Tô Dĩnh từ chối việc Quách Úy đến khách sạn đón cô. Nửa tiếng sau, cô lái xe đến nơi anh chỉ định.
Lúc trước, trên điện thoại, Quách Úy đã hỏi cô về món ăn mà cô yêu thích. Sau khi khách khí qua lại, cuối cùng họ đã chọn nhà hàng Trung Quốc này.
Thông báo tên của Quách Úy, Tô Dĩnh đi theo phía sau người phục vụ.
Ở phía bên trái hòn núi giả có một cây liễu, có một dòng suối chảy róc rách ở giữa, uốn khúc chảy xuống, cho đến khi nó chảy vào một cái lỗ của cầu đá phía trước.
Người phục vụ nhắc nhở cô cẩn thận với những con đường trơn trượt, họ từng bước từng bước bước xuống bậc thềm và rẽ sang một góc rẽ, đi qua ánh đèn hành lang nhu hòa, không gian trước mắt mới dần dần trống trải hơn.
Quách Úy đến sớm hơn Tô Dĩnh mười lăm phút và đang dùng điện thoại di động để duyệt mail.
Anh mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm đầu với áo len mỏng cổ cao, khi ngồi, quần dài dưới đầu gối và lộ ra tất nhỏ màu đen.
Ánh mắt anh thoáng nhìn thấy một ai đó đang đến gần, nhìn lên thì thấy rõ là Tô Dĩnh.
Cô hơi nghiêng đầu và mỉm cười với anh: “Tôi đến muộn.”
“Thời gian vừa đúng.” Quách Úy đứng dậy và giúp cô kéo ghế đối diện: “Nơi này có khó tìm không?”
“Cũng không khó lắm.”
“Gọi xe?”
“Không, tôi chạy xe đến.”
Quách Úy gật đầu và vẫy tay gọi người phục vụ lấy thực đơn.
Anh không yêu cầu thư ký đặt phòng riêng mà chọn một góc phòng rộng rãi và sáng sủa.
Họ dùng bữa trong một góc của nhà hàng. Trong ý nghĩa thực sự của việc gặp gỡ riêng tư, anh không muốn không gian chật hẹp mang đến cho người phụ nữ ấy cảm giác gò bó và lo lắng, môi trường ồn ào có thể làm giảm bớt sự bối rối khi họ không có chủ đề.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, không cần thiết phải mất công như vậy. Tô Dĩnh nói rất nhiều. Không giống như những cô gái bình thường khác, cô không quá chú ý đến dáng vẻ hoặc ra vẻ rụt rè ở trước mặt người khác.
Khóe miệng dính nước sốt, cô trực tiếp dùng ngón áp út lau đi, và đưa nó vào miệng. Khi ngước mắt lên, nhận thấy anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô mỉm cười với anh một cách bình tĩnh và hào phóng, anh cũng không tự giác được cong môi cười.
Tổng thể có thể thấy, cô đang phô bày bảy hoặc tám phần con người thật của mình, cô cũng rất tùy ý và thoải mái trong cuộc trò chuyện. Không có nhiều cảm giác về khoảng cách, hai người ở chung tương đối thoải mái.
Quách Úy dùng đũa chia thức ăn cho cô: “Hôm nay em thế nào?”
“Đợt hàng mùa xuân này bị trễ, tôi đã phải chạy tìm một vài nơi.” Cô thực sự hơi mệt mỏi: “Một phần thì nhờ bên vận chuyển, phần còn lại tôi tự mình mang về.”
“Trang phục của cửa hàng thuộc phong cách gì?”
Tô Dĩnh nói: “Tôi có thể mở cái loại gì trong một cái thị trấn nhỏ? Ba thế hệ già, trung và trẻ, quần áo rất phức tạp.”
“Kinh doanh thế nào?”
“Cũng tạm ổn.”
Quách Úy không hỏi lại, cầm ly và nhấm nháp rượu: “Em ở lại đây bao lâu? Nếu có thời gian, tôi có thể đưa em đi dạo xung quanh.”
Tô Dĩnh đùa: “Quách tổng có thời gian?”
Quách Úy chỉ ngước lên nhìn cô, nét mặt anh không khác gì so với lúc nãy, nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Cũng tùy“.
Tô Dĩnh không nói lời nào, chống cằm và nhìn qua phía đối diện. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu từ trên cao xuống, làn da cô trắng như sứ và không có tỳ vết. Ánh mắt cô không thuần khiết như những cô gái trẻ mà toát ra thần thái xa cách quyến rũ của những người phụ nữ trưởng thành, có cảm giác thận trọng, chú tâm lắng nghe đám đàn ông nói vài lời mơ hồ vô nghĩa.
Quách Úy nhìn chằm chằm vào cô trong vài giây và đột nhiên mỉm cười, nhấn mạnh: “Khi em đến đây, tôi sẽ luôn làm hết sức mình trong vai trò chủ nhà.”
Tô Dĩnh nhướng mày: “Tôi cũng vậy.” Cô lại cầm đũa: “Nhưng ngày mai tôi phải về rồi. Anh cũng biết đó, vẫn còn trẻ con ở nhà, tôi không thể yên tâm.”
Điểm này Quách Úy đồng ý: “Tôi hiểu.”
Sau bữa tối, hai người cùng nhau đi lấy xe. Vào ban đêm, nhiệt độ rất lạnh, khi cánh cửa kính được mở ra, một trận gió đánh tới, Tô Dĩnh có hơi choáng váng.
Cánh tay của Quách Úy vươn qua đỉnh đầu cô và giúp cô giữ tay vịn: “Để tôi, em đi trước đi.”
Trong một khoảnh khắc, lưng cô chạm vào ngực anh, cảm giác được người đàn ông phía sau cao và khỏe, vững vàng như núi. Một hơi thở nam tính tươi tắn và thanh lịch vây quanh cô, trên đỉnh đầu vang lên một vài lời nói, giọng anh trầm và từ tính.
Tô Dĩnh đã có một khoảng thời gian dài không tiếp xúc quá gần với người khác giới, động tác không khỏi cứng nhắc.
Cô cảm ơn anh, nghiêng người chui ra, kéo cổ áo và chạy về phía bãi đậu xe.
Lúc đó là mười giờ đêm, trong bãi xe không một bóng người. Trong nháy mắt, có thể thấy được hai chiếc ô tô lặng lẽ đậu cách nhau một khoảng. Một chiếc là Mercedes-Benz Big G và chiếc còn lại là Minibus màu bạc.
Chiếc xe này được Tô Dĩnh mua năm năm trước, khi cô mới mở cửa hàng, để thuận tiện cho việc bổ sung hàng và đón khách. Trong những năm qua, thân xe dấu vết loang lổ, bụi bẩn trên các bánh xe chưa được làm sạch và có một vết nứt hình lưới trên cửa sổ phía sau. Mơ hồ có thể nhìn thấy ghế ngồi phía sau chất đầy những túi hàng màu đen.
Quách Úy đưa Tô Dĩnh đến bên cạnh xe, nhìn cô và nhìn lại chiếc xe.
Khuôn mặt cô được trang điểm tinh xảo, độ cong của mái tóc dài ngang vai hết sức tự nhiên, đuôi tóc hơi hất ra.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ rượu với những đường cong tinh tế nhờ điểm nhấn là thắt lưng, bên dưới được phối với quần bút chì đơn giản và giày cao gót, trông cô cao ráo và thông minh hơn so với khi mặc chiếc sườn xám ngày đó.
Cô đứng ở trước chiếc Minibus, nhìn có vẻ hơi lệch tông.
Tô Dĩnh nhận thấy ánh mắt của anh: “Có vấn đề gì sao?”
“Xe không tồi.”
Tô Dĩnh nói: “Tổng giám đốc Quách cũng thật biết đùa, chiếc xe này chỉ đáng giá một cái lốp xe của anh.” Cô kéo cánh cửa xe, cởi túi và áo khoác ra, đặt lên ghế ngồi bên cạnh.
“Tôi không có ý đó.” Quách Úy cúi đầu, sau nửa phút, anh mỉm cười và dang tay: “Ý tôi là, rất đặc biệt.”
Tô Dĩnh cũng không quan tâm đến việc anh đang nói về chiếc xe hay người. Cô ngồi vào xe và thắt dây an toàn. “Cảm ơn vì bữa tối hôm nay. Món ăn rất ngon. Nếu anh có cơ hội đi đến thị trấn, tôi rất sẵn lòng tiếp đãi.” Cô chốt thêm một câu: “Nếu anh không chê.”
Quách Úy hơi gật đầu: “Nếu có cơ hội.”
Tô Dĩnh vừa định lái xe ra khỏi chỗ đậu xe thì bị Quách Úy chặn lại.
Anh sải bước trở lại xe và lấy ra một hộp Lego lớn: “Giúp tôi chuyển nó cho Cố Niệm, nó được mua theo sở thích của Thần Thần, đều là con trai, chắc thằng bé sẽ thích.”
Tô Dĩnh sửng sờ, ngạc nhiên vì sự chu đáo của anh.
Hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây qua cửa kính bị kéo xuống một nửa. Tô Dĩnh mỉm cười và cầm hộp lego: “Cảm ơn, cũng cho tôi gửi lời chào đến Thần Thần.”
Quách Úy đóng cửa xe lại cho cô và vẫy tay chào, hai người lúc này mới tách ra.
Lúc sau lại gặp qua vài lần, đến và đi rất vội vàng.
Hai tháng trôi qua và thông tin liên lạc vẫn còn đó. Dường như có một mối quan hệ ngầm giữa họ. So với trước đó, họ có sự ăn ý và quen thuộc hơn.
Trên thực tế, Quách Úy đã bị thu hút bởi tính khí đặc biệt toát ra từ Tô Dĩnh. Theo kinh nghiệm của anh, tìm kiếm tình yêu đích thực là một điều có chút vô lý, và duy trì tình cảm lâu dài với một người phụ nữ cũng là một sự kiện có xác suất thấp. Thiết lập lại một gia đình còn có vẻ thực tế hơn là so với tình cảm yêu đương mãnh liệt.
Anh và Tô Dĩnh ở chung cũng coi như thoải mái. Cô tươi sáng và dễ gần, tuy có xuất hiện vài tình huống tẻ ngắt với nhau, nhưng họ cũng có những chủ đề chung để nói chuyện. Trước mắt thì, điều đó cũng không đáng phải để tâm. Ngoài ra, hai người có cùng độ tuổi và có những điểm tương đồng trong hoàn cảnh gia đình. Là một người mẹ, Tô Dĩnh có thể dễ dàng chấp nhận một đứa con riêng hơn là một phụ nữ chưa chồng và cô cũng biết cách chăm sóc gia đình.
Trong việc giải quyết các mối quan hệ nam nữ, người đàn ông thường sẽ chủ động hơn.
Mức độ thăm hỏi qua điện thoại của Quách Úy tăng lên. Nội dung trò chuyện không còn giới hạn trong các chủ đề “Ăn uống” hay “Bận rộn“. Thỉnh thoảng, anh nói về công việc và sinh hoạt, cũng sẽ lơ đãng trêu chọc vài câu.
Hôm nay, Tô Dĩnh nhận được cuộc gọi của anh vào đêm khuya.
Trong đêm tối, giọng anh mệt mỏi và có một chút lười biếng, thông qua một dây điện dài truyền đến tai cô.
Tô Dĩnh nói: “Muộn quá vậy!”
Tiếng nước chảy yếu ớt vang lên qua điện thoại, anh đang rót nước và uống: “Có một bữa tiệc, vừa mới kết thúc. Em ngủ?”
Tô Dĩnh không mở mắt, đáp một tiếng.
Quách Úy chọn một vài chủ đề để nói chuyện, và sau năm phút trôi qua, anh vẫn không có ý định gác máy.
Đêm nay không có trăng, những đám mây đen đang thông thả trôi qua, chỉ để lại một chút ánh sáng mông lung trên bầu trời.
Quách Úy đã thay áo sơ mi ngắn tay và quần mặc ở nhà. Phòng khách không bật đèn. Anh đi chân trần đến bên cửa sổ sát đất: “Hôm nay tôi gặp một người bạn, cũng buôn bán giống em.”
“Bán quần áo?”
“Anh ấy làm chuỗi.”
“Ừm.” Tô Dĩnh đợi anh nói chuyện.
Tuy nhiên, không có âm thanh ở bên kia điện thoại trong một thời gian dài. Hô hấp của anh nhẹ và chậm, sau một lúc lâu mới nghe anh nói: “Em đã nghĩ về việc đến đây để phát triển chưa?”
Đây là một chủ đề chạm vào một vấn đề có tính chất quan trọng.
Tâm trí của Tô Dĩnh nhất thời không hoạt động, cô dừng lại một lúc: “Anh say rồi.”
“Không.” Quách Úy lấy một điếu thuốc, châm lửa và kẹp nó giữa các ngón tay: “Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, chỉ là cơ hội gặp mặt của chúng ta quá ít.” Anh dừng lại: “Tôi tỉnh táo với sự quyết định của mình và tôi nghĩ rằng tất cả các khía cạnh của hai ta đều rất thích hợp, tôi rất sẵn sàng thực hiện bước tiếp theo, chỉ là tôi không biết cảm giác của em như thế nào?” Mặc dù đó là một cuộc dò hỏi, nhưng anh cũng không đợi cô trả lời, tiếp tục nói: “Chỉ là việc kinh doanh bên này có hơi phức tạp. Nếu em có thể, có lẽ phải ủy khuất em phải nhượng bộ... Tất nhiên, em cũng không cần lo lắng về cửa hàng, tôi sẽ xử lý tốt.”
Giọng nói của anh hết sức chân thành.
Tô Dĩnh không thể không ngồi dậy, cô cầm điện thoại nhưng không nói gì.
Cô hiểu ý anh là gì: Tính ra thì cô vẫn còn một chút hấp dẫn và lọt vào mắt anh. Điều kiện kinh tế và tình trạng gia đình của hai người đều bày ra trước mắt. Mọi người đều là người trưởng thành. Đừng ngần ngại mà hãy trả lời được hay không được. Đừng trì hoãn và làm mất thời gian của nhau.
“Tô Dĩnh, em có nghe không?”
“Có.”
Vấn đề được đề cập quá đột ngột, Tô Dĩnh không kịp chuẩn bị, cô đành phải đánh Thái Cực với anh: “Ý anh là gì?”
Quách Úy cười rất khẽ, giọng anh dịu dàng: “Có cần tôi lặp lại không?”
“Bây giờ tôi rất buồn ngủ, có chút mơ hồ.”
Anh cũng không dây dưa: “Ngủ đi, sau khi thức dậy hãy suy nghĩ về nó.”
Ngay khi lời cuối cùng của Quách Úy kết thúc, Tô Dĩnh lập tức ngắt cuộc gọi. Trong lòng thầm mắng người này động kinh, cô bỏ điện thoại di động qua một bên và nằm xuống ngủ.
Cô là một người không mấy để bụng, nhưng lại bị lời cầu hôn bất ngờ của Quách Úy làm cho phát phiền.
Căn phòng rất yên tĩnh, đồng hồ báo thức bên giường nhảy từng nhịp nhịp nhàng.
Cố Niệm đã ngủ, thỉnh thoảng lại nói mớ. Ngôi nhà cũ cách âm kém, có thể nghe thấy âm thanh của TV ở phòng bên cạnh. Có vẻ như Cố Tân và Lý Đạo vẫn còn chưa ngủ.
Tô Dĩnh trằn trọc một lúc lâu nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Cô đơn giản khoác một chiếc áo và đi ra sân, ngồi trên một chiếc ghế đẩu và châm một điếu thuốc.
Đêm ở thôn quê vô cùng yên tĩnh và thanh bình. Đèn hành lang mờ mờ, bóng cây in trên mặt đất, thỉnh thoảng có những cơn gió, những chiếc lá xào xạc rung lên và rơi xuống.
Tô Dĩnh ngẩng đầu lên. Cây lựu cắm rễ vào tường được trồng năm đó, bây giờ đã ra hoa kết quả. Cô bắt đầu đếm ngón tay, thời gian trôi qua quá nhanh, đã sáu năm.
Con số này cứ lơ lửng trong đầu, cô chống cằm, tạm thời không thể nghĩ đến những việc khác.
Sau nửa điếu thuốc, có tiếng nước chảy từ sân bên cạnh, Lý Đạo bước ra rửa mặt, hét lên gọi Cố Tân đưa khăn.
Cách một bức tường, tiếng nói chuyện đặc biệt rõ ràng.
Tô Dĩnh theo bản năng tắt đèn hành lang đi, cả người ngay lập tức chìm trong bóng tối.
Hai người họ thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng kèm theo tiếng cười, ánh đèn chiếu qua bờ tường trông có vẻ rất mềm mại và yên tĩnh. Không biết đã xảy ra chuyện gì, người đàn ông hạ giọng đe dọa, theo sau là tiếng chậu rửa mặt va chạm với mặt đất và tiếng nước chảy.
Cố Tân khẽ hét lên, tiếng bước chân trở nên dồn dập. Cuối cùng, cô chỉ nghe thấy lời nói lấy lòng xin tha, tiếng cánh cửa đóng mạnh và thế giới trở nên im lặng.
Tô Dĩnh liếc về hướng đó, bật đèn, đứng cạnh tường hút xong ngụm thuốc cuối cùng, ném tàn thuốc xuống và dùng đầu mũi chân dụi tắt.
Cô quấn chặt áo khoác trên người, suy nghĩ một lúc và sau đó gọi cho Quách Úy.
Anh nhấc máy rất nhanh nhưng giọng có vẻ đờ đẫn, rõ ràng là anh đang ngủ say.
Tô Dĩnh thật ngu ngốc mà nói thẳng: “Tôi nghĩ anh nên hiểu một chút về quá khứ của tôi.”
Quách Úy không nói gì.
Giọng của Tô Dĩnh rất bình tĩnh: “Hoàn cảnh của người đàn ông trước của tôi không được sạch sẽ. Anh ấy và anh em của mình đã bắt tay nhau cướp tiệm vàng. Tôi đã mặc xác anh ấy sống chết ra sao bỏ đi không hề quay lại“. Cô cào cào trán, nói: “Có lẽ là vì làm việc xấu gặp báo ứng, trên đường chạy trốn bị kẻ thù đuổi giết, mất luôn cả mạng. Lúc đó tôi đang mang thai. Vì anh ấy, tôi quyết định sinh con, đặt tên là Niệm.”
Cô giống như đang kể về câu chuyện của người khác. Sau khi cô dừng lại, hai bên yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Quách Úy hắng giọng, rất lâu sau mới nói một câu: “Nghe có vẻ phức tạp.”
Tô Dĩnh hỏi: “Trải nghiệm sau này còn phức tạp hơn nữa. Anh có muốn nghe không?”