Hàn Uyển Đình vẫn đứng ở cửa, khi bóng lưng anh đi khuất mới đóng cửa vào phòng nghỉ ngơi.
Nghiêm Trình không lái xe về nhà chính mà lái xe thẳng về biệt thư riêng của mình. Căn biệt thự của anh tuy không nguy nga, hoành tráng lệ như căn biệt thự của Nghiêm gia nhưng cũng không kém phần sang trọng và hiện đại.
Căn biệt thự này đã được anh mua từ rất lâu, đây chính là tài sản đầu tiên mà anh mua được cho mình khi làm ra những đồng tiền đầu tiên nên đối với anh, nó có ý nghĩa rất to lớn. Những năm gần đây, tuy rằng anh chủ yếu làm việc ở Pháp nhưng vẫn luôn có người dọn dẹp thường xuyên.
Mỗi khi trở về nước, anh đa phần đều sẽ sống ở đây. Nghiêm Trình cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ rước Hàn Uyển Đình về đây cùng sinh sống. Căn nhà đầy đủ tiện nghi và cũng rất gần với tập đoàn JACCS nên ở nơi đây sẽ rất thuận tiện cho công việc của anh.
[...]
Cuối tuần này là kỷ niệm 20 thành lập tập đoàn, mọi người trong công ty ai ai cũng bận rộn cho công việc và cho cả công tác chuẩn bị cho đêm gala kỷ niệm sắp tới.
Nghiêm Trình và Hàn Uyển Đình cũng bận rộn không kém. Anh ngoài việc xử lý các công việc của tập đoàn thì đêm gala sắp tới anh chính là người đưa ý tưởng và cùng mọi người triển khai.
Hàn Uyển Đình tay cầm ly cà phê tiến về phía phòng làm việc của anh, cô đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa rồi bước vào bên trong.
Cô đặt ly cà phê ngay ngắn ở một góc trên bàn làm việc của anh. Cô vòng ra phía sau, vòng tay ôm lấy vấy cổ anh, giọng điệu nhẹ nhàng.
“Sếp Nghiêm vất vả quá. Anh nghỉ ngơi một lát đi, em có pha cà phê cho anh.”
Nghiêm Trình đưa tay kéo lấy cô, Hàn Uyển Đình bị mất thăng bằng mà ngã nhào vào lòng anh.
“Cảm ơn em.”
“Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang xem lại bảng thiết kế chương trình cho đêm gala vào cuối tuần tới.”
“Em xem.” Nghiêm Trình quay màn hình về phía Hàn Uyển Đình.
“Trông rất tuyệt anh nhỉ, em rất mong chờ.”
“Được.”
“Anh dùng cà phê đi, em về làm việc đây.” Hàn Uyển Đình rời khỏi đùi của anh, nhỏ giọng nói xong cũng quay người rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Trình.
“Uyển Đình.”
“Sao ạ?”
“Chiều tan làm, anh đưa em đến một nơi.”
“Hửm?”
“Dẫn em đi mua đồ chuẩn bị cho sự kiện lần tới của tập đoàn.”
“Em có đồ mà, không cần mua đâu ạ.”
Thấy anh không trả lời, một lúc sau, Hàn Uyển Đình nhấc chân quay về chỗ anh đang ngồi, giọng có phần châm chọc.
“Hay anh sợ em sẽ làm anh mất mặt?”
“Bậy bạ.” Nghiêm Trình biết cô nói đùa nhưng trên mặt anh vẫn hiện rõ vẻ không vui.
“Em là người phụ nữ của anh, anh hy vọng em sẽ là người sẽ là người đẹp nhất, lộng lẫy nhất vào ngày hôm đó.”
“Anh biết em có nhiều đồ nhưng chút đặc quyền mua đồ cho bạn gái chắc là giám đốc Hàn sẽ cho anh chứ?”
“Nghiêm tổng đây là đang xin em sao?”
“Em nói xem?”
“Vậy đành làm phiền Nghiêm tổng tháp tùng em đi mua sắm nhé?”
“Rất sẵn lòng.”
Hàn Uyển Đình trở về giải quyết công việc của mình, còn Nghiêm Trình ngồi xem lại công việc được một lúc thì Khải Minh bước vào.
“Nghiêm Trình.”
“Chuyện gì, nói đi.” Nghiêm Trình cầm lấy ly cà phê Hàn Uyển Đình pha cho anh, nhâm nhi từng chút giọng.
“Cậu tính để giám đốc Hàn lộ diện trong đêm gala kỷ niệm sắp tới?”
“Có gì không được?”
“Cậu không sợ bà ta sẽ ra tay với cô ấy à?”
“Kẻ nào dám đụng đến cô ấy, Nghiêm Trình này chắc chắn sẽ không để yên. Hơn nữa, đây là JACCS không phải Hàn thị.”
“Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, chú ý an toàn vẫn hơn.”
“Cậu vào đây chỉ để nói những lời này?” Nghiêm Trình đưa mắt nhìn về phía Khải Minh đang ngồi, giọng điệu có phần hơi hờ hững.
“Sắp tới Tuệ Nghi sẽ trở về thành phố M, chắc cậu cũng nghe rồi phải không, cậu tính như thế nào?”
“Tính chuyện gì, chuyện của cô ta thì liên quan gì đến tớ?”
“Tuệ Nghi thích cậu không lẽ cậu không biết.”
“Ừ. Thì làm sao?” Nghiêm Trình vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc ấy, anh vắt chéo chân, lên tiếng trả lời Khải Minh.
“Không hổ là sếp Nghiêm, phũ phàng như vậy.”
“Trong lòng Nghiêm Trình này chỉ có một mình Hàn Uyển Đình, còn chuyện cô ta thích tớ hay không thích tớ hình như không liên quan đến tớ. Cậu tốt nhất nên ngậm cái miệng cậu lại trước khi tớ...”
“Được rồi, tôi chỉ muốn nhắc cậu, như vậy sẽ tránh được tình mới tình cũ chạm mặt.”
Nghiêm Trình nghe câu nói của Khải Minh liền đen mặt, anh ném ánh mắt sắt lẹm về phía Khải Minh.
“Yêu đương lúc nào mà tình cũ, cậu ăn nói cho cẩn thận.”
“Thôi, đi uống vài ly, hôm nay tớ mời, xem như chuộc lỗi cho câu nói vừa rồi.”
“Hôm nay không rảnh.”
“Làm gì? Không phải xong việc rồi sao?”
“Bận đưa bạn gái đi mua sắm.”
“...”
Khải Minh thở dài, nhìn Nghiêm Trình lắc đầu rồi cũng nhanh chóng rời khỏi. Nghiêm Trình cầm lấy điện thoại, bước chân thoăn thoắt đến phòng làm việc của Hàn Uyển Đình.
“Về thôi người đẹp.”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy Nghiêm Trình thì nở nụ cười dịu dàng, cất giọng trầm ấm.
“Phiền sếp Nghiêm chờ em một lát nhé.”
Hàn Uyển Đình nhanh tay lưu lại nội dung trên máy tính rồi tắt máy.
“Em xong rồi. Mình đi thôi anh.”
“Được.”
Nghiêm Trình rất tự nhiên đưa tay cầm lấy túi xách của cô đang để trên bàn, tay còn lại cầm lấy tay cô rời khỏi văn phòng làm việc.