Nghịch Thủy Hàn

Chương 33: Chương 33: Bảo kiếm Lưu Tình






Nhanh như chớp, Trương Ngũ dơ chân lên. Mũi phi tiêu vốn dĩ nhắm vào đầu gối phải của hắn, cố nhiên phải bắn hụt.

Nhưng đột nhiên, mũi phi tiêu tựa hồ như có sinh mệnh, chợt đổi hướng bắn vào chân trái Trương Ngũ, giống như nó vốn đã nhắm sẵn vào đó vậy.

Đúng lúc này, Lan Tam, Chu Tứ, Liêu Lục đồng thời buông cáng tre trên vai, chia thành ba hướng trái phải sau cản đánh mũi phi tiêu. Lan Tam xuất chưởng, Chu Tứ xuất quyền, Liêu Lục xuất cước, lần lượt chặn đánh phi tiêu.

Nhưng không ngờ mũi phi tiêu giật lên một cái, soạt một tiếng, đổi hướng vụt cắm vào chân phải đang giơ cong lên của Trương Ngũ.

Trương Ngũ hự một tiếng, chân phải đạp đất, mặt trắng bệch. Nhưng cáng tre ba phía đã mất chỗ tựa, chỉ còn một mình hắn chống đỡ, vai hắn gánh cáng tre, nhất quyết không chịu buông tay. Chiếc cáng tre này của Lưu Độc Phong đặc biệt rộng rãi dễ chịu, do bốn người gánh bốn bên mới có thể giữ thăng bằng, bây giờ chỉ một mình Trương Ngũ chống đỡ, tự nhiên hắn phải ráng sức.

Lan Tam, Chu Tứ, Liêu Lục nhìn nhau, đều hiện sắc giận. Bọn họ lướt về chỗ cũ, trợn mắt phẫn nộ nhìn Tức đại nương.

Vân Đại và Lý Nhị tiến lên một bước, tức giận chỉ Tức đại nương: “Ngươi…!”

Tức Hồng Lệ một kích đắc thủ, sắc mặt trắng nhợt hẳn đi. Nhìn vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt còn vương nét ngây thơ đó, trong lòng Thích Thiếu Thương dâng lên một nỗi xót xa vô duyên cớ.

Lưu Độc Phong vẫn ngồi trên chiếc cáng tre.

Y dằn từng tiếng: “Tức đại nương! Ngươi không nên đả thương Trương Ngũ.”

Tức Hồng Lệ vén tóc, ánh sáng ban mai chiếu lên mặt nàng: “Vì sao không thể đả thương hắn? Các ngươi bắt ta thì ta đả thương các ngươi thôi.”

Lưu Độc Phong gắng nén giận, nói: “Bọn ta phụng mệnh hoàng thượng đến cầm giữ các ngươi, dựa vào quốc pháp đến bắt các ngươi. Ngươi không giơ tay chịu trói, còn dám ngông cuồng ư?”

Tức Hồng Lệ ngạo mạn đáp: “Ta bất kể ngươi phụng mệnh gì, tuân theo pháp nào! Đạo nghĩa giang hồ của bọn ta là: quyết không buông tay chờ chết để cho các ngươi bắt về dày vò hành hạ, cùng lắm thì tử trận ở đây thôi.”

Nàng lại cười khinh miệt nói tiếp: “Ta cũng có thể nói là ta phụng thiên hành sự, lý do đường hoàng thì ai cũng tìm được! Muốn nói để thuyết phục người khác thì cũng nên nói cho có lý một chút.”

Dù công phu hàm dưỡng Lưu Độc Phong cao đến đâu đi nữa cũng không chịu nổi, bộ râu dài của y rung lên: “Ngươi nói ta vô lý ư?”

Tức Hồng Lệ mỉm cười lắc đầu, nhìn Thích Thiếu Thương một cái, ung dung đáp: “Không phải!”

Nàng nói tiếp: “Chỉ là ta chưa từng gặp kẻ nào tự tung tự tác, cưỡng từ đoạt lý như ngươi mà thôi.”

Nàng lại đưa mắt nhìn Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương biết là nàng muốn chọc giận Lưu Độc Phong.

Võ công Lưu Độc Phong quá cao, không thể lường được; không chọc giận y thì không thể tìm được cơ hội mà lấn tới. Cho dù chọc được y giận cũng chưa chắc đã có cơ may; nhưng ít nhất y cũng không cao thâm khó lường đến vậy.

Tuy nhiên Lưu Độc Phong cơ mặt giật giật, bật cười: “Tức đại nương, ngươi tự chặt một đao lên chân rồi đi đi, ta không bắt ngươi.”

Tức đại nương sắc mặt bỗng nhiên biến thành trắng bệch.

Sau đó lời nàng từ chậm đến nhanh, phát ra dần dần như pháo liên thanh, rành rọt, sắc bén: “Lưu Độc Phong, cái lão thất phu này, ngươi tưởng mình là công bằng lắm ư? Ngươi muốn duy trì phong độ của mình mà không nổi giận, tự mình cao cao tại thượng ngồi lên vai người ta để cho thấy ngươi khác người thường. Ngươi tưởng để ta tự đâm mình một đao rồi thả cho ta đi là khoan dung lắm à? Ngươi có biết ta và y, sống phải cùng sống, chết phải cùng chết không? Ngươi muốn ta bị thương, để rồi khi gặp tên khốn kiếp Hoàng Kim Lân, làm sao ta chẳng chết phơi thây? Ngươi là tên dã man! Ngươi đâu đâu cũng bảo vệ thanh danh cho mình thế mà toàn làm những điều ác hại! Ngươi tưởng ngươi là thứ gì chứ? Chẳng qua chỉ là đồ khốn nạn, dã man, tàn bạo thôi! Tên cẩu quan rùa rút đầu rút cổ kia!”

Đột nhiên Lưu Độc Phong phóng người lên.

Tay y vươn ra, rút một thanh kiếm từ lưng Liêu Lục. Ánh kiếm xanh biếc.

Cuối cùng Lưu Độc Phong cũng đã nổi giận, Lưu Độc Phong cũng đã xuất thủ.

Tức đại nương chính là muốn ép Lưu Độc Phong phải rời khỏi chiếc cáng tre tấn công nàng.

Một khi y ra tay, nhất định y sẽ công kích nàng.

Chỉ cần Lưu Độc Phong ra tay với nàng, Thích Thiếu Thương sẽ có thể nhận ra lộ kiếm pháp của y, rồi từ bên cạnh tấn công vào.

Nàng tin tưởng vào trí tuệ và võ công của Thích Thiếu Thương.

Khi Thích Thiếu Thương và nàng gặp nhau lần đầu tiên, trong khi cùng sư huynh Vạn Kiếm Nhu của nàng giao thủ một chiêu “Vấn quân hà nhật sở ức” (hỏi chàng có nhớ ngày tháng nào), y đã suy đoán ra được đường lối võ công của sư huynh mà thi triển kiếm thuật lăng lệ khiến đối thủ không thể nào tiếp tục sử chiêu kiếm thứ hai là “Vấn quân hà sở tất” (hỏi chàng có biết nơi chốn nào).

Võ công của Thích Thiếu Thương tuy không thể xem là cao nhất trong số những người mà nàng từng gặp, nhưng sự thông tuệ và ngộ tính cao đối với võ công của y thì hầu như bình sinh nàng chưa gặp qua.

Nàng tin nhất định Thích Thiếu Thương có thể kịp thời tìm ra cách phá giải.

Lưu Độc Phong xuất ra một kiếm.

Tức đại nương tay phải nắm đoản kiếm, tay trái nắm ngọn phi tiêu có dây nối, có ít nhất chín mươi sáu chiêu thức có thể sử ra, nhưng ngay cả một chiêu nàng cũng không dùng được.

Trong khoảnh khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc đó, nàng lại sử ra một chiêu mà bình sinh chưa từng nghĩ qua, nhưng từ tất cả chiêu thức võ công và kinh nghiệm giao thủ nàng lại ngộ ra được, và sử dụng vào đúng thời khắc này.

Nàng sử ra một chiêu ấy xong, thối lui năm bước.

Lưu Độc Phong thu kiếm, thân hình lướt trở lại chiếc cáng tre, kiếm đã tra vào vỏ trên lưng Liêu Lục, tựa hồ như chưa hề động đến kiếm.

Một kiếm y đâm ra, Thích Thiếu Thương lại không kịp xuất thủ.

Thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ.

Dường như Lưu Độc Phong chưa từng xuất thủ.

Tức đại nương dùng chiêu thức vừa sáng chế ra chắn được một kiếm, nàng nhoẻn miệng cười với Thích Thiếu Thương, đang định nói thì chợt sắc mặt thay đổi. Nàng chỉ cảm thấy một luồng kiếm khí lạ lùng ùn ùn tràn tới, không thể trụ lại nổi, phải lùi năm bước. Kiếm khí đã ập tới trước ngực, nhưng Lưu Độc Phong vẫn ngồi trên cáng tre, hoàn toàn không động thủ.

Keng một tiếng, Thích Thiếu Thương tuốt kiếm.

Kiếm chém vào không khí.

Kiếm khí vốn tiềm ẩn phát ra đột nhiên bị chặt đứt.

Tức đại nương mặt trắng bệch, ôm ngực thở dốc. Thích Thiếu Thương thu kiếm hoành ngang ngực, sang sảng nói: “Hay cho một kiếm ‘tiên phát vi hư, hậu phát sát nhân’ (đầu tiên chỉ là hư chiêu, sau mới là chiêu sát nhân), khi ngươi xuất kiếm đó lại không phải là chủ lực, lực dư lại sau khi thu kiếm mới là kiếm khí chân chính.”

Lưu Độc Phong mỉm cười: “Không sai, ngươi có thể nhìn ra ‘hậu phát kiếm’ của ta, đã là không đơn giản rồi. Tức đại nương dùng chiêu thức sáng chế ra trong lúc cấp bách để phá một chiêu của ta, cũng là ghê gớm đấy. Nếu hai ngươi chưa bị thương, liên thủ lại thì có thể đấu một trận với ta.”

Y thở dài nói: “Nhưng đáng tiếc các ngươi đã bị thương, mà thương tích rất nặng.”

Thích Thiếu Thương lạnh lùng nói: “Ngươi nói câu này thật phí công.”

Lưu Độc Phong ngạc nhiên: “Ồ?”

Thích Thiếu Thương tiếp: “Nếu ngươi để tâm đến việc chúng ta bị thương thì đừng tới đây bắt ngươi, đã muốn bắt người thì còn nói năng lôi thôi để làm gì?”

Lưu Độc Phong đáp: “Nói hay lắm, ta không nên giả vờ từ bi mèo khóc chuột làm gì.” Rồi y đưa tay ra, tuốt thanh kiếm đỏ son trên lưng Trương Ngũ.

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương cùng nhìn nhau, ôm kiếm chờ đợi. Lý Nhị bất giác thốt: “Lão gia, mặt đất bẩn lắm, cần phải cẩn thận đấy.”

Vân Đại trừng mắt nhìn hắn: “Lão gia tự khắc cẩn thận, cần ngươi nói đấy à.”

Thân hình Lưu Độc Phong trên cáng tre đột nhiên rung lên, hai ống tay áo phồng lên như cánh buồm no gió. Tư thế này chắc chắn là một chiêu long trời lở đất, tên đã lên cung, sẵn sàng bắn ra. Trên cáng tre bỗng phát ra một tràng tiếng động ầm ì như tiếng sấm.

Đột nhiên, hai bóng người một trái một phải bay lên, cấp tốc tấn công Lưu Độc Phong.

Kiếm của Thích Thiếu Thương bình bình đâm ra, nhưng đó là tinh hoa võ học một đời của y. Kiếm mới giơ lên, Vân Đại và Lý Nhị đứng trước cáng tre đều không tự chủ được, bị một luồng kiếm quang chói chang áp tới, buộc phải nhắm mắt lại.

Bọn họ vừa nhắm mắt, đã lập tức mở bừng ra vì quá quan tâm đến tình hình trận chiến. Đúng lúc đó, chỉ thấy hai bóng người rơi nghiêng xuống, trên mặt đất máu tươi rải ra, thắm đỏ như cánh hoa đào.

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đáp xuống, lại đưa mắt nhìn nhau. Nàng thấy ở eo y có nổi lên vết máu, đang loang ra rất nhanh. Y thấy sợi phi tiêu trên tay nàng chỉ còn lại một nửa sợi dây, ngọn phi tiêu ở đầu không còn thấy đâu…

Song bốn người khiêng cáng cũng nhận ra tiếng sấm ầm ì trên đầu đã dần dần tắt đi.

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã dẫn dụ chiêu “Phong lôi nhất kiếm” của Lưu Độc Phong phát ra trước khi nó được chuẩn bị thi triển.

Chỉ nghe Lưu Độc Phong thở dài: “Buông tay chịu trói đi.”

Thích Thiếu Thương lớn giọng: “Không đời nào!”

Tiếng sấm ầm ì lại nổi lên, lần này sức gió mạnh vô cùng, còn lăng lệ hơn lần trước.

Đột nhiên, Tức đại nương lộn mười tám vòng trên mặt đất, thân hình nàng nhẹ nhàng nhanh nhẹn, chuỗi mười mấy cái lộn nhào này chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp mắt. Tiếp đó mười ngón tay như búp măng của nàng bắn ra hai mươi bảy đạo ám khí, nhằm vào Lam Tam, Chu Tứ, Trương Ngũ, và Liêu Lục.

Vân Đại, Lý Nhị thét lớn, đang định ngăn cản, thì chợt thấy hàn quang chớp lên, Thích Thiếu Thương đã xuất kiếm.

Vân Đại, Lý Nhị bị kiếm khí lăng lệ bức đến phải lùi nhanh ra sau.

Ánh mặt trời bỗng tối đi, một bóng người như cánh chim đại bàng giương kiếm chém xuống đầu Thích Thiếu Thương.

Sớm đã tính toán được Lưu Độc Phong sẽ giở chiêu này, Thích Thiếu Thương trở kiếm chặn lại, hai người trong phút chốc giao thủ đến bảy kiếm.

Cùng lúc đó, hai mươi bảy mũi ám khí của Tức đại nương vụt hợp lại thành một bay về phía Chu Tứ.

Chu Tứ hồn xiêu phách lạc, hét lên một tiếng, cùng Liêu Lục vội vàng buông cáng tre ra, hai người bốn tay toàn lực đánh vào ám khí gồm hai mươi bảy mũi ám khí hợp lại đó.

Thân hình Tức đại nương xẹt đến, đã tới ngay trước mặt Lam Tam, hai ngón tay đâm thẳng vào hai mắt hắn.

Lam Tam cúi đầu, Tức đại nương một cước đá lên, ở mũi giày vụt nhô ra một mũi kiếm.

Lam Tam kêu lên một tiếng quái dị, thân hình bỗng co lại, trong lúc bị giáp kích trên dưới này, hắn đã giống như một quả bóng xì hơi, vụt một cái lui ra khỏi vòng đấu.

Lần giao thủ này chẳng qua chỉ diễn ra trong tích tắc, Liêu Lục và Chu Tứ ứng phó ám khí, Lam Tam bị Tức Hồng Lệ đánh lui, giữ lấy cáng tre chỉ còn một mình Trương Ngũ.

Lúc này keng một tiếng, kiếm của Thích Thiếu Thương đã tuột tay bay ra, Lưu Độc Phong khí thế đã hết, thét một tiếng, ánh dương tắt ngấm, đã rơi trở lại cáng tre.

Tức đại nương xẹt một cái, kiếm đâm tới Trương Ngũ.

Nguyên Trương Ngũ đã bị thương, một mình gánh đỡ cáng tre vốn đã cực khổ lắm rồi, Tức đại nương lao đến tập kích thế này, quả thật hắn không làm sao đỡ được, nhưng hắn lại gắng sức trụ lại, máu bắn đương trường cũng không chịu buông bỏ cáng tre.

Đột nhiên ánh mặt trời mờ đi.

Tức đại nương thay đổi hoàn toàn thế tấn công.

Nàng bỏ hết mọi chiêu công kích.

Nàng xẹt ra khỏi phạm vi của chiếc cáng tre.

Lưu Độc Phong mới trở về cáng, lập tức phát giác Trương Ngũ gặp hiểm, mũi chân hơi mượn lực, nhanh chóng trầm người xuống, kiếm đâm vào Tức đại nương.

Song Tức đại nương đã sớm một bước lướt ra xa rồi.

Lưu Độc Phong đâm hụt!

Tức đại nương và Thích Thiếu Thương khi lướt ra chạm vào nhau.

Đoản kiếm của Tức đại nương đã nằm trong tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đâm Lưu Độc Phong một kiếm.

Lưu Độc Phong chấn động, vầng kiếm tỏa rộng ra, vốn dĩ có thể một kiếm chặt đứt cánh tay Thích Thiếu Thương, nhưng y bỗng do dự.

Trong khoảnh khắc do dự ấy, kiếm thế của Thích Thiếu Thương đã lao đến trung tâm của vòng kiếm, Lưu Độc Phong đã bỏ lỡ cơ hội chặt cánh tay của y.

Lưu Độc Phong thu kiếm tự vệ, keng một tiếng, mũi kiếm của Thích Thiếu Thương đã đâm vào vỏ kiếm của Lưu Độc Phong.

Thích Thiếu Thương mượn lực của mũi kiếm, thân hình lại bật bay ra.

Lưu Độc Phong bị lực trên mũi kiếm đè nặng, bạch bạch hai tiếng, hai chân đã chạm xuống đất ướt, y vốn dĩ vẫn có thể kịp phản kích Thích Thiếu Thương, nhưng khi hai chân vừa mới chạm đất, y thét lên một tiếng quái dị.

Vì trên đất vô cùng bẩn, cả một bãi bùn nhớp nháp, hai chân y lúc chạm đất, dụng lực hơi mạnh một chút, bộp một tiếng, bùn bẩn văng lên dính ướt cả gấu áo dài của y. Từ năm mười tám tuổi Lưu Độc Phong luôn sống trong nhung lụa ở cung đình, những nơi y đặt chân đến đều là sứ trắng men ngọc, sạch sẽ vô cùng, đẹp đẽ long lanh, mà nay chân lại sục xuống bùn, nên y hét lên quái dị, thân hình vụt bốc lên, lại quay trở về cáng.

Lúc Thích Thiếu Thương lướt người quay trở lại, Tức đại nương đã đẩy lui được màn công kích của Vân Đại và Lý Nhị.

Nàng dùng hai mũi nhọn ở mũi giày liên hoàn đá ra, mà cổ tay ngọc ngà của nàng cũng thường xuyên bắn ra mấy thứ ám khí ghê gớm khiến Lý Nhị và Vân Đại đều không phải là đối thủ.

Thích Thiếu Thương lướt đến bên nàng, chân bước loạng choạng.

Tức đại nương lập tức đỡ lấy y.

Lúc cùng Lưu Độc Phong đối kiếm, tuy chưa bị thất bại mà chết, nhưng sự suy kiệt về tinh thần, thể lực không phải là nhỏ.

Hai người thân hình chẳng qua chỉ loạng choạng một chút rồi lập tức lướt đi.

Đây là lúc quan trọng quyết định sự sinh tử tồn vong của họ, không còn thời gian rỗi mà thở nữa.

Họ lướt về phía đầm lầy.

Lúc này, Liêu Lục, Chu Tứ, Lam Tam đã đồng thời trở về vị trí bên cáng, cùng gọi: “Lão gia!”

Lưu Độc Phong cau mày nhăn mặt nhìn gấu áo bẩn, thét lên một tiếng, mắt lộ hung quan, chu hồng kiếm (kiếm đỏ son) trong tay phá không bay ra, cấp tốc đuổi theo Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đều nghe thấy tiếng kiếm khí kịch liệt xé toang không trung.

Cả hai người đều không quay đầu.

Bởi vì thế đi của nhát kiếm ấy do Lưu Độc Phong xuất ra trong cơn thịnh nộ, họ căn bản không đỡ nổi.

Chỉ cần họ dừng lại là không còn cơ hội chạy thoát nữa.

Họ vẫn toàn lực lao lên phía trước.

Nhưng thân hình họ đã thay đổi.

Do họ chạy quá nhanh, đến nỗi thân thể gần như nằm ngang so với mặt đất phẳng.

Kiếm ảnh đỏ son đã bắn tới!

Kiếm đỏ xé gió, vượt qua trước thân hình họ, phập một tiếng đâm vào đất, dư lực chưa tan, chuôi kiếm vẫn rung động chưa ngừng.

Lúc Thích Thiếu Thương lướt qua, xoay cổ tay rút thanh kiếm lên khỏi đất.

Y nhác thấy trên kiếm có khắc hai chữ Triện: “Lưu Tình”.

Lưu Độc Phong quát lớn: “Đuổi theo!”

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đã lướt vào vùng đầm lầy rồi.

Vân Đại và Lý Nhị đuổi tới tận nơi, bám theo tung tích của hai người.

Lam Tam, Chu Tứ, Trương Ngũ và Liêu Lục lại không dám vào.

Họ không sợ đầm lầy.

Nhưng Lưu Độc Phong sợ bẩn.

Họ sợ làm bẩn Lưu Độc Phong.

Dừng ở rìa đầm lầy, Lưu Độc Phong phán đoán: “Chúng không thoát được đâu, có Vân Đại, Lý Nhị truy tung, nhất định chúng sẽ phải chui ra khỏi đầm lầy thôi. Chúng có thể chạy được lần này, không chạy được lần thứ hai đâu.”

Khi y nói thế, đáy mắt gợn lên nỗi lo lắng sâu thẳm, hoàn toàn không có vẻ gì là khoan khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.