Trương Ngũ và Liêu Lục bước vào phòng, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng chắp tay vái chào Lưu Độc Phong: “Lão gia!”
Lưu Độc Phong gật gật đầu.
Hai người bọn họ lại trao đổi ánh mắt với nhau một lần nữa, rồi Trương Ngũ mới bẩm: “Thuộc hạ đã làm lỡ việc khiến lão gia phải nhọc lòng, xin được nhận tội.”
Liên Lục cũng tiếp lời: “Thuộc hạ không làm theo sự phân phó của lão gia, khiến cho công việc bị lỡ, cũng xin tạ tội.”
Lưu Độc Phong vẫn ngồi yên trên chiếc ghế tựa tiện nghi được bọc bằng lông cáo trắng, vừa như nhìn hai người lại vừa như chẳng nhìn ai cả.
Liêu Lục và Trương Ngũ lén nhìn nhau.
Bấy giờ Lưu Độc Phong mới lên tiếng: “Kể ra được rồi đó.”
Trương Ngũ và Liêu Lục đều lộ vẻ kinh ngạc. Lưu Độc Phong cười: “Hai ngươi theo ta đã lâu như vậy rồi, có chuyện khó nói gì mà ta không nhìn ra được chứ? Trong lòng có gì cứ kể hết đi… Hay là không tiện nói chuyện ở đây?”
Ý lão ám chỉ là có mặt Thích Thiếu Thương ở đây có chút gì bất tiện hay không? Trương Ngũ mồm miệng lanh lợi liền đáp: “Không phải ạ! Lão gia quả thật tinh tường. Lần này thuộc hạ ra ngoài đã gặp một số việc không bình thường.”
“Nói ra thì cũng thật là kỳ quái. Mấy ngày vừa rồi, ở huyện Tư Ân đã xảy ra một vụ án lớn. Đồn quân phòng đóng ở Từ Vũ trấn gần đó, chỉ trong một đêm cả hai mươi bảy người đều bị giết sạch, không một ai sống sót. Tri huyện của huyện Tư Ân, Lương Kỉ Văn thì bị người ta cắt mất đầu. Ngoài ra, mười hai hộ dân ở núi Vô Chung cũng bị thiêu trụi.” Trương Ngũ càng nói lại càng kích động: “Mười một cô khuê nữ ở Yến Nam trấn mất tích hai ngày trước. Vừa rồi thuộc hạ ra ngoài phân phó viên quản sự mới của lão gia đưa thức ăn tới thì nghe nói trên sông có xác chết trôi, liền chạy ra xem cho rõ. Mười một nàng khuê nữ trinh bạch, xinh đẹp đó đều đã bị lột sạch quần áo, thả xác trôi sông!”
Lưu Độc Phong chẳng phản ứng gì, chỉ chầm chậm nâng chén trà lên rồi cúi đầu nhấp một ngụm. Thích Thiếu Thương ngồi ở khá gần nên phát hiện cơ mặt lão hơi thoáng co giật.
Trương Ngũ vẫn chưa nén được sự kích động và phẫn nộ: "Cho nên, thuộc hạ đã nán lại trên cầu Khổng Tước kiểm tra xem có manh mối gì không, vì vậy nên chậm trễ một chút."
Đến giờ Lưu Độc Phong mới hỏi: "Thế có manh mối gì không?"
Trương Ngũ liền đáp: "Là mấy tên bại hoại trong võ lâm làm chuyện đồi bại!"
Lưu Độc Phong lại hỏi: "Sao ngươi biết?"
Trương Ngũ nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Các nàng đó sau khi bị cưỡng bức đã bị 'Lạc Phượng chưởng' phá nát kinh mạch mà chết, còn bị quăng xác xuống sông."
Giọng nói của Trương Ngũ tràn ngập vẻ căm hận: "Chính là Lạc Phượng chưởng! Thứ chưởng lực mà càng cưỡng bức được nhiều trinh nữ thì càng lợi hại đó."
Lưu Độc Phong trầm ngâm: "Ngươi không nhìn lầm chứ?"
Lưu Lục trả lời thay: "Ngũ ca nhìn không sai đâu ạ, bởi vì 'Ngọa Long trảo' cũng đã xuất hiện rồi."
Lưu Độc Phong ngạc nhiên: "Vậy sao?"
Liêu Lục liền đáp: "Thuộc hạ ra ngoài vốn để kiếm lão Ngũ, nhưng nghe thấy bên ngoài đang sôi sục xôn xao. Thì ra tất cả phạm nhân trong đại lao đều được thả ra hết, làm loạn khắp nơi, còn cai ngục thì bị giết sạch. Thuộc hạ không nhịn được liền tới đó xem xét, thấy trên mặt lính cai ngục bị hại đều có năm cái lỗ ..."
Lưu Độc Phong ngắt lời: "Ở hai mắt, nhân trung, ấn đường và yết hầu phải không?"
Liêu Lục căm phẫn trả lời ngay: "Đúng ạ!"
Trương Ngũ không kìm được, nói thêm: "Khi luyện 'Ngũ Long trảo', nếu bản thân không giữ được thân đồng tử để luyện Đồng tử công thì phải sát hại trẻ con, càng tàn ác vô nhân đạo!"
Lưu Độc Phong nói: "Trước đã có Lạc Phượng chưởng thì sự xuất hiện của Ngũ Long trảo cũng chẳng có gì lạ." Chợt bên ngoài có tiếng ầm ĩ huyên náo, Lưu Độc Phong liền dừng lời để lắng nghe.
Liêu Lục nói: “Bên ngoài biến loạn không ngừng, Tân lão gia tất nhiên vô cùng ngạc nhiên và tức giận, trong huyện cũng đã báo tin đến Hi tướng quân, xin điều binh khiển tướng đến tra rõ chuyện này.”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Nếu thật sự là người sử dụng ‘Lạc Phượng Chưởng’ và ‘Ngọa Long Trảo’ làm loạn, thì dù Hi Thuấn Tài có phái bao nhiêu người đến giúp, e rằng cũng vô dụng.”
Trương Ngũ nói: “Cho nên, theo ý của thuộc hạ, chúng ta vừa khéo lại gặp phải thế này, chi bằng...”
Lưu Độc Phong lập tức ngắt lời: “Ngươi muốn nhúng tay vào vụ án này sao?”
Lưu Độc Phong bảo: “Ngươi có biết vụ án này nhằm vào ai không hả?”
Trương Ngũ ngẩn người.
Lưu Độc Phong nói tiếp: “Bọn chúng chặn chúng ta trên đường về kinh không thấy, liền đoán chúng ta vẫn dừng lại ở gần đây. Cho nên chúng mới gây nên mấy vụ án lớn ở vùng này, dụ chúng ta ra tay. Chỉ cần chúng ta ra tay, chúng sẽ lập tức biết được chúng ta đang ở đâu. Bọn chúng đang nhằm vào chúng ta mà đến đây, mục tiêu là Thích trại chủ.”
Trương Ngũ ngạc nhiên: “Bọn chúng...”
Liêu Lục cũng nghi hoặc hỏi: “Bọn chúng là ai?”
Lưu Độc Phong đáp: “Trong võ lâm, người đồng thời biết sử dụng cả ‘Lạc Phượng Chưởng’ và ‘Ngọa Long Trảo’ không nhiều, Cửu U Thần Quân là một trong số đó.”
Trương Ngũ tức giận nói: “Cửu U lão yêu là người của Phó thừa tướng, lão dùng thủ đoạn bỉ ổi này, không sợ bị người ta vạch tội hay sao!”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Cửu U lão quái làm chuyện này, chẳng ai có thể chứng minh là lão ra tay cả, mục đích của lão chỉ là bắt được kẻ đầu sỏ, trước nay luôn không từ thủ đoạn. Ngoài ra, chuyện này cũng chưa chắc là do lão ra tay, những năm gần đây Cửu U lão quái cũng rất ít khi đích thân làm chuyện ác.”
Liêu Lục nói: “Nhưng đệ tử của hắn chẳng có tên nào là ra hồn cả!”
Trương Ngũ thêm: “Tiểu nhân thấy chuyện này không chừng là do hai tên chó má Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi làm!”
Lưu Độc Phong đáp: “Bọn chúng thân là quan viên, còn chưa dám to gan thế đâu. Hơn nữa võ công của hai kẻ này còn chưa đến đâu cả, chắc gì đã biết dùng hai môn yêu công ác độc cùng cực ấy!”
Liêu Lục bèn hỏi: “Lão gia, vậy chúng ta nên làm gì đây?”
Thích Thiếu Thương chợt lên tiếng: “Giải ta giao cho bọn chúng đi.”
Lưu Độc Phong hơi ngạc nhiên bảo: “Không phải vừa rồi ngươi đã nói phải cố gắng sống sót để báo thù rửa hận sao?”
Giọng điệu của Thích Thiếu Thương mang vẻ bình tĩnh sau khi tất cả mọi hy vọng đều đã tiêu tan: “Không sai, ta muốn báo thù cho các huynh đệ và bằng hữu đã hy sinh. Nhưng không ngờ lại liên lụy đến biết bao nhiêu người vô tội mà ta chưa từng gặp mặt.”
Lưu Độc Phong đột nhiên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại vài vòng. Không ngờ lần này lão lại chẳng hề để ý đến bụi bặm trên mặt đất: “Cho dù là ai, loại hành vi này đạo trời đều không tha.”
Sau đó, đột nhiên lão dừng lại, nhìn chăm chú Thích Thiếu Thương nói: “Cho nên, bọn ta càng không thể giao ngươi!”
Thích Thiếu Thương hơi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Lưu Độc Phong đáp: “Tốt xấu gì ngươi cũng là một người hiệp nghĩa. Cho dù ta phải giao nộp ngươi, cũng tuyệt đối không giao cho đám tiểu nhân bỉ ổi nhục mạ sát hại hảo hán!”
Thích Thiếu Thương bật thốt: “Ông…” Sau đó nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.
Lưu Độc Phong chợt quát lớn: “Ai?”
Một người hoang mang đi vào, sụp lạy Lưu Độc Phong .
Lưu Độc Phong bước lên một bước đỡ người đó dậy, nói: “Tân huynh, ta sớm đã nói rồi, hai chúng ta không cần dùng nghi lễ triều đình khi gặp nhau.”
Người đến chính là quan viên ở trấn này – Tân Đông Thành. Hắn cứ cố bái lạy là muốn lấy lòng Lưu Độc Phong, mong được kết giao, nhưng lại bị Lưu Độc Phong phất tay áo đỡ lấy. Hắn cảm thấy như có một luồng lực mềm mại đỡ cơ thể mình dậy, không thể nào bái tiếp được.
Tân Đông Thành hoang mang phân trần: “Hạ quan không biết Lưu bộ thần cùng các vị đang bàn chuyện quan trọng, tùy tiện xông vào, thật nên nhận tội với Lưu đại nhân.”
Lưu Độc Phong biết con người Tân Đông Thành này lắm nghi lễ phàm tục tầm thường, lại hay ăn nói văn vẻ mà rỗng tuếch, quả thực không thể nhẫn nại nói kỹ với hắn, chỉ hỏi: “Bên ngoài là những ai thế?”
Tân Đông Thành đáp: “Chín đại hộ vệ bên cạnh Hi tướng quân trong thành. Chín vị dũng sỹ này ai nấy đều dũng cảm thiện chiến, từng lập công lớn. Lần này Hi tướng quân đã ân chuẩn cho họ đến bảo vệ tấm thân vàng ngọc của Lưu đại nhân, cũng coi như là một phen tâm ý của hạ quan và Hi tướng quân…”
Lưu Độc Phong chấn động, nói: “Chậm đã! Ngươi nói Hi tướng quân điều ‘Vô Địch Cửu Vệ Sỹ’ từ trong thành đến đây sao?”
Tân Đông Thành vội vàng đáp: “Dạ vâng! Chín vị đại anh hùng, đại dũng sỹ này là ái tướng bên cạnh Đô tướng quân, lần này Si tướng quân chịu phái chín vị vệ sỹ bên cạnh đến, chính là vì nể mặt Lưu đại nhân. Tấm thân quý trọng của ngài tuyệt không thể để đám yêu nhân gây loạn gần đây quấy rầy được, cho nên mới đặc biệt phái chín vị…”
Lưu Độc Phong liền lập tức hỏi: “Vì sao Hi Thuấn Tài lại biết ta đã đến đây?”
Sau khi Tân Đông Thành nghe lão gọi thẳng tên của Hi tướng quân thì thầm biết không hay, nhưng lại không biết đã đắc tội với Lưu Độc Phong ở chỗ nào, chỉ đành run sợ đáp vội: “Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết! Hạ quan thấy gần đây chuyện lạ nổi lên khắp nơi, tai họa sinh ra không ngừng, tù phạm vượt ngục, lại lo rằng thuộc hạ của mình bất tài không thể bảo vệ chu toàn cho Lưu đại nhân. Hơn nữa lại đã từng đồng ý với Hi tướng quân, nếu có quý nhân nào đến nhất định phải thông báo trước với ông ấy một tiếng... Cho nên, hạ quan ngu xuẩn lỗ mãng, hôm qua đã thông báo cho Hi tướng quân. Hi tướng quân vừa nghe Lưu đại nhân đến liền không hề do dự, sáng nay đã phái ngay chín vị dũng sỹ này đến... Lưu đại nhân đừng phiền lòng, chín vị dũng sỹ này tuy còn xa mới sánh được với thần công cái thế của ngài, nhưng một lòng trung thành, vô cùng can đảm, còn...”
Lưu Độc Phong xua tay ngăn không cho hắn luyên thuyên tiếp nữa, quay sang hạ lệnh cho Trương Ngũ và Liêu Lục: “Chuẩn bị lên đường.”
Tân Đông Thành bắt đầu hoảng sợ, nhưng hắn lại không biết mình sai ở đâu: “Lưu đại nhân! Xin ngài bớt giận, hạ quan bảo bọn họ đi là được, xin ngài…”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Không liên quan gì đến chín người này. Ngươi không nên nói chuyện ta đang ở đây với Hi Thuấn Tài. Bọn ta sẽ đi ngay đây. Chuyện bọn ta đã từng đến đây, ngàn vạn lần ngươi không được tiết lộ ra ngoài lần nữa.”
Lão dừng lại một chút rồi trầm giọng bảo: “Bằng không, sau khi ta về kinh, cái mũ cánh chuồn của ngươi e rằng khó giữ được.”
Tân Đông Thành không ngờ lần này mình định vỗ mông ngựa mà lại vỗ nhầm đùi ngựa, cảm thấy chiếc mũ cánh chuồn trên đầu thật sự sắp bay mất, sợ hãi nói: “Da dạ! Dạ dạ…, hạ quan...”
Lưu Độc Phong vỗ vai y an ủi: “Ngươi ra ngoài trước đi, những vụ án kỳ lạ gần đây ngươi không xử lý được đâu. Ngươi cố gắng đi an ủi thân quyến của người chết, trợ cấp thêm tiền nhiều một chút là được rồi.”
Tân Đông Thành chỉ biết vâng dạ.
Lưu Độc Phong mở cửa bảo: “Mời.”
Tân Đông Thành đành thất thểu đi ra.
Lưu Động Phong trầm tư quay vào. Liêu Lục bèn hỏi: “Lão gia, chúng ta thật sự phải đi sao?”
Lưu Độc Phong nặng nề đáp: “Không đi không được.”
Trương Ngũ hỏi: “Tại sao?”
Lưu Độc Phong đáp: “Nếu những vụ án kỳ lạ kia đều là để thăm dò xem chúng ta ở đâu, vậy hành tung của Tân Đông Thành nhất định đã bị kẻ địch theo dõi, thêm vào đó lần này Hi Thuấn Tài cố ý lấy lòng, phái ra chín gã thủ hạ quan trọng đến đây. Nếu đối phương là người tinh tế hẳn sớm đã để ý đến rồi. Chúng ta còn ở đây nữa thì vô cùng không an toàn, không thể không đi.”
Trương Ngũ nói: “Hay là...” Sau đó chợt im bặt.
Lưu Độc Phong liếc nhìn y một cái như điện chớp, chỉ thốt ra một chữ: “Nói!”
Trương Ngũ nói: “Chúng ta đối mặt liều một trận với chúng luôn!”
Liêu Lục cũng chen vào: “Đúng, bọn chúng gây ra vụ án lớn như thế, chúng ta cũng nên vì dân trừ hại.”
Lưu Độc Phong lắc đầu bảo: “Không.”
Trương Ngũ và Liêu Lục đều tỏ ra thất vọng.
Thích Thiếu Thương nói: “Hai ngươi có chỗ chưa biết, không phải ông ấy không dám liều, mà là chẳng may đối phương có thánh chỉ, mang mật lệnh trên người, nếu cứ cố lấy cứng chọi cứng thì là làm trái mệnh lệnh của Hoàng thượng. Cho dù đối phương không có thánh chỉ, ra tay đấu đá như thế rõ ràng là đối địch ra mặt với Phó Tông Thư. Ta thấy ’lão gia’ của hai ngươi trước nay luôn cố gắng hết sức né tránh tình trạng ấy.”
Thích Thiếu Thương liền hỏi: “Không biết có nửa nào sai vậy?”
Lưu Độc Phong đáp: “Chắc bọn chúng không hề có thánh chí, nếu không bọn chúng đã có thể danh chính ngôn thuận hạ lệnh quan viên các tỉnh các huyện giao tại hạ và túc hạ ra rồi. Một là tại hạ không muốn đối địch chính diện với Phó thừa tướng, hai là... giữa tại hạ và Cửu U lão quái có chút dây mơ rễ má, ta hy vọng lão ta đừng ép người quá đáng!”
Thích Thiếu Thương cười ha hả nói: “Trong quan trường các ông, dây mơ rễ má thật không ít!”
Lưu Độc Phong tựa như không nghe ra ý trào phúng trong giọng điệu của y, chỉ nói: “So với nhân duyên của ngươi cùng các bằng hữu trên giang hồ cũng không kém bao nhiêu.”
Liêu Lục hỏi: “Vậy chúng ta nên đi thế nào?”
Lưu Độc Phong nhíu mày lại hỏi: “Ở đây có mấy con đường để về kinh?”
Liêu Lục đáp: “Một đường là quan đạo, đi qua huyện Yến Nam đến thành Đan Dương, chuyển qua Ba Đạo rồi về kinh; còn một đường khác là đi thẳng, vượt qua Vô Chỉ sơn, lại vòng đến Nghiệp Thành, sau đó qua con đường nhỏ trên Tịch Dương Nhai, vòng vòng vèo vèo như thế rồi về kinh.”
Lưu Độc Phong trầm ngâm một chút rồi nói: “Hai con đường lớn nhỏ này Cửu U lão quái nhất định đã để ý, không thể đi.”
Liêu Lục nói: “Còn có một đường.”
Trương Ngũ nói: “Thủy lộ.”
Liêu Lục lại tiếp: “Chúng ta có thể ngồi thuyền đi về hướng tây, đi vào Dịch Thủy, dùng thủy lộ che giấu hành tung, đợi sau khi rời khỏi vùng này mới lên bờ về kinh.”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Thủy lộ thì vạn vạn lần không được, vì Cửu U lão quái tinh thông thủy tính. Gặp phải lão ta ở trong nước, địch ưu ta nhược, địch tối ta sáng, chắc chắn không địch nổi!” Lão dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào nắp chén trà, hỏi tiếp: “Không phải đường về kinh thì có mấy đường?”
Liêu Lục sáng mắt lên, đáp: “Tổng cộng có ba đường, một là...”
Lưu Độc Phong ngắt lời: “Ba đường đều không đi.”
Liêu Lục và Trương Ngũ đều ngẩn người.
Lưu Độc Phong nói: "Chúng ta đi vào chốn không có đường, tránh những nơi có nước, tránh những vách đá cheo leo thích hợp để bày loạn thạch trận. Đó là những nơi mà Cửu U lão quái dễ dàng phát huy sở trường bày bố trận pháp. Chúng ta đi không lưu dấu chân, không chọn đường lộ, mang nhiều lương khô, lều bạt, ẩn náu mấy ngày, để cho Cửu U lão quái không lần ra được manh mối rồi hãy bàn tiếp."
Liêu Lục nói: “Nhưng…”
Lưu Độc Phong bèn bảo: “Nhưng cái gì? Không có nơi nào thích hợp thế sao?”
Liêu Lục nghi hoặc và sợ hãi nói: “Có thì có, nhưng đều rất lôi thôi, bẩn thỉu… Chúng con, lại chỉ còn lại có hai huynh đệ tiểu nhân, sợ rằng hầu hạ lão gia không chu…”
Lưu Độc Phong nhìn đôi tay sạch sẽ của mình, lại nhìn đến đôi chân trắng tinh, khẽ thở dài một hơi và bảo: “Thôi, giờ là lúc nào rồi, bẩn một chút không sao, chỉ là vất vả cho hai ngươi thôi.” Lão dừng lại một chút, nhìn chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón giữa của mình, đồng thời nhìn thấy ngón út đã cụt, đang băng bó bằng vải trắng, thỉnh thoảng lại rỉ máu, trong lòng vô cùng buồn bực, lẩm bẩm: “Quả thực không nên đi chuyến này.”
Lão ở kinh thành địa vị cao quý, cuộc sống vinh hoa, vốn có thể không cần đích thân đi bắt Thích Thiếu Thương Cho dù hoàng thượng hạ chỉ, lão cũng có thể giả bệnh từ chối, hoàng thượng cũng chẳng đến nỗi giáng tội cho lão. Và bản thân lão cũng không ngờ trong quá trình đuổi bắt và áp giải lần này lại xảy ra nhiều chuyện bất ngờ và không như ý như thế. Điều này khiến lão rất bực dọc. Vốn lão quyết ý coi lần truy bắt này là lần cuối cùng, hơn nữa để giải cứu một vài hảo hữu đang phải chịu cảnh gông cùm ở kinh sư, nên lão quả quyết nhận nhiệm vụ vừa nặng nề vừa chẳng hay ho gì này. Kết quả là bây giờ lão phải gánh trên mình mấy tầng mâu thuẫn mà khó khăn, tiến thoái đều không được. Lão vừa không thể hoàn toàn hành sự theo lẽ “công”, bởi vì lão phát giác cái “công” này lại hãm người ta vào chỗ bất nghĩa; lão lại không thể hoàn toàn đứng về phía chính nghĩa để đối kháng với cường địch, bởi vì lão có quá nhiều thứ cần lo lắng, khiến lão không thể quả quyết được. Lão chỉ đành duy trì trách nhiệm “bổ đầu” của mình, vừa không để người khác làm tổn thương tù phạm mình áp giải, cũng không để “đồng liêu” của lão xâm phạm đến quyền uy của bản thân, đồng thời, cũng không thể để “tù phạm” của mình trốn thoát.
Trong chuyện này, ít ra lão đã tổn thất một ngón tay cùng với bốn ái tướng.
Lão nghĩ ngợi mà có chút khổ não, bèn bảo: “Các ngươi không cần để ý tới ta, chăm lo cho Thích trại chủ là được.”
Thích Thiếu Thương nói: “Nếu các vị muốn nhẹ nhàng một chút, hãy giải huyệt đạo ở hai chân ta, ta đáp ứng chỉ cần các vị vẫn khống chế được đại cục, ta sẽ không trốn.”
Lưu Độc Phong lại hỏi: “Ngươi sẽ phối hợp hành động với bọn ta ư?”
Thích Thiếu Thương lại đáp: “Bọn chúng đến để bắt ta, nếu ta rơi vào tay chúng còn thảm hơn rơi vào tay ông cả trăm lần. Nếu ta trốn, cũng là trốn khỏi ma chưởng của chúng, không phải ông.”
Lưu Độc Phong biết nếu Thích Thiếu Thương bằng lòng hợp tác thì sẽ giảm bớt phiền hà, bèn nói: "Ngươi đã nói thì phải giữ lời đó."
Thích Thiếu Thương đáp: "Ta cũng phải nói trước cho rõ ràng, nếu như ông vẫn còn có thể kiểm soát được đại cục trong tay thì ta ở lại, bằng không ta sẽ bỏ chạy để bảo vệ tính mạng của mình."
Lưu Độc Phong trầm ngâm một chút rồi nói: "Một lời đã định, có điều... thương thế của ngươi..."
Thích Thiếu Thương gượng cười: "Mấy ngày nay điều dưỡng cũng đã đỡ hơn trước rồi."
Lưu Độc Phong vuốt râu, bảo: "Vậy thì tốt rồi!"
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng ầm ĩ xôn xao, rồi "bình" một tiếng, có bóng người xông vào phòng.