Nghiêm! Bên Trái, Quay!

Chương 53: Chương 53




Tống Mộ Thanh từ trong ngực Lận Khiêm nhảy xuống, kéo cao chăn, tự nhiên cười một tiếng với người nọ, sau đó trốn sau lưng Lận Khiêm quan sát hắn.

Thân hình lùn hơn Lận Khiêm một cái đầu, mặc dù không nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn được đôi mắt ti hí nhỏ mọn, ánh mắt lóe ra sự khôn khéo. Chừng bốn mươi tuổi, quân hàm trên cầu vai kém Lận Khiêm một ngôi sao.

Người đến không có ý tốt! Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Tống Mộ Thanh.

Cô cảm thấy Lận Khiêm này nhìn ai cũng không quan tâm đến tính tình của họ, bằng hữu không nhiều lắm, nhưng kẻ địch tuyệt đối không ít. Cái người lấm la lấm lét trước mặt này khẳng địnhlà một trong những người muốn kéo anh xuống ngựa.

“Tiểu Tống tới lúc nào vậy, Khiêm Tử đang muốn đưa cô ấy đi đâu vậy? Làm sao lại không ở lại chơi mấy ngày? Hôm qua chúng ta còn nghe mấy đám ranh con kia nói “chị dâu nhỏ sắp tới, lần này đoàn trưởng có thể bị trị a”. Ai nha người này vừa đi bọn họ thất vọng nhiều lắm a…

Tống Mộ Thanh cảm thấy người này thực đúng là cáo già, nghe mấy câu nói kia thế nào cũng cảm thấy không thoải mái, nhưng không tìm ra được lỗi nào. Nếu nói cấp bậc hắn là liên trưởng họi thẳng tên tuổi đoàn trưởng, còn một bộ giả trưởng có chút không ổn, nhưng nói vẫn nghe được. Dù sao số tuổi cùng lỳ lịch vẫn còn ở đó.

Lận Khiêm mặt lạnh, một câu cũng không đáp. Tống Mộ Thanh vốn định mở miệng hòa hoãn không khí lúng túng này, không thể dựa vào mấy câu nói của cô mà hóa thù thành bạn, đoán chùng Lận Khiêm cũng không nguyện ý coi người này là bằng hữu, nhưng cũng không đến nỗi để cho anh có thêm một địch nhân. Không ngờ Lận Khiêm lấy tay cản lại.

“Nghe nói lần trao quân hàm này đã được quyết định rồi…” Hắn nhanh chóng giương mắt nhìn Lận Khiêm: “Khiêm tử ngươi trẻ tuổi tài cao, yên tâm đi, nhất định là ngươi được. Nghe nói ít ngày trước lão thủ trưởng không tốt tổng tham mưu trưởng tự mình đến thăm, lão nhân gia trước mặt khen ngươi tuổi trẻ tài cao a. Ha ha ha…”

Đầu tiên Tống Mộ Thanh vẫn không rõ “lão thủ trưởng” trong miệng hắn là ai, nhưng nghe kiểu nói trong sáng ngoài tối đều là: “sau lưng Lận Khiêm có chỗ dựa” Cô biết cha Lận Khiêm là cục trưởng cục công an, như vậy có thể trở thành “Lão thủ trưởng”,có thể trở thành chỗ dựa lớn nhất cho anh, cũng chỉ có thể là “ông ngoại” cô chưa từng gặp mặt.

Cô nghe không vô, đang muốn trào phúng mấy câu đột nhiên Lận Khiêm lại hành động.

Anh giơ tay lên chỉ đồng hồ đeo tay, thậm chí không thấy rõ được thời gian, lạnh lùng nói: “Chu liên trưởng.”

“Dạ!” Chu liên trưởng nghe vẻ mặt không tình nguyện hô lên.

“Đã đến giờ luyện tập rồi.”

“Vâng!”

**

Lận Khiêm muốn đưa Tống Mộ Thanh đến bệnh viện, bị cô nhào một cái vào tay lái, suýt nữa gây ra tai nạn giao thông.

“Em không đến bệnh viện.” Tay cô tiếp tục giữ tay lái, kiên quyết nhìn anh.

“Vậy anh đưa em về nhà .”

“Nếu về thì chính anh trở về. Em không về.” Uốn éo một bên, bộ dáng quật cường.

Lận Khiêm nhìn gò má căng thẳng của cô, trắng không bình thường, là hết quả của việc thiếu ngủ trầm trọng. Thở dài một cái, từng chút từng chút gỡ ngón tay của cô trên tay lái xuống.

Nhìn cảnh vật ngoài xe bắt đầu di chuyển, Tống Mộ Thanh mới thả lỏng người. Chợt nhớ tới phiền toái trong bệnh viện, lại càng nhưc đầu. Day day huyệt thái dương, móc điện thoại từ trong túi áo Lận Khiêm ra. Vốn muốn gọi điện cho Triệu Nghị, nhờ hắn giúp một tay xửa lý, nhưng lại nhìn người đàn ông bên cạnh, lại thay đổi chủ ý.

Đừng nói chuyện nhà cô, Triệu Nghị là người ngoài không tiện nhúng tay. Hiện tại Lận Khiêm là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô, không tìm anh giúp một tay ngược lại là gây phiền toái cho Triệu Nghị, khó bảo toàn anh không có ý nghĩ khác.

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng liền có người nhận, Tống Mộ Thanh loáng thoáng nghe được một giọng nữ cao vút chói tai.

“Alo.” Đối lập, âm thanh của Tô Thanh càng lộ thêm vẻ nhu nhược.

“Là con.” Tống Mộ Thanh nhắm mắt lại.

“Thanh Thanh…”

“Mẹ đừng nói chuyện nghe con nói.” Cô mạnh mẽ cắt đứt: “Gọi điện thoại cho trợ lý của Tống Bình, để cho hắn xử lý công việc hàng ngày của công ty, không thể quyết định thì để một bên. Tìm cho Tống Bình hai hộ lý, 24/24h thay phiên chăm sóc ông ta, không cho người không liên quan vào phòng bệnh. Cho người đàn bà kia tiền thuốc thang, nếu như bà ta còn không hài lòng vậy xin mời bà ta đi tìm luật sư Phùng, mẹ không cần phải nhìn bà ta, tất nhiên cũng không cần tự mình nói với bà ấy. Còn nữa, bà ngoại đã lớn tuổi, mẹ không cần lấy việc bản thân mình mất thể diện đi tìm bà. Cứ như vậy đi, không phải ông ta chết thì đừng đi tìm con!”

Cúp điện thoại, cô tựa lưng vào ghế thở dài một hơi.Mắt nhìn đường phố trước mặt, không dám nhìn Lận Khiêm.

Cô cũng không kiêng dè thể hiện mặt xấu của mình trước mặt anh. Thay vì để đến khi anh đã hãm sâu không thể thoát ra được ở bên cô mới phát hiện ra cô không được, từ đó chán ghét cô, không bằng cô chủ động cô nói hết, làm hết những chuyện khiến người ta căm ghét lộ ra trước mặt anh.

Từ khi vừa bắt đầu, hắn đã nhìn thấy Tống Mộ Thanh chân thật nhất. Cô trượng nghĩa, bá đạo, quật cường, không đạt mục đích không bỏ qua, nghĩ một đằng nói một nẻo, tùy hứng, cãi lại một cách đê tiện. Nếu như cuối cùng cũng không thể yêu cô, vậy cô đành phải thất tình lần đầu tiên thôi.

Giống như là một cuộc đánh bạc. Cô đem lợi thế cùng lá bài tẩy bày ra trước mặt anh, tùy anh tới phán định là cô thua hay thắng.

Mà bây giờ xem ra, là cô thắng.

Lận Khiêm một tay khoác lên trên tay lái, nhìn như không chút để ý đến lái xe. Một tay khác để lên tóc cô, trấn an vuốt vuốt, sau đó lại đặt lên bàn tay cô bất an níu lấy váy ngủ.

Xem đi ra hướng ngoại ô, hai bên đường đều là cỏ dại hoang vu vô tận. Cô nhìn sang, cảm thấy một mảng không vàng này, không có sức sống nhưng lại rất ấm áp.

“Chúng ta tới đây làm gì?”

Xe dừng lại trước một chung cư mới được xây không lâu, Tống Mộ Thanh nhìn căn hộ không hiểu hỏi Lận Khiêm.

“Nhà anh.” Lận Khiêm nhìn căn nhà giương cằm lên, lái xe vào trong gara.

Tống Mộ Thanh quan sát căn nhà hai tầng, theo hiểu biết của cô với nhà ốc hiện này, nhà này cũng không phải là một chút tiền lương trong doanh trại của Lận Khiêm có thể mua nổi. Cô kéo Lận Khiêm, nghiêm túc hỏi: “Anh thành thật nói cho em biết, anh từ đâu mà có nhiều tiền mua nhà này. Không phải là làm chuyện gì phải xin lỗi Đảng và nhân dân đấy chứ?”

Lận Khiêm bật cười, giải thích đơn giản: “Khu này là do Triệu Nghị khai thác, có giảm giá một chút.”

Tống Mộ Thanh nửa tin nửa ngờ, nhìn anh không giống như đang nói láo, liền đè xuống ý niệm muốn gọi điện cho Triệu Nghị để xác nhận.

Cả phòng trừ hai phòng ngủ trên lầu có gra trải giường ra thì không hề có một đồ dùng gì khác. Cho nên Lận Khiêm lôi kéo Tống Mộ Thanh quay một vòng, cũng không tìm được một nơi thích hợp để ngồi xuống. Cuối cùng mang cô đến bên giường, lấy ra một cái chìa khóa cùng một tấm thẻ đặt vào trong tay cô.

“Nếu em có rảnh thì đi mua một chút đồ để bố trí.” Anh nói.

Tống Mộ Thanh sững sờ nhìn đồ trong tay, qua một lúc lâu, ngẩng đầu lên một bộ khinh bỉ nói.

“Có phải anh muốn kim ốc tang kiều*? Ngoại trừ em ra, anh đã từng nói với bao nhiêu bà vợ rồi?”

*Kim ốc tàng kiều: Nuôi vợ bé

Lận đoàn trưởng khó có khi nói được lời ngon tiếng ngọt như vậy, không khí ngọt ngào liền bị một câu nói cảu cô làm hỏng hết. Giống như không cẩn thận mua một cái đĩa phim lậu, nửa đầu cảm động thúc giục người rơi lệ, nửa sau lại mạc danh kỳ diệu thành phim hài.

Còn mấy bà vợ nữa? chỉ một mình cô đã đủ để anh tiêu thụ rồi.

“Anh cả ngày sống ở tỏng doanh trại, ở đâu có phụ nữ?” Anh bất đắc dĩ nói.

Tống Mộ Thanh hừ một tiếng, lơ đễnh nói: “Doanh trại không có mấy phụ nữ, nhưng đàn ông thì có không ít. Chưa nghe nói qua câu kia sao? Doanh trại là một đại căn cứ, bên trong đều là hảo bằng hữu. Lận đoàn trưởng anh tư sắc hơn người, khó bảo toàn sẽ không có người động lòng với anh. Anh nhất định phải cẩn thận bị người câu, rồi bị bẻ cong, như vậy em tìm ai khóc đây?”

Lận Khiêm xanh mặt, không thể tin được tại sao cô lại có ý tưởng hoang đường như vậy.

Tống Mộ Thanh vừa thấy không khí không đúng, nâng mặt anh vội vàng trấn an nói: “Em hiểu rõ anh không có ý định này, là em nghĩ nhiều không được sao? Ai bảo anh dáng dấp tốt như vậy, có sức quyến rũ như vậy? Em đây không phải là không yên tâm người khác hay sao.”

Trong giọng nói không tự chủ kèm theo một chút nũng nịu. Trương Thiến Thiến đã từng nói cho cô biết Lận Khiêm rất sợ bộ dạng này, khi đó cô xì mũi coi thường, tưởng tượng cảnh mình ôm lấy Lận Khiêm làm nũng cả người uốn éo như con rắn liền cảm thấy buồn nôn. Nhưng bây giờ lại làm rất tự nhiên.

Làm một người yêu thích mình, phải có dáng vẻ tùy thời. Có lúc đàn ông cũng cần dụ dỗ.

Quả nhiên sắc mặt Lận Khiêm đã chuyển biến, cảnh cáo lườm cô một cái: “Về sau đừng nói như vậy nữa!”

“Tuân lệnh, đội trưởng.” Tống Mộ Thanh làm dáng chào một cái.

Lận Khiêm nhìn thấy tư thế cô không đúng tiêu chuẩn, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, cau mày nói: “Học quân huấn ở trong đại học, tư thế chào tay là như vậy?”

Tống Mộ Thanh lườm anh một cái: “Ít vênh mặt đi. Đề tài vừa rồi còn chưa xong đâu đấy.” Cô đứng lên cảm thấy chưa đủ cao, đứng lên giường cao hơn anh một đoạn mới phát ra khí thế thắng anh: “Nói, trước em có mấy bạn gái?”

“Em không phải đã biết sao?” Lận Khiêm vẻ mặt khinh thường bộ dáng làm sao em không biết chứ.

“Làm sao em biết được. Đừng nói nhảm, không nói liền đại hình chờ lệnh!” Cô nhe răng.

Lận Khiêm không coi trọng uy hiếp của cô, sửa lại cổ áo vì cô kích động mà lộ ra một mảng xuân sắc.

“Lận Khiêm, mặc kệ trước kia anh có bao nhiêu bạn gái, hiện tại có liên lạc với các cô ấy hay không, từ nay đến trước khi chia tay em anh chỉ có thể có một mình em. Nếu không, em liền…”

“Em liền như thế nào?” Lận Khiêm nhíu mày.

Tống Mộ Thanh buồn rười rượi cười: “Em chết cho anh xem!”

Bởi vì khuôn mặt giống khối băng, phong cách lạnh lẽo còn có tính tình ngoan đến đòi mạng, bao nhiêu năm cũng không có người ở trước mặt Lận đoàn trưởng uy hiếp anh, còn nói lời quyết tử như vậy.

Nâng chân, đánh ngã. Cơ hồ trong nháy mắt Tống Mộ Thanh cảm giác thế giới đảo lộn, tầm mắt từ trên khuôn mặt dễ nhìn của Lận đoàn trưởng biến thành trần nhà tuyết trắng, sau đó lại biến thành khuôn mặt của Lận đoàn trưởng.

“Này hiếp anh, hửm?”

Lật người nhào lên, mắt nhìn xuống, hai ngón tay nắm lấy cằm cô, nguy hiểm nheo mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.