Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 17: Chương 17




Đội ngũ hơn hai trăm người, theo Tề liên trưởng nhanh chóng “chạy bộ” quanh sân huấn luyện. Khẩu hiệu và bước chân vang dội khiến trong lòng Tống Mộ Thanh chấn động, theo bản năng nhìn sang Lận Khiêm, vừa nhìn liền không thể dời mắt.

Anh trước sau như một luôn là quân trang, tóc so với lần trước nhìn thấy ngắn hơn, cơ hồ nhìn thấy da đầu. Da cũng đen hơn một chút, nhưng trông càng có thêm tinh thần, càng thêm có khí khái nam nhi! Anh đứng đối mặt phía bên cô, đang nói chuyện với người trước mặt. Cho dù cách xa như vậy cô vẫn như cũ nhìn thấy ánh sáng trong mắt anh.

Đột nhiên người phía sau anh ghé gần tai nói thầm đôi câu, chỉ thấy anh cau mày nhìn về phía bên này.

Tống Mộ Thanh cũng không quản tâm tình của anh như thế nào, ngẩng mặt lên cười nhìn về phía anh.

Thời điểm Lận Khiêm nhìn thấy cô rất kinh ngạc, sau đó lại nghi ngờ. Người phụ nữ này sao tìm được tới đây?

“Đoàn trưởng, ai vậy a?” Người bên cạnh ghé sát tai anh, tò mò hỏi.

Lận Khiêm quay đầu trừng mắt nhìn anh ta, sau đó sắc mặt không tốt đi về phía Tống Mộ Thanh.

“Ai vậy a?”

“Bạn gái đoàn trưởng?”

“Chưa nghe nói qua nha!”

Mấy người xúm lại rỉ tai nhau.

Nhìn anh càng ngày càng tới gần, Tống Mộ Thanh có chút khẩn trương, hắng giọng. Không chỉ mình cô, Đỗ Tử Đằng sau lưng thấy mặt Lận đoàn trường trầm lại cũng rất khẩn trương, không tự chủ nuốt nước miếng một cái, thận trọng lui về phía sau một bước, tránh ở sau lưng Tống Mộ Thanh.

“Có chuyện gì sao?” Anh đi tới trước mặt cô liền hung hăng hỏi.

“Không có chuyện gì. Em liền tới xem một chút, đi thăm anh!”

“Làm sao cô tới được đây?” Nhiệt độ xung quanh anh bắt đầu giảm xuống.

“Ngồi xe, sau đó đi bộ tới.” Cô cả gan trả lời, nhìn sắc mặt anh không tốt còn thêm dầu vào lửa: “Nơi này chim cũng táo bón, gà mẹ cũng không có chỗ ngồi, nếu không phải chị anh lôi em theo, thật sự em không tìm ra.”

Tròng mắt Lận Khiêm hơi híp lại, mắt thấy sắp nổi giận. Đỗ Tử Đằng kêu một tiếng không được, Lưu liên trưởng nói phải chiêu đãi thật tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì chính là anh hoàn thành nhiệm vụ chưa oots rồi.

“Đoàn trưởng, chị dâu nhỏ nghỉ cũng không nghỉ liền đi tìm anh.”

Đỗ Tử Đằng tâm tốt nha. Nghĩ thầm đoàn trưởng nếu biết bạn gái quan tâm như vậy sẽ không tức giận chứ. Nhưng lời vừa nói xong, liền phát hiện mặt đoàn trưởng còn đen hơn.

“Chị dâu nhỏ?” Anh cười như không cười nhìn Đỗ Tử Đằng một chút, lại đem tầm mắt chuyển dời lên trên nguwoif Tống Mộ Thanh.

Tống Mộ Thanh lần đầu tiên thấy trên mặt anh không phải “mặt không chút thay đổi”, chỉ cảm thấy mắt anh càng thêm sáng, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa mất hồn. Hồi tưởng câu “chị dâu nhỏ”, càng nghe càng thấy lọt tai nha.

“Khụ, lúc ăn cơm cùng bạn gặp chị anh, chị ấy lôi kéo em đến.” Cô hắng giọng, nói với anh. Ngụ ý chính là không phải là tôi quấn quýt chặt lấy chị anh đòi dẫn đi, tôi chỉ là bất đắc dĩ.

Lận Khiêm không nói gì nữa, nói dứt lời với Đỗ Tử Đằng đang trốn sau lưng cô, rồi nhìn sang hướng mấy quân nhân nói đôi câu, liền sau đó lướt qua cô mà đi.

Anh có ý gì, ở trước mặt người khác cho cô mất mặt?

Tống Mộ Thanh sửng sốt giây lát, sau đó phát hiện những người còn lại đều tò mò nhìn cô, lại cảm thấy lúng túng như cô dâu mới, khi cô quay lại thì lại giả bộ như không có gì. Cô thoải mái cười cười với mọi người, cười rất thân thiết, còn gọi là rộng lượng. Cơ hồ khiến cho mọi người cảm thấy Lận đoàn trưởng tức giận với cô là do tính khí trẻ con của anh.

“Các anh khỏe, tôi là Tống Mộ Thanh.”

Gọi “chị dâu nhỏ”, gọi “đệ muội”, còn có tự giới thiệu mình, cô nhất thời không phân rõ ai với ai, nhưng đối với ai cũng lễ phép cười đáp trả. Tăng hảo cảm cho mọi người rất nhiều. Quay đầu nhìn bóng lưng của người đàn ông kia đã đi rất xa. Cô xin lỗi cười cười liền đuổi theo.

Lận Khiêm coi như không nghe thấy cô gọi anh, thẳng bước đi phía trước, Tống Mộ Thanh phải đi một bước thành hai bước mới đuổi kịp anh. Anh trở về ký túc xá, chuẩn bị đóng cửa lại nhưng nhìn thấy Tống Mộ Thanh lại do dự một lát rồi buông cánh tay khỏi cửa.

Tống Mộ Thanh nhìn thấy động tác của anh cố nín cười, thật giống như một đứa trẻ đang giận dỗi vậy.

Cô không vào cũng không rời đi, cứ như vậy đứng trước cửa nhìn anh uống một cốc nước lớn, chỉ hai ba ngụm đã hết. Khi anh uống nước hơi ngẩng đầu lên, trên cổ anh yết hầu khẽ động. Phơi nắng dưới ánh mặt trời đã lâu, làn da màu lúa mì thêm đen. Hiện tai cô thấy tuy anh lạnh lùng nhưng không giống những lần gặp mặt trước, toàn thân trên dưới tản ra hơi thở nam tính. Chính lúc này, anh khiến cho người ta cảm thấy dễ dàng đến gần hơn.

“Đồng chí đoàn trưởng, anh cứ như vậy để tôi đứng như thế này?” Cô dùng giọng nói giữa những người bạn với nhau trêu ghẹo.

Lận Khiêm không để ý cô, cầm khăn lông xoa xoa mặt, sau đó kéo cửa tủ quần áo, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm cô. Tống Mộ Thanh biết anh nhìn nhưng lại cứ nghiêng đầu làm bộ như không biết.

“Cô xem tôi xong rồi sao? Cũng không phải là không biết!”

“Làm phiền cô lui về phía sau một bước, sau đó đóng cửa lại.” Giọng anh đậm đà, khiến cho người nghe cực kỳ thoải mái. Giống như là uống qua một chút rượu vang đỏ, mùi vị lưu lại rất lâu trong lưỡi. Đại khái bởi vì âm thanh anh nói dễ nghe, khiến cho cô bỏ qua giọng điệu của anh.

“Không phải là thay quần áo a, tôi còn có thể chiếm tiện nghi của anh hay sao? Hơn nữa với quan hệ của chúng ta trong mắt mọi người, người ta lại nghĩ người bị chiếm tiện nghi là tôi nha.” Khóe mắt cô hếch lên, tư thái khiêu khích.

Lận Khiêm bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó coi như không có chuyện gì bắt đầu cởi cúc quần áo. Tay của anh động một cái, trong lòng của Tống Mộ Thanh thêm hồi hộp một chút. Chờ đến khi anh cởi hết cúc áo, chuẩn bị cầm áo muốn cởi hẳn ra, cô đột nhiên “A” lên một tiếng, bụm mặt xoay người quay đi. Cô quay đầu quá nhanh, đập vào khung cửa, đau đến nỗi cô lên tiếng hít vào một ngụm khí lạnh.

Lận Khiêm bị động tác hốt hoảng của Tống Mộ Thanh làm cho buồn bực, cúi nhìn qua áo ba lỗ màu đen bên trong, đồng thời trong lòng lại có điểm hài lòng.

Từ khi bọn họ biết cho đến nay hình như mỗi lần giao chiến đều là Tống Mộ Thanh chiếm thượng phong, lúc này cuối cung anh cũng có cảm giác hòa nhau. Nhưng lập tức lại cảm thấy không được tự nhiên, cư nhiên mình lại có suy nghĩ ấu trĩ này.

Anh thay y phục rất nhanh, nhìn thấy Tống Mộ Thanh ôm đầu đưa lưng về phía anh ở trước cửa. Nhíu nhíu mày đi tới, người phụ nữ này làm sao mà nhiều chuyện như vậy?

“Thế nào?”

Tống Mộ Thanh nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lập tức híp mắt lại, mặt cũng vo thành một nắm. Nghe anh hỏi cũng không đáp lại, chỉ ô đầu hút không khí, bộ dạng hết sức khổ sở.

“Đụng phải chỗ nào?”

“Trên cửa.” Âm thanh của cô buồn buồn.

“Tôi hỏi là đầu cô bị đụng ở chỗ nào!”

Rống cái gì mà rống, đầu chưa bị vỡ lỗ tai đã bị anh làm cho điếc rồi.

“Bỏ tay ra, cho tôi nhìn xem.”

Nói xong anh cũng không quản cô có đồng ý hay không liền lấy đẩy tay cô ra, vạch ra chỗ bị đụng.

Tống Mộ Thanh bị đụng ở trán, bị đụng vào cạnh cửa, chỗ đỏ lên cách huyệt thái dương không xa, nhìn rất hù dọa người.

“Tôi đưa cô đi đến phòng y tế.” Anh kéo lấy cánh tay của cô.

Tống Mộ Thanh hất ra: “Không đi!”

Lận Khiêm đứng yên, hai tay khoanh lại, có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

“Cô cứ ngồi như vậy tốt lắm sao? Đứng lên!”

“Không dậy nổi!” Cô cố ý đối nghịch với anh.

Lận Khiêm có chút tức giận. Bình thường chưa từng có người đối nghịch với anh, nếu đổi lại là mấy đám lính kia, đã sớm nghe thấy âm thanh rống lên của anh. Nhưng đối với phụ nữ, hơn nữa chỉ vì một vết thương nhỏ đã như vậy, anh thật không biết làm sao. Nhìn cô co rúm thành một cục ở một chỗ, trong lòng anh dâng lên một mùi vị không xác định, là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.