[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 3: Chương 3




Chương 3

๑۩۞۩๑

“Vương Thần, nữ, tháng 2 năm 83, quê quán là . . . . .” Cố Tích Triều cầm xấp giấy thông tin thật dày lẩm nhẩm, cậu nhìn ô vuông chi chít đến hoa mắt.

Thích Thiếu Thương ở trước máy tính gõ chữ tạch tạch, con mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm màn hình, “Còn bao nhiêu hả Tích Triều?” Tay anh cũng mỏi nhừ.

“Cũng sắp xong rồi, thông tin khoa chúng ta ghi xong chúng ta về.” Cố Tích Triều xoa xoa thái dương nói, “Ngày mai đến thêm thông tin khoa báo chí và khoa luật.”

Lúc làm việc xong, đã hơn mười một giờ rưỡi. Cánh tay của Thích Thiếu Thương mỏi nhừ không nhấc nổi, mười ngón tay đều cứng, đầu ong ong, con mắt dù nhìn cái gì cũng thấy phía trước có hàng chữ bay lượn.

Loại công việc này, thật sự là —— tàn phá thanh niên tốt của tổ quốc, Thích Thiếu Thương buồn bực suy nghĩ.

Nhưng tới khi bọn họ rời khỏi phòng hành chính, Thích Thiếu Thương liền rất bực bội —— Xe đạp của anh đã bị ai đó trộm mất rồi.

Thích Thiếu Thương cả người vô lực, “‘Lừa sắt’ của tôi đã bị hư hao như vậy —— Tên trộm này là con mắt gì chứ! !”

Sân trường rất lớn vì nằm ở ngoại ô thành phố, cho nên diện tích đặc biệt lớn, từ cuối phía đông đến cuối phía tây đi cũng phải bốn mươi phút, bởi vậy các học sinh gần như đều đi xe đạp, vì thế các vụ mất xe đạp cũng phát sinh đặc biệt thường xuyên.

“Quên đi, cái cũ không đi cái mới không tới.” Cố Tích Triều vừa đẩy xe của mình tới vừa nói, “Tôi chở cậu đi, nếu không muốn bị nhốt ở ngoài.”

Thích Thiếu Thương từ trong thống khổ mất đi “lừa” yêu dấu thoát ra, hai tay đặt lên tay lái, con mắt hướng chỗ ngồi phía sau liếc liếc, cười nói, “Hay để tôi chở cậu, bởi vì —— Cậu so ra nhẹ hơn.”

Cố Tích Triều xoay liếc Thích Thiếu Thương một cái, miệng cong lên một độ cung đáng yêu, buông tay lái ra, xoay người ngồi xuống ghế sau, miệng thầm nói, “Ai muốn chở đầu heo nhà ngươi, ta là sợ ngươi mỏi tay . . . . .”

Thích Thiếu Thương lên xe, quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều một cái, cười cười, không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, người này, biểu đạt phương thức quan tâm luôn đặc biệt như vậy.

Dáng người Cố Tích Triều rất cao, ngồi ở phía sau phải nhấc chân lên mới có thể không bị ma xát với đất, có chút mệt, cũng có chút khổ, chỗ ngồi cũng cứng ngắt, cậu dứt khoát một tay ôm eo Thích Thiếu Thương, đầu dựa vào lưng anh . . . . . Ừm . . . . . Như vậy rất thoải mái.

Thích Thiếu Thương cảm thấy eo và sau lưng vừa nóng nóng vừa ngứa ngứa, quay đầu về sau nhìn rồi lại quay đầu về phía trước, cười nói, “Mệt hả? Mệt thì ngủ đi, bất quá nhớ phải ôm chặt một chút, cẩn thận không bị ngã xuống . . . . . . . . Ôi !”

Eo bị nhéo một cái thật mạnh, Thích Thiếu Thương khoa trương kêu một tiếng, xe đạp cũng nghiêng trái phải một chút, “Đừng phá mà . . . . . Ai nha nha . . . . . Cậu đừng động . . . . . Muốn ngã rồi! . . . . .”

Cuối cùng xe đạp ổn định, Cố Tích Triều dựa vào lưng Thích Thiếu Thương, yên lặng.

“Tích Triều.”

Không phản ứng.

“Tích Triều!”

Vẫn không phản ứng.

Sẽ không ngủ thật chứ?Thích Thiếu Thương suy nghĩ.

Bỗng nhiên cảm thấy đầu của cậu cọ cọ sau lưng, một giọng nói mơ hồ nhẹ nhàng truyền đến ——

“Cám ơn cậu Thiếu Thương!”

Tim Thích Thiếu Thương đột nhiên đập mạnh, Cố Tích Triều rất ít nói lời cám ơn với anh, bởi vì giữa bọn họ giao tình nhiều năm như vậy, đã không thể nói ai phải cám ơn ai nhiều hơn.Nhưng nghe được chính miệng cậu nói cám ơn, Thích Thiếu Thương vẫn là vui đến muốn bay lên.

Nhưng không khí làm người khác kinh động như vậy quả thực không quen, vì thế anh nói, “Nga, vậy cậu phải cảm ơn tôi thế nào hả? Không bằng —— lấy thân báo đáp đi?” Nói xong câu này, Thích Thiếu Thương đã chuẩn bị thật tốt.

Ai ngờ Cố Tích Triều thanh âm miễn cưỡng trả lời một câu, “Vậy cậu nuôi tôi?”

“Không thành vấn đề!”Thích Thiếu Thương tiếp tục không đứng đắn, “Bất quá cậu giặt đồ nấu cơm cho tôi!”

“Tốt chết cậu!”Cố Tích Triều đấm thật mạnh vào lưng anh, “Muốn có người giặt đồ nấu cơm tìm Tức Hồng Lệ đi!”

Tức Hồng Lệ —— Nếu không nhắc tới, Thích Thiếu Thương gần như đã quên mình là người đã có bạn gái.

Đã vài ngày không gọi điện cho cô ấy, thư cuối tuần trước vẫn chưa trả lời, từ lúc nào trở nên không quan tâm như vậy ta?

“Nếu Tức Hồng Lệ không muốn cũng không sao,” Cố Tích Triều còn đang thao thao bất tuyệt, “dù sao nữ chịu giặt đồ nấu cơm cho cậu cũng rất nhiều, tôi thấy tiểu Nguyễn lớp chúng ta rất có tình ý với cậu.”

“Tôi nói Tích Triều, không phải cậu đang ghen chứ!”

“Ngươi đi chết đi!”

“Ai da . . . . . Đừng đánh! . . . . . Đừng quậy nữa . . . . . Ngã mất . . . . .”

Sáng hôm sau không có giờ học, Thích Thiếu Thương cảm thấy không có gì đặc biệt nên ngủ đến trưa.

Rời giường không bao lâu, Cố Tích Triều đã tới rồi, đem một hộp cơm thơm phức đặt trên bàn, lạnh lùng quăng cho Thích Thiếu Thương một cái liếc mắt, “Heo cũng không ngủ được như cậu!”

Thích Thiếu Thương âm thầm mặc kệ, giả bộ như không nghe, mở hộp cơm trước tế miếu ngũ tạng.

“Đại đương gia hôm qua ngủ rất trễ . . . . .” Mục Cưu Bình ở bên cạnh nhỏ giọng xen vào, nhìn qua thì rất là bất bình thay Đại đương gia.

“Đúng vậy,” tiểu Mạnh phụ họa nói, “Tôi đêm qua thức dậy thấy đèn trên giường Đại đương gia vẫn rất sáng, cũng đã hơn hai giờ . . . . .”

Cố Tích Triều vẻ mặt khó hiểu nhìn Thích Thiếu Thương, hôm qua bọn họ chưa tới mười hai giờ đã về, sao anh lại ngủ trễ như vậy?

Thích Thiếu Thương quơ tay làm vẻ mặt vô tội, sau đó ôm ra một xấp túi giấy và một tờ giấy đưa cho Cố Tích Triều, “Đây là hồ sơ vào đảng, cần điền tôi đều điền, còn có cái gì trận diễn thuyết cậu cần, kế hoạch công tác thi biện luận cũng đã làm ra đây, luận văn thuyết trình . . . . . Ờ . . . . . Ngày mai đi, mai giao cho cậu.”

“Tôi cũng không nói phải gấp như vậy!”Cố Tích Triều nhận hồ sơ, chính là sắc mặt không vui, nhìn nhìn Thích Thiếu Thương, bỏ lại một câu, “Sau này đừng thức khuya”, xoay người rời đi.

“Nè ——” Thích Thiếu Thương vội vàng nuốt xuống ngụm cơm, vừa định gọi cậu lại, Cố Tích Triều liền tự trở vào, từ túi lấy ra một bức thư đưa anh, “Bắc Kinh tới.”

Vừa thấy có thư, các anh em trong phòng 731 cũng chạy lại hỏi bọn bọ có thư không, lấy thư dùm bạn học cũng là công tác của Ban ủy.

Nhưng Thích Thiếu Thương có thư lại không mấy vui mừng, đem thư tùy tiện đặt ở một bên, tiếp tục ăn cơm.

“Cậu không xem?” Cố Tích Triều buồn bực nhìn anh, lúc trước Thích Thiếu Thương vừa thấy thư từ Bắc Kinh tới, cái loại hưng phấn như con nít này, mặc kệ là đi ăn cơm hay đi học đều vội vã mở ra xem, nhưng hiện tại ——

“Ai!”Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng, “Có cái gì hay đâu! Viết đi viết lại cũng không phải mấy câu đó thôi, tôi đều có thể đoán được . . . . . Tôi dạo này bận, không gọi điện cho cô ấy, nhất định trong thư cô ấy oán giận tôi . . . . . Nói cái gì tôi đối cô ấy không quan tâm, không chăm sóc nữa, có phải đã thích người khác không . . . . . Xem mấy cái này tôi đều biết!”

“Ơ? Con gái không phải đều như vậy sao? Có gì không đúng?” tiểu Mạnh kinh ngạc nhìn Thích Thiếu Thương, cậu chưa từng yêu ai, nhưng xem rất nhiều cặp nam nữ yêu nhau không phải cũng như vậy sao?

“Đúng đó!” Lao nhị ca cũng chạy lại, “Người kia của tôi cũng cả ngày oán giận tôi không quan tâm cổ . . . . . Con gái thôi, đều muốn người khác dỗ!”

“Nhưng mà —— Tôi mệt chết đi được!” Thích Thiếu Thương vỗ trán ngã xuống giường.

Đã từng đối cô ấy động lòng, trời trung học đó là mối tình đầu của chàng trai mới lớn, các cô gái xinh đẹp chính là đối tượng trong mắt, Tức Hồng Lệ chắc chắn là đối tượng mơ ước xinh đẹp nhất nổi bật nhất, cô mắt cao hơn đầu chỉ coi trọng mình Thích Thiếu Thương, anh dưới sự khiêu khích của đám bạn can đảm tiêu sái đến trước mặt cô nói, “Anh thích em”, mà cô lại cười gật đầu, xúc động cùng vui sướng khi đó không phải là giả.

Khi đó bọn họ tuổi còn nhỏ, chính là cảm thấy khoái hoạt cảm thấy vui vẻ bên nhau, cuộc sống trung học vừa căng thẳng vừa buồn chán, tình yêu đơn giản mà xinh đẹp, không cần trách nhiệm, không cần vĩnh viễn, vô dục vô cầu này được gọi là tình yêu.

Nhưng khi bọn họ từ từ lớn lên, khi bọn họ vào đại học, ngăn cách hai nơi, khi bọn họ dần dần hiểu được cái gì là yêu, khi bọn họ bắt đầu muốn hứa hẹn, bắt đầu lo lắng cho tương lai, bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, bắt đầu ngờ vực lần nhau không căn cứ, oán giận, tình yêu cũng trở nên phức tạp mà nặng nề.

Năm năm, ví dụ những người yêu nhau sớm bên cạnh bọn họ cũng không ít, nhưng người có thể kiên trì năm năm như bọn họ ít càng thêm ít. Năm đó cha mẹ hai bên sợ bọn họ yêu sớm ảnh hưởng học tập, chuyện chia cắt uyên ương trải qua không ít, cho dù bạn học đều có biểu tình, “Anh hùng a ta sùng bái ngươi.”

Trải qua khó khăn như vậy, anh biết anh cần phải quý trọng, chỉ là ——

Tình yêu đi đến hôm nay, kiên định năm đó bây giờ biến thành do dự, vui vẻ năm đó bây giờ chỉ còn mệt mỏi.

Kỳ thật anh chưa bao giờ nghĩ từ bỏ, chỉ không biết nên tiếp tục như thế nào, mới có thể không thay đổi, mới có thể vĩnh viễn.

“Cậu —— Thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc!” Cố Tích Triều lãnh đạm quăng một câu, xoay người bỏ đi, Thích Thiếu Thương muốn gọi cậu lại nhưng đột nhiên nhớ tới Vãn Tình, nên ngậm miệng lại.

So sánh với Cố Tích Triều, anh quả thật hạnh phúc hơn, cho dù cùng Hồng Lệ ngăn cách hai nơi không ngừng mâu thuẫn, ít nhất bọn họ vẫn có thể thường xuyên thư từ điện thoại liên lạc, trước vụ “bệnh sars” muốn gặp mặt cũng không phải việc gì khó, từ đây đến Bắc Kinh, xe lửa ba tiếng là tới. Mà Cố Tích Triều và Vãn Tình, cách xa vạn dặm.

Hơn nữa hai người quái nhân này, chính xác, Thích Thiếu Thương chính là cảm thấy bọn họ hai người rất kỳ quái, lúc trước lúc học trung học hai người rõ ràng thích nhau lại rất là rụt rè, chính là sau đó xuyên qua giấy cửa sổ, bọn họ vẫn tận lực bảo trì khoảng cách, rất nhỏ giọng, cũng không giống anh và Tức Hồng Lệ tựa như trắng trợn khiến cho mọi người đều biết dư luận xôn xao, sau khi tốt nhiệp trung học, Vãn Tình nghe theo sắp xếp của người nhà ra nước ngoài du học, Cố Tích Triều không có giữ lại. Bọn họ thậm chí còn ước hẹn đến bốn năm trước khi tốt nghiệp không cần liên lạc, đến lúc đó nếu bọn họ còn yêu nhau, sẽ không để ý tới ngăn cản mà bên nhau, nếu có một người thay đổi, yêu người khác, người còn lại sẽ chân thành chúc phúc cho đối phương.

Ước hẹn như vậy không phải rất kỳ lạ sao? Này đích thực chính là tự ngược thôi! Nếu còn bận tâm đối phương, vì sao nhất định phải bắt buộc mình đối người mình thích không quan tâm chứ?

Kỳ thật Thích Thiếu Thương hiểu vì sao Cố Tích Triều phải làm như vậy, người kia, rất lý trí rất kiêu ngạo, cậu thường nói với anh, nếu có thể xin học bổng toàn phần, cho dù gia cảnh không tốt cũng có thể học được, câu muốn đi Mỹ học thạc sĩ.

Cậu luôn có chí hướng cao xa, vì Vãn Tình, cậu càng thêm kiên định hướng tới mục tiêu của chính mình.

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn đến rất khó chịu, sự thật thì mỗi lần anh nhìn thấy tờ giấy Toefl của Cố Tích Triều, trong lòng đều thấy không dễ chịu. Từ nhỏ đến lớn, từ bé cưng mập mạp tròn tròn đến thanh thanh niên cao lớn kiên cường, anh chưa bao giờ dám tưởng tượng, có một ngày cậu không ở bên cạnh, những ngày đó phải trôi qua thế nào đây!

Có phải đến cuối cùng, người yêu và bằng hữu, một người cũng không còn —— Nhận thức này làm cho Thích Thiếu Thương thực hoang mang.

Vì thế bò xuống giường bấm một con số đã lâu không đụng tới, người phải biết quý trọng, kết quả ——

Ban đầu hai người còn có thể nói chuyện một cách ôn hòa nhã nhặn, tâm sự bệnh sars ở Bắc Kinh, tâm sự tình hình quê nhà, tâm sự những việc thú vị trong trường.

Nhưng khi bọn họ nói đến vấn đề chính, mùi thuốc súng lại càng đến dày đặc, cuối cùng vẫn là buồn bã chia tay.

Buông điện thoại, Thích Thiếu Thương thấy khí lực toàn thân đều cạn sạch, vô lực, vô dùng.

“Mấy người xem, tôi thật sự cố gắng, tôi không muốn cùng cô ấy cãi nhau, chính là —— Ai! Ai nói khoảng cách nảy sinh tốt đẹp đâu! . . . . . . . . . Tôi cảm thấy tôi và cô ấy càng ngày càng không hợp nhau . . . . . Làm sao bây giờ chứ!”Thích Thiếu Thương ngửa mặt ở trên giường không ngừng than phiền.

“Tôi thấy nha, cậu và Tức Hồng Lệ . . . . .” Lao nhị ca chép miệng chậc lưỡi, “Nói thế nào đây . . . . . Cô ấy có lẽ không phải người có thể khuất phục cậu.”

“Khuất phục tôi?”Thích Thiếu Thương ngồi dậy, đôi mắt mở to tràn ngập tò mò nhìn Lao nhị ca.

“Cậu chưa từng nghe nói qua sao?Chính cái gọi là “Hỏi thế gian tình là gì, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!” Lao nhị ca đắc ý rung đùi thì thầm, “Hai người phải buộc cùng một chỗ trải qua một đời, nhất định phải có một người có khả năng khuất phục người kia, mới có thể lâu dài được.”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn?”Thích Thiếu Thương đang nghiền ngẫm câu nói có vẻ sâu xa này, tiểu Mạnh đột nhiên hô, “Tôi biết ai có thể khuất phục Đại đương gia!”

“Ai?”Mọi người đồng thời hỏi, kể cả Thích Thiếu Thương.

“Đương nhiên là quản gia của Đại đương gia!”

“A!”Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.

Quản gia của Đại đương gia, người có thể quản lý Đại đương gia, nhìn khắp cả lớp, không, toàn trường, người có thể đảm đương trọng trách, chỉ có duy nhất một người là Cố Tích Triều.

Thích Thiếu Thương lập tức ngã xuống giường, anh cùng cậu, cả đời —— Nếu thật sự có thể, vậy —— Cũng không tệ . . . . . Chính là . . . . . Có tà tâm, không có can đảm . . . . .

“Nhưng Cố Tích Triều là nam a!”Mục Cưu Bình rất rối rắm nói.

“Đúng vậy . . . . . Đây thực sự là một vấn đề!”Mọi người rơi vào trầm tư, một bộ dạng lo lắng cho nước cho dân.

“Mấy người đừng nói hưu nói vượn nữa, tôi và Tích Triều là bạn thân!” Thích Thiếu Thương chịu không nổi ngồi xuống, nghĩa chính từ nghiêm, “Lời này nói trước mặt của tôi thì không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng để cậu ấy nghe được . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.