Nghịch Thủy Hàn

Chương 38: Chương 38: Cự nhân nhuyễn đao.






Giao thủ chỉ một hiệp.

Bốn đại cao thủ Trương Điếu Thi, Thẩm Câu Nguyệt, Mạnh Kim Phong, Đào Thanh đều dùng toàn lực tấn công, nhưng cả bốn đều bị thương.

Còn hai chân của Lưu Độc Phong rốt cuộc cũng phải chạm đất lầy.

Sự hung hiểm trong hiệp đấu vừa rồi ai cũng có thể tưởng tượng được.

Y phục của Lưu Độc Phong đã ướt đẫm, dáng vẻ của lão có chút nhếch nhác, thảm hại. Lão đang đứng trước chuồng bò, Trương Ngũ, Liêu Lục hai bên.

Tuy chỉ giao thủ có một chiêu, nhưng cả bốn người đều minh bạch: dù có tận hết sức lực, họ vẫn không phải là đối thủ của Lưu Độc Phong.

Vì vậy, bọn họ nhanh chóng tập hợp lại, tạo thành hình chữ “nhất” chắn ngang trước mặt Thích Thiếu Thương và Tức Hồng Lệ.

Đào Thanh hét lớn: “Chạy!”

Lão nhằm vào Thích Thiếu Thương và Tức đại nương.

Bất kể theo lệnh Cao Kê Huyết hay Hách Liên Xuân Thủy, họ đều thề phải hoàn thành nhiệm vụ. Dù chết cũng không lùi.

Những người như thế trên đời càng lúc càng ít, nhưng vẫn còn có thể tìm được một số bên cạnh các tuyệt thế nhân vật hay hào kiệt đương đại.

Hiển nhiên bốn người này là hạng kẻ sĩ sẵn sàng chấp nhận cái chết để hoàn thành nhiệm vụ.

Loại người này được người đời xưng tụng là “Tử Sĩ”.

Một người có thể không màng sinh tử, bất chấp tất cả vì kẻ khác, thì bất kể người đó có tài hay không, hành động cao thượng đó luôn luôn đáng quý.

Khi Đào Thanh quát một tiếng “Chạy”, Lưu Độc Phong nâng song kiếm lên, để lộ vùng ngực.

Lão sắp ra tay.

Lão đã để Thích Thiếu Thương và Tức đại nương chạy thoát được một lần, nên không muốn để cho bọn họ trốn được lần nữa.

Bởi vì lão đã từng hứa rằng chỉ cần họ có thể chạy thoát khỏi tay lão ba lần, lão sẽ không tiếp tục truy bắt nữa.

Lão phát giác việc đuổi bắt hai người này đem lại những phiền phức bất ngờ trước giờ chưa từng có.

Lão không muốn lại gặp nhiều rắc rối nữa.

Lưu Độc Phong đứng trong vũng lầy, dưới chân ướt đẫm, trơn tuồn tuột, toàn bộ y phục cũng bị ướt - lão không muốn “ướt” thêm nữa.

Chỉ cần Thích Thiếu Thương và Tức đại nương bỏ chạy, lão sẽ lập tức phi thân đuổi theo, nếu đám người này ngăn cản, lão sẽ giết trước rồi nói sau.

Thế nhưng Thích Thiếu Thương và Tức đại nương lại không bỏ chạy.

Trái lại bọn họ một trái một phải đồng thời bước lên ngang hàng cùng Hoa Gián tam kiệt và Đào Thanh.

Bọn họ vốn là người cùng chung một chiến tuyến.

Thích Thiếu Thương và Tức đại nương cũng hiểu rõ: đây là cơ hội tốt để bọn họ trốn chạy.

Bọn họ biết bốn hán tử này nhất định sẽ ra sức tử thủ.

Bọn họ càng hiểu rõ hậu quả của việc bốn người ra sức tử thủ sẽ là: cái chết.

Bọn họ cũng là người, cũng có một dòng máu nóng.

Đào vong, khốn cùng, nguy nan, bị thương và thảm bại đều không hề làm nguội bầu máu nóng trong họ.

Kể cả khi bầu máu nóng này có bị sự lạnh lùng của thế cuộc làm nguội bớt, cũng vẫn bị nhiệt huyết của bốn người này làm sục sôi trở lại.

Sáu con người thụ thương.

Sáu đấu chí quyết liệt.

Sáu người, sáu binh khí, chung một lòng, hướng về phía Lưu Độc Phong.

Cả đời bắt hơn ngàn người, nhưng từ trước tới giờ Lưu Độc Phong chưa từng gặp qua dạng đấu chí hừng hực này.

Song kiếm của lão khép lại.

Trái phải hợp nhất, thành một kiếm.

Hình như Trương Ngũ và Liêu Lục đã có chút sợ hãi. Trương Ngũ gọi khẽ: “Lão gia!” Liêu Lục chỉ chỉ bả vai của mình, thấp giọng: "Thỉnh lão gia!”

Chính lúc này, cuộc chiến đột nhiên phát sinh.

Sáu người bọn Thích Thiếu Thương còn chưa phát động.

Khơi lên trường kịch chiến này là việc nóc chuồng bò đột nhiên sụp xuống.

Mưa rất to, trên nóc chuồng tích tụ không ít nước, nên mái cỏ vừa đổ, toàn bộ khối nước, lá khô và rác rưởi đổ ập xuống người Lưu Độc Phong.

Vốn Lưu Độc Phong đứng khá gần chuồng bò để có thể tránh được một phần mưa gió.

Nếu như mưa gió thổi thẳng vào mặt, sẽ có chút cản trở nhất định đối với việc tác chiến.

Lưu Độc Phong là cao thủ trong cao thủ, nên lúc tác chiến lão đều lưu ý đến tất cả yếu tố thiên thời và địa lợi.

Nhưng lão lại không tính đến việc trên nóc chuồng bò có người.

Không chỉ có người mà có tới sáu người.

Trên đỉnh có ba, bên trong chuồng bò cũng có ba!

Sáu người, đúng lúc mái nghiêng nước đổ, phân ra ba hướng, công về phía Lưu Độc Phong, Trương Ngũ, và Liêu Lục.

Mưa bắn tung tóe bốn phía.

Những giọt nước mưa này, tuyệt đối không phải là nước mưa sạch, mà còn kèm theo rất nhiều vật dơ bẩn.

Lưu Độc Phong một mặt thoái lui, một mặt xuất kiếm.

Lão nghênh đón một ngọn thương tua đỏ.

Tua của đóa thương đỏ như máu.

Mũi thương lóe sáng trong ánh chớp đêm mưa.

Thương này mạnh gấp mười lần chiêu hợp kích toàn lực của bốn đại cao thủ vừa mới rồi.

Lưu Độc Phong quát to một tiếng.

Một kiếm của lão tiện gọt đứt mũi thương.

Mũi thương chỉ còn lại có một đoạn, nhưng thế thương lại không hề giảm sút, vẫn một mạch đâm thẳng tới!

Bạch quang lóe lên như tia điện.

Trong lúc thoái lui, Lưu Độc Phong lại cắt đứt một đoạn mũi thương nữa.

Đầu thương chỉ còn lại cán sắt bị vót chéo, nhưng thương kình chẳng những không giảm mà lại càng nhanh hơn, mạnh hơn.

Cán thương thủy chung không rời khỏi ngực Lưu Độc Phong quá nửa tấc (năm phân)!

Hắc quang chợt lóe, so với bạch quang lại càng mãnh liệt hơn gấp bội!

Hắc quang đến từ hắc kiếm bên tay trái của Lưu Độc Phong.

Cán thương lại bị cắt đi một đoạn.

Nhưng thương vẫn lao thẳng về phía Lưu Độc Phong.

Lưu Độc Phong bắt chéo song kiếm, cán thương lại đứt thêm đoạn nữa!

Thân thương chỉ còn lại không đến nửa xích (1/6 m)!

Nhưng bàn tay nắm cán thương vẫn kiên định không gì so sánh được.

Cán thương cơ hồ không thay đổi chút nào!

Ngực!

Ngực của Lưu Độc Phong!

Tựa như nếu không đâm trúng ngực Lưu Độc Phong, chiêu này quyết không thu hồi!

Bạch kiếm lại xuất ra lần nữa!

Kiếm thế lần này tịnh không vót nghiêng mà lại đâm thẳng tới.

Thẳng vào tâm của cán thương, tách cán ra làm hai.

Cán thương đã bị hủy, tay giữ cán thương vội vàng đổi thành chỉ, ngón giữa gập lại, đâm thẳng vào ngực Lưu Độc Phong!

Ngực của Lưu Độc Phong đột nhiên xuất hiện thêm một vật.

Lưỡi của thanh hắc kiếm.

Ngón tay đánh thẳng lên trên lưỡi kiếm.

“Cách” một tiếng, ngón giữa gõ lên lưỡi kiếm.

“Ối” một tiếng, Lưu Độc Phong ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, cùng lúc đó, người tấn công đá lên một cước, trúng vào bạch kiếm trong tay Lưu Độc Phong. Nước bẩn bắn tứ phía, văng lên mặt Lưu Độc Phong, hòa cùng mưa máu.

Tay trái Lưu Độc Phong buông kiếm, nhưng cổ tay lão rung lên một cái, năm ngón tay đã chụp lấy ngón giữa của người đang công đến.

Kẻ này vừa dùng toàn lực công tới, ngón giữa còn chưa kịp thu hồi, đã nghe hắn quát lớn: “Chém!”

Một ánh đao như tia chớp lóe lên chém xuống!

So với chớp điện còn lợi hại hơn!

So với chớp điện còn mạnh mẽ hơn!

So với chớp điện còn nhanh hơn!

Người xuất đao chính là một gã khổng lồ.

Tóc rậm rì, ngực để trần, mắt trừng, mũi to, cơ bắp trên thân tựa như khối sắt mạ kẽm.

Từ trước gã đã ôm đao đứng đó, trừng mắt quan sát.

Thân đao hẹp mà dài mảnh, tựa như dành cho phụ nữ sử dụng.

Thế nhưng tốc độ của nhát đao ấy có thể so được với tia điện, sức mạnh của nhát đao ấy có thể so với chớp giật.

Gã tung ra một đao, lập tức thu hồi, không xuất ra thêm đao nào nữa.

Nhát đao đấy tụ tập tất thảy bình sinh công lực của gã. Trước khi phát ra đao này, gã đã phải giới trai, tắm gội, thắp hương, cầu nguyện; một đao phát ra, nguyên khí đại tổn thất, không thể phục nguyên lại ngay được.

Đích thực uy lực của nhát đao này đã chấn hồn đoạt phách của mọi người.

Thế nhưng kết quả của nhát đao này như thế nào?

“Hảo đao pháp!” Lưu Độc Phong quát to.

Khi đao quang đột hiện, lão toàn lực co tay lại.

Mục đích của nhát đao này không phải là chém đầu lão, mà định chặt tay lão.

Bởi vì lực của nhát đao này, nếu muốn chém đầu lão, e còn lâu mới kịp.

Một đao này của gã khổng lồ, tụ thế đã lâu, chính là để chặt đứt tay của lão.

Gã có thể có được cơ hội này, hoàn toàn là do người sử thương tua đỏ đột ngột tấn công Lưu Độc Phong tạo nên.

Lưu Độc Phong rụt tay lùi thân, ánh đao quang hạ xuống, hai ngón tay bị gọt đứt!

Một là ngón tay trái của Lưu Độc Phong.

Một là ngón giữa của kẻ tấn công lão.

Một đao tập kích này, bố cục tinh vi, hợp toàn lực của tất cả mọi người vào một cú đánh, nhưng lại chỉ có thể khiến cho Lưu Độc Phong phun ra một ngụm máu tươi, đứt lìa một ngón tay!

Lưu Độc Phong hỏi: “Cự nhân La Bàn Cổ?”

Gã không trả lời.

Người đứng đối diện Lưu Độc Phong trong mưa, tuy thương bị chẻ thành hai, ngón giữa tay trái bị gọt đứt, mưa ướt hết y phục, nhưng vẫn có một dạng khí chất cao quý, khiến y trông lại càng thêm anh tuấn. Khôi ngô mà lại đầy vẻ lạnh lùng, dửng dưng.

Không có một thương dũng mãnh của y, nhát đao kia căn bản không thể có tác dụng gì.

Nhưng y phải hy sinh một ngón tay.

Võ công của Lưu Độc Phong cực cao, ứng biến cực nhanh, còn hơn cả tưởng tượng của y.

Ánh mắt của Lưu Độc Phong chầm chậm rời khỏi người của La Bàn Cổ, lão biết gã không xứng là địch thủ của lão.

Nhưng người trước mặt thì phải!

Không chỉ là địch nhân, mà còn là đại địch!

Lưu Độc Phong chậm rãi gằn từng tiếng: “Nếu quả gã là nhuyễn đao cự nhân La Bàn Cổ, ngươi đương nhiên phải là chủ nhân của gã, Hách Liên Xuân Thủy?”

Tức đại nương liếc thấy người này, hoan hỉ gọi: “Ngươi đã đến rồi.”

Không liếc nhìn Tức đại nương, Hách Liên Xuân Thủy bình tĩnh nhìn Thích Thiếu Thương đứng bên cạnh nàng, trả lời: “Ta đến rồi.”

Tức đại nương bảo: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không đến.”

Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Ta đã từng nói rằng nàng có khó khăn thì ta sẽ đến, ta nhất định sẽ đến.”

Tức đại nương bồi hồi: “Chuyện quá khứ, ngươi vẫn còn nhớ sao.”

Hách Liên Xuân Thủy nói: “Một ly một tí đó đều nằm trong đầu ta, ta sẽ không quên đâu.”

Lúc này, ba gã khoái đao phi xuống từ nóc chuồng bò đã chế ngự được Trương Ngũ và Liêu Lục.

Lưu Độc Phong chợt gọi: “Hách Liên!”

Hách Liên Xuân Thủy đáp: “Lưu bộ đầu!”

Lưu Độc Phong tiếp: “Đương nhiên ngươi vì cứu trợ bằng hữu mới mạo hiểm xông vào chốn nước đục này. Tuy nhiên chính hoàng thượng hạ chỉ muốn bắt những người này, nhất định ta phải chấp hành. Nếu ngươi nhúng tay vào, kể cả có mấy vị trưởng bối của ngươi ra mặt, cũng không chiếu cố ngươi nổi. Ngươi đứt một ngón tay, ta cũng đứt một ngón, hai bên không ai thiếu nợ ai. Ngươi dẫn thủ hạ rời khỏi đây, ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”

Hách Liên Xuân Thủy nói: “Lưu bộ thần, gia phụ cùng người kết bạn hai chục năm nay, luận bối phận, ta là cháu của người…”

Lưu Độc Phong ngắt lời: “Là con cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Hách Liên Xuân Thủy mỉm cười, từ từ bạt kiếm. Kiếm ở bên hông, bao kiếm khảm phỉ thúy, nạm vàng dát bạc: “Tốt, vậy ta cũng không nhiều lời nữa.”

Lưu Độc Phong than: “Kỳ thật, hà tất ngươi phải…”

Hách Liên Xuân Thủy liếc nhìn Tức đại nương, y chỉ nhìn nàng một cái lại lập tức chuyên tâm thành ý, bạt kiếm ngang ngực, đáp: “Quyết không hối hận.”

Lưu Độc Phong nói: “Ngươi đã dứt khoát, ta cũng không thuyết phục thêm nữa. Tốt. Kết thúc rồi.”

Hách Liên Xuân Thủy rùng mình hỏi: “Cái gì kết thúc rồi?”

Lưu Độc Phong đáp: “Ta đã đứt một ngón tay, chỉ còn một tay có thể cầm kiếm. Các ngươi có hai mươi lăm người, thủ hạ của ta nếu có ở đây thì cũng đã bị các ngươi khống chế, hoặc đã chết thảm từ trước, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Lão ngừng lại một lúc, đoạn tiếp: “Lưu Tình của ta đã kết thúc, ai còn dám cản trở ta bắt người, ta phải giết người đó.”

Lúc lão nói, mưa rơi từng sợi như đao sắc, cắt lên thân thể mọi người. Thế nhưng không người nào nghe thấy được tiếng mưa, chỉ nghe được lời lão nói.

Đương nhiên Thích Thiếu Thương hiểu rõ ý tứ của Lưu Độc Phong.

Lưu Độc Phong muốn toàn lực xuất thủ.

Y tiến lên phía trước, không phải để thể hiện năng lực, mà là cảm thấy đây vốn là chuyện của y, không nên để người khác phải hy sinh vì y.

Hách Liên Xuân Thủy chợt thốt: “Thích huynh!”

Thích Thiếu Thương từng nghe qua Hách Liên Xuân Thủy là người theo đuổi Tức đại nương tích cực nhất sau khi gã và nàng chia tay. Y thuộc dạng thiếu niên thành tài, trước giờ luôn chú tâm bồi dưỡng học vấn, tập luyện võ nghệ, là một nhân vật trẻ tuổi có hùng đồ tráng chí trong đám vương tôn công tử, khiến người khác phải ngước mắt nhìn thán phục. “Công tử, chuyện này tại hạ vô cùng cảm kích trong lòng. Lưu bộ thần tới đây là để bắt tại hạ, chuyện người nào làm thì người đó chịu. Công tử và tại hạ chưa từng gặp mặt bao giờ, nếu giúp người thì giúp đến mức này đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi. Xin công tử hãy để cho tại hạ tự mình đối phó.”

Hách Liên Xuân Thủy cười lạnh lùng: “Nếu như ta là ngươi, ta đã ngậm miệng lại rồi. Chuyện này, hiện tại không chỉ còn mình ngươi có thể chọn lựa nữa rồi. Tức đại nương đã nhúng tay vào, chuyện đại nương nhờ cậy đã thành chuyện của ta, ta không thể không quản.”

Y lại lạnh lùng tiếp: “Việc cuối cùng ngươi có thể làm hiện giờ là: dẫn đại nương chạy đi, chạy thật xa. Như vậy, có lẽ máu bọn ta sẽ chảy ít đi, người chết cũng ít đi, như thế sẽ giảm bớt đi được một chút sát nghiệt.”

Lưu Độc Phong xen vào: “Đến nước này thì xem ra máu không thể không chảy, người khó tránh khỏi không chết, nhưng đừng hòng có ai trốn thoát được.”

Tức đại nương hỏi lại: “Vì sao bọn ta phải chạy?”

Hách Liên Xuân Thủy thương tiếc nhìn Tức đại nương. Nàng hỏi tiếp: “Sao chúng ta không hợp lực giết lão!”

Lưu Độc Phong cười lớn: “Hay, các ngươi lại giết ta đi.”

Thích Thiếu Thương lên tiếng: “Lưu Độc Phong, trước giờ ta vẫn luôn kính trọng ngài là một bộ đầu chấp pháp liêm minh, hiện tại không thể không quyết một trận sinh tử, ngài chớ nên trách ta.”

Lưu Độc Phong đáp lời: “Chúng ta sống ở trên đời này, làm gì có ai luôn có thể làm chủ được? Ngay cả kiếm của mình, ta cũng không thể làm chủ được! Ngươi giết được ta, ta càng chẳng thể nào oán trách được ngươi. Chỉ sợ dưới kiếm của ta, không kẻ nào có thể sống sót được!”

Lúc này, Đào Thanh và mười chín đệ tử dưới trướng Cao Kê Huyết, Hách Liên Xuân Thủy cùng La Bàn Cổ, Hoa Gián tam kiệt và ba khoái đao thủ, tất cả đều đang áp sát lại, trong cơn mưa to gió lớn, tầng tầng lớp lớp vây chặt lấy Lưu Độc Phong.

Lưu Độc Phong một người, một kiếm, bàn tay thụ thương đút chéo vào trong ngực áo, thần sắc hiên ngang không chút sợ sệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.