Trong đầu Tô Dĩnh “Oanh” một tiếng nổ tung. Có vài giây, cô có cảm giác như mình đang nghẹt thở.
Cô ngồi bên giường, chậm rãi quay đầu lại nhìn anh.
Quách Úy dựa vào đầu giường và nói một cách bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không cố ý nghe em nói chuyện điện thoại.”
Ngón tay của Tô Dĩnh vòng quanh sợi chỉ bị lộ ra trên ống tay áo, cả buổi cũng không nhúc nhích.
Về Cố Duy, cô chỉ đề cập với anh một lần trước khi kết hôn, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, cô không muốn nói về Cố Duy với người khác. Cái tên này, giống như là quá khứ, giống như là một vết sẹo sau khi chữa lành, khi cô cố gắng muốn quên nó đi, thì luôn có một ai đó đến nhắc nhở cô về sự tồn tại của nó.
Muốn thay đổi cuộc sống không đơn giản như Tô Dĩnh vẫn luôn nghĩ. Cô gạt bỏ quá khứ của mình, mở một cánh cửa để một lần nữa tiếp nhận, nhưng thậm chí cô lại càng cảm thấy tội lỗi và dằn vặt hơn. Những vấn đề cô suy tính càng trở nên phức tạp, so sánh càng nhiều, cô càng tự ghét bản thân mình hơn. Cô giống như một chú hề trên một sợi dây thừng, có xu hướng làm thất vọng cả hai bên, cả ngày lang thang trên vách đá không thể đưa ra lựa chọn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ thịt nát xương tan.
Cho đến lúc này cô mới phát hiện, thì ra, Tô Dĩnh cô rất yếu đuối, cô sẵn sàng tiến lên một bước, nhưng trái tim lại hoàn toàn không thể làm theo, không đủ can đảm để đối mặt với sự hối hận.
Hôm nay Quách Úy cũng rất cố chấp: “Tên anh ấy là gì?”
Tô Dĩnh chán ghét chính mình, càng kháng cự lại câu hỏi của anh: “Có liên quan gì đến anh sao?”
Quách Úy muốn nói gì đó, nhưng suốt một lúc lâu anh cũng không thể trả lời được.
Hai người họ đều không nói nên lời. Sợi chỉ kia bị Tô Dĩnh kéo đứt, cổ tay áo bị bung ra một lỗ nhỏ. Cô đứng dậy: “Anh ngủ đi, tôi sẽ đến phòng ngủ dành cho khách.”
Quách Úy hỏi: “Anh ấy ở vị trí nào trong tim em?”
Tô Dĩnh dừng lại, trong lòng bực bội trả lời: “Anh cho là vị trí nào thì chính là vị trí đó.”
“Nếu so sánh, tôi có thể chiếm bao nhiêu?”
Những câu hỏi này hoàn toàn không giống với tính cách của Quách Úy. Anh đối với mọi thứ rất thản nhiên, hoặc không thèm để ý, hoặc giữ ở trong lòng. Anh không bao giờ lãng phí sự chú ý của mình đến những chuyện tình cảm trai gái như thế này.
Có lẽ là do men say, nên anh mới có thái độ như vậy. Tô Dĩnh nói: “Tôi đi hâm nóng ly sữa, anh cần tỉnh táo lại.”
Quách Úy đặt ly xuống: “Không cần, tôi rất tỉnh táo.” Không có đôi dép nào bên cạnh, anh bước trên sàn nhà bằng chân trần, bước đi vững vàng đi đến trước mặt cô, khẽ nói: “Tình yêu bởi vì đẹp nên mới bất tử. Nếu anh ấy không chết, có thể hai người sẽ không...”
Chưa từng có ai đưa ra một giả định như vậy trước mặt Tô Dĩnh, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt trở nên rất khó coi.
“Anh có biết là những lời này của anh buồn cười lắm không?” Tô Dĩnh ngắt lời anh: “Anh dựa vào đâu mà muốn suy đoán và phủ nhận quá khứ của người khác?”
Quách Úy lẳng lặng nhìn cô, một lúc lâu, các cơ bắp căng cứng được nới lỏng: “Xin lỗi em.”
Tô Dĩnh rất kích động, lời nói cũng tuôn ra rất nhanh: “Cho dù kết cục có tốt hay xấu, những trải nghiệm trong quá khứ tôi đều sẽ nguyện ý tiếp nhận. Về phần cho đến hôm nay, tôi không muốn đề cập đến nó nữa, người khác không đủ tư cách nói về nó.”
Quai hàm Quách Úy cứng lại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cô: “Có tư cách hay không thì em tự định đoạt, tôi chỉ hy vọng em hiểu rằng, nếu đó là lựa chọn của em, vậy thì em hãy sống cho chính mình thật tốt.”
“Tất cả đều là nói nhảm, tôi say rượu phóng túng hay là tự mình tố khổ?”
Quách Úy cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Em đã bao giờ quan tâm đến cảm nhận của tôi chưa?”
Tô Dĩnh sửng sờ.
Hai cánh tay anh buông thổng hai bên, ánh mắt nhìn sang nơi khác, lại quay lại nhìn cô: “Hôm nay tôi chỉ biết rằng người mà em gọi tên khi em bệnh có thể không phải là tôi. Tôi đã từng rất đắc chí vì điều này, Tô Dĩnh, em có thấy tôi ngu ngốc lắm không?”
Âm cuối của anh nhỏ dần, không hiểu vì sao, trái tim của Tô Dĩnh như bị một bàn tay siết chặt, cả buổi cũng không nói nên lời, cái cảm giác tự ghét chính mình lại quay trở lại với cô. Cô cảm thấy anh là đang ép buộc cô, anh căn bản là không hiểu, cô đã phải chịu đựng rất nhiều sự giày vò khó chịu trong suốt một thời gian dài.
Tô Dĩnh cắn môi, càng hoảng loạn, cô càng muốn tìm một hàng phòng thủ để tự bảo vệ mình: “Vốn chỉ kết hợp lại sống với nhau như một đối tác. Tôi và anh kẻ tám lạng thì người cũng nửa cân, anh không cần phải đặt nặng vấn đề cảm xúc như vậy, cần gì phải diễn trò chất vấn.”
“Tôi đang diễn?” Quách Úy cũng không tức giận, ngay cả lúc này anh cũng chỉ khẽ mỉm cười, giọng nói hơi lạnh lùng: “Tô Dĩnh, em không có trái tim sao?”
Giọng Tô Dĩnh gắt gỏng một cách không thể kiểm soát được: “Như thế nào mới gọi là có trái tim? Không quen biết anh ấy? Không yêu anh ấy? Không sinh ra Niệm Niệm? Như một tờ giấy trắng không có gì?”
Biểu hiện của Quách Úy dần cô đọng lại, chỉ có hàm răng đang nghiến chặt là lộ ra một tia cõi lòng của anh. Cuối cùng, anh gật đầu thỏa hiệp: “Lỗi của tôi, là tôi đã kỳ vọng quá nhiều, tôi căn bản đã không lường trước được, có một số việc càng mong chờ quá nhiều thì lại càng không đáng để mong chờ.”
Tô Dĩnh cắn môi trừng mắt nhìn anh, dần dần, mắt cô ướt đẫm, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, tuy rằng tức giận, nhưng đồng thời, có một cảm giác bất bình rất khó phát hiện dâng lên ở trong lòng.
Tô Dĩnh buột miệng: “Vậy thì ly hôn.”
Lời vừa thốt ra, cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Toàn bộ căn phòng dường như bị thời gian làm cho bất động. Họ đứng đối mặt với nhau, bị ánh sáng lờ mờ chung quanh bao trùm lấy. Đây là lần đầu tiên xảy ra cãi vã kịch liệt kể từ khi kết hôn, lại cãi đến tình trạng như vậy.
Lời đã nói ra không thể nào thu lại, Tô Dĩnh nghiến răng, với sự thúc đẩy đó mà xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Quách Úy dõi theo bóng lưng cô, cuối cùng anh vội sãi bước đuổi theo, giữ cổ tay cô lại: “Em ở lại, tôi ngủ trong phòng khách.”
Tô Dĩnh trắng đêm không thể ngủ, lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bầu trời cũng đã sáng. Sau đó, cô bị một cuộc gọi điện thoại đánh thức, mắt vẫn nhắm mà không nhìn vào màn hình, cô trực tiếp nghe máy.
Đầu bên kia không biết đã nói gì đó, chỉ trong một khoảnh khắc, cô mở to mắt ra và ngồi dậy.
Xác nhận một lần nữa, Tô Dĩnh nói: “Được rồi, con sẽ đặt vé máy bay sớm nhất có thể.”
Tô Dĩnh cúp điện thoại, một lần nữa nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, ngồi yên một lúc, cảm thấy cần thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt, cô nhấc chăn lên xuống giường.
Hai đứa nhỏ vẫn chưa thức, phòng bếp lại rất náo nhiệt, Chị Đặng đang vừa nấu cháo vừa xem phim trên máy tính bảng. Tô Dĩnh liếc nhìn phòng dành cho khách, cánh cửa đang mở, rèm cửa dường như cũng được kéo ra, ánh sáng tự nhiên từ bên ngoài đang chiếu vào sàn hành lang.
Cô đi vào bếp rót nước uống, ngập ngừng hỏi: “Quách Úy đi rồi?”
Chị Đặng giảm âm lượng: “Tôi thức dậy đã không thấy ai, có lẽ là buổi sáng có cuộc họp.” Tối hôm qua chị mơ hồ nghe được hai người họ cãi nhau, chuyện riêng tư của chủ nhà, chị cũng không tiện nói nhiều, xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tâm trí của Tô Dĩnh hơi trống rỗng, im lặng một lúc, cô nói: “Tôi phải đi một chuyến xa nhà, có thể mất vài ngày.”
Chị Đặng sững người một lúc, trong lòng thầm nhủ sẽ không đến mức phải hờn dỗi bỏ đi như vậy chứ?! Vội lo lắng hỏi: “Sắp đến Tết rồi, cô định về thăm người lớn trong nhà à?”
Tô Dĩnh nói: “Mợ tôi vừa mất sáng nay, cậu tôi muốn tôi trở về một chuyến.”
“Ồ, là bị bệnh gì?”
“Bên kia cũng không nói rõ, hình như là vấn đề về tim.”
Chị Đặng không khỏi lắc đầu thương tiếc: “Tết đến nơi rồi mà còn xảy ra chuyện này, tôi tranh thủ nấu bữa sáng, cô ăn xong rồi hãy đi.”
Tô Dĩnh gật đầu, dựa lưng vào kệ bếp, hai lòng bàn tay xoay xoay chiếc ly: “Ngày mai chị có nghỉ không?”
Chị Đặng mỉm cười nói có.
Tô Dĩnh nói: “Giúp tôi nói với anh ấy một tiếng.”
Chị Đặng mất phản ứng vài giây, sau đó mới đồng ý.
Tô Dĩnh trở về phòng đặt vé máy bay, cô chỉ đóng gói hành lý đơn giản, rửa mặt và đi vào phòng gọi Niệm Niệm rời giường, lại lặng lẽ đi nhìn Quách Chí Thần một cái. Đứa trẻ này không biết mơ thấy gì và cứ chu cái miệng nhỏ lẩm nhẩm không ngừng. Tô Dĩnh giúp thằng bé vén chăn lại và để lại một lời nhắn, chủ yếu là dặn thằng bé đi ngủ sớm và dậy sớm, đừng quá nghịch ngợm, nhớ làm bài tập về nhà.
Chuyến bay vào lúc mười giờ sáng và phải mất gần hai giờ mới hạ cánh.
Tô Dĩnh đưa Cố Niệm lên máy bay sớm, Cố Niệm thắt dây an toàn, ngửa đầu hỏi: “Mẹ ơi, khi nào thì chúng ta mới có thể quay lại?”
“Phải ở nhà ông cậu đến hết năm mới về được.” Máy bay đã bắt đầu chạy trên đường băng. Tô Dĩnh chạm vào màn hình để mở khóa, nhìn chằm chằm vào ứng dụng trên điện thoại, cô trượt qua trượt lại hai trang, cũng không biết là đang tìm cái gì.
“Chú Quách có biết chúng ta đi không?”
“Biết.” Tô Dĩnh trực tiếp tắt nguồn máy.
Thân máy bay dần tăng tốc, sau một thời gian mất trọng lượng ngắn ngủi, máy bay dần hướng lên bầu trời, thế giới bên ngoài cửa sổ bắt đầu nghiêng đi, nhà cửa và xe cộ co lại giống như mô hình xếp gỗ.
Niệm Niệm lần đầu tiên đi máy bay không khỏi phấn khích, thằng bé áp sát đầu vào cửa sổ, quay đầu lại nhìn Tô Dĩnh không ngừng nói “wow“.
Tô Dĩnh sờ đầu thằng bé, thế giới trẻ thơ rất trong sáng và vô tư, căn bản không biết sắp tới mình sẽ đối mặt với những chuyện gì, lại càng không thể nhận thức được sự tuyệt vọng và nỗi đau của cái chết.
Cơ thể Tô Dĩnh ngã vào ghế: “Tay đâu, đưa tay cho mẹ nắm một lúc.”
Cố Niệm ngoan ngoãn đưa tay ra, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
“Nếu như mẹ ngủ thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Niệm vỗ ngực: “Mẹ cứ yên tâm ngủ đi, có con ở đây mà.”
Tô Dĩnh không thể nhịn được cười, cô giữ tay con trai một lúc rồi nhắm mắt lại. Trong đầu cô có chút loạn, khi máy bay bay lên một tầm cao khác, tiếng ù tai càng lúc càng tăng lên, nhưng cả thế giới thì ngược lại im lặng. Mới đầu cô còn hối hận vì sự kích động của mình đêm qua. Sau đó, cô thuyết phục bản thân nghĩ thoáng một chút, dù sao thì vò đã mẻ có bị sứt thêm một chút cũng không sao, không bằng cứ để chuyện đến đâu thì đến. Nếu Quách Úy thực sự đồng ý ly hôn, cô cũng sẽ hoàn toàn thoải mái buông tay, không cần phải tiếp tục giãy giụa đau khổ nữa.
Mặc dù vậy, khi máy bay hạ cánh và đợi một phút để bật điện thoại lên, cô vẫn có chút mong chờ.
Một tin nhắn nhảy ra, cô theo phản xạ ngay lập tức mở nó ra, khi nhìn thấy tên người gửi là Trịnh Nhiễm, trong lòng lại trầm xuống.
Tô Dĩnh mím môi, cô nắm tay Cố Niệm đến khu vực đón taxi, thấy trên màn hình ghi: Mang theo sách bỏ trốn?
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra là mình đã đi quá vội và gần như quên mất Trịnh Nhiễm.
Cô trực tiếp gọi điện thoại qua, nói đùa: “Thật là một kiệt tác xứng đáng để tôi phải mang theo bỏ trốn.”
Trịnh Nhiễm hờ hững hừ một tiếng: “Cũng phải xem nó có giá trị với cô không đã.”
Tô Dĩnh không bận tâm: “Chị đang làm gì vậy?”
“Làm nút áo.”
Cô xin lỗi và giải thích mọi chuyện với Trịnh Nhiễm, lại nói: “Nếu không, để tôi gọi cho mẹ và nhờ bà ấy đến chăm sóc cho chị...”
“Làm ơn đừng, để tôi yên tĩnh hai ngày đi.” Trịnh Nhiễm cuối cùng cũng có chút phản ứng: “Cô cũng đừng lo lắng chuyện này, lo xử lý chuyện bên kia đi, vừa lúc Vương Việt Bân cũng đang nghỉ ở nhà.” Lại hỏi: “Năm nay cô không trở lại đón giao thừa à?”
Tô Dĩnh nói: “Tôi e là mình không thể quay lại.”
“Nói với mẹ chồng cô chưa vậy?”
“Vẫn chưa, hay là chị nói giúp tôi?”
Trịnh Nhiễm cười khẩy: “Bà ấy rất khó đối phó, cô đừng hòng ném vấn đề khó khăn này cho tôi. Con dâu mới không ở nhà trong năm mới đầu tiên, trước khi đi cũng không nói lấy một tiếng, bà ấy đem tật xấu của cô ra mắng, tôi còn vui vẻ nói xấu thêm vài câu...”
Tô Dĩnh hét lên: “Đợi tôi ly hôn xong rồi chị vui cũng không muộn.” Cô tức giận đến nỗi tắt luôn điện thoại, không cho Trịnh Nhiễm cơ hội chế giễu mình.
Đón taxi đến nhà ga, lại từ xe lửa chuyển sang ô tô, một đường lắc lư, chạng vạng tối mới đến được thị trấn.
Đã rất nhiều năm Tô Dĩnh không trở lại nơi này. Sau khi lớn lên, cô cảm thấy thị trấn ngày càng nhỏ lại. Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng sáng bóng, trước những ngôi nhà hai bên đường chồng chất gỗ và than tổ ong, dưới bầu trời lờ mờ là khói bếp lượn lờ, trong không khí có một loại mùi vị vô cùng đặt biệt.
Nhà nhà đều đã thắp sáng đèn, màu đỏ trải dài đến cuối con đường, đều mang không khí vui mừng.
Tô Dĩnh không có gọi điện thoại, cô tự tìm thấy khu phố cũ dựa trên trí nhớ của mình. Ngược lại với những nơi khác, nơi này hoàn toàn không có dấu vết của màu đỏ.
Một lều bạc màu xanh được đặt trên không gian trống trước cửa, với vòng hoa ở hai bên, một vài người đàn ông đeo vải trắng ở bên eo, đứng ở trong góc nói chuyện và hút thuốc, trước cửa ra vào dán một tờ giấy trắng, bên trên viết một dòng chữ màu đen “Thứ cho không thông báo chu toàn“.