Trong ba mươi người của “Thần Uy Tiêu Cục” có một đại hán mày rậm oai dũng, chính là Đường Khẳng. Y đột nhiên nhảy vọt ra đồng thời hét lên: “Cục chủ, xem đao!” Một đao bổ xuống phía vai trái của Cao Phong Lượng.
Cao Phong Lượng, Lý Phúc, Lý Tuệ ba người khổ chiến với Thích Thiếu Thương chỉ còn một tay, vốn đã hết sức khốn đốn. Một đao bất ngờ này của Đường Khẳng càng làm Cao Phong Lượng kinh sợ phải thu đao về đỡ. Đao pháp của lão cao thâm hơn hẳn Đường Khẳng nên một đao vội vàng sử ra xem chừng vô lực, nhưng lại làm hổ khẩu của Đường Khẳng tê rần, luôn cả đao cũng cầm không vững.
Ngay khi Cao Phong Lượng thu đao về, Thích Thiếu Thương lập tức vọt lên cao, cả người lẫn kiếm bay xéo xuống cấp tốc đâm tới Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều không ngờ Thích Thiếu Thương đột nhiên có thể thoát ra quay ngược lại đối phó hắn. “Xoạt” một tiếng, đao trong tay đã bắn ra.
“Đinh”, đao kiếm chạm nhau trên không tia lửa bắn tung tóe. Phi đao bị Thanh Long kiếm của Thích Thiếu Thương chấn bay đi, kiếm thế như cũ đâm thẳng tới Cố Tích Triều càng thêm mãnh liệt!
Cố Tích Triều lạng lên không thò tay chặn lấy phi đao. Hắn dùng hai ngón cái và trỏ kẹp chuôi đao vạch xuống dưới, vừa vặn chặn lại kiếm của Thích Thiếu Thương đang đâm tới.
“Đinh”, đao kiếm lại bắn ra tia lửa.
Tiểu đao Cố Tích Triều dùng tay phóng ra đánh trúng thế kiếm lăng lệ vô song của Thích Thiếu Thương, hoa lửa tóe bốn phía. Hai người vẫn chưa hạ xuống thì Cố Tích Triều đã ưỡn người lên cao, đao này tiếp đao kia bám sát cương kiếm tung hoành như thanh long kia, đánh thẳng vào những chỗ yếu hại của họ Thích. Trường kiếm của Thích Thiếu Thương cũng tựa như rồng bay, uốn lên lượn xuống tấn công Cố Tích Triều với uy lực cực lớn.
Tiểu đao của Cố Tích Triều tuy ngắn nhưng thế công lại chẳng hề yếu ớt. Vì hai người đánh xáp lá cà nên tiểu đao ngược lại chiếm ưu thế cực lớn. Đao quang ngắn hiểm, trái một đao, phải một đao, trên một đao, dưới một đao, trước một đao, sau một đao, thẳng một đao, nghiêng một đao, lập tức cắt thanh long thành bốn năm đoạn, chặt móng bẻ chân khiến đầu đuôi không thể hô ứng, tiến thoái khó khăn.
Lúc Thích Thiếu Thương cầm kiếm chém về phía Cổ Tích Triều, Lôi Quyển hú lên một tràng dài.
Người của lão còn chưa quay đầu, thân hình đã bắn ngược về sau. Hoàng Kim Lân chỉ nhìn thấy một chiếc áo lông cừu đang bay tới, đầu, tay, chân toàn bộ đều rút vào trong áo lông. Cảm giác đầu tiên của hắn lại là: bản thân mình quyết không phải là địch thủ của người này.
Nghĩ đến đây hắn vừa la to: “Chuyện không liên quan tới ta!” , vừa vội vã thối lui.
Lúc Lôi Quyển xông ngược ra sau, lão đã vận Phích Lịch Lôi Điện thần công chỉ muốn một quyền đánh chết tươi Hoàng Kim Lân. Nhưng nghe hắn kêu lên như vậy, lão liền nhớ rằng cứu người quan trọng hơn, giết người chỉ là thứ yếu! Nguyên cả người đang lùi nhanh bỗng vọt lên, lão lướt tới chỗ Thẩm Biên Nhi, Lãnh Hô Nhi, Tiên Vu Cừu ba người đang đánh nhau trên con ngựa Thương Hoàng.
Lôi Quyển hạ người, rắc một tiếng, con ngựa Thương Hoàng lập tức gãy chân khụy xuống, thân hình ba người kia đồng thời té văng ra. Lão nhanh như chớp đỡ dưới nách Thẩm Biên Nhi giúp gã mượn lực vọt lên. Trong chớp nhoáng lão đánh hết mười một chiêu về phía Du Thiên Long và Mạnh Hữu Uy. Lúc hai tên Du, Mạnh lo ứng phó đến rối loạn cả tay chân, Thẩm Biên Nhi đã kéo Mục Cưu Bình thối lui.
Cùng lúc đó, Lôi Quyển đã vọt đến chỗ Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đang đánh nhau.
Cố Tích Triều đang sắp sửa dồn Thích Thiếu Thương vào chỗ chết thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen cuốn tới. Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, bốn phía vẫn chưa sáng rõ. Cố Tích Triều phóng ra một đao đâm ngay vào bóng đen, nhưng đấy chỉ là chiếc áo lông. Một bóng người gầy gò đã thoát ra như tia chớp đánh y một chiêu.
Chiêu này là một ngón tay.
Ngón cái.
Một ngón ấn ngay vào trước ngực y.
Cố Tích Triều gắng sức nhích người qua bên, cạch một tiếng, xương bả vai tựa như nát vụn. Nhưng phi đao hắn bắn đi đã bay vòng trở lại, lấp loáng vết máu. Bóng người kia thét to lên một tiếng, thân hình bắn ngược về áo lông.
Cố Tích Triều hạ xuống đất, sắc mặt đau đớn tái mét.
Thích Thiếu Thương đang tính truy kích, Lôi Quyển đã trầm giọng quát khẽ: “Đi theo ta!” Y ngập ngừng một chút, rồi phóng lui theo Lôi Quyển.
Cùng lúc đó, Thẩm Biên Nhi đã ra dấu cho Mục Cưu Bình hạ lệnh: “Rút lui!” Hơn mười tử sĩ trung thành còn lại của “Liên Vân Trại” cũng theo Lôi Quyển, Thích Thiếu Thương, Thẩm Biên Nhi, Mục Cưu Bình rút lui về hướng chính Nam.
Lúc này, Mạnh Hữu Uy và Du Thiên Long quay lại nhìn Cố Tích Triều. Hắn đang ôm bả vai, tựa như thọ thương rất nặng, hừ lạnh: “Đuổi theo!”
Hoàng Kim Lân bỗng thốt: “Khoan!”
Cố Tích Triều giận dữ hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Kim Lân nói: “Cố công tử quên rồi sao? Nơi bọn chúng đi tới là Toái Vân Uyên, Hủy Nặc thành!”
Cố Tích Triều hừ lạnh: “Nếu bọn ta không ép y đến Toái Vân Uyên, Thích Thiếu Thương tuyệt đối sẽ không tự mình tới đó; không ép y vào Hủy Nặc thành, y quyết sẽ không tự mình mở cửa thành. Mà bọn ta lại muốn y tiến vào thành!” Hắn giận dữ nói tiếp: “Huống chi cái mà Tức đại nương muốn chính là mạng của Thích Thiếu Thương. Chưa chắc bà ta sẽ giết người của Lôi gia!”
Lãnh Hô Nhi tức giận hùa theo: “Đúng! Người của Lôi gia thật quá to gan, một đứa cũng không thể tha.”
Hoàng Kim Lân trầm ngâm một chút rồi nói: “Được, vậy thì đuổi theo!” Hắn vẫn còn sợ khi nghĩ tới khí thế xông tới đánh sau lưng mình của Lôi Quyển. Đột nhiên hắn gọi: “Cao cục chủ.”
Cao Phong Lượng đáp: “Có thuộc hạ.”
Hoàng Kim Lân hoành đao chỉ Đường Khẳng đứng bên cạnh, lạnh lẽo nói: “Thuộc hạ của ngươi cũng giỏi lắm.”
Cao Phong Lượng hoảng sợ nói: “Dạ. Thuộc hạ không nên dẫn hắn theo…”
Hoàng Kim Lân miệng cười mặt không cười, nói: “Cao cục chủ, ta nghĩ ngươi không phải là muốn lặp lại chuyện cũ ngày Thần Uy tiêu cục bị cướp sạch quân lương chứ?”
Cao Phong Lượng toát mồ hôi lạnh: “Thuộc hạ, thuộc hạ… thuộc hạ nhất định sẽ xử trí tên phản nghịch này!”
Hoàng Kim Lân hừ lạnh: “Muốn xử trí, còn chờ đến khi nào!”
Cao Phong Lượng lắp bắp: “Là… chỉ là… chỉ là…” Sắc mặt lão như người chết.
Hoàng Kim Lân sầm mặt hỏi: “Ngươi không muốn à?”
Đường Khẳng đột nhiên vứt đao bước ra, quát lớn: “Đại trượng phu dám làm dám chịu. Chuyện này hoàn toàn là do Đường Khẳng ta nhất thời xung động, muốn giải vây cho vài người không đáng chết. Muốn giết, cứ giết một mình ta là được rồi!”
Hoàng Kim Lân đưa mắt nhìn qua Cao Phong Lượng. Lão liền dứt khoát rút đao ra, nghiến răng rít lên: “Đường Khẳng, là ngươi muốn chết, chớ có oán ta!” Một đao từ trên đầu Đường Khẳng chém xuống. Máu phun đầy mặt, gã ngã xuống tại chỗ.
Cố Tích Triều nhìn cũng chẳng nhìn, đã sớm dẫn đám phản đồ Liên Vân trại đuổi theo. Một chút trì hoãn đó đã giúp Hoàng Kim Lân không phải đi trận đầu, hắn cùng với đám quan lính Lãnh Hô Nhi và Tiên Vu Cừu đuổi theo sau. Cao Phong Lượng lắp bắp: “Đại nhân, thuộc hạ…”
Hoàng Kim Lân thoáng hiện nét nóng giận: “Thế nào? Ngươi không muốn đi giết giặc à?”
Cao Phong Lượng hốt hoảng: “Vì triều đình giết giặc trừ bạo, nghĩa bất dung từ, thuộc hạ sao chịu làm người đi sau? Chỉ là… tên tiêu sư này đã từng theo thuộc hạ trải qua một quãng thời gian hoạn nạn đồng sinh cộng tử, nên xin đại nhân ân chuẩn cho thuộc hạ để lại một người mai táng gã.”
Hoàng Kim Lân nghĩ thầm: Người cũng đã chết, mai táng cũng chẳng hề gì. Nhưng xem ra lão thất phu này lòng có dị tâm, đến lúc điểu tận cung tàng*, ta chẳng ngại gì mà không mổ thịt con chó săn này đầu tiên. Ý niệm vừa thoáng qua trong đầu, ngoài mặt hắn đã tươi cười nói: “Ngươi nghĩ tới cựu tình như vậy đương nhiên là được rồi. Lý Phúc, Lý Tuệ!”
Hai tên vội khom người đáp: “Dạ có”
Hoàng Kim Lân ra chỉ thị: “Các ngươi canh chừng kỹ con cua bó càng đó.”
Lý Phúc, Lý Tuệ đáp: “Dạ.”
Hoàng Kim Lân nói: “Chút nữa bọn ta sẽ trở lại, nơi này nếu mất mát gì, thì chỉ hỏi hai người các ngươi thôi!”
Lý Phúc đáp: “Hoàng đại nhân yên tâm.”
Lý Tuệ đáp: “Chúng thuộc hạ nhất định sẽ không làm đại nhân thất vọng.”
Hoàng Kim Lân không nói gì thêm, đuổi theo đội binh mã của bọn Tiên Vu Cừu và Lãnh Hô Nhi. Cao Phong Lượng quay sang nói vài câu với một lão hán đeo búa, chân mang giày sắt đứng bên cạnh. Lão hán gật gật đầu rồi lưu lại. Cao Phong Lượng dậm chân mấy cái rồi dứt khoát chạy theo nhóm người Hoàng Kim Lân.
Bên rừng cây lúc này chỉ còn lại lão hán cộng thêm Lý Phúc, Lý Tuệ và mười hai tên quan lính áp giải một chiếc tù xa. Người trong xe quần áo rách nát, chẳng phân biệt được rõ đâu là máu tụ, đâu là vải đen hay đâu là thịt nát. Người ngồi trong xe tù bị một miếng vải đen trùm kín mặt.
Lý Phúc xem tình thế rồi nói với Lý Tuệ: “Bọn ta áp giải hắn qua đây rồi dựa lưng vào núi đá đợi Hoàng đại nhân trở lại. Nơi này mặt sau là rừng cây, không an toàn đâu.”
Lý Tuệ đáp: “Ta thấy không bằng ẩn vào trong rừng, như vậy sẽ không gây chú ý. Vạn nhất nếu địch nhân xông tới, thì được lợi địch minh ta ám, dễ thủ khó công.”
Lý Phúc lại không đồng ý: “Nếu lúc Hoàng đại nhân trở lại chúng ta đã ở trong rừng rậm thì làm sao ngài tìm thấy chúng ta?”
Lý Tuệ cảm thấy lời của Lý Phúc hết sức hoang đường: “Sao lại tìm không ra, ngài không nhìn thấy chúng ta nhưng bọn ta vẫn có thể nhìn thấy ngài mà!”
Lý Phúc không ưa thái độ chế giễu của Lý Tuệ. Hắn cho rằng thái độ đó cũng giống như coi thường trí óc hắn, tức tối nói: “Được, ngươi nói như vậy, đợi đến khi xảy ra chuyện thì để ngươi chịu trách nhiệm hết!”
Lý Tuệ cũng không thích thái độ chỉ cần xét việc trước mắt cuả vị huynh trưởng Lý Phúc sinh ra trước mình có nửa canh giờ, hắn nổi nóng nói lại: “Có xảy ra chuyện gì thì đã sao? Bọn ta cũng đừng có hạ thấp mình xuống quá. Có kẻ nào mà ta lại đảm đương không được? Tên này nếu chưa chết thì cũng ngắc ngoải, còn có thể chạy được sao? Còn nữa, dưới kiếm của ta, ai cứu nổi y.“ Nói xong hắn giật miếng vải đen trên đầu tù nhân xuống, chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình thản đang nhắm mắt, trên mặt máu đông lại thành từng mảng. Góc mắt trái bị đánh toác ra, má phải cũng sưng vù bầm tím. Bất quá, vẫn có thể nhìn ra được dung mạo anh tuấn của người này dưới ban mai lờ mờ.
Lý Tuệ hỏi: “Người này là ai?”
Tên quan binh phụ trách áp giải tù xa đáp: “Y là Thiết Thủ.”
Lý Phúc, Lý Tuệ hoàn toàn không biết người trong tù xa lại là Thiết Thủ, một trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ! Nghe vậy, bọn họ giật mình kinh hãi. Bỗng dưng, người trong xe mở to hai mắt lấp lóang thần quang, Lý thị huynh đệ đồng thời thối lui hai bước. Lý Phúc thất thanh: “Là y?” Lý Tuệ tiếp: “Thiết Thủ?” Uy danh của Tứ Đại Danh Bộ thật sự có một sức mạnh rất lớn trong lòng người võ lâm. Thiết Thủ tuy thân trong tù xa, vai đeo gông, chỉ còn thoi thóp thở nhưng Lý thị huynh đệ lúc thường làm ác vô số, nhất thời cũng run sợ trong lòng.
Hai kẻ kinh hồn khiếp vía kia bỗng sực nhớ Thiết Thủ vẫn còn trong xe tù. Chúng lại nhớ đến ngày đó dưới cờ Lý Ngạc Lệ uy phong biết bao nhưng lại bị chính Lãnh Huyết trong Tứ Đại Danh Bộ một tay phá nát, đột nhiên mất nơi nương tựa, nếu không phải bản thân hai huynh đệ chộp nhanh cơ hội, theo gió trở cờ thì kết quả cũng thê thảm lắm. Hai tên càng nghĩ càng tức, bây giờ một trong Tứ Đại Danh Bộ rơi vào tay mình thì trút mối hận thù này lên người y cũng tốt!
Lý Tuệ quát lớn: “Tên ác tặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Hữu quyền đánh tới mặt Thiết Thủ. Nếu chịu một quyền này, khuôn mặt chàng chắc sẽ bị đập nát.
Bỗng nhiên một người thò tay ra nắm lấy tay phải của Lý Tuệ. Chính là Lý Phúc. Tên kia nổi giận quát: “Người làm gì vậy?”
Lý Phúc đáp: “Hoàng đại nhân chỉ kêu bọn ta canh giữ tù xa, không ra lệnh bọn ta đánh chết phạm nhân, vạn nhất…” Hắn nói đến đây rồi dừng lại không nói nữa.
Ý tứ của huynh trưởng, Lý Tuệ đương nhiên hiểu rõ vì huynh đệ hai người tâm ý tương thông. Bề ngoài thì đồng thanh cộng khí, tuy hai mà một, nhưng càng thế hai huynh đệ lại càng muốn có thành tựu riêng biệt. Bọn chúng thật ra không hòa hợp, hết sức bất mãn nhau. Dụng ý của Lý Phúc là nhắc nhở Lý Tuệ. Lỡ như Thiết Thủ vẫn còn là bằng hữu của Hoàng Kim Lân, chỉ là phạm vào việc gì đó mới phải giả bộ như vậy, tuyệt đối không phải là tử tù hay là trọng phạm. Nếu vậy thì khi Thiết Thủ được phóng thích ra, hai người bọn họ lạm dụng tư hình, chẳng phải là chọc vào sát tinh sao?
Lý Tuệ nói: “Ta thấy… không giống như… Ngươi xem, y bị đánh đến thành ra như vậy…” Thiết Thủ lúc này đã bị hành hạ hết sức thê thảm. Lý Tuệ đương nhiên cho rằng nếu Thiết Thủ với Hoàng Kim Lân là một bọn, Hoàng đại nhân tự nhiên sẽ không dùng trọng hình như vậy, nếu đã dùng tới mức đó thì ngài dứt khoát không muốn cho y sống.
Lý Phúc biết Lý Tuệ không chịu nghe lời hắn nên không vui: “Ngươi cao hứng muốn đánh thì đánh đi! Dù sao ta cũng không quản được.”
Lý Tuệ ngược lại không dám lỗ mãng. Hắn đã mất đi chỗ dựa vững chắc là Lý Ngạc Lệ, vạn nhất Hoàng Kim Lân khiển trách chắc hắn không lãnh nổi, liền nói: “Vậy thôi, ta nghe theo ngươi. Vào rừng đi!”
Lý Phúc lúc này mới vui vẻ trở lại. Đoàn người đẩy xe tù của Thiết Thủ vào rừng. Giữa bãi đất chỉ còn lại một lão hán đang đào đất chôn xác, cũng không ai lưu ý đến lão.
Bởi không ai lưu ý đến, lại đã cách đám người kia khá xa nên càng chẳng có ai chú ý việc lão đang hạ giọng thầm thì với “người chết” nằm trên đất: “Đường Khẳng, ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ liên lụy đến mọi người trong toàn tiêu cục không?” Lão vừa nói vừa truyền nội lực vào “thi thể” trên mặt đất.
“Thi thể” này chính là Đường Khẳng.
Cảm thấy một luồng khí nóng truyền vào tâm mạch, Đường Khẳng mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ nhớ được Cục chủ Cao Phong Lượng đã chém một đao xuống đầu mình. Cho rằng mình đã chết, gã mở to mắt ra xem thì nhìn thấy Dũng Thành, một tiêu sư khác của tiêu cục.
Trong vụ án Khô Lâu Họa, Dũng Thành là tiêu sư duy nhất trong Thần Uy tiêu cục không chịu trở cờ. Lúc theo Đường Khẳng và Cao Phong Lượng phản công Thần Uy, lão đã cống hiến nhiều công sức. Đường Khẳng đối với lão có cảm tình hết sức thân thiết. Lại nghe Dũng Thành nói tiếp: “Đao pháp cục chủ dùng để chém ngươi chính là Bào Đinh đao pháp*. Mũi đao đã đạt đến mức thuần nhất nên nếu người lấy cái nhọn bén của mũi đao lách vào chổ sơ hở thì tha hay giết là tùy người. Ngươi chỉ là bị thương nhẹ trên đầu, chảy chút máu thôi. Không chết được đâu!”
Đường Khẳng nghe vậy mới biết mình còn chưa chết, đang muốn đứng dậy thì Dũng Thành đã đưa tay giữ gã lại, hạ giọng nói: “Đừng có động đậy! Ngươi không thể ngồi dậy, nếu không Cục chủ cũng không cứu được ngươi. Ông ta chém ngươi một đao, vốn thừa dịp mọi người không để ý mới không bị phát giác. Với lại địch nhân cũng cho rằng ngươi chẳng làm được gì nên mới không nghi ngờ. Ngươi ngồi dậy như vậy nếu để cho người trong rừng nhìn thấy thì không những ngươi và ta chết chắc chắn mà luôn cả Cục chủ cũng bị liên lụy. Ngàn vạn lần chớ ngồi dậy.”
Đường Khẳng cảm thấy khóe mắt ươn ướt, cũng không biết là máu hay nước mắt, nói nhỏ: “Ta biết Cục chủ đối tốt với ta… Nhưng ông ta thật sự không nên lấy oán báo ân, giết chết ba huynh đệ của Lôi gia.”
Bắp thịt trên mặt Dũng Thành co giật một chút, thở nhẹ: “Ta cũng không đồng ý với cách làm của Cục chủ, nhưng ông ta phải uốn người để sống cũng là vì không còn chọn lựa. Nên biết, Văn Trương Văn đại nhân hạ lệnh cho ông ta giết chết Thích Thiếu Thương; nhưng vì niệm tình nên ông ấy không hạ thủ với y. Lý thị huynh đệ muốn Cục chủ giết Lôi Quyển, nhưng ông cũng nghĩ tới nghĩa khí của Lôi môn nên không hạ thủ, đành phải chọn cách giết Lôi Viễn. Ngươi nghĩ đi, nếu một đao đó chém Thích Thiếu Thương hoặc Lôi Quyển khi hai người họ không đề phòng thì liệu họ có còn sống được không?”
Đường Khẳng lo lắng: “Nhưng một đao đó của Cục chủ đã đánh mất nghĩa khí giang hồ… Thành thúc thử nghĩ xem, người của Lôi gia có bỏ qua cho Cục chủ không?”
Dũng Thành miễn cưỡng nói: “Ài! Ta cũng biết từ lần kiếp nạn đó Cục chủ tựa như đã biến thành một người khác, làm việc giấu đầu giấu đuôi, lúc nào cũng lo lắng còn qua lại với quan phủ nữa chứ. Hoàn toàn mất hết chí khí năm xưa!”
Đường Khẳng cảm thấy bỏng rát trên đầu. Gã từ nhỏ đã quen vượt qua gian khổ, rất giỏi chịu đau, nhưng phải nằm thẳng cẳng không động đậy nên thành ra rất khó chịu. Gã hỏi: “Thành thúc, ta bây giờ phải làm sao đây?”
Dũng Thành suy nghĩ một chút: “Ta chôn ngươi nhưng để lại một lỗ để thở. Đất này xốp, ta sẽ đào thật nông. Sau khi ta đi, đợi bọn kia đi hết rồi ngươi hãy làm một xác chết sống lại. Nhớ lấp thêm đất lại cho đầy, nói chung đừng làm người khác nghi ngờ.”
Đường Khẳng đáp: “Vâng!”
Dũng Thành lại nói: “Tuy tính tình Cục chủ thay đổi nhiều, nhưng tâm địa không đổi. Ông ấy vẫn còn nhớ ngươi từng vì ông mà không tiếc tính mạng trùng hưng Thần Uy tiêu cục nên mới dám mạo hiểm không giết ngươi. Một chút tâm ý đó cũng là hiếm có.”
Đường Khẳng trong lòng cảm động, nhất thời nói không nên lời.
Dũng Thành nói: “Lý thị huynh đệ ở trong rừng ắt đang giám thị. Ta không nói nhiều nữa phải chôn ngươi đây.”
Đường Khẳng nhịn không được hỏi: “Bọn chúng ở trong rừng làm gì?”
Dũng Thành đáp: “Bọn hắn đang áp giải một tù nhân. Sợ có người cướp tù nên mới rút vào rừng.”
Đường Khẳng tấm lòng nghĩa hiệp trước giờ không giảm, thắc mắc: “Tù nhân? Tù nhân nào?” Bởi bản thân gã bị người vu oan, từng làm tù nhân, nên đặc biệt mẫn cảm đối với chữ “tù nhân”.
Dũng Thành thở dài: “Nghe nói là Thiết Thủ Thiết nhị gia trong Tứ Đại Danh Bộ. Xem ra lại là một vụ án oan!”
Đường Khẳng trong lòng chấn động: sao lại là Thiết Thủ? Tính hỏi thêm thì Dũng Thành đã bắt đầu đào đất. Do cách khá xa nên Đường Khẳng cũng không dám cao giọng hỏi thêm, trong lòng gã lại nghĩ: phải làm sao đây? Thiết nhị gia bị người giam cầm. Tứ Đại Danh Bộ nghĩa bạc vân thiên vì dân trừ hại, ắt là bị oan; có thể là bị người bày kế hãm hại.
Đường Khẳng tuy chưa gặp Thiết Thủ, nhưng đã nghe qua uy danh của chàng. Hơn nữa, vụ án Thần Uy tiêu cục toàn nhờ Lãnh Huyết dốc lòng tương trợ nên mới có thể rửa sạch mối trầm oan. Nhờ thế Đường Khẳng cũng thoát khoải tội danh. (Để biết thêm chi tiết mời xem bộ “Khô Lâu họa”). Gã từ đó đối với Tứ Đại Danh Bộ vừa kính trọng vừa cảm kích.
Đường Khẳng đang lo âu thì Dũng Thành đã đào xong một hố nông. Lão bước qua ôm Đường Khẳng lên, nhét đầy một bao thuốc trị thương cho hắn, lão thấp giọng: “Được rồi, nằm xuống đi! Mọi chuyện phải xem vận khí của ngươi. Tạm thời, ta cũng phải chia tay trở về tiêu cục rồi.”
Đường Khẳng đang muốn hỏi, nếu vậy Thiết nhị gia cũng là do… thì Dũng Thành đã mang gã đặt vào trong hố. Bùn đất đã bắt đầu tràn xuống. Dũng Thành cho rằng làm càng giống thì người ta càng không nghi ngờ nên tay chân mau lẹ gọn gàng. Bùn đất mềm nhuyễn, chừa một lỗ lớn ngay trên mặt Đường Khẳng, lão nghĩ thầm trong lòng: “Đường Khẳng nếu thoát được tai kiếp này thì cũng nên kiếm một địa phương nào đó ẩn nấp một thời gian thôi.”
Bào Đinh [1] mổ bò cho Văn Huệ Quân [2]. Lúc ra thịt, điệu bộ của tay động, của vai đưa, của chân đạp, của gối chạm, tiếng da xương lìa nhau, tiếng dao cạo cắt đều trúng cung bực, hợp với điệu múa Tang Lâm, với bài nhạc Kinh Thủ.
Văn Huệ Quân nói: "Hay thật! Nghệ thuật đến đó là cùng!"
Bào Đinh buông dao, thưa rằng: "Cái chỗ ưa thích của thần, là Đạo. Ban sơ, lúc ra thịt một con bò, chỗ mà thần chỉ có thấy mà thôi, là con bò. Về sau ba năm, thần không còn thấy con bò nữa. Bấy giờ, thần không dùng con mắt để nhìn, mà dùng cái thần để xem: ngũ quan dừng lại, mà thần thì muốn đi, nương theo thiên lý. Tách các gân lớn, lùa các khớp lớn, nhân chỗ cố niên của nó mà cắt. Bắp thịt còn không xắt qua, huống chi là khớp xương to.
Người bếp thường mỗi tháng thay dao một lần, vì họ chặt. Nay con dao của thần đã dùng mười chín năm; số bò đã mổ có trên nghìn con, vậy mà dao như mới mài xong. Các khớp xương kia có kẽ hở mà lưỡi dao nầy thì mỏng. Lấy cái bề mỏng của con dao mà đưa vào chỗ kẽ, thì rộng có thừa. Vì vậy mà lưỡi dao đã dùng mười chín năm nay vẫn còn sắc như mới mài. Tuy vậy, mỗi khi gặp những chỗ gân xương sát nhau quá cảm thấy khó làm, thì thần phải nhìn kỹ, hành động chậm lại; con dao cử động một cách rất nhẹ nhàng, thế mà thịt lại đứt và rơi xuống như bùn rơi xuống đất. Bấy giờ thần cầm dao đứng yên, ngảnh nhìn bốn phía, đắc ý vì được con dao tốt, rồi đem cất nó đi…"
Văn Huệ Quân nói: "Hay biết chừng nào! Ta nghe lời nói của Bào Đinh mà hiểu được cái đạo dưỡng sinh!"
[1] Bào: là người đầu bếp. Ở đây lấy nghề làm họ. Đinh: là tên của người đầu bếp. (Theo Chu Quế Diệu dẫn Thích Văn)