Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 17: Chương 17




Sáng hôm sau, Tô Dĩnh miễn cưỡng rời giường tiễn Niệm Niệm và Thần Thần đi học, Quách Úy cũng tây trang phẳng phiu mặt mày sáng láng bước ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua ngủ quá muộn, Tô Dĩnh ngáp ngắn ngáp dài không thể vực dậy nổi tinh thần. Vốn định quay lại giường ngủ thêm một lúc, kết quả lúc mở mắt ra thì thời gian đã muộn.

Trong khoảng thời gian này, hai người rất có sự ăn ý. Tô Dĩnh có hơi lo lắng rằng sự ăn ý về mặc tình cảm và tiếp xúc thể xác này của họ sẽ không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Ngây ngốc nhìn vào chiếc đèn chùm pha lê phía trên một lúc, Tô Dĩnh rời giường đi rửa mặt.

Đến gần giữa trưa cô mới đến cửa hàng, trên đường đi thuận tiện mua sủi cảo hấp và hoành thánh làm bữa trưa cho mình và Chu Phàm.

Khi cô đến thì trong cửa hàng không có khách hàng nào cả. Chu Phàm đang đứng trong góc thì thầm gì đó với một người đàn ông, thỉnh thoảng có một số hành động lôi kéo tay chân nhỏ.

Tô Dĩnh suy đoán người này có thể là bạn trai của Chu Phàm, Trương Huy.

Người đàn ông này thể trạng cường tráng, cao ráo, mái tóc của hắn ta hẳn là đã trong một thời gian dài không có xử lý. Trông hắn ta không được sáng sủa cho lắm. Khoảng cách giữa hai lông mày rất hẹp, giữa xương trán và xương gò má là đôi mắt to, ánh mắt cũng quá sắc bén và hung dữ.

Chu Phàm nhìn thấy Tô Dĩnh, ngay lập tức đẩy hắn ta ra ngoài: “Tôi đang làm việc, có chuyện gì thì để sau hẳn nói.”

Người đàn ông dùng tay trái giữ cánh tay cô ấy lại, cảm xúc của hắn ta trông có vẻ rất kích động: “Số điện thoại của em đã thay đổi, chìa khóa nhà em cũng thay, gõ cửa lại không mở được, anh không thể tìm thấy em, làm sao có thể nói!”

“Anh như thế này là muốn dây dưa sao? Chúng ta đã chia tay, chia tay đó anh có hiểu không hả? Chính là từ bây giờ trở đi tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì nữa cả, đường ai nấy đi, càng không có gì để nói, anh cút đi!”

Chu Phàm một hơi nói xong, sự ghê tởm và tức giận trong mắt cũng không cần phải ngụy trang nữa.

“Tôi không đồng ý, cô mẹ nó đừng mơ tưởng đến chuyện chia tay.”

“Anh muốn gì?”

Trương Huy: “Ai là người đã luôn nhắn tin cho cô?”

Chu Phàm: “Không liên quan đến anh.”

Hắn ta nghiến răng: “Chung quy thì cũng là đồ đĩ điếm, còn giả vờ thanh cao cái gì? Thế nào? Nhắn tin một lần làm một cái, rất thoải mái sao?”

Chu Phàm tiếp tục nhẫn nhịn, đẩy hắn ta đi: “Đừng trì hoãn việc kinh doanh, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Trương Huy không di chuyển, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Chu Phàm vòng qua hắn ta muốn đi ra ngoài.

Hắn ta kéo cô ấy lại, lảo đảo trở lại vị trí mà họ luôn đứng.

Vốn là chuyện của hai người họ, cần phải có thời gian và không gian để giải quyết. Tô Dĩnh không muốn tham gia, nhưng do dự hết lần này đến lần khác, vẫn là gọi Chu Phàm một tiếng, hất cằm vào trong. Đằng sau các kệ là một nhà kho nhỏ chứa hàng tồn kho và một số đồ lặt vặt.

Chu Phàm mím môi, tránh người qua và bước thật nhanh đi vào. Trương Huy theo sau.

Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng hai người to nhỏ cãi vã.

Tô Dĩnh đặt hộp đồ ăn lên quầy, không phải cô cố ý nghe, nhưng một số từ khó chịu như “Đồ rẻ tiền” và “Con điếm” vẫn truyền vào tai cô. Tô Dĩnh cau mày, đột nhiên nghe được một tiếng động đáng sợ, theo sau là tiếng khóc kìm nén của Chu Phàm.

Tô Dĩnh cảm thấy có chuyện không ổn, cô dừng lại động tác sắp xếp quần áo và cẩn thận lắng nghe. Vẫn còn những tiếng động hỗn loạn và những lời nguyền rủa của người đàn ông trong nhà kho.

Cô treo quần áo lên, bước nhanh qua và gõ cửa.

Trương Huy: “Cút!”

Tô Dĩnh mím môi, đột ngột kéo cửa ra, cái tát của Trương Huy vừa rơi xuống, đánh Chu Phàm ngã xuống đất.

Chỉ trong vài phút, nhà kho đã lộn xộn, các kệ hàng bị nghiêng ngã, tất cả quần áo được xếp gọn gàng đều bị rơi xuống đất, máy hút bụi và bàn ủi nằm trên mặt đất và nước trong xô cũng đổ tung tóe khắp mọi nơi.

Chu Phàm chống hai tay từ từ ngồi dậy, tóc rối bù, bên má phải của cô ấy đỏ bừng.

Sắc mặt của Tô Dĩnh trầm xuống, cô bước đến đỡ Chu Phàm dậy: “Anh có phải là đàn ông không vậy, ngay cả phụ nữ mà anh cũng đánh?”

“Không phải chuyện của cô, cút ngay cho tôi.”

“Chính anh mới là người phải cút đi.” Cô nắm lấy cánh tay của Chu Phàm: “Anh cố ý đả thương người khác, nếu gọi cảnh sát thì anh chính là người bị truy cứu. Chu Phàm đã nói rất rõ ràng, tiếp tục dây dưa không vui vẻ gì, không bằng chia tay trong vui vẻ, xé rách da mặt chỉ khiến cô ấy càng thêm hận anh.”

Trương Huy đột nhiên như hiểu ra gì đó, hắn ta thong thả gật đầu, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng thêm dữ tợn: “Tao đã nói là kể từ khi cô ta đổi việc thì liền bắt đầu thay đổi thành một con người khác rồi mà, hóa ra là do mày, con chó cái, dám đâm sau lưng tao.”

“Làm sạch miệng mày đi.” Tô Dĩnh lạnh giọng.

“Còn sạch hơn so với xx của thằng đàn ông của mày, muốn nếm thử hay không?”

Lời nói của hắn ta thật bẩn thỉu và khó nghe. Đầu ngón tay Tô Dĩnh run rẩy đến nỗi không kiểm soát được. Đồng thời, cô cũng biết rất rõ rằng người này đang không được bình tĩnh và đang trên bờ vực phát điên, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra bất kỳ hành vi cực đoan, cô muốn kéo Chu Phàm đi.

Trương Huy đột nhiên quát lên: “Bọn mày đều muốn chống lại tao!?” Hắn ta giơ tay trái lên, bàn tay giống như một lưỡi dao sắc bén rơi xuống, tách hai bàn tay đang siết chặt ra, nắm vai Tô Dĩnh đẩy cô ra ngoài.

Thể trạng của người đàn ông này rất khỏe, sức cũng rất mạnh. Tô Dĩnh cảm thấy quay cuồng, chỉ trong một khoảnh khắc, trán cô bị va mạnh vào cạnh của kệ hàng, cũng không mấy đau đớn, chỉ cảm thấy chóng mặt. Không lâu sau, một cỗ chất lỏng ấm nóng lướt qua đôi mắt cô.

Tô Dĩnh sờ vào, đầu ngón tay cô đỏ thẫm.

Chu Phàm nhìn thấy Tô Dĩnh bị thương, bất chấp tất cả, nổi điên lên cào cấu Trương Huy.

Hai người lao vào ẩu đả, nhưng sức của cô ấy sao có thể chạm tới một người đàn ông to lớn, rất nhanh đã bị phía bên kia đàn áp, không thể chống trả.

Trương Huy hoàn toàn mất trí và đấm cô ấy không thương tiếc. Hắn ta dường như đã quên mất rằng người phụ nữ hắn ta yêu đang rất đau đớn.

Âm thanh của âm nhạc trong cửa hàng lấn át âm thanh đánh nhau. Không hiểu vì sao lúc này ngay cả một khách hàng đi ngang qua cũng không có. Tô Dĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, chộp lấy chiếc bình hoa trên kệ, không một chút do dự, đập vào sau đầu hắn ta.

“Bang” một tiếng, bình hoa vỡ vụn, chỉ còn lại một phần cổ bình lởm chởm ở trong tay cô.

Cơ thể của Trương Huy cứng đờ lại, có máu chảy dọc theo cổ vào cổ áo hắn ta. Hắn trở tay vung cho Tô Dĩnh một cái tát, chuyển sự phẫn nộ sang cô, giơ chân đạp về phía bụng cô.

Tô Dĩnh nghiêng người tránh sang một bên, bị hắn đá vào eo và ngã xuống đất, nhân lúc hắn ta chồm người đến vung nắm đấm về phía cô. Tô Dĩnh nắm chặt nút cổ bình trong tay và hung hăng đâm nó vào eo hắn ta.

Từ phía cửa phát ra một tiếng hét, nữ chủ nhân của cửa hàng bên cạnh cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh, cô ấy vừa la hét gọi bảo vệ, vừa gọi cho cảnh sát.

Rất nhanh, cửa hàng đã chật kín người. Trương Huy ôm eo đứng dậy, máu từ giữa các ngón tay hắn ta rỉ ra nhỏ giọt xuống. Lúc này, hắn ta cuối cùng cũng tỉnh táo, lại bất ngờ nhìn Tô Dĩnh mỉm cười, nói bằng khẩu hình: “Con điếm thối tha, mày chờ đó!”

Nụ cười đó quỷ dị đến rùng mình.

Giọng Tô Dĩnh yếu ớt: “Đừng để hắn ta thoát.”

Nhân viên bảo vệ chưa đến, và đám đông ở cửa về cơ bản đều là một đám phụ nữ, không có cách nào ngăn hắn ta lại. Trương Huy dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài, ngay lập tức mất dạng.

...

Khi Quách Úy và Triệu Bình Giang chạy đến bệnh viện, họ thấy Tô Dĩnh và Chu Phàm đang ngồi trên giường điều dưỡng bên ngoài phòng cấp cứu.

Trong hành lang không khí bí bách, các y tá chạy quanh các phòng, trên ghế chật kín người, bệnh nhân cấp tính và người nhà của họ chen chúc nhau chật cứng, một mảnh ồn ào hổn độn.

Không có chỗ để ngồi, người phụ nữ kia cuộn tròn chân và ngồi trên chiếc giường tạm thời dính máu. Trán cô chỉ được băng bó đơn giản, má trái bị sưng, khóe miệng bị rách, hai cánh tay bị bầm tím, có chút suy suýt mà gục đầu xuống, hai mắt hơi nhắm lại, cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì.

Quách Úy không khỏi siết chặt quyền.

Triệu Bình Giang chỉ về phía trước: “Chị dâu ở đằng kia.”

Anh ta bước nhanh qua, dừng lại, Quách Úy theo sau.

“Chị dâu.” Anh ta khẽ gọi.

Động tác của Tô Dĩnh chậm nửa nhịp, từ từ ngẩng đầu lên: “Đến rồi à?” Nhịn không được nhìn người đàn ông với sắc mặt âm trầm ở phía sau.

Triệu Bình Giang: “Chị dâu, chị cảm thấy thế nào?”

“Tôi ổn.”

“Có ai giúp hai người kiểm tra chi tiết chưa?”

“Không có.” Cô chạm vào gạc trên trán.

Anh ta rút điện thoại ra: “Tôi sẽ thu xếp.”

Triệu Bình Giang vỗ vai Quách Úy, vừa gọi điện vừa đi về phía lối đi an toàn bên ngoài phòng cấp cứu.

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Quách Úy đút tay vào túi quần, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Anh không nhìn Tô Dĩnh, anh hỏi Chu Phàm.

Chu Phàm vốn chột dạ, thậm chí cô ấy còn sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt biểu tình quá nghiêm túc của Quách Úy. Cô ấy cố nhịn đau ngồi thẳng dậy, đem đầu đuôi ngọn ngành kể hết không bỏ sót một chữ, liên tục nói: “Xin lỗi.”

Anh hỏi: “Sau đó mới gọi cảnh sát?”

Chu Phàm gật đầu.

Quách Úy im lặng, anh rút ra một điếu thuốc, vừa định bật lửa, đột nhiên nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc treo trên hành lang, anh nhét điếu thuốc trở lại vào hộp.

Động tác của anh có hơi khó chịu, nhưng nếu không nhìn kỹ hơn, căn bản sẽ không thể phát hiện ra.

Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng liếc nhìn Tô Dĩnh một cách lạnh lùng, và giọng nói thốt ra cũng không có một chút độ ấm nào: “Bản lĩnh cũng không nhỏ đâu!”

Quách Úy xoay người rời đi.

Tô Dĩnh nhìn theo bóng lưng anh, ngẩn người. Lúc đầu, cô vốn cho rằng mình có thể nhận được ít nhất một vài câu hỏi han và an ủi từ anh, không nghĩ đến anh lại phản ứng như vậy.

Đây là lần đầu tiên Quách Úy tức giận với cô kể từ khi họ quen biết nhau, cô cảm thấy anh có chút chuyện bé xé ra to.

Cô cắn môi dưới, thấp giọng nói thầm: “Mẹ nó chứ, xấu tính vừa thôi!” Nhưng sau khi mắng xong cô lại hối hận, không khỏi ngước mắt lên tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông kia.

Triệu Bình Giang làm việc rất hiệu quả. Ngay sau đó, các y tá đẩy hai người lên tầng hai để quét não và kiểm tra xương. May mắn thay, Tô Dĩnh chỉ bị chấn động nhẹ. Bác sĩ rất có trách nhiệm, sau khi giải thích một cách chi tiết, kiến nghị họ nên ở lại bệnh viện nửa ngày để theo dõi, sau đó thì sẽ tính tiếp.

Hai người họ trực tiếp bị đưa đến các phòng riêng biệt.

Tô Dĩnh cũng giận dỗi, không nói chuyện với Quách Úy.

Cả một buổi chiều, Quách Úy nhận được vô số cuộc điện thoại. Anh nhiều lần đứng dậy và ra hành lang nhận điện thoại, nhưng cũng không có rời đi.

Gần nửa đêm, bọn họ cuối cùng cũng có thể về nhà.

Quách Úy nhờ Triệu Bình Giang đi một chuyến, đưa Chu Phàm trở về.

Tô Dĩnh không yên tâm, cô dặn dò: “Đừng về nhà, tìm một khách sạn ở trước, có thể hắn ta đang chặn ở đâu đó.”

Triệu Bình Giang: “Yên tâm đi, chị dâu.”

Một đường không nói chuyện.

Hai người trở về nhà, trong phòng khách chỉ để lại đèn sàn.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ lọt vào, để lại những đốm sáng không đồng nhất trên sàn nhà.

Tô Dĩnh mặc kệ vết thương trên đầu, lấy quần áo sạch đi tắm.

Trong mơ hồ, cô nghe thấy cửa phòng tắm bị gõ hai lần, người nọ nói: “Chú ý miệng vết thương.”

Tô Dĩnh không đáp, nhưng lại bất giác cong khóe môi cô. Cô cẩn thận tránh những vết thương trên trán, lau đi màn sương trên gương, phát hiện một bên mặt bị sưng vù lên và ở trên eo là một vết bầm tím to bằng lòng bàn tay, vừa chạm vào liền có cảm giác đau đớn.

Tô Dĩnh trở nên bực bội, cô mặc áo choàng tắm vào và đi ra ngoài. Không thấy Quách Úy ở trong phòng ngủ, nhưng có một cốc nước ấm và thuốc được đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

Cô mệt đến nỗi không quản đó là thuốc gì, trực tiếp uống vào.

Đêm đã rất trầm, rèm cửa được kéo kín, và trong phòng không có bất kỳ một tia sáng nào. Tô Dĩnh ngủ không ngon, ý thức của cô dường như vẫn còn đang ở trong cảnh gay cấn lúc chiều. Người đàn ông không nhìn rõ mặt ấn cô xuống sàn. Nắm đấm của hắn ta đập vào trán và má cô xối xả như mưa. Cô dùng tay chặn lại. Thế nhưng khi nhìn vào chiếc gương bên cạnh, cô vậy mà lại nhìn thấy bộ dạng của mình khi hai mươi tuổi. Cô nhuộm một đầu tóc rất khoa trương, trang điểm đậm, mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần jean rách, giơ con dao lên cắt một đường trên cổ của người đàn ông, máu tươi bắn trên mặt cô như vòi phun nước.

Tô Dĩnh đột nhiên mở mắt ra, há miệng thở dốc.

Cô đưa cánh tay ra chạm vào phía bên kia trong tiềm thức, nhưng lại không chạm được người. Các dây thần kinh ở trên vết thương bắt đầu đập dữ dội. Nhìn vào thời gian, hóa ra chỉ mới trôi qua một giờ.

Tô Dĩnh uống một nửa ly nước còn lại, cô đứng dậy và đến phòng của Niệm Niệm, anh bạn nhỏ đem chăn hất văng xuống đất, tay chân giang ra, ngủ một cách ngon lành.

Cô nhặt chăn lên và đắp cho thằng bé, ngồi một lúc trong bóng tối rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Có một chút ánh sáng trong phòng dành cho khách, cánh cửa bị khép hờ, nhưng lại không có âm thanh phát ra.

Tô Dĩnh do dự một lúc rồi nhón chân bước qua.

Ngọn đèn đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ ảo và mềm mại, tiếng đồng hồ vang lên tích tắc, người đàn ông ấy đang nằm nghiêng, không hề cử động. Tô Dĩnh nín thở dựa vào khe hở của cánh cửa và lắng nghe, đáng sợ chính là, cô vậy mà lại có thể dựa trên tiếng thở của anh mà phán đoán được việc anh có ngủ hay không ngủ.

Rối rắm một phen, Tô Dĩnh quyết định đầu hàng trước.

Cô rón ra rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng bò lên giường, nhìn anh thăm dò, Quách Úy nhắm hai mắt, hơi thở đều đều.

Tô Dĩnh bĩu môi và nằm nép sát vào lưng anh. Lưng của người đàn ông này rất đẹp, bờ vai rộng, đường cong cánh tay lòi lõm săn chắc, eo hẹp và gầy. Dưới sự thoải mái của chất vải, đường cong của sống lưng ẩn ẩn lộ rõ.

Tô Dĩnh giơ tay lên nắm lấy cánh tay anh, ôm anh từ phía sau.

Một lúc sau, Quách Úy nắm lấy tay cô và hất ra.

Tô Dĩnh lại đặt lên.

Anh khẽ nhún vai, cánh tay cô lại trượt xuống.

Được một lúc, Tô Dĩnh bất ngờ nhấc chân lên cao, vùng vẫy đặt trên eo anh.

Lần này Quách Úy không cử động.

Tô Dĩnh lắc chân: “Ngủ rồi?”

Quách Úy im lặng.

“Trẻ con.” Cô nói.

Sau vài giây, anh lại hất lưng về phía cô, châm chọc cười lạnh một tiếng.

Tô Dĩnh biết nên dỗ anh như thế nào. Cô dịu giọng lại, dán sát vào người anh: “Tôi cảm thấy đầu ván mắt hoa, tay chân bủn rủn, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu.”

Sau một lúc lâu, tấm lưng cứng ngắt của người đàn ông cuối cùng cũng giãn ra, dường như anh khẽ thở dài, nhỏ nhẹ nói: “Khó chịu còn có thể chạy đến đây, đúng là thật không dễ dàng gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.