Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 32: Chương 32




Niệm Niệm vốn có ý định từ bỏ bát mì nhưng lại có hơi do dự. Khi thấy Thần Thần đang định về phòng lấy bánh quy, Niệm Niệm đã nhanh chóng ngăn cậu lại.

Cố Niệm nói nhỏ: “Mẹ em rất ít khi nấu ăn. Có thể nấu được như thế này là tốt lắm rồi, hay là chúng ta ráng ăn hết nó đi?”

Quách Chí Thần thực sự rất kén ăn, cậu liên tục lắc đầu: “Không cần, vừa nhìn đã thấy khó nuốt rồi.”

“Nếu chúng ta đều không ăn, mẹ em chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn.” Cố Niệm nói: “Em không muốn thấy mẹ không vui.”

Thần Thần mím môi, nhưng cậu cũng không rời đi mà từ từ ngả lưng vào ghế: “Làm thế nào mà em lớn lên được vậy?”

“Trước kia có cô của em, sau này thì có dì Đặng nấu ăn.” Cái miệng nhỏ của Cố Niệm nhấm nháp mì, nói: “Còn anh thì sao?”

Thần Thần nói: “Mẹ anh nấu ăn rất ngon, nhưng hiếm khi mẹ nấu lắm.” Cậu nói điều này với giọng điệu bình thường, biểu cảm trên mặt cũng không nhìn ra được là có mất mát hay buồn bã hay không.

Cố Niệm không hiểu: “Sao lại như vậy, tại sao dì lại không nấu cho anh ăn?”

Thần Thần lắc đầu.

Niệm Niệm cũng không hỏi lại, mà khuyên nhủ cậu: “Thật ra cũng không khó ăn lắm đâu, không tin thì anh cứ ăn thử đi.”

Thần Thần xoay qua xoay lại, đành phải nhặt đũa lên, nhưng ánh mắt lại chuyển một cái, xuất hiện một ý tưởng xấu: “Vậy thì làm giao dịch đi, anh ăn một miếng, em phải trả cho anh mười đồng, thế nào?”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Niệm Niệm vang lên, lỗ tai ngay lập tức giật giật: “Em không có tiền!!”

Thần Thần cười: “Bà và cô đã cho chúng ta phong bì đỏ giống nhau. Nói không có tiền ai mà tin. Nếu không, anh sẽ không ăn nó đâu.”

“Đừng mà...”

Thần Thần hào hứng bắt đầu ăn mì, trong chốc lác, cái miệng nhỏ cứ vậy mà từng đũa từng đũa ăn sạch một bát mì.

Niệm Niệm đau lòng đếm, cảm thấy toàn bộ bao lì xì của mình không thể nào giữ được nữa. Nhưng Niệm Niệm cũng mơ hồ hiểu được rằng, Thần Thần không hề thiếu tiền tiêu vặt. Cậu chịu ăn mì, là do cậu nguyện ý làm như vậy.

Khi Tô Dĩnh nói chuyện điện thoại với Quách Úy xong đi ra, hai bát mì của hai đứa nhỏ đã sạch bong. Cô nhất thời cảm thấy tự mãn, nghĩ rằng mình nấu ăn giỏi, cầm đũa lên ăn vài miếng, sợi mì nhạt nhẽo không có vị gì, không thể nào nuốt xuống được, lúc này mới hiểu ra là hai đứa nhỏ đang động viên mình.

Tô Dĩnh ngồi trên ghế, ánh mắt khẽ di chuyển, nhìn thấy cái bóng của hai đứa đang đong đưa bên dưới ánh nắng trong phòng khách, không biết là đang cười nói cái gì. Cô luôn sắp xếp cuộc sống của mình quá chặt chẽ và chưa từng dừng lại. Đến khi thực sự bắt đầu nhìn lại chính mình, cô không thể nghĩ ra là mình đã làm được những gì cho cái gia đình này, và có thật sự chân thành chấp nhận Quách Chí Thần hay không.

Lần đầu tiên, Tô Dĩnh cảm thấy mình quá tệ, cô hung hăng cắn chặt môi để tự trừng phạt mình.

Sau một lúc lâu, cô thở hắt ra và nâng cao giọng: “Hai đứa, đến đây.”

Không đợi bọn trẻ nói gì, Tô Dĩnh đã nhanh nói trước: “Lát nữa muốn đến công viên hải dương chơi không?”

Niệm Niệm hỏi: “Không đến nhà của cô hả mẹ?”

“Để ngày mai đi cũng được.”

Dù sao vẫn là trẻ con, rất dễ trở nên vui vẻ.

Niệm Niệm và Thần Thần liếc nhìn nhau, ánh mắt chúng sáng lên, niềm vui từ đáy lòng đã vượt quá tầm kiểm soát, hoan hô chạy về phía cô.

Tô Dĩnh không tự giác được mỉm cười.

Hai đứa cứ không ngừng nhảy nhót bên cạnh cô, bên tai đều là những tiếng ríu ra ríu rít.

Niệm Niệm đột nhiên nhón chân, ôm cổ cô và hôn lên: “Mẹ vạn tuế!”

Tô Dĩnh do dự một lúc, quay đầu lại nhìn Thần Thần, chỉ vào mặt mình: “Vậy còn Thần Thần, con có muốn hôn dì không?”

Thần Thần gãi gãi trán và nhìn đi chỗ khác.

Tô Dĩnh nói: “Thôi vậy.”

Quách Chí Thần đột nhiên nhìn cô bằng đôi mắt to tròn, trong lòng mâu thuẫn, dường như thằng bé không thích ứng được việc cô thân thiết với mình như vậy. Sau một lúc, thằng bé mím môi và miễn cưỡng hôn “chụt” một cái, sau đó mặt cũng đỏ lên.

Thật ra thì ở chung với trẻ con cũng không phải là khó. Miễn là chúng ta có lòng và sẵn sàng dành thời gian cho chúng, chúng rất dễ cởi mở và sẽ gần gũi với chúng ta hơn so với những người khác.

Tô Dĩnh dắt Niệm Niệm và Thần Thần đi chơi cả một ngày, trên đường về, thỉnh thoảng cô nắm lấy tay Thần Thần, thằng bé cũng sẽ không tránh đi.

Họ chơi vui đến nỗi không muốn về nhà.

Mua ba cây kem bên đường, ba người ngồi cạnh nhau trên ghế đá công viên chậm rãi ăn.

Hiện tại là mùa xuân về hoa nở, gió cũng đã bắt đầu thổi nhẹ hơn nhiều. Hoàng hôn từ từ lặn xuống giữa rừng cây, để lại một vầng sáng hồng nhạt trên bầu trời.

Cố Niệm cầm cây kem và nhìn chằm chằm vào những con chim làm tổ trên cành.

Tô Dĩnh quay đầu lại nhìn thằng bé: “Niệm Niệm.”

“Dạ?”

Cô giữ cổ tay Niệm Niệm từ từ đẩy lên, cho đến khi kem chạm vào chóp mũi thằng bé.

Cố Niệm sửng sờ, hét toáng lên.

Hai người kia thì cười ha ha.

Tô Dĩnh lại xoay người qua định lên kế hoạch làm với Thần Thần. Ai ngờ thằng nhóc này lại nhanh chân chạy đến bên cạnh bồn hoa trốn, đôi mắt sáng ngời, đã sớm nhìn thấu ý đồ của cô.

Mỗi một khoảnh khắc ấm áp đáng để được ghi nhớ trong cuộc sống, chính là những khoảnh khắc như thế này.

Tô Dĩnh tùy tiện chụp một bức ảnh ba người và gửi nó cho Quách Úy. Nhưng chắc là bên kia đang rất bận, mãi mà không thấy anh trả lời. Rất lâu sau mới nhận được một cái sticker giơ ngón tay cái của anh.

Trong lòng Tô Dĩnh thầm mắng Quách Úy là cái đồ cổ lỗ sĩ. Nhất thời nhớ lại khoảng thời gian hai người vừa mới gặp nhau, anh cũng mở đầu tin nhắn bằng một sticker nụ cười. Nghĩ lại thì cũng đã rất lâu, hai người đã bên nhau được một thời gian dài.

***

Sáng hôm sau thức dậy, Tô Dĩnh đặc biệt gọi điện thoại cho chị Đặng để học hỏi kinh nghiệm nấu ăn của chị. Chị Đặng chỉ dẫn từ xa. Sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cô cũng làm được một bữa sáng tạm coi như có chút ngon lành.

Sau khi ăn xong thì đến nhà của Trịnh Nhiễm.

Thương tổn đến gân cốt thực sự không dễ dàng gì hồi phục, chị vẫn gặp khó khăn khi di chuyển.

Khi ra mở cửa, nhìn thấy hai cái đuôi nhỏ phía sau, Trịnh Nhiễm đã châm chọc khiêu khích: “Cô cũng thật là, chuyện riêng trong nhà mà cũng mang qua bên này.”

Tô Dĩnh cũng không giận: “Tôi mà không đến, ai sẽ làm trâu làm ngựa cho chị?”

“Da mặt thật là dày.”

Tô Dĩnh thấp giọng: “Trước mặt trẻ con, chị nói chuyện cẩn thận một chút.”

Cuộc sống sinh hoạt của Trịnh Nhiễm rất nhàm chán, chị hoàn toàn không có tham gia bất cứ hoạt động xã hội nào. Ngoại trừ thiết kế quần áo thì gần như chị không có yêu thích gì khác. Nhớ đến cuộn vải gợn sóng nước màu xanh lam mua hồi trước Tết, chị quyết định tiếp tục làm cho xong bộ sườn xám trước kỳ nghỉ đông.

Khi Trịnh Nhiễm ngồi vào trước máy tính để làm chế bản, Tô Dĩnh đã tự động gọi một tiếng:

“Sư phụ!”

Trịnh Nhiễm mặc kệ cô.

Tô Dĩnh hỏi: “Khi nào thì chị có thể dạy tôi?”

“Tôi không nhớ mình đã hứa với cô bất cứ điều gì.”

Tô Dĩnh cũng là một bậc thầy trong việc trở mặt, cô đứng thẳng, nói với một âm lượng rất lớn: “Ai là người đã van xin yêu cầu tôi mang mình đi? Mặt trước thì cầu cạnh, mặt sau thì trở mặt, có phải là nhân phẩm của chị có vấn đề và tính cách có chỗ thiếu hụt hay không? Khó trách... “

“Cô đã đọc xong cuốn sách tôi đưa chưa?”

Những lời nói của Tô Dĩnh bị chặn lại, cô nói: “Đọc rồi.”

“Cần bao nhiêu số đo để tạo ra một bộ sườn xám?”

Bất ngờ bị kiểm tra, Tô Dĩnh có chút phản ứng không kịp: “Ít nhất 18 chỗ.”

“Cụ thể là gì?”

“Cổ áo, ngực, eo, hông...”

Chị đếm từng cái một, trên thực tế, Tô Dĩnh là người khá thông minh, chẳng qua là chưa thực sự chú tâm cố gắng học hỏi mà thôi.

Trịnh Nhiễm nói thêm: “Vẫn còn thiếu chiều cao ngực và eo trước.” Lại hỏi: “Làm thế nào để đo chiều dài quần áo?”

Tô Dĩnh nhớ lại: “Đo trên vai một chút... qua ngực và đến độ dài cần thiết.”

“Vậy còn lưng?”

Tô Dĩnh nói: “Từ sau gáy đến hông...”

Trịnh Nhiễm liếc nhìn cô: “Có phải là đến hông không? Hay là eo? Những kiến ​​thức cơ bản nhất mà cũng không thể nhớ được, cô muốn học cái gì? Nghĩ nó đơn giản như may vá hay làm một bộ quần áo? Các bậc thầy về may sườn xám có kinh nghiệm mười năm tám năm, người ta nghe được sẽ cười đến rụng răng. Đừng trông mong vào cái việc chỉ cần đớp một đớp là đã trở nên mập mạp, cái đạo lý dục tốc bất đạt này ngay cả những học sinh tiểu học cũng đều biết rất rõ.”

Tô Dĩnh bị mắn xối xả, chỉ biết mím chặt môi.

Trịnh Nhiễm thấy cô im lặng, dịu giọng lại: “Mới vậy mà đã giận?”

Tô Dĩnh lắc đầu: “Chị dạy rất đúng.”

Trịnh Nhiễm cười hừ một tiếng, nói: “Đừng nịnh nọt, trước tiên đem cuốn sách kia học đến nơi đến chốn đã.”

Mặc dù vậy, sau bữa ăn trưa, Trịnh Nhiễm đã dạy cho cô công dụng và cách sử dụng nhiều loại máy móc khác nhau, lại tìm một vài mảnh vải thừa, hướng dẫn cô cách may làm sao cho thẳng nếp.

Vì vậy suốt cả buổi chiều Tô Dĩnh không làm gì cả, chỉ ngồi trước máy may tập may đường may thẳng.

Trịnh Nhiễm là người thích yên tĩnh, mấy ngày sau đó, buổi sáng Tô Dĩnh gửi Cố Niệm và Thần Thần cho mẹ chồng, và sau đó đón con vào ban đêm. Tất cả thời gian còn lại thì đều xem sách, may đường may thẳng, xem sách, may đường may thẳng...

Tô Dĩnh gần như bị chính mình làm cho cảm động. Nếu lúc trước cô cũng kiên trì như thế này, nói không chừng bây giờ có lẽ cô đã là nhân tài rồi.

Ngày hôm sau, Trịnh Nhiễm đột nhiên hỏi cô: “Ý định ban đầu của cô khi quyết định học làm sườn xám là gì?”

“Thích.”

Trịnh Nhiễm ôm cánh tay: “Thật quá chiếu lệ.”

“Không có.”

“Tôi đang nói chuyện với cô một cách nghiêm túc, đừng có dùng cái điệu bộ lười biếng được cũng được mà không được cũng không sao này với tôi.”

Tô Dĩnh vốn đang xiêu vẹo ngồi ở trên sofa xem các tài liệu giảng dạy, một mảng ánh sáng mặt trời lớn bên ngoài cửa sổ đang chiếu vào trên người cô, cô chống đầu, có hơi mơi màng muốn ngủ gục.

Nghe Trịnh Nhiễm nói vậy, cô liếc mắt nhìn qua, ngồi thẳng dậy: “Thực ra, trong lòng tôi đang có một kế hoạch.” Suy nghĩ cẩn thận, Tô Dĩnh ngập ngừng nói: “Tôi muốn hợp tác với chị để mở một studio sườn xám tùy chỉnh.”

“Với ai?”

“Chị.”

Trịnh Sảng hỏi: “Nghiêm túc?”

“Tất nhiên rồi.”

Trịnh Nhiễm lắc đầu cười cười, châm chọc nói: “Sung sướng thoải mái làm vợ của một kẻ có tiền không tốt sao? Cô còn muốn lăn lộn làm cái gì?”

Ở chung nhiều ngày, Tô Dĩnh biết Trịnh Nhiễm chỉ được cái là độc mồm độc miệng, thật ra thì nội tâm vẫn rất ấm áp và mềm mại.

Cô ngả người ra sau, lật cuốn sách và chậm rãi nói: “Tôi không biết định kiến ​​của chị đối với tôi từ đâu mà có, nhưng tôi có nhiều mục tiêu theo đuổi hơn chị nghĩ.”

“Mục tiêu theo đuổi không phải là thứ có thể đạt được bằng cách chỉ nói về nó, mà còn cần phải biết rõ mình đang ở cấp độ nào.”

Tô Dĩnh chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ: “Vì vậy, chị phải chỉ dạy một cách cẩn thận, vậy thì tôi mới có thể học nó một cách nghiêm túc được.”

Trịnh Nhiễm lạnh giọng: “Tôi miễn nhiễm với mấy cái kiểu nũng nịu này, giữ lại mà dùng với Quách Úy nhà cô đi.” Chị nói: “Học kiểu không có chừng mực như cô, không biết đến khi nào mới may được thành phẩm. Muốn mở cửa tiệm hả? Đợi kiếp sau đi.”

Tô Dĩnh nói: “Đã nói là cùng hợp tác rồi mà, tôi đầu tư vốn, còn chị thì đầu tư tay nghề.” Điện thoại đột nhiên rung lên hai lần. Cô cầm nó lên xem, trả lời lại vài chữ, rồi nói tiếp: “Chúng ta phân công rõ ràng, từng bước một từ từ phát triển, chắc chắn trong tương lai sẽ điều hành tốt studio.”

Ngay sau đó lại có tin nhắn đến.

Tô Dĩnh nhìn xuống.

Trịnh Nhiễm trực tiếp từ chối: “Nhân lúc còn sớm cô nên từ bỏ ý định này đi, lúc nhàm chán thì tôi có thể dạy chơi cho cô, còn mở studio thì miễn bàn. Tôi không nghĩ đến việc sử dụng sở thích của mình như một nghề nghiệp và trộn lẫn cả tiền tài và lợi ích vào,... Cô cười cái gì?

Tô Dĩnh rời mắt khỏi điện thoại di động, nhịn cười: “Không có cười.”

Trịnh Nhiễm: “...”

Cô lại liếc nhìn những lời anh gửi, nhưng không trả lời.

Tô Dĩnh biết rằng vấn đề này không thể vội vàng. Cô đứng dậy và nói: “Không có liên quan gì giữa sở thích và lợi ích cả. Chúng ta sẽ nói chuyện cụ thể hơn khi có thời gian.” Cô lấy áo khoác và đi đến cửa thay giày: “Tôi đi trước.”

“Sao tự dưng lại đi?”

Tô Dĩnh sờ sờ chóp mũi: “Đi đưa một chút đồ.”

“Đồ gì?”

“Quách Úy đã về.” Cô nói: “Đang ở bữa tiệc, muốn tôi mang một bộ đồ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.