Tức đại nương đập vụn mảnh gốm, tạo nên một lỗ hổng trên bức tường rào căn nhà đó.
Ánh mặt trời xuyên qua lỗ trống.
Lờ mờ nhìn thấy ba gã nhà quê mặt đen sạm đang làm gốm.
Họ là những người vẫn kiên trì với việc làm gốm ở Đào Đào trấn này.
Ba người trẻ tuổi đó kiên trì trầm mặc, cặm cụi làm gốm, không màng thế sự. Nay đột nhiên có người đập vỡ một lỗ to trên tường gạch, khiến bọn họ ngừng tay, đưa mắt nhìn nhau. Một gã đứng lên bước dài tới.
Lúc đó Tức Đại Nương cũng vừa khắc lên vỏ cây xong.
Người thanh niên đội một chiếc mũ tre rộng vành. Trong nhà mà đội mũ nón thì chẳng có bao nhiêu người, hơn nữa thôn dân toàn trấn đổi qua làm ruộng nuôi heo hết mà ba người này vẫn theo đuổi nghề gốm vốn cũng có chút không hợp thời.
Tức đại nương viết xong rồi, đang xoay người lại.
Người thanh niên đợi nàng xoay người sang mới lên tiếng hỏi: “Chính ngươi đập vỡ tường nhà ta?”
Tức đại nương đáp: “Phải.”
Y gật gù: “Đền tiền!”
Tức đại nương hỏi: “Đền bao nhiêu?”
Gã thanh niên chìa tay: “Hai tiền.”
Tức Đại nương hơi giật mình, Thích Thiếu Thương thấy giá quá rẻ, đợi nàng trả tiền nhưng không hiểu sao nàng lại chần chừ.
Đột nhiên có người lên tiếng: “Giá đó không đúng.”
Mắt Tức đại nương thoáng vẻ mừng rỡ: “Ngươi đòi bao nhiêu?”
Chỉ thấy mọi người tránh ra nhường đường cho một người đàn ông trung niên. Người này không râu, lông mày bạc trắng, mặt đỏ như son, vừa có dáng của một vị trưởng giả uy vọng, lại trông như một vị thương nhân giàu có luôn biết lấy lòng khách hàng. Ông ta chính là Đào Thanh, kẻ năm xưa một mình lập nên Đào Đào trấn.
Đào Thanh bảo: “Ba mươi lượng.”
Mọi người đều ồ lên. Cho dù là đồ cổ cũng chưa có cái giá ba mươi lượng. Nhưng không ngờ Tức Đại nương chẳng hề do dự, vội vàng trao ngay hai mươi tấm ngân phiếu cho người thanh niên kia.
Vô duyên vô cớ được số tiền lớn như thế, gã ta cực kỳ cao hứng. Tuy bị vướng cái nón rộng vành, mọi người cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hí hửng của gã.
Đào Thanh mỉm cười, nhặt lên một miểng sành, viết thêm ba chữ: “Vãng cao lưu” dưới chữ “Thủy” trên thân cây.
Bốn chữ này gộp với nhau thành: “Thủy vãng cao lưu”.
Tục ngữ có câu: “Người trông chỗ cao, nước chảy chỗ trũng” (nhân vọng cao xử, thủy vãng đê lưu”). Câu “thủy vãng cao lưu” (nước chảy lên cao) này có thể nói là ngược đời.
Nhưng Tức đại nương lại vui mừng kêu lên: “Quả nhiên là ngươi!”
Đào Thanh đáp: “Chính ta!” Đoạn đưa tay: “Mời!” Tức đại nương cất bước, tuy Thích Thiếu Thương thấy mơ hồ như lạc vào sương mù nhưng y tuyệt đối tin tưởng Tức Đại nương, cũng nối gót theo sau.
Đào Thanh dẫn hai người đi, đến một nơi, lão hơi ngừng lại, một thanh niên nhỏ con đang tắm rửa ven đường lập tức bước theo; đến một ngã rẽ, lại có một hán tử đồ tể cưỡi ngựa rượt đến. Cứ như thế, từng chỗ, từng nơi đều có người nhập đoàn, được khoảng mười bảy, mười tám người.
Lúc này Đào Thanh không còn giống như một vị thương nhân đứng đầu cả trấn, mà lại giống như một vị lãnh tụ võ lâm uy nghi đáng kính.
Những nơi mà bọn họ đi qua, càng lúc càng dơ bẩn.
Đến một lò gốm bỏ hoang, nay được dùng làm trại nuôi bò heo, cũng có không ít gà vịt ngan ngỗng bồ câu. Thấy người đến, heo kêu trâu rống, gà vịt vỗ cánh ầm ĩ. Giày mọi người thì vừa bẩn vừa ẩm ướt.
Thích Thiếu Thương cười nhẹ: “Có phải các hạ muốn ám chỉ cái thân thương tật của tại hạ?”
Đào Thanh đáp: “Ý ta nói về tình huống sau khi ngươi bị thương, vẫn còn tiêu sái như vậy, rất đáng phục.”
Từ nãy đến giờ Đào Thanh không hề nhìn qua Thích Thiếu Thương, cũng chẳng hề quay đầu lại, nhưng dường như lão có mắt sau lưng, để ý đến nhất cử nhất động của y.
Tức đại nương chợt cảm thấy biết ơn Đào Thanh vô cùng. Trong cơn kiếp nạn, dù là người kiên cường, nhưng những lúc thân yếu thế cô, Thích Thiếu Thương cũng cần được động viên.
Nàng hỏi: “Ngươi chính là Đào Thanh?”
Đào Thanh nghiễm nhiên đáp: “Trong vòng mấy trăm dặm quanh đây, chỉ có một người họ Đào tên Thanh.” Cách nói hàm ý rằng, khi lão đã dùng đến cái tên Đào Thanh bình thường này, thì không còn ai dám dùng nữa.
Tức đại nương bật cười: “Ta còn biết trước kia tên ngươi không phải Đào Thanh mà là Mã Quang Minh. Từ khi ngươi dùng tên Mã Quang Minh, trên giang hồ không còn ai dám sử dụng tên đó nữa.”
Mã Quang Minh cũng là một cái tên bình thường. Ở Bắc Kinh, chỉ cần kêu to ba tiếng “Mã Quang Minh,” sẽ có ít nhất bảy tám người ứng tiếng. Tuy nhiên sau khi người này xuất hiện trên võ lâm thì chỉ còn lại một Mã Quang Minh “đi không đổi họ, ngồi không đổi tên” mà thôi. Những “Mã Quang Minh” khác cũng không còn dám sử dụng tên của mình, đều phải thay tên đổi họ.
Đào Thanh gật gù: “Thật khó tin rằng nàng cũng biết được ngoại hiệu của lão phu.”
Tức đại nương ung dung đáp: “Mã đại nhân quang minh lỗi lạc, nức tiếng khắp kinh đô. Mười bảy năm trước, xuất thân từ chốn võ lâm, được phong quan thăng tước, trong chốn quân doanh lẫn quan trường, hắc bạch lưỡng đạo, không ai không ngưỡng mộ. Dù tiểu nữ ngu dốt nông cạn, danh tiếng ngài vẫn như sấm bên tai.”
Thích Thiếu Thương kính phục: “Thì ra là Tam Thi Cửu Mệnh Mã đại nhân.”
Đào Thanh liếc qua Thích Thiếu Thương: “Ngươi cũng có nghe qua danh hiệu của lão phu?”
Thích Thiếu Thương nghiêm trang: “Chín huynh đệ Tô gia ở Tô Châu vu oan giá họa Mai đại thiện nhân âm mưu tạo phản, khiến cho một nhà năm cha con của ông đều bị bức tử trong ngục. Bọn chúng lại cưỡng chiếm nhà cửa ruộng vườn lẫn phu nhân của Mai gia. Loại án oan ấy không ai không phẫn nộ. Ngài thấy bất bình nên đã giết sạch chín anh em Tô gia trong một đêm.” Mắt Thích Thiếu Thương đầy hưng phấn: “Chín anh em Tô gia thiện nghệ ‘Cửu Vu liên hoàn trận,’ võ công ám khí đều được chân truyền của ‘Cùng đao Ác kiếm’ Tô Tống Sảng. Nhưng giữa buổi tiệc, ngài bạt đao vượt tường mà đi, khi trở về món ăn còn chưa kịp nguội.”
Tức Đại Nương tiếp: “Thật là một cuộc trả thù rất thống khoái!”
Đào Thanh cũng hồi tưởng lại sự việc oai hùng năm xưa, lặp lại lời nàng: “Đúng là một cuộc trả thù rất thống khoái!” Lão hỏi tiếp: “Thế ngươi có biết vì sao lại gọi là Tam Thi Cửu Mệnh không?”
Tức Đại Nương đáp: “Vì Tô gia có chín huynh đệ, ba người là tội phạm đang bị truy nã, sáu người kia là quan trong triều, cho nên không ai dám chuốc phiền chọc giận bọn họ. Ngươi giết ba tên giặc, sáu tên cẩu quan còn lại thì không hề thấy thi thể. Có lẽ ngươi cũng đã giết hết bọn chúng, nhưng để lại thi thể thì e chuốc lấy rắc rối, nên đã vứt hết xuống sông nuôi lũ Hà Bá rồi chăng?”
Đào Thanh trầm giọng: “Không phải vứt xuống sông, mà là dùng hóa thi tán, càng tránh được nhiều việc rắc rối.”
Lão cười lạnh: “Nhưng cái chết của chín anh em Tô gia, ai cũng đoán là ta gây ra. Không sai, chính là ta ra tay. Bởi vậy ta mới vào tù.”
Tức Đại Nương kể tiếp: “Cũng không thể xem nhẹ thế lực của Tô Tống Sảng tại triều đình.”
Đào Thanh đáp: “Đúng là ta đánh giá thấp hắn. Ta cho rằng hắn sẽ theo đúng qui củ võ lâm, trực tiếp tìm ta trả thù, nên ta vẫn đợi hắn đến.”
Tức Đại Nương tiếp: “Nhưng Tô Tống Sảng lại dựa vào thế lực của Hoàng Kim Lân, viết cáo trạng buộc tội mưu phản cho ngươi. Nếu lúc đó không có hai anh em kết nghĩa huynh đệ từ khi còn lưu lạc giang hồ liều chết cứu ngươi thoát ngục, chỉ e…”
Đào Thanh nhấn từng tiếng: “Cho nên Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao đối với ta có cái ơn tái tạo!” Hai mắt lão ngời sáng: “Ta mang gia đình tị nạn đến tận đây, đổi tên thành Đào Thanh. Nhưng chỉ cần lão nhân gia cùng Vi nhị ca ra lệnh, nhất định ta sẽ tận lực.”
Lão nhìn chăm chú Thích Thiếu Thương và Tức Đại Nương, rồi nói: “Đúng là hai vị đang muốn ta trợ giúp các ngươi!”
Tức Đại Nương đáp: “Ta cũng cần sự giúp đỡ của các ngươi.”
“Chúng ta không cần giúp đỡ;” Thích Thiếu Thương chợt cao giọng: “Đại nương, trời không còn sớm, chúng ta đã quấy rầy nhiều rồi, cũng nên khởi hành đi thôi.”
Đào Thanh trừng mắt: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta cáo từ tại đây.”
Đào Thanh cười lạnh: “Ngươi có thể chạy đi đâu?”
Thích Thiếu Thương trả lời: “Thiên hạ mênh mông, có nơi nào lại không đến được?”
Đào Thanh đáp: “Hiện nay, đối với các ngươi, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng lại không chốn dung thân.” Lão nặng giọng: “Nếu bọn ta không giúp ngươi thì thiên hạ không còn ai có thể giúp ngươi được.”
Thích Thiếu Thương khom người cung kính: “Thịnh tình của các hạ, tại hạ xin tâm lĩnh. Thiên hạ không chốn dung thân, tại hạ cũng không thiết sống, còn sợ cái gì? Tại hạ không cần ai phải giúp mình cả.”
Đào Thanh trừng mắt nhìn y: “Có chí khí! Nhưng Tức Đại Nương thì sao? Ngươi chịu chết, bỏ mặc nàng hay sao?”
Thích Thiếu Thương nhìn Tức Đại Nương: “Đại nương, nàng lưu lại đây. Bọn chúng chủ yếu muốn truy tìm ta …”
Tức đại nương ngắt lời: “Chàng quên chúng ta đã ước hẹn, sống, cùng sống, chết, cùng chết rồi sao?”
Thích Thiếu Thương cúi đầu.
Tức Đại Nương ôn tồn nói với Đào Thanh: “Ta hiểu rõ ý của y. Trong hoàn cảnh này, không phải bọn ta muốn sính cường, không cầu người giúp. Nhưng thấy ngươi đã lánh nạn đến đây dựng nên cơ nghiệp, bọn ta không muốn làm liên lụy đến ngươi.”
Đào Thanh đáp lời: “Không có lão nhân gia, Vi nhị ca thì cũng không có Mã Quang Minh hay Đào Thanh. Cho nên việc của các vị ấy cũng là việc của ta. Ta không phải muốn giúp các ngươi mà là muốn giúp các vị ấy, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Lão đặc biệt tôn kính Cao Kê Huyết, tôn xưng là “lão nhân gia”.
Thích Thiếu Thương cười khổ: “Nhưng như thế này thì ngươi nợ họ cái tình, còn ta lại nợ ngươi nghĩa.”
Tức Đại Nương chợt bảo: “Cao Kê Huyết lại nợ ta cái tình.”
Đào Thanh cười hào sảng: “Cuộc sống trên chốn giang hồ, chẳng phải là ngươi thiếu ta chút tình, ta thiếu ngươi chút tình, cứ thế mà nợ tình, trả tình hay sao!”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ngươi nói phải!”
Đào Thanh vỗ mạnh vào bên vai không bị thương của Thích Thiếu Thương, nói: “Trước tiên chúng ta bàn luận một tí, làm thế nào đối phó với đại địch trước mắt đã!”
Thích Thiếu Thương hỏi: “Ngươi có biết ai đang truy bắt bọn ta không?”
Đào Thanh ngẩn người: “Đương nhiên không biết. Ta chỉ nhận được mệnh lệnh của lão nhân gia, một khi gặp được người đập vỡ đồ gốm viết chữ lên cây thì lập tức dẫn họ đến chỗ cực kỳ dơ bẩn, yểm hộ họ trốn chạy… Mặc dù ta không rõ kẻ địch là ai, nhưng có thể bức bách Thích đại trại chủ cùng với Tức thành chủ vào bước đường cùng thế này thì chắc chắn không là kẻ đơn giản rồi.”
Thích Thiếu Thương thở dài: “Đâu chỉ là không đơn giản, hắn là …”
Đột nhiên có một thôn dân phi thân đến. Nhìn thân pháp của gã chắc hẳn cũng có tiếng trên giang hồ. Chỉ nghe gã cấp báo: “Tam gia, có hai người lạ khiêng kiệu đến trước lối vào trấn.”
Đào Thanh vắn tắt ra lệnh: “Dùng mọi phương pháp cản hắn lại, nếu không được thì chặn lại.”
Người nọ đáp lời càng ngắn gọn hơn: “Vâng!” rồi lập tức xoay người phóng đi.
Đào Thanh tiếp tục hỏi Thích Thiếu Thương: ‘Rốt cuộc kẻ đó là ai?”
Thình lình có tiếng đáp: “Là ta!”
Đào Thanh nhìn lại, mọi người cũng nhìn về phía phát ra âm thanh. Không biết từ khi nào sau lưng bọn họ đã xuất hiện một chiếc kiệu, rèm kiệu dày nặng. Nhưng điều đó không kỳ quái, kỳ quái ở chỗ chiếc kiệu chỉ có ba người khiêng.
Phía trước hai người, phía sau chỉ một người.
Thần sắc Đào Thanh không đổi, hỏi: “Không phải ngươi đang ở cửa trấn hay sao?”
Người trong kiệu đáp: “Ta cố ý bày nghi trận ở cửa trấn mà thôi.”
Đào Thanh hỏi tiếp: “Ngươi muốn bắt hai người này?”
Người trong kiệu hỏi lại: “Ngươi có biết vì sao ta chỉ có ba kiệu phu không?”
Tức Đại Nương lên tiếng đáp thay: “Vì kiệu phu thứ tư đã bị ta giết.”
Người trong kiệu “à” một tiếng: “Ngươi đang bao biện cho Thích Thiếu Thương đấy à?”
Tức Đại Nương khẳng định: “Chính là ta giết.”
Đào Thanh ung dung cất tiếng: “Ta có thể tặng ngươi tám, chín kiệu phu.”
Người trong kiệu đáp: “Gã khiêng kiệu cho ta cả chục năm nay, lần này gã chết, ta cũng nên khiêng quan tài cho gã.”
Đào Thanh bảo: “Vị bằng hữu trong kiệu sao không ra ngoài nói chuyện, cho mọi người được tỏ tường dung nhan?”
Người trong kiệu cười: “Ta luôn không để hai chân chạm vào những nơi như thế này. Ta là ai, ngươi còn chưa biết hay sao?”
Đào Thanh biến sắc: “Ngươi … chính là ngươi!”
Người trong kiệu đáp: “Chính là ta, mười ba năm trước, chính tay ta bắt ngươi vào ngục.”
Đào Thanh hồn bay phách tán, lão cũng muốn tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng lại bị nỗi khiếp sợ đánh tan ý chí.
Thích Thiếu Thương cất cao giọng: “Sự việc này không liên quan gì đến người của Đào Đào trấn. Ta chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Hôm nay ta cùng Lưu đại nhân có việc riêng cần giải quyết, mời các vị tránh đi.”
Mặt mày Đào Thanh đỏ bừng, gai góc phản đối: “Không!”
Đoạn lão lớn tiếng: “Ngươi không được đi!” Rồi lão vận hết sức tung ra hai quyền đầu.
Những ngươi đi theo lảo nhất loạt rút binh khí ra.
Thích Thiếu Thương cản: “Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
Đào Thanh hỏi lại: “Ai nói không liên quan!”
Lão quát to: “Ta muốn thay Lưu đại nhân bắt ngươi chịu tội!” Vừa nói xong, trong tay lão đột nhiên xuất hiện một cây búa lớn, xoay qua đập vào đầu Thích Thiếu Thương.
Đột nhiên bị tấn công, Thích Thiếu Thương lấy làm kinh hãi, nhưng y phản ứng thần tốc, lách nhanh qua một bên tránh được cú đánh.
Một chiêu không trúng, thân hình Đào Thanh chợt như cá nhảy lên khỏi mặt nước, trong chớp mắt đã bay đến, vung búa sắt đập ngang vào cỗ kiệu!
Cùng lúc đó, binh khí của mười bảy, mười tám người theo lão cũng đâm tới hai tên kiệu phu khiêng phía trước.
Biến chuyển này rất nhanh. Thì ra khi Đào Thanh phát ra hai quyền phong, chính là ra ám hiệu “phát động”.
Cỗ kiệu tan nát.
Uy lực của thiết chùy quả thật đáng sợ.
Trong sát na trước khi kiệu bị hủy, người trong kiệu đã “lướt” ra.
Bay đến sau kiệu.
Phía sau kiệu chỉ có một mình Liêu Lục khiêng.
Lưu Độc Phong điểm nhẹ mũi chân lên vai Liêu Lục, rút ra từ sau lưng hắn một thanh cổ kiếm sắc lam.
Ngay khi Đào Thanh lao đến phía sau kiệu, thân hình y đã “chớp” đến trước kiệu.
Đào Thanh vừa mang đại thiết chùy chạy đến trước kiệu thì toàn bộ mười bảy tên hán tử tấn công mặt trước của chiếc kiệu đã bị điểm ngã. Cả bọn đang gục xuống đất đầy bùn lầy, gốm vỡ, rên rỉ quằn quại.
Nếu dùng kiếm để đả thương người thì không khó, nhưng dùng kiếm để điểm huyệt mà không gây ra thương tích, thì thật không dễ chút nào.
Huống chi lại đến mười bảy, mười tám người.
Mà mười bảy, mười tám người này đều là đệ tử do một tay Đào Thanh huấn luyện!
Ngày trước “Tam Thi Cửa Mệnh” Mã Quang Minh thống lĩnh đội kỵ binh Hắc Tiễn vang danh khắp triều. Tuy hôm nay đã là Đào Thanh, trưởng một tiểu trấn nhưng lão luôn tự tin rằng đệ tử của mình đủ sức đối chọi với một cánh quân.
Nhưng dưới tay Lưu Độc Phong, họ lại không chịu nổi một đòn.
Lúc này, đã không thấy bóng dáng Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đâu nữa.
Khi vừa phát động công kích, lão đã sớm lưu lại hai người thân tín mang Thích Thiếu Thương và Tức Đại Nương trốn đi.
Lưu Độc Phong đang đứng trên cánh tay của Lam Tam cùng Trương Ngũ, hoành kiếm nhìn lão, thần thái mười phần ngạo mạn.
Y chỉ nói: “Lần nay ta đang thực thi công vụ, không phải đến bắt ngươi, biến đi!”
Đào Thanh quát to một tiếng, vung chùy đập mạnh.
Lão đã tận hết sức!
Cao Kê Huyết, Vi Áp Mao đã giao trọng trách, lão quyết không phụ lòng họ!
Cho dù không địch nổi, cũng phải liều mạng!
Lão vừa vung chùy lên sắc lam đã chợt lóe.
Lão chỉ cảm thấy tay mình nhẹ bổng.
Thiết chùy chỉ còn lại cái cán.
Đầu chùy đã bị gọt bay.
Đào Thanh ngây người, đứng sững đương trường.
Lão cũng nhận ra, vấn đề không phải là đấu lại hay không lại, mà là trước mặt Lưu Độc Phong, lão cũng giống như mười ba năm trước, không chịu nổi một đòn.
Lưu Độc Phong ném kiếm trở lại vỏ sau lưng Liêu Lục.
Nhìn chiếc kiệu bị đập vỡ vụn, y vỗ vỗ vai Trương Ngũ cùng Liêu Lục, bảo: “Đành phải …”
Liêu Lục, Trương Ngũ hiểu ý.
Đã bao nhiêu năm phục thị Lưu Độc Phong, bọn họ hiểu rõ tính tình cùng ý tứ của chủ nhân.
Phải bắt cho được Thích Thiếu Thương và Tức Đại Nương!
Kiệu đã bị đập vụn, nơi này lại bẩn không thể tả nổi. Nếu muốn đuổi bắt hai kẻ đào phạm kia, bọn chúng phải kiệu Lưu Độc Phong truy đuổi.
… Bất luận như thế nào, không thể bỏ dở việc đuổi bắt Thích Thiếu Thương và Tức đại nương!
Vì chủ nhân ưa thích sạch sẽ, bọn Trương Ngũ cũng có thói quen thích sạch. Tiến vào chỗ dơ bẩn hôi thối này, bọn chúng rất không thích, nhưng chủ nhân còn không tránh xú uế, quyết tâm đuổi bắt người, thì tự nhiên bọn họ cũng không có ý kiến gì.
Trương Ngũ, Lưu Lục, mỗi người kiệu một chân của Lưu Độc Phong. Lam Tam cũng nhanh chóng theo sát.
Bọn họ đều thề quyết vì Vân Đại báo thù.
Bên chuồng heo chỉ còn lại Đào Thanh đang đứng ngây ngốc, đầu óc trống rỗng nhìn nửa đoạn thiết chùy trong tay.