nhiều loại, cảm lạnh, nóng trong người, cảm nhiễm virus, vết thương nhiễm trùng lâu ngày, nhưng đôi khi phát sốt không do những nguyên nhân trên, chẳng qua là cơ thể người tự điều tiết, phát sốt có thể tiêu diệt một số tế bào độc tố trong cơ thể, nên Tích Triều, cậu không cần phải lo lắng.”
“Nói chuyên nghiệp lắm!” Cố Tích Triều cười nói, “Xem ra lúc trước tôi đả kích lý tưởng vĩ đại trở thành một bác sĩ của cậu, đúng thật là mai một nhân tài!”
“Vậy nói thật, lúc trước cậu không cho tôi thi đại học y, có phải —— không muốn xa tôi không? Hử?” Thích Thiếu Thương cười hỏi.
“Đắc ý chết cậu đi!” Cố Tích Triều không dùng nhiều sức nện lên lưng anh một cái, lập tức chuyển đề tài, “Thiếu Thương, nếu tôi thật sự bị sars, cậu sẽ thế nào?”
“Ừm ——” Thích Thiếu Thương nghĩ nghĩ, nói, “Vậy tôi sẽ hôn cậu một cái, để cậu đem virus truyền sang tôi, sau đó chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”
“Đừng nói bậy!” Cố Tích Triều sẳng giọng, cánh tay càng ôm chặt eo anh hơn, đầu dựa lên lưng anh, cảm giác rất vui mừng rất an tâm.
Thích Thiếu Thương cười nói, “Cho dù cậu không chọn tôi, tôi cũng không bỏ cậu được!” Trong giọng nói bao hàm chua sót.
Cố Tích Triều biết anh đang ám chỉ gì, cũng biết cậu chỉ cần tùy tiện nói một câu an ủi dỗ dành anh anh cũng sẽ rất vui vẻ, nhưng, cuối cùng, cậu chỉ buồn bã nói một câu, “Xin lỗi, Thiếu Thương.”
“Quên đi,” Thích Thiếu Thương trả lời rất nhanh, “Lời đã nói thì không nên nói lại.” Anh biết, chuyện Cố Tích Triều đã quyết định sẽ không dễ gì thay đổi.
Tới bệnh viện, họ mới đeo khẩu trang, ở ngoài thì không sao, nhưng trong bệnh viện virus rất nhiều. Khẩu trang trường phát cũng không biết bao nhiêu lớp, nhưng sau khi đeo hiệu quả cả không khí cũng gần như không xuyên qua được, khiến mọi người tin tưởng, khẩu trang này vẫn rất đảm bảo chất lượng.
Bệnh viện ban đêm hầu như không có người, yên lặng đến đáng sợ, ngược lại thuận tiện cho Thích Thiếu Thương trắng trợn nắm tay Cố Tích Triều đi tới đi lui.
Lấy số trước, rồi đi qua đường dành riêng cho người bị sốt đi vào phòng khám, bác sĩ trực ca đo thân nhiệt cho Cố Tích Triều, đơn giản hỏi thăm ít triệu chứng, loạt soạt kê toa giao cho cậu, lạnh nhạt nói, “Cậu lên lầu một chụp X-quang trước, xem thử phổi có bị đốm đen không, có thì nói chúng tôi sẽ gọi 120 đến chuyển câu đi bệnh viện trung ương, nếu không thì đi ra nhà thuốc lấy thuốc, sau khi lấy thuốc rồi lên phòng theo dõi thứ hai trên lầu hai tự mình tìm cái giường, sau đó gọi y tá tới truyền dịch hạ sốt cho.”
“Vậy thôi?!” Thích Thiếu Thương trợn mắt, sau khi thầm mắng một câu “Xem mạng người như cỏ rác”, kéo Cố Tích Triều đi chụp X-quang.
Thời kỳ dịch sars, bệnh nhân bị sốt trong trường đi khám bệnh, bất kể là chụp X-quang hay truyền dịch mua thuốc miễn phí tất tần tật.
Dưới ánh đèn lờ mờ, bác sĩ giơ tấm phim chụp ngực của Cố Tích Triều nhìn tới nhìn lui, chốc lát lắc đầu, chốc lát tặt lưỡi, Cố Tích Triều cùng Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh đợi tim như nhảy lên tận cổ họng, hai tay đan nhau thấm ướt mồ hôi.
“Không sao!” Cả buổi, bác sĩ mới phun ra hai chữ, hai người họ như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ——!” Thích Thiếu Thương lau mồ hôi trên trán, “Làm trò gì thế! Cố ý lừa bịp, hại tôi sợ muốn chết!”
Bác sĩ bất mãn lườm Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều thấy thế vội vàng kéo cái tên không biết giữ mồm giữ miệng kia đi ra.
“Đồ ngốc! Cậu tưởng tôi thật sự không lo lắng sao?” Trong hành lang tối mờ, Thích Thiếu Thương khựng lại, một tay kéo người bên cạnh vào lòng, ôm chặt, “Tôi vờ như không có gì là vì không muốn khiến cậu lo lắng, cậu tưởng rằng tôi thật sự không sợ sao? Tích Triều, cậu nhất định phải khỏe mạnh, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, bằng không dù tôi có kiên cường đến thế nào đi nữa cũng không chịu nổi . . . . . .”
“Thiếu Thương . . . . . . Tôi không sao cả, nhất định không sao cả!”
Lấy thuốc hạ sốt, hai bình và kim truyền dịch, hai người lên lầu hai, tìm phòng theo dõi số hai, mừng rỡ phát hiện ba giường bên trong đều trống, Cố Tích Triều chọn giường ngoài cùng, Thích Thiếu Thương để bình dịch xuống rồi chạy ra gọi y tá.
Cô y tá trẻ nhanh nhẹn treo bình lên, đâm kim vào mạch máu trên mu bàn tay Cố Tích Triều, dặn qua loa đôi câu liền đi, lúc đó đã hơn mười một giờ rưỡi khuya.
Hai người tháo khẩu trang xuống, thở sâu, chẳng biết khẩu trang này có bao nhiêu lớp đeo lâu thật sự sẽ ngộp chết người.
Thích Thiếu Thương sờ sờ chăn đấp trên người Cố Tích Triều, mỏng như tờ giấy ấy, anh nhíu mày, đứng dậy qua hai giường kia ôm chăn lại đắp hết lên người cậu.
“Nhiều quá, sẽ ủ chết người!” Cố Tích Triều dùng tay còn rảnh rang của mình giật tung lớp chăn trên cùng, “Sắp tới tháng sáu rồi!”
“Ủ chăn, ra mồ hôi, sẽ bớt sốt!” Thích Thiếu Thương giữ lấy cái tay không an phận kia đem chăn đắp lại, “Nghe lời, đừng lộn xộn! Đầu còn đau không?”
“Ừ, còn một chút.”
“Tôi giúp cậu mát xa.”
“Ừ.”
Thích Thiếu Thương dùng lòng ngón tay mát xa trán cậu, xúc giác mát lạnh, lực độ vừa phải, làm cảm giác khó chịu của cậu bớt đi nhiều, Cố Tích Triều thoải mái nhắm mắt lại.
“Cậu đoán xem chừng nào thì chúng ta có thể nghỉ hè?” Thích Thiếu Thương đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Sao? Muốn về nhà?” Cố Tích Triều vẫn như cũ mắt nhắm nghiền, miệng hàm hàm hồ hồ hỏi, giống như sắp ngủ.
“Ừ, muốn về nhà thăm cha mẹ, còn muốn . . . . . . đi biển!”
“Đi biển làm gì?”
“Đi . . . . . . Tìm một con ốc biển thất tinh khác.”
Cố Tích Triều bỗng mở mắt, chớp chớp, cười nói, “Đồ ngốc, đã mười mấy năm, sao còn có thể tìm được nữa?”
“Chưa thử, sao cậu biết nhất định tìm không được?” Thích Thiếu Thương quật cường hỏi lại.
“Cậu thật sự tin vào truyền thuyết đó sao?”
“Cậu không tin sao?”
Cố Tích Triều rủ mắt, trầm tư, lát sau lại nâng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, nói, “Nửa tin, nửa khác tôi không muốn tin.”
Thích Thiếu Thương mỉm cười, ngón tay xoa xoa hai bên trán cậu, “Kỳ thật cậu cũng không muốn rời xa tôi, phải không?”
“Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn,” Cố Tích Triều ánh mắt dần trở nên ảm đạm, “Tôi và cậu sớm hay muộn cũng phải xa nhau . . . . . . Thiếu Thương, cậu đừng vội phản bác tôi, hãy nghe tôi nói hết . . . . . . Chúng ta đã không còn là trẻ con nữa, lúc nhỏ, chúng ta có thể không băn khoăn điều gì, vô ưu vô lự cùng chơi cùng quậy, tới giờ chúng ta vẫn có thể cùng lên lớp đọc sách ăn cơm tự học mỗi ngày sớm chiều bên nhau, nhưng, những ngày tháng đó còn có thể kéo dài bao lâu? Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rời khỏi cảng tránh gió sân trường này, chúng ta phải đi làm, phải chăm sóc cha mẹ, phải lập gia đình, phải nuôi dưỡng con cái . . . . . . Quỹ đạo cuộc đời một người chính là thế, một ngày nào đó tôi và cậu phải tự đi trên con đường của mình . . . . . Thế giới này không cho phép chúng ta quang minh chính đại, cậu hiểu chứ? . . . . . . Huống hồ, tôi còn có Vãn Tình . . . . . .”
“Tôi hiểu,” Thích Thiếu Thương uể oải gật đầu, bên trái ngực nặng trĩu như có tảng đá lớn đè lên, “Tích Triều, tôi nói rồi tôi sẽ không làm cậu khó xử, nhưng . . . . . . Tôi thật sự không cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ cậu! Nhìn thấy cậu làm việc vất vả tôi sẽ đau lòng, nhìn thấy cậu khổ sở tôi sẽ càng khổ sở hơn, nhìn thấy cậu ngã bệnh —— Tôi quả thật rất sợ truyền thuyết kia sẽ linh nghiệm, ‘nhất định chia lìa’ —— Tôi thật sự rất sợ sẽ sinh li tử biệt! Nên tôi phải tìm lại con ốc biển, dù chúng ta không thể thành người yêu, nhưng ít nhất chúng ta có thể sống an lành, tôi lại có thể tiếp tục ở bên cậu chăm sóc bảo vệ cậu, đến ngày chúng ta không thể không chia tay mới thôi.”
Trong mắt Cố Tích Triều đong đầy hơi nước, lông mi run rẩy, “Thiếu Thương, cậu . . . . . . Cậu rất tốt với tôi, tôi biết, nhưng tôi, không thể làm gì cho cậu được, tôi . . . . . .”
Nhìn thấy Cố Tích Triều dáng dấp như sắp rơi lệ, Thích Thiếu Thương vội vàng trưng ra một nụ cười tươi, nhẹ giọng an ủi nói, “Được rồi, được rồi, không cần nói nữa . . . . . . Là tôi không tốt, không nên đề cập tới vấn đề này . . . . . . Cậu . . . . . .” Ngẩng đầu nhìn chất lỏng trong bình dịch đã ít hơn phân nửa, “Giờ cậu đã thấy khá hơn chút nào chưa?”
Cố Tích Triều ráng mỉm cười, gật đầu, Thích Thiếu Thương trong lòng lại một trận đau rát, nhịn không được đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu, cúi người hôn nhẹ lên cái tráng nóng hổi của cậu.
Cố Tích Triều nhắm mắt lại, hô hấp trở nên dồn dập, tim đập rất nhanh.
Nụ hôn hạ nhiều nơi trên trán, dừng lại nơi đuôi mắt, giữa những nụ hôn, anh thì thào nói, “Nếu cậu không thích, đây là lần cuối cùng, được không?”
Cố Tích Triều không trả lời, nhắm mắt như cũ, lông mi run rẩy, mím môi thành một đường cung tươi cười, hơi ngẩng đầu, hai má cọ vào môi anh.
Thích Thiếu Thương mừng rỡ liếm hai gò má đã sớm đỏ bừng, chuyển hướng, tìm được đôi môi vì sốt mà hồng nhuận như đánh một lớp son của cậu.
Vừa mới chạm đến khóe miệng, hai bờ môi đầy đặn khẽ hé mở, mê người như vậy, như đang chờ mong anh thưởng thức.
Anh trịnh trọng dâng lên môi của mình, nào ngờ bị người dưới thân đẩy ra.
“Không được! Có virus, sẽ lây bệnh!” Cố Tích Triều mở to mắt, nghiêm trang lớn tiếng hô.
“Á à, vậy sao cậu không nhắc tôi sớm một chút?” Thích Thiếu Thương bỡn cợt nheo mắt, không hề bất ngờ nhìn thấy biểu tình túng quẫn, nói không nên lời của Cố Tích Triều.
Nhìn thấy biểu tình lúng túng đáng yêu của cậu, Thích Thiếu Thương lại liều lĩnh hôn tiếp, kết quả lại bị Cố Tích Triều dùng sức đẩy ra, “Thật sự không được! Tôi không muốn lây bệnh cho cậu!”
“Sốt thôi mà, dù bị lây cũng không chết được, sợ gì chứ!” Thích Thiếu Thương tiếp tục vô lại.
“Thích Thiếu Thương!” Kêu cả họ lẫn tên, Cố Tích Triều nổi giận thật rồi, “Không được làm càn!”
Thích Thiếu Thương lập tức giơ cờ trắng đầu hàng, cười lấy lòng Cố Tích Triều, đứng lên đến máy uống nước rót một ly, uống từng ngụm từng ngụm, đúng là rất —— miệng khô lưỡi khô.
Tiếp đến lấy một ly khác rót cho Cố Tích Triều, dìu cậu ngồi xuống, đưa ly qua, sau đó nhìn đôi môi đỏ mọng của cậu uống từng hớp từng hớp, Thích Thiếu Thương lập tức cảm thấy có dòng khí nóng chạy tán loạn khắp não, vội vàng quay đầu sang hướng khác, sờ sờ mặt, độ nóng này, khẳng định có thể sánh ngang bệnh nhân bị sốt kia, cũng đủ để đưa đi cách ly!
Lúc truyền xong một bình dịch, thân nhiệt của Cố Tích Triều đã giảm xuống còn hơn 37 độ, nhưng đổi với thân nhiệt trung bình mà nói, vẫn còn sốt nhẹ, vì thế y tá cho cậu truyền tiếp bình thứ hai, khi ấy đã gần rạng sáng.
“Tích Triều, cậu ngủ đi, đã có tôi canh chừng.” Thích Thiếu Thương vẫn đang mở to mắt, nhìn như không buồn ngủ.
Cố Tích Triều biết anh hơn phân nửa là cố chống, thật đúng là sợ vạn nhất hai người không cẩn thận ngủ hết, dịch truyền hết cũng không ai biết, khẳng định không thể nhờ cậy đám bác sĩ y tá kia, vì thế cậu nói, “Tôi . . . . . . Vẫn chưa thấy buồn ngủ.”
“Cậu không tin tôi?” Thích Thiếu Thương không khỏi bĩu môi, “Mạng người quan trọng, dù đổi là người khác tôi cũng không dám qua loa, huống hồ là cậu? Aiz, xem ra ấn tượng của tôi trong lòng cậu đúng là muốn tệ bao nhiêu có tệ bấy nhiêu!”
“Điều này không thể trách tôi!” Cố Tích Triều liếc anh, nhìn đến biểu tình thực bi thương của anh, không khỏi bật cười nói, “Bất quá, hiện giờ, tôi tin cậu! . . . . . . A ——Tôi thật mệt quá, vậy, hết thảy trong cậy cậu!”
Trên mặt Thích Thiếu Thương lập tức trời quang mây tạnh, “Được, cậu cứ yên tâm!”
Cố Tích Triều rất nhanh say giấc, Thích Thiếu Thương theo dõi gương mặt im lặng lúc ngủ của cậu, thoải mái như vậy khiến người ta không thể rời mắt.
Anh canh giữ bên cậu, giống như canh giữ bảo bối quý giá nhất trên thế gian, một từ nhẹ nhàng lẳng lặng dâng lên từ tận đáy lòng, gọi là —— Thiên trường địa cửu.
Thiên trường, địa cửu —— Chúng ta thật không thể sao?
Một giờ sau, Thích Thiếu Thương gọi y tá tới, rút kim cho Cố Tích Triều, thu dọn ống tiêm cùng hai bình dịch trống không.
Thích Thiếu Thương sờ sờ trán cậu, sốt cơ bản đã lùi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cố Tích Triều mơ mơ màng màng xoay người, lại tiếp tục ngủ.
Y tá nói với anh theo đúng quy định, Cố Tích Triều phải ở lại bệnh viện quan sát một đêm, xác định không sao rồi mới về được, Thích Thiếu Thương nghĩ dù sao cửa sau của ký túc xá chắc cũng khóa rồi, về cũng không vào được, chi bằng cứ ở lại bệnh viện ngủ cho lành, hơn nữa không cần đánh thức cậu, nhưng ——
“Cô y tá, tôi có thể ở lại chăm nom cậu ấy không?”
“Được.”
Phù —— Vậy thì tốt.
Thích Thiếu Thương lúc này mới cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, mí trên mí dưới cứ chạm vào nhau, vì thế dứt khoát ngã nhào lên giường bên cạnh, chốc lát sau liền ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Cố Tích Triều bị hâm nóng mà tỉnh, sắp tháng sáu, còn đắp ba cái chăn! Lúc cậu tỉnh lại phát hiện mình toàn thân đẫm mồ hôi, dính dấp rất khó chịu, nhưng đầu không còn đau, trong người thấy thoải mái hơn nhiều, mắt ngái ngủ sờ sờ trán, quả nhiên lành lạnh, phục hồi thân nhiệt bình thường rồi.
Đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ tới Thích Thiếu Thương, lập tức thanh tỉnh ngay, nhìn ngó chung quanh, phát hiện người nọ đang nằm giường bên cạnh ngủ mê man, nhưng —— trên người lại độc một cái ra giường!
Anh không muốn sống nữa à! Tuy rằng hiện giờ thời tiết ngày càng nóng, nhưng phương bắc tháng sáu buổi tối vẫn rất lạnh! Anh thế nhưng chỉ đắp một cái ra giường ngủ suốt đêm!
Nhưng chăn đều ở trên người mình, anh quả thật chỉ có thể đắp ra giường.
Cố Tích Triều vội vàng trèo xuống giường, ôm hai cái chăn qua, nhẹ tay nhẹ chân đắp cho anh. Lại vươn tay sờ sờ trán anh, ừm, thân nhiệt bình thường, Cố Tích Triều lúc này mới an tâm ngồi xuống bên cạnh nhìn anh.
Vào buổi sáng rất khó đánh thức Thích Thiếu Thương, nên cậu cũng dứt khoát không gọi, để anh ngủ đủ tự nhiên dậy, hoặc đợi bác sĩ y tá đến đuổi người.
Cố Tích Triều cảm thấy khả năng thứ hai khá lớn.
Quả nhiên, Thích Thiếu Thương cuối cùng là bị một y tá tới thay ca dùng “Hà Đông sư hống” dọa tỉnh, sau khi tỉnh lại hơn nửa ngày đầu vẫn còn choáng váng.
Bác sĩ lại đo thân nhiệt cho Cố Tích Triều, xác định đã hạ sốt hơn nữa nguy cơ nhiễm sars có thể tính thấp nhất, liền thả họ rời khỏi bệnh viện.
Sau khi về ký túc xá, Thích Thiếu Thương bất ngờ phát hiện một bóng người cũng không có, chẳng lẽ tập thể đi ra ngoài chơi? Vì thế chạy tới bên 728, cũng y vậy, trừ Cố Tích Triều ra thì không có ai.
“Tôi nghĩ có lẽ họ phải đi họp, có thể trong trường lại xảy ra chuyện gì!” Cố Tích Triều nói.
“Chắc không phải lại có người bị sars chứ?” Thích Thiếu Thương thuận miệng nói, lại không ngờ rằng bản thân còn có bản lĩnh tiên tri, đợi bạn học phòng 728 về, họ truyền đạt rằng, trong trường đồng loạt xuất hiện các trường hợp nghi ngờ nhiễm sars.
Sau khi trường xuất hiện trường hợp nhiễm sars đầu tiên, đã cực kỳ dè chừng, các công tác cách ly khử trùng đều thực hiện rất nghiêm ngặt, sao còn có thể xuất hiện ca bệnh?
Chỉ có thể nói virus lợi hại hơn mọi người tưởng nhiều, luồn lách mọi ngõ ngách.
Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy rất may mắn, may mắn Tích Triều không sao cả, bằng không anh phải đối mặt thế nào đây?
“Nghe nói trường vì sợ có người bị nhiễm, có thể sẽ phong tỏa căn tin.” Tiểu Tứ lại tung ra một tin giật gân.
“Điều này sao có thể?” Cố Tích Triều lập tức phản bác, “Phong tỏa căn tin, cả vạn sinh viên trong trường phải đến đâu ăn cơm? Tôi cũng không cho rằng trường có tài lực lớn đến vậy, có thể phát cơm miễn phí tận cửa cho mỗi người chúng ta.”
Nhưng hiển nhiên, trong trường người có thể bình tĩnh cùng lý trí như Cố Tích Triều rất ít, buổi chiều, vườn trường lần nữa tái hiện phong trào tranh mua, tất cả mọi người đều lo lắng phong tỏa căn tin sẽ không có cơm ăn, nên phải dự trữ mọi thứ trước đã. Có mấy siêu thị nhỏ trong trường trước nay không thấy bóng dáng học sinh nay lại nhất thời đông như trẩy hội.
Đối với phản ứng này, Cố Tích Triều đoán, nói không chừng nhà trường cố ý tung tin giả, dụ dỗ các học sinh đi tranh mua, giúp mấy siêu thị kia trục lợi kếch sù. Siêu thị đều do thân thích của lãnh đạo nhà trường mở!
Sau đó, sự thật chứng minh tin phong tỏa căn tin chỉ là tin vịt, nhà trường chẳng qua mượn cớ phong tỏa hai nhà ăn tư nhân tranh giành buôn bán với căn tin thôi, trước lúc trường thực hiện quy chế “phân thực”, hai nhà ăn tư nhân này là địa điểm số một dành cho những thầy cô giáo độc thân sống trong ký túc xá, hiện tại dứt khoát bắt nó phong tỏa, sars ngược lại là cái cớ tốt nhất để đả kích đối thủ cạnh tranh.
Ngoài ra, cuộc sống của học sinh cũng không thay đổi mấy, mọi người rập khuôn nhau nhân dịp nghỉ học sống phóng túng một phen, trong vườn trường mỗi ngày vẫn rất náo nhiệt.
Lại vẫn có người không sợ chết trèo tường, ngu muội không biết trường đã sớm phân công bảo vệ tuần tra hai bốn giờ, sau khi bị bắt, quả nhiên nhà trường không chút lưu tình đuổi học, một con đường sống để thương lượng cũng không có, thời kỳ đặc biệt, chính sách không thể không kiên quyết.
Thích Thiếu Thương vẫn mỗi ngày cùng Cố Tích Triều đến phòng hội học sinh tự học, tiếp tục gặm rỉa từ vựng chuyên bốn.
Hai ngày sau, quốc tế thiếu nhi tới rồi.
Thích Thiếu Thương đến 728 gọi Cố Tích Triều đi ăn cơm chiều, lúc đang chuẩn bị đi, điện thoại reo, Thích Thiếu Thương tiện tay bắt máy, “Alo?”
“Ủa? Thích Thiếu Thương?” Giọng nói đầu bên kia ngân dài mềm mại, lại khiến người khác nghe vào phá lệ thoải mái.
Thích Thiếu Thương đen mặt, “Xú tiểu tử biết lễ phép không hả? Ít nhiều gì tôi cũng lớn hơn cậu, gọi một tiếng anh cũng không quá chứ?”
“Hứ! Anh nào có ra dáng anh hai! Anh nói xem anh lại trà trộn trong ký túc xá anh tôi làm gì?”
“Làm gì kệ xác tôi! A, đúng rồi, Tiểu Thương, ngày lễ vui vẻ!” Thích Thiếu Thương nhịn cười nói.
“Hử?” Thôi Lược Thương thoáng sửng sốt, bỗng phản ứng lại, “Thích! Thiếu! Thương! . . . . . . Anh! Anh ơi, anh mau tới trông coi anh ta đi, thật sự đáng ghét mà!”
“Đủ, mấy người đừng ầm ĩ nữa!” Cố Tích Triều mau lẹ ngăn hai thằng nhóc lớn xác này tiếp tục cãi cọ, “Lược Thương, có việc gì sao?”
“Tháng bảy chúng em thi tuyển đại học!” Nghe ra, giọng điệu rất buồn bực.
Vì sars, thi tuyển đại học dời lên một tháng.
“Sao vậy? Không tự tin?” Cố Tích Triều hỏi.
“Không phải, bất quá hơi khẩn trương chút.” Giọng nói đầu bên kia vẫn rầu rĩ.
“Cậu mà cũng khẩn trương?” Thích Thiếu Thương lập tức xen mồm, “Ôi trời, đúng là mặt trời mọc ở hướng tây!”
“Anh Anh xem anh ta ” Thôi Lược Thương lại kháng nghị với Cố Tích Triều.
“Cậu đi qua một bên!” Cố Tích Triều đẩy Thích Thiếu Thương ra, cầm ống nghe tiếp tục cùng Thôi Lược Thương “trò chuyện riêng tư”.
“Nghĩ xong muốn thi trường nào chưa?”
“Cứ thi vào trường của các anh đi!”
“Vì Thiết Thủ?”
“Hề hề, đúng vậy, vả lại, dù chọn trường giỏi hơn em cũng thi không nổi!”
“Cũng được, nếu em thi vào đây, ít nhất mấy thứ tiền điện thoại, bưu điện, xe cộ sẽ tiết kiệm rất nhiều —— Anh không tiếc tiền của em, nhưng anh tiếc tài nguyên quốc gia!”
“Anh ! Anh tưởng ai cũng may mắn giống như anh với anh Thiếu Thương sao, nhiều năm vậy cũng chưa từng tách ra!”
“Này, em đừng đem bọn anh cùng bọn em đánh đồng được không hả?”
“Có gì không giống, anh, anh chính là không thành thật!”
“Được, được rồi, không thèm nghe em nói nữa, Lược Thương, kỳ thật thi tuyển đại học không đáng sợ vậy đâu, nhất thiết đừng khẩn trương, chúc em thi cử thành công!”
——————
Gác điện thoại, nhìn đến Thích Thiếu Thương đang ngồi trên giường mình ngán ngẩm lật sách, Cố Tích Triều nghĩ ngợi, chúng ta thật sự may mắn sao? Nhiều năm vậy cũng chưa từng tách ra . . . . . .
Buổi tối, Thích Thiếu Thương đến chỗ Cố Tích Triều ghi chép thân nhiệt trước, rồi mới về định đo cho mình, nhưng lại tìm không thấy nhiệt kế đâu cả.
“Này, mấy cậu để nhiệt kế ở đâu vậy?” Thích Thiếu Thương vừa lục lọi vừa hỏi.
“Tiểu Mạnh hình như cậu dùng cuối cùng mà?”
“Tôi để lại trên bàn đó!”
“Không có?”
“Á á, đại đương gia, coi chừng!”
Vừa dứt lời, “răng rắc!” —— Thích Thiếu Thương nghe thấy tiếng đồng thời cảm giác chân mình đạp lên cái gì đó, nhấc chân lên, cúi đầu nhìn, nhiệt kế tan xương nát thịt oanh liệt hy sinh.
“Aiz, ngày mai gặp trường xin cái khác!” Thích Thiếu Thương vừa nói vừa sờ sờ trán mình, thân nhiệt bình thường, dựa theo thân nhiệt bình thường ghi vào sổ, không đo.
Sao thấy hơi đau đầu, chắc tại đêm qua xem sách hơi muộn . . . . . .
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Cố Tích Triều đến 731 tìm Thích Thiếu Thương, thấy anh ngủ quên trời quên đất, cũng không gọi anh, chỉ hỏi Lao nhị ca, “Tối qua Thiếu Thương ngủ muộn lắm sao?”
“Không tới nỗi muộn, chắc khoảng hơn mười hai giờ thì ngủ.” Lao nhị ca nói, “Đại đương gia gần đây rất ít khi dậy muộn . . . . . .”
Chắc do gần đây hơi mệt nhọc, Cố Tích Triều nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Thích Thiếu Thương đang ngủ tới đầu óc mê muội trên giường, quay đầu lại nói với Lao nhị ca, “Quên đi, đừng gọi cậu ấy, sau khi cậu ấy dậy, bảo đến phòng học sinh tìm tôi.”
“Tiểu Cố? Tiểu Cố!”
“A?! —— hội trưởng Lý, chuyện gì?”
“Cậu hôm nay sao vậy? Nãy giờ cứ bồn chồn!” Hội trưởng Lý nhìn cậu, nhăn mặt nhíu mày, đưa tờ giấy cho cậu, “Cậu xem xem, đây đây, lộn cả rồi!”
“A, ngại quá!” Cố Tích Triều vội vã giơ tay nhận, nhất thời không cẩn thận, tay đụng phải ly nước để trên bàn, “cạch” ly nước ngã, nước lập tức tràn ướt văn kiện trên bàn.
Cố Tích Triều luống cuống cầm văn kiện lên, vẫy vẫy nước trên mặt, lại bước vội tới kệ cạnh cửa lấy cái khăn, vội vàng quay trở về, rồi lại không cẩn thận đụng ngã cái ghế, vướng phải chân, té mạnh xuống đất.
Hội trưởng Lý thực bất đắc dĩ đỡ cậu dậy, “Cậu rốt cục bị sao vậy? Tiểu Thích không ở đây giúp cậu, cậu cũng không cần tinh thần hoảng hốt thành thế này chứ?”
“Không phải ——” Cố Tích Triều tâm lý hoảng loạn lắc đầu, “Tôi cũng không biết tại sao nữa, trong lòng rất loạn, giống như . . . . . .” Có chuyện không hay xảy ra, nửa câu sau Cố Tích Triều không nói ra.
“Quên đi, Tiểu Cố, cậu lại sofa ngồi nghỉ chút đi,” Hội trưởng Lý an ủi vỗ vai cậu, “Bằng không, cũng hơn mười hai giờ rồi, cậu đi ăn cơm trước đi, chiều lại đến!”
Cố Tích Triều không đi ăn cơm, mà tựa vào sofa nghỉ ngơi, trong lòng vẫn không bình tĩnh được, đầu óc càng loạn hơn.
“Ốc biến thất tinh nhất định phải tìm sao cho được một con khác, nếu không tìm được nó sẽ bắt người yêu thành của riêng nó, nghĩa là nhất định phải chia lìa!”
“Nhìn thấy cậu ngã bệnh —— Tôi rất sợ truyền thuyết kia sẽ linh nghiệm, ‘nhất định chia lìa’ —— Tôi thật sự rất sợ sẽ sinh li tử biệt!”
“Nhưng trên đời không có bữa tiệc nào không tàn . . . . . . Tôi và cậu sớm hay muộn cũng phải xa nhau . . . . . .”
“Anh không muốn sống nữa à! Tuy rằng hiện giờ thời tiết ngày càng nóng, nhưng phương bắc tháng sáu buổi tối vẫn rất lạnh! Anh thế nhưng chỉ đắp một cái ra giường ngủ suốt đêm!”
“Anh tưởng ai cũng may mắn giống như anh với anh Thiếu Thương sao, nhiều năm vậy cũng chưa từng tách ra!”
“Đại đương gia gần đây rất ít khi dậy muộn . . . . . .”
. . . . . .
Cố Tích Triều bật dậy, không nói một cậu liền hướng cửa chạy đến, vừa mở cửa, thì thấy Tiểu Mạnh thở hổn hển đi lên lầu, tim Cố Tích Triều thoáng chốc như chìm xuống vực sâu.
“Tiểu Cố! Cậu đi ra thật đúng lúc! Mau đi xem Đại đương gia!” Tiểu Mạnh vội vàng kéo Cố Tích Triều xuống lầu, “Đại đương gia hôm nay ngủ đã lâu cũng chưa dậy, ban đầu chúng tôi tưởng rằng anh ấy chỉ là nướng trên giường, sau mới phát hiện anh ấy nóng lắm, gần như nửa hôn mê! Kỳ thật đêm qua Đại đương gia cũng có nói qua hơi đau đầu, anh ấy tưởng do xem sách mệt, nhiệt kế của chúng tôi bị anh ấy đạp bể, anh ấy cũng không đo thân nhiệt đã lăn ra ngủ . . . . . . Aiz, chúng tôi hẳn nên phát hiện sớm mới đúng! Thật đáng chết! . . . . . .”
“Giờ cậu ấy sao rồi?” Cố Tích Triều chặn lại Tiểu Mạnh đang cằn nhằn lải nhải, lo lắng hỏi.
“Đưa đến bệnh viện truyền dịch, sốt đã lui phần nào, người cũng tỉnh táo hơn, chỉ là . . . . . . Chỉ là . . . . . .” Tiểu Mạnh mặt lộ vẻ khó xử, do dự không quyết.
“Rốt cục thế nào?” Cố Tích Triều hét lên.
“Phim X-quang của ảnh, bác sĩ nói . . . . . . nói . . . . . . Phổi của ảnh có bóng ma . . . . . . Đã gọi 120 chuyển lên bệnh viện trung ương . . . . . .” Tiểu Mạnh nói xong gần như sắp bật khóc, “Vốn Đại đương gia không cho chúng tôi gọi cậu, nhưng lúc ảnh thần trí bất minh một mực gọi tên cậu, chúng tôi thấy vẫn nên gọi cậu đi gặp ảnh thì hay hơn . . . . . . Ảnh . . . . . .”
Vừa dứt lời, Cố Tích Triều đã quăng cậu lại phía sau, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Cố Tích Triều chạy tới bệnh viện, ngoài cửa phòng theo dõi thứ hai, bác sĩ cùng đám Lao nhị ca đã đứng đó, cậu vội vã chạy tới, muốn xông thẳng vào phòng, lại bị bác sĩ ngăn cản, “Cậu không thể vào trong, bệnh nhân bên trong có khả năng bị sars! Sẽ lây bệnh!”
“Bác sĩ!” Cố Tích Triều điều chỉnh hơi thở của mình, bình tĩnh nói, “Tôi là người có quan hệ thân thiết với cậu ấy nhất, nếu cậu ấy thật bị sars, tôi là người đầu tiên chạy không thoát! Dù hiện giờ không đi vào thăm cậu ấy cũng chạy không thoát! Nên, xin ông, để cho tôi vào thăm cậu ấy, được không?”
Nói đến khúc sau, ngữ khí của cậu gần như cầu xin, bác sĩ hơi nhíu mày, thoáng do dự, vẫn gật đầu.
Cố Tích Triều cắn môi, đẩy cửa ra, Thích Thiếu Thương cũng nằm trên giường bệnh cậu từng nằm qua, truyền dịch.
Thích Thiếu Thương nghe tiếng động cố sức mở mắt, sốt tới 40 độ, đầu của anh choáng váng mơ hồ, lại vẫn thấy rõ người vào.
Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy lên tinh thần, dùng sức chống tay ngồi dậy, Cố Tích Triều vội vã chạy tới dìu anh, tư thế vươn hai tay ôm anh, đầu tựa vào bờ vai anh, cả người run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, “Thiếu Thương . . . . . . Thiếu Thương . . . . . . Đây là sao vậy?”
“Tích Triều, đừng lo lắng,” Thích Thiếu Thương cũng ôm chặt lấy cậu, giọng nói khàn khàn an ủi nói, “Bác sĩ nói, cũng có thể chỉ là viêm phổi bình thường thôi . . . . . . Tôi sẽ không xui xẻo vậy đâu, Tích Triều, đừng lo lắng đừng lo lắng! Tôi không sao cả, tôi . . . . . .”
Nói còn chưa hết lời, lại không nói được nữa, môi anh bị hai bờ môi mềm mại khác bao phủ.
Cố Tích Triều liều lĩnh hôn anh, lệ rơi đầy mặt.
“Thiếu Thương, nếu tôi thật sự bị sars, cậu sẽ thế nào?”
“Tôi sẽ hôn cậu, để cậu truyền virus cho tôi, sau đó chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.”
. . . . . .
Thích Thiếu Thương ngây dại, môi của cậu quả rất đẹp rất mềm rất ngọt, chỉ là khúc sau . . . . . .
“Cậu điên rồi!” Thích Thiếu Thương vội đẩy cậu ra, quát, “Tôi có thể bị sars cậu biết không hả! Cậu không muốn sống nữa sao!”
Cố Tích Triều thanh âm nghẹn ngào lại kiên định, “Là cậu nói, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”
“Là cậu nói, chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết!”
“Thiếu Thương, cậu biết không? Tôi cho tới nay cũng không muốn rời xa cậu!”
“Thiếu Thương, nhiều năm qua việc có cậu cạnh bên đã thành thói quen của tôi, một ngày rời xa cậu, ngày tháng sẽ không biết phải qua thế nào . . . . . .”
“Thiếu Thương, cậu nhất định không thể có chuyện!”
Lúc bị 120 chuyển đi rời khỏi bệnh viện trường, Thích Thiếu Thương đầu óc lòng vòng quanh những lời biểu thổ lộ chân tình, cùng ánh mắt ngập tràn nước của Cố Tích Triều. Giờ phút này, sinh mạng, tương lai, đều mờ mịt vô chừng, anh lại cảm thấy trong lòng ngập tràn hy vọng hơn bất kỳ thời điểm nào.
Vì Tích Triều, cửa ải khó khăn mấy anh cũng phải cố gắng vượt qua.
Xuyên qua lớp kính xe, anh nghe thấy phát thanh trường đang phát tiết mục âm nhạc buổi trưa, giai điệu thân thuộc, lời ca thâm tình:
“Though we got to say goodbye for the summer
Darling, I promise you this
I’ll send you all my love
Everyday in a letter
Sealed with a kiss . . . . . .”
Ngày mưa xa cách lâu ngày gặp lại, giữa màn mưa mênh mông, chiếc ô trắng, một người cũng từng khe khẽ, dịu dàng hát lên bài ca này.
Cậu vì anh mà hát, trong mỗi một nốt nhạc đều là rung động khiến lòng người run rẩy.
Anh nghĩ rằng, anh cả đời đều không quên được giọng ca ấy ——
“Though we got to say goodbye for the summer
Darling, I promise you this . . . . . .”
Mùa hè này, thật sự không bình thường.
Bệnh tật, sợ hãi, sinh li, tử biệt —— Mỗi người đều trải qua rất nhiều rất nhiều.
Tình yêu, trong trận cuồng phong này có vẻ càng đầy ắp trân quý.
Tích Triều, phải tạm thời nói tạm biệt với cậu, chỉ mong trong cuộc sống không có tôi, cậu sẽ không khổ sở.