Nghiêm Tổng, Em Yêu Anh

Chương 11: Chương 11




Hàn Uyển Đình đành phải kìm nén cơn tức giận của mình xuống, mãi đến khi xem được đoạn video kia cô mới hiểu thái độ ngày hôm đó họ dành cho cô là do đâu.

Lúc đó, Hàn Uyển Đình vì cô ở nước ngoài làm việc, không có thời gian cho ba mẹ, đến lúc ba mẹ mất cô vẫn đang ở Pháp nên mới khiến cho chú thím ba cô nổi giận nhưng không, họ có một kế hoạch rất hoàn hảo.

Bởi vì trong tay không có chứng cứ, buộc lòng Hàn Uyển Đình phải nghe theo Nghiêm Trình giữ im lặng chứ trong thâm tâm của Hàn Uyển Đình rất muốn xé xác hai con người giả tạo ấy. Hàn Uyển Đình thất thần hồi lâu cũng lên tiếng.

“Cảm ơn Nghiêm tổng, tôi sẽ chú ý hành động của mình”

Nghiêm Trình thấy cô kìm nén cơn tức giận đến nỗi hai bả vai run lên từng hồi liền cảm thấy xót xa. Anh rất muốn ôm lấy cô vào lòng để an ủi nhưng cuối cùng chỉ vỏn vẹn đáp.

“Ừ”

“Tôi trở về làm việc đây, chào Nghiêm tổng”

“Nếu cảm thấy không ổn thì cứ trở về nghỉ ngơi”

Hàn Uyển Đình gật đầu như đã hiểu, nhưng cô không trở về mà ở lại công ty tiếp tục công việc của mình. Mặc Chi nhìn thấy Hàn Uyển Đình như người mất hồn, cứ nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính thì lo lắng hỏi.

“Chị Uyển Đình, chị có chuyện gì sao?”

“À, không, chị không sao. Em đem chỗ tài liệu này đi scan giúp chị nhé”

“Dạ vâng. Chị không khỏe thì về nghỉ ngơi đi ạ, Trông chị xanh xao lắm đó”

“Cảm ơn em”

Sau khi Hàn Uyển Đình rời khỏi, Nghiêm Trình cũng gọi Khải Minh vào. Anh đẩy màn hình máy tính về phía Khải Minh.

“Cậu xem”

Khải Minh chăm chú nhìn vào đoạn video đang phát trên màn hình máy tính.

“Không lẽ, cái chết của ông bà Hàn có liên quan đến bọn họ?” Khải Minh thắc mắc.

“Ít nhiều chắc chắn là có liên quan. Mình đang tìm cách liên lạc với tác giả của bài đăng về Hàn gia ngày đó, vẫn đang gặp một chút khó khăn.”

“Hiếm khi Nghiêm tổng của chúng ta lại nhiệt tình với một người con gái như vậy. Sao? Trúng tiếng sét ái tình rồi à?”

“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

“Sao nào, muốn tớ làm gì, nói đi đừng có vòng vo”

“Tìm cách liên lạc với người đăng bài ngày hôm đó, có như thế mới biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau giựt dây”

“Cậu nghĩ hắn sẽ khai ra sao?”

“Tim được người trước đã, chuyện đó tính sau. Trông cậy vào cậu”

“Không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì cậu mà kiếp này có chuyện gì cậu cũng đổ lên người tôi hết vậy. Được rồi, ông đây sẽ làm phước giúp cậu một lần” Khải Minh thở dài nhưng cũng nhanh chóng đồng ý giúp đỡ Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình.

“Cảm ơn cậu”

“Khỏi, ông đây không nuốt trôi hai chữ cảm ơn của Nghiêm tổng”

[...]

Cuồi tuần, Hàn Uyển Đình có hẹn cùng Nghiêm Trình trở về ăn cơm với mẹ anh. Cô chọn cho mình một chiếc váy kín đáo màu trắng cùng với lối trang điểm nhẹ nhàng. Dù chỉ là đang đóng kịch nhưng Hàn Uyển Đình vẫn luôn rất chỉnh chu, cô cũng không quên chuẩn bị quà cho mẹ anh.

Vì không muốn để Nghiêm Trình phải đợi, Hàn Uyển Đình quyết định xuống dưới sảnh chung cư để đợi anh nhưng tới nơi cô phát hiện anh đã có mặt từ bao giờ.

“Anh đến lâu chưa. Sao không gọi tôi?”

“Không vội”

Nghiêm Trình mở cửa xe cho cô ngồi vào, ngẩn ngơ nhìn ngắm cô một lúc mới lái xe đi. Đi được một lúc, trên khuôn mặt của Hàn Uyển Đình đã hiện rõ nét bối rối và lo lắng.

“Lo lắng?”

“Nói thừa. Tôi cũng phải diễn viên chuyên nghiệp như anh”

“Việc nhỏ nhặt như này mà cũng khiến giám đốc Hàn phải lo lắng sao?”

“Việc nhỏ? Đây chính là lừa đảo đó anh biết không hả?”

“Lừa đảo chuyện gì?”

“Tôi với anh đâu có yêu nhau, không phải lừa đảo thì là gì, đối phương còn là mẹ của anh, tôi không nên lo lắng cho tương lai của mình à?”

“Không cần lo, mẹ tôi rất hiền”

“Tôi mới không tin anh”

“Tùy cô”

Xe chạy trên đường được hơn 30 phút cuối cùng cũng đến nhà họ Nghiêm. Đến nơi, Nghiêm phu nhân đã đứng đợi sẵn hai người.

Hàn Uyển Đình hít một hơi dài rồi thở ra. Nghiêm Trình nhìn thấy hành động của cô liền cong môi cười. Anh đưa tay đỡ lấy cô, nhỏ giọng nói.

“Đi thôi”

Nghiêm phu nhân nhìn chăm chú hành động của họ xem thử thằng con trai trời đánh của bà có lừa bà không nhưng nhìn mãi bà không thở nhìn ra điểm khác thường của cả hai.

“Cháu chào bác.”

“Chào con, Uyển Đình. Mau vào nhà đi”

Dứt câu, Nghiêm phu nhân cầm lấy tay Hàn Uyển Đình đi vào nhà, bỏ lại Nghiêm Trình phía sau.

Hàn Uyển Đình cầm lấy món quà mình đã chuẩn bị sẵn, cô đưa hai tay về phía mẹ anh, giọng nói còn có phần hơi ngại ngùng.

“Con có món quà nhỏ tặng bác ạ”

“Không cần khách sáo, con đến chơi là bác vui rồi”

“Không sao ạ, bác nhận cho con vui”

“Được được, bác cảm ơn con”

Cả hai ngồi trò chuyện vui vẻ, sự nhiệt tình, thân thiện của Nghiêm phu nhân cũng làm cho Hàn Uyển Đình cởi mở hơn, không còn ngại ngùng như lúc đầu. Nghiêm Trình như người vô hình trong cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ.

“Mẹ có thể nào hỏi han con trai mẹ một xíu được không, con ngồi sờ sờ ở đây có phải vô hình đâu ạ?” Nghiêm Trình bất mãn lên tiếng.

“Mẹ anh già nhưng mắt còn tốt lắm. Nhìn là biết khỏe mạnh rồi, không cần phải hỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.