Hàn Uyển Đình nắm chặt tờ di chúc trong tay, cô hận không thể ngay lập tức tống cổ bà ta vào tù để trả thù cho ba mẹ cô.
“Cô có thể bàn bạc với Nghiêm tổng, ngài ấy sẽ có cách giúp cô.”
“Nghiêm Trình?”
“Phải.”
“Nhưng anh ấy hiện không ở thành phố M, Nghiêm Trình đã sang Pháp được vài ngày rồi.”
“Sang Pháp sao?” Vị thám tử hỏi lại.
“Đúng vậy. Tập đoàn MTV Finance bên Pháp có một số vấn đề nên anh ấy phải sang đó để giải quyết, e là trong thời gian ngắn không thể về thành phố M được.” Hàn Uyển Đình nghiêm túc đáp.
“Không lầm chứ, không lẽ ngài ấy sang Pháp tìm tên đăng bài đó?”
“Anh nói gì tôi không hiểu?” Hàn Uyển Đình ngơ ngác hỏi lại.
Không phải Nghiêm Trình sang Pháp để giải quyết công việc của tập đoàn sao, sao lại thành đi tìm người đăng bài về gia đình cô năm đó chứ.
“Anh nói Nghiêm Trình sang Pháp tìm ai cơ?”
“Tên nhà báo đăng tin về Hàn gia ngày đó.”
Có được câu trả lời, Hàn Uyển Đình vừa giận nhưng cũng vừa thương anh. Giận vì anh không nói cho cô biết. Thương vì lúc nào anh cũng một mình âm thầm bảo vệ cô. Hàn Uyển Đình biết anh vì lo lắng cho cô nên mới không nói cho cô biết.
Sau khi gặp luật sư cùng thám tử, cùng một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến Hàn Uyển Đình bị choáng. Cô không nghĩ bà ta lại có thể ác độc đến mức dồn ba mẹ cô vào con đường chết để chiếm đoạt Hàn thị.
Hàn Uyển Đình có gắng giữ cho tinh thần được ổn định nhất có thể, cô trở về JACCS làm việc như bình thường. Trong lòng thầm nghĩ bụng “Nghiêm Trình, anh phải an toàn trở về, nếu không anh biết tay em.”. Google