Nghiêm Trình dùng ánh mắt đầy sự tự hào dành cho cô. Hàn Uyển Đình nhất thời được anh khen liền thẹn thùng.
“Là do thầy giỏi. Không có anh chỉ bảo chắc chắn sẽ không có em như ngày hôm nay.”
“Đừng tự ti như vậy. Không phải anh đã nói rồi sao, em phải tin vào năng lực của bản thân. Cho dù anh có dạy giỏi đến đâu mà em không có năng lực thì cũng thua rồi không phải sao?”
“Đi, chúng ta đi ăn mừng.”
“Được.”
“Anh gọi cho Tổng giám đốc Khải đi, em rủ thêm Mặc Chi, chúng ta ăn mừng em đảm nhiệm vị trí mới.”
“Ừm.”
Nghiêm Trình cùng Hàn Uyển Đình di chuyển đến một nhà hàng gần đó. Một lúc sau, Khải Minh và Mặc Chi cũng lần lượt đến nơi đã được hẹn trước.
“Chào chủ tịch, chào chị Uyển Đình.”
“Ừ.”
“Em ngồi đi.”
“Chúc mừng chị nhé, cuối cùng những cố gắng của chị cũng đã được đền đáp. Nhưng mà chị về Hàn thị rồi em biết phải làm sao đây.”
“Cô có thể theo Uyển Đình về Hàn thị làm việc nếu muốn.” Nghiêm Trình lên tiếng.
“Chủ tịch nói thật ạ?”
“Ừ.”
Mặc Chi rất ngưỡng mộ Hàn Uyển Đình, cô cũng đã theo làm trợ lý cho Uyển Đình nhiều năm nên tình cảm của cả hai khá tốt nên khi nghe Nghiêm Trình nói cô có thể tiếp tục làm việc cho Uyển Đình cô rất vui.
“Giám đốc Hàn...À không, từ nay phải gọi chị là Hàn tổng mới được. Chị nghĩ sao về việc thu nhận em?” Mặc Chi đưa cặp mắt long lanh nhìn về phía Hàn Uyển Đình, cất giọng hỏi ý kiến cô.
“Được, nếu em muốn có thể theo chị về làm việc cho Hàn thị.”
“Đương nhiên là muốn ạ.”
Khải Minh nhìn hai người con gái trước mặt liền nhíu mày, anh nhìn Mặc Chi lên tiếng nói.
“Mặc Chi, đãi ngộ của JACCS tệ lắm hay sao chưa gì cô đã ba chân bốn cẳng đầu quân cho Hàn thị thế?”
“Phúc lợi của JACCS dành cho nhân viên đương nhiên là tốt rồi ạ nhưng tôi vẫn muốn được tiếp tục làm trợ lý cho chị Uyển Đình.”
“Vậy sao?”
“Chủ tịch cũng đã đồng ý, Tổng giám đốc Khải có ý kiến gì sao?”
“Cậu ấy đồng ý? Có lợi cho bạn gái cậu ấy đương nhiên cậu ấy đồng ý rồi? Yêu đương vào lú cả người.”
“Còn hơn kẻ 28 năm không biết tình yêu là gì?”
“...”
Khải Minh nghe Nghiêm Trình nói liền quay sang nhìn Hàn Uyển Đình, cao giọng nói.
“Hàn tổng, nếu được cô cho tôi đầu quân về Hàn thị luôn được không?”
“Nghiêm tổng, ý anh thế nào?”
“Cánh tay phải là em cũng rời JACCS, giờ em còn muốn lấy luôn cánh tay trái của anh. Em nói xem có phải em tham lam quá rồi không?”
“Em có sao? Không phải vì tổng giám đốc Khải có nhã ý đó à?”
“Cậu muốn?” Nghiêm Trình ném ánh mắt sắc lẹm về phía Khải Minh.
“Không không. Tôi chỉ đùa thôi.”
“Nào nào mọi người nâng ly chúc mừng Hàn tổng.” Mặc Chi lên tiếng.
Bốn người vừa dùng bữa vừa mải mê nói chuyện đến tận khuya mới trở về nhà. Hôm nay, Uyển Đình thật sự rất vui nên có phần hơi quá chén một xíu. Nghiêm Trình đưa cô về trong trạng thái đã ngà ngà say.
Chiếc xe đậu ngay ngắn ở hầm đỗ xe, Nghiêm Trình thấy cô đã say giấc liền mở cửa bước xuống, nhẹ nhàng bế cô lên nhà.
Nghiêm Trình ân cần đặt cô xuống giường, anh toang đi lấy nước cho cô liền bị tay cô nắm kéo lại, Nghiêm Trình nhất thời không giữ được thăng bằng mà ngã xuống giường, cả người anh đè lên người cô, tư thế cực kỳ ám muội.
“Ngoan, anh đi lấy nước cho em.”
“Không muốn.”
“Hửm?”
“Anh ở đây với em.”
Trong người có một chút hơi men, Hàn Uyển Đình không còn vẻ thẹn thùng như thường ngày, cô không kiểm soát được hành động của mình mà đưa môi mình áp vào môi anh, vụng về hôn lấy.
Nghiêm Trình đơ người ra trước hành động của cô nhưng chỉ sau vài giây liền đổi khách thành chủ, mạnh bạo hôn lấy môi cô.
Hàn Uyển Đình bạo gan đưa tay cởi từng chiếc cút áo trên người anh. Từng hành động của cô như muốn lấy mạng Nghiêm Trình, anh không nghĩ khi say cô lại trở nên quyến rũ như vậy.
“Bé con, em định làm gì đấy?”
“Làm anh.”
“Cục cưng, nói anh nghe em muốn làm anh như thế nào?”
Hàn Uyển Đình không hề để ý đến lời kia của anh, tay mon men khắp trên người anh khiến cho Nghiêm Trình rạo rực khắp cả người. Anh đưa tay cởi lấy chiếc váy trên người cô xuống, đôi gò bồng lập tức hiện ra sau lớp áo.
Hàn Uyển Đình cứ dây dưa hôn lấy anh nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ hành động nào tiếp theo khiến Nghiêm Trình như muốn nổ tung.
Anh ác ý cầm lấy tay cô đặt ngay nơi đã căng cứng kia, giọng khàn khàn lên tiếng: “Đừng hành hạ anh như thế.”
Nghiêm Trình lật người cô lại, mạnh mẽ tiến vào bên trong cô. Không biết vì đã quen với cơ thể anh hay vì tác dụng của men rượu mà Hàn Uyển Đình lại không cảm thấy đau khi anh tiến vào, cô khẽ nhíu mày rồi lại ngoan ngoãn phối hợp cùng anh.
“Bảo bối, gọi tên anh.”
“Nghiêm....Trình...”
“Ưm...”
Nghiêm Trình nghe cô vừa rên rỉ gọi tên mình lại vừa ngoan ngoãn phối hợp, anh lại càng muốn hung hăn mà bắt nạt cô.
“Anh... nhanh một chút. Anh có tuổi rồi sao? Sao chậm như vậy?”
“Anh có tuổi? Em đang chê anh đấy à?”
“Không phải vậy sao?”
“Được, thế để anh cho em biết như thế nào là gừng càng già càng cay, để xem em còn dám chê anh có tuổi nữa hay không?”
Dứt lời, Nghiêm Trình gia tăng lực ra vào bên trong cô, mỗi lần anh động như muốn chạm vào nơi sâu nhất trong người cô, Hàn Uyển Đình nhất thời không thích ứng được với tốc độ của anh liền nức nở lên tiếng.
“Ưm....ưm...chậm... Anh chậm lại một chút. Em không...chịu được.”
“Bé con, em còn dám chê anh già nữa không?”
“Không... Không dám nữa...”
Nhưng Nghiêm Trình nào dễ dàng thỏa hiệp với cô như vậy, anh tiếp tục ra vào bên trong cô đến khi cả hai cùng đạt khoái cảm mới nhẹ nhàng ôm cô vào phòng tắm lau người cho cô rồi lại ôm cô trở về phòng ngủ.
“Người chết cháy luôn luôn là em.” Nghiêm Trình nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cô.