“Mẹ kiếp, bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi người cô ấy”
Vừa dứt câu, Nghiêm Trình liền bẻ ngược cánh tay hắn ta về phía sau. Tên còn lại thấy vậy liền định xông lên tấn công anh từ phía sau nhưng cũng nhanh chóng bị Khải Minh tóm gọn.
Nghiêm Trình vội vàng cởi áo vest của mình bao trọn lấy cơ thể của cô. Hàn Uyển Đình nhìn thấy anh đã xuất hiện, trong lòng cũng đã yên tâm được phần nào.
“Nghiêm Trình, cuối cùng anh cũng đến.”
“Xin lỗi em. Tôi đến muộn, để em phải chịu thiệt thòi rồi”
“Không sao rồi, không ai có thể làm hại em được nữa.” Anh ôm lấy người cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
“Nghiêm Trình, cảm ơn anh.” Nói xong, Hàn Uyển Đình liền ngất đi.
“Uyển Đình”
Nghiêm Trình bế cô lên. Khải Minh nhìn thấy anh có ý định rời đi liền hỏi.
“Hai tên này xử lý như thế nào?”
“Tùy ý cậu, nhưng tôi không muốn bọn chúng thấy mặt trời ngày mai.”
“Cậu không muốn biết kẻ đứng đằng sau chủ mưu sao?” Khải Minh thắc mắc.
“Còn ai ngoài bà ta?”
“Ý cậu là thím ba của giám đốc Hàn. Bà Thanh Nhàn?”
“Ừ”
Nghiêm Trình đưa Hàn Uyển Đình ra xe. Một lúc sau, Khải Minh cũng trở ra, giọng điệu có phần tùy hứng.
“Về thôi.”
Nghiêm Trình lái xe đưa Hàn Uyển Đình đến bệnh viện. Các các sĩ kiểm tra người cô qua một lượt.
“Yên tâm, cô ấy không sao, có thể vì bị dọa sợ nên mới ngất. Truyền nước xong có thể đưa cô ấy về.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Nghiêm Trình ở lại đợi cô còn Khải Minh đã được trợ lý lái xe đến đón.
Nghỉ ngơi được một lúc, Hàn Uyển Đình cũng tỉnh. Nghiêm Trình nhìn thấy cô đã tỉnh liền hỏi han.
“Em thấy trong người sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?”
Hàn Uyển Đình vươn người đến ôm lấy Nghiêm Trình khiến anh đơ vài giây nhưng sau đó cũng đưa tay ôm lấy cơ thể cô.
“Nghiêm tổng, cảm ơn anh. Nếu không có anh không biết bọn chúng sẽ...”
“Ngoan, không sao nữa rồi”
Hàn Uyển Đình vẫn không buông anh ra, cứ như vậy ôm lấy người anh. Nghiêm Trình cũng im lặng, ngồi im để cô ôm mình.
“Uyển Đình?”
“Hửm?”
“Giám đốc Hàn cứ ôm như vậy, không định trả phí cho tôi à?”
Hàn Uyển Đình ngại ngùng buông người anh ra nhưng lại bị anh kéo lại, gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Sao không ôm nữa?”
“Tôi... tôi không có tiền bo cho anh đâu”
“Ai nói với em là tôi cần tiền bo của em? Tôi cần người, không cần tiền bo”
“Nghiêm tổng?”
“Hửm?”
Hàn Uyển Đình buông người anh ra, cô đưa mắt nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của anh.
“Anh nói xem quan hệ giữa hai chúng ta là gì?”
“Em nói xem? Em muốn chúng ta là quan hệ gì?”
Hàn Uyển Đình hít một hơi sâu, cô lấy hết cam đảm của mình để bày tỏ với anh.
“Nghiêm tổng, em yêu anh”
Nghiêm Trình đơ vài giây sau khi nghe câu nói kia từ miệng Hàn Uyển Đình. Cô thấy anh im lặng không trả lời, cảm giác ngượng ngùng đã hiện rõ trên khuôn mặt của cô. Hàn Uyển Đình xấu hổ quay người đi liền bị anh tóm gọn, ép cô phải nhìn thẳng vào mặt anh.
“Bày tỏ xong liền bỏ trốn? Không muốn nghe câu trả lời của anh à?”
“Anh... vậy anh trả lời đi, anh có đồng ý không?”
“Không dễ gì để có thể được giám đốc Hàn bày tỏ như vậy, anh sao có thể từ chối?” Nghiêm Trình đưa tay véo mũi cô, giọng đầy sự dịu dàng dành cho cô.
“Nhóc con, anh rất vui khi được em bày tỏ tình cảm của mình. Tuy nhiên, anh chỉ cho em chủ động duy nhất một lần này, mọi chuyện sau này để anh lo, có được không?”
“Được”
“Còn nữa, em chỉ có thể bày tỏ với mình anh, sau này không cho phép em nói những lời này với người đàn ông khác”
“Em cũng không có ý định sẽ bày tỏ với ai khác” Hàn Uyển Đình vừa nói vừa cọ mũi của mình vào mũi anh.
“Ngoan.”
“Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, truyền nước xong một lát anh đưa em về”
Hàn Uyển Đình rất nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống.
“Có đói không?”
“Một chút”
“Ừ, lát sẽ đưa em đi ăn.”
“Không phải anh vẫn đang ở Pháp để giải quyết công việc bên đó sao? Sao lại có mặt ở thành phố M?”
“Đương nhiên là về để còn nghe em bày tỏ với anh rồi” Nghiêm Trình không muốn nhắc lại những chuyện vừa rồi, anh sợ cô sẽ suy nghĩ.
“Cảm ơn anh lúc nào cũng nghĩ cho em, bảo vệ em”
“Trái tim này cũng bị em chiếm lấy, có thể không bảo vệ em được sao?”
“Bên cạnh anh có bao cô gái đẹp, tại sao lại chọn một người không có gì nổi bật như em?”
“Nếu bên cạnh anh có nhiều cô gái, vậy sao đến giờ này anh vẫn đợi giám đốc Hàn tỏ tình với anh chứ? Còn nữa, đừng tự ti về bản thân mình như vậy. Đối với anh, em rất đẹp, cũng rất tài giỏi.”
“Dẻo miệng”
“Uyển Đình?”
“Dạ?”
“Em biết không, ngày hôm đó khi biết em xảy ra chuyện anh rất sợ, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình sợ mất đi một người như thế. Em là giới hạn của anh. Anh có thể sẽ phát điên lên nếu ai đó làm gì em, anh rất sợ em đau lòng mà rơi nước mắt. Cả đời này anh chỉ muốn dành trọn cho em những điều tốt đẹp nhất”
“Uyển Đình, hứa với anh, đừng để bản thân xảy ra chuyện có được không? Anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”