Nghiêm Túc Hồ Nháo

Chương 34: Chương 34




Cuối tháng 4, ngày giỗ Cố Duy, Tô Dĩnh đưa Niệm Niệm trở lại Lạc Bình.

Họ ở lại đó vài ngày, sau đó lại trở về Khâu Hóa.

Chấn thương trên chân của Trịnh Nhiễm về cơ bản đã hồi phục. Sau kỳ nghỉ đông, chị đi làm lại như bình thường, nhưng các khóa dạy ở trường cao đẳng nghề không quá dày đặt, chị có rất nhiều thời gian rảnh. Tô Dĩnh giống như một miếng kẹo mạch nha, lịch trình giảng dạy của Trịnh Nhiễm cô còn rõ ràng hơn cả bản thân Trịnh Nhiễm. Chỉ cần chị có ở nhà, cô sẽ vác theo bộ mặt tươi cười chạy đến gõ cửa.

Trịnh Nhiễm đã quen với điều này, chị cũng quá lười để biểu hiện bất kỳ thái độ gì, nhưng chị cũng thực sự có chút nể sự kiên trì và chăm chỉ của Tô Dĩnh. Có lẽ Tô Dĩnh thực sự thông minh và có tài, tuần trước, cô đã tự mình làm một chiếc áo sơ mi truyền thống từ vải đay.

Tô Dĩnh không có nền tảng về hội họa. Trịnh Nhiễm đã giúp cô vẽ phác thảo, còn vẽ rập, cắt vải, vắt sổ và may vá đều là tự tay cô làm tất cả.

Tô Dĩnh cũng có cảm giác đạt được thành tựu khi cầm sản phẩm hoàn thiện của mình trở về nhà. Cô đứng trước gương, vặn trái vặn phải ngắm nó hơn nửa ngày, cởi ra, không lâu sau lại mặc nó vào.

Hai đứa nhỏ đang cùng nhau làm bài tập về nhà. Gần đây, Tô Dĩnh chú ý đến Niệm Niệm nhiều hơn, cô sợ cảm xúc của thằng bé sẽ bị ảnh hưởng khi trở về từ Lạc Bình. May mắn là thằng bé thích nghi nhanh hơn cô nghĩ, ít nhất là ngoài mặt, Niệm Niệm vẫn luôn vui vẻ lạc quan.

Tô Dĩnh bước đến, tìm một cảm giác tồn tại: “Niệm Niệm.” Cơ thể cô từ từ bước ra từ phía sau khung cửa: “Nhìn mẹ mặc chiếc áo này có đẹp không?”

Niệm Niệm không hề chần chừ mà ngay lập tức khích lệ nói: “Trông thật tuyệt! Mẹ mặc cái gì cũng đẹp hết.”

Trong lòng Tô Dĩnh lâng lâng vui sướng, lại mang vẻ mặt trông mong nhìn về phía Thần Thần. Thần Thần cắn đầu bút, suy nghĩ một lúc, nói: “Có phải dì học ở chỗ cô của con không?”

“Đúng vậy, nhưng dì đã tự làm nó.”

Thần Thần nói: “Dì vẫn cần phải cố gắng hơn nữa. Ngay cả bà nội con cũng không mặc dạng quần áo như thế này đâu.”

“...” Thực sự không cho một chút mặt mũi nào.

Tô Dĩnh bước qua, rút bút chì trong miệng thằng bé ra và cố ý sụ mặt xuống: “Đừng cắn bút, làm bài tập về nhà nhanh lên.”

Cô xoay người ra ngoài, nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai đứa ở phía sau.

Quách Úy vẫn đang làm việc trong thư phòng, không thể nghe rõ được động tĩnh ở bên ngoài. Anh đang có một cuộc họp video với phía bên Nam Phi, đợi đến khi kết thúc cũng đã là một tiếng đồng hồ sau. Anh nhíu mày, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc lá. Anh mở ngăn kéo và lấy hộp thuốc lá ra.

Rút ra một điếu thuốc, mắt Quách Úy nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh lại không châm thuốc, sau một lúc lâu, anh đặt nó trở lại hộp.

Anh tắt máy tính, cầm ly nước bước ra khỏi thư phòng, Tô Dĩnh thì lại đang nằm ở trên ghế sofa xem tài liệu.

Quách Úy đi rót nước, sau đó vòng trở lại, khẽ cúi người xuống đưa tay ra véo mặt cô.

Ban đầu, Tô Dĩnh phớt lờ anh. Ai biết được người đàn ông này được nước làm tới véo mãi không buông, cô nhún vai tránh tay anh ra.

Quách Úy cười cười, lại dùng ngón trỏ khều môi và cằm của cô. Mùi trên đầu ngón tay anh rất đặc biệt, là mùi của sữa tắm thông thường ở nhà hòa lẫn với một chút mùi thuốc lá; bàn tay anh hơi lạnh, nhưng không quá thô ráp.

Bàn tay còn lại của anh vẫn đang cầm ly nước, đôi chân dài đứng ở trước mặt cô một cách thản nhiên và tùy ý, như thể đối với việc trêu chọc này, anh không hề cảm thấy mệt.

Tô Dĩnh ngước lên trừng anh, mở miệng ra cố cắn ngón tay kia.

Ai ngờ phản ứng của Quách Úy rất nhanh nhẹn, cổ tay anh vừa thu vừa lật, sau đó hai ngón tay nhanh chóng bóp má cô.

Miệng của Tô Dĩnh bị buộc phải chu lên, để lộ ra một vài chiếc răng trắng: “Anh thật trẻ con.” Cô không thể nói rõ ràng.

Quách Úy cười lớn, lúc này mới rút tay lại, ngồi xuống ghế sofa.

“Niệm Niệm và Thần Thần đang ngủ à?” Quách Úy hỏi.

Tô Dĩnh gật đầu.

Anh uống nước: “Em đang xem gì vậy?”

Tô Dĩnh giơ hai chân lên, rất tự nhiên gác lên đùi anh: “Thiết kế kiểu dáng và cách may quần áo.” Đột nhiên nhớ đến quần áo trên người, anh vẫn chưa nhìn thấy chúng, cô ngồi dậy, kéo vạt áo và hỏi: “Nhìn xem, chiếc áo này thế nào?”

Quách Úy nghiêng người lại một chút, nhìn một cách cẩn thận, đã đoán được: “Em làm?”

Tô Dĩnh gật đầu.

Quách Úy nói: “Nó thẳng thớm, sạch sẽ và có vẻ thoải mái. Em học nhanh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của anh. Cũng không tệ lắm.”

“Thật không?” Tô Dĩnh hơi nâng cằm, hạ giọng cáo trạng: “Con trai của anh nói rằng bà nội nó sẽ không mặc loại quần áo như thế này, ý tứ chính là phong cách này đã quá lỗi thời.”

Quách Úy buồn cười: “Vậy em nghĩ sao?”

Tô Dĩnh bĩu môi thừa nhận: “Đúng là nó khá lỗi thời... Nhưng tất nhiên là người mới vào nghề như em, ai cũng đều sẽ bắt đầu với những mẫu cơ bản.”

Anh gật đầu đồng ý: “Chỉ là chất liệu này...”

Tô Dĩnh nói: “Cái này là chất liệu vải đay, không dùng đến nên bị Trịnh Nhiễm bỏ đi. Chất lượng tất nhiên là không đủ tốt rồi. Ban đầu em chỉ muốn may thử thôi, định xem thử chỗ nào không phù hợp thì chỉnh sửa. Kết quả mặc vào lại thấy rất vừa vặn.”

Bởi vì anh thực sự không hiểu, nên khi lắng nghe có chút cẩn thận hơn.

“Anh hiểu rồi.” Quách Úy nói. Chiếc áo này màu trắng sữa, anh nhấc một mảnh áo lên và đặt nó trên tay, không cần sự trợ giúp của ánh đèn, anh có thể lờ mờ nhìn thấy bóng của lòng bàn tay mình: “Mặc ở nhà cũng được.”

Nói xong, anh liếc nhìn cô. Cái nhìn này Tô Dĩnh đã quá quen thuộc.

Cô kéo lại áo và lầm bầm: “Đồ lưu manh.”

Quách Úy vô tội: “Anh không nói gì cả.”

“Ánh mắt của anh đã nói lên tất cả.”

Quách Úy lắc đầu bật cười: “ Anh hỏi em một vấn đề, nếu một người đàn ông biểu hiện nhiều khuôn mặt với em, đôi khi ngây thơ, đôi khi say mê, nhìn thấy em làm điều gì đó sai trái thì muốn khiển trách, nhìn thấy em bị buồn tủi lại thấy đau lòng...”

Anh quay đầu lại nhìn cô: “Em nói thử xem người đàn ông này bị làm sao vậy?”

Tô Dĩnh thậm chí không cần suy nghĩ đã nói ngay: “Bị điên.”

Quách Úy khựng lại, rồi cười lớn, đôi vai vô thức không ngừng run rẩy.

Một lúc sau, anh ngừng cười, bỏ ly xuống và đứng dậy, nâng mặt cô lên cao một chút.

Tô Dĩnh bị buộc phải ngưỡng cằm lên, cổ cũng bị ưỡn lên một đoạn.

Cô la lên hai tiếng, vỗ vào tay anh: “Gãy cổ! Cổ!”

Quách Úy cúi người xuống, giọng nói trêu đùa trầm thấp: “Anh đã tự hỏi điều gì đã xảy ra với anh trước đây. Hóa ra là điên rồi.”

Ngay sau đó anh đưa mặt lại gần, nhanh chóng mút môi cô, lại không nghĩ đến Tô Dĩnh vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, cô đứng trên ghế sofa chồm người về phía trước, tay và chân cũng từ từ treo trên người anh.

Quách Úy nhanh chóng ôm lấy cô, môi dán môi, bất giác nhướng mày.

Phòng khách nhất thời không còn phát ra bất kỳ một tiếng động nào, anh không mất nhiều thời gian để ôm cô đi về phía phòng ngủ.

Chiều hôm sau Trịnh Nhiễm không có tiết dạy, chị gọi cho Tô Dĩnh. Hai người đi đến chợ vải ở Nam Viên.

Tô Dĩnh từ từ đánh tay lái, tìm chỗ đậu xe lâu dài gần đó. Ở Nam Viên có rất nhiều khu vực bán sỉ, từ quần áo, giày dép đến văn phòng phẩm, dụng cụ phòng tắm và nhà cửa cho đến sách báo và đồ chơi, đủ mọi thể loại.

Khu vực được phân chia từ A đến F. Khu vải vóc nằm ở cuối khu. Mặc dù toàn bộ tòa nhà bán đầy đủ tất cả các loại mặt vải, nhưng kiểu dáng và hoa văn tự nhiên không thể so sánh với Giang Nam.

Tô Dĩnh chợt nhớ ra: “Năm trước đến Giang Nam tôi có mua một mảnh vải. Chất vải rất tốt, màu trắng gạo, bên trên là một vài họa tiết mây ám màu. Tôi muốn thử làm một chiếc sườn xám.”

Trịnh Nhiễm nói: “Cũng được, cứ thử nếu cô muốn.”

“Chị nói nghe thật đơn giản.”

“Làm không tốt thì thôi. Cũng chỉ là một mảnh vải mà thôi, tiếc rẻ để làm gì.” Mặc dù giọng điệu của chị có vẻ vô tâm hờ hững, nhưng khi suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng đúng là có lý thật.

“Vậy thì còn cần phải nhờ cả vào sự giúp đỡ của cô giáo Trịnh rồi!” Khi nói, Tô Dĩnh vẫn luôn giữ lấy cánh tay của Trịnh Nhiễm.

Trịnh Nhiễm cũng không có quá nhiều phản ứng, chị đút tay vào túi áo và hỏi cô: “Cô có ý tưởng gì trong đầu không?”

Tô Dĩnh lắc đầu.

Ánh mắt Trịnh Nhiễm dừng lại trên một sấp vải một lúc, lại một lần nữa nhìn về phía Tô Dĩnh: “Cắt và may là những thứ phụ thuộc vào kỹ thuật. Quen tay hay việc. Thực hành càng nhiều thì tự nhiên sẽ cải thiện hơn, nhưng phong cách thiết kế còn phụ thuộc vào trí tưởng tượng và sự hiểu biết của cô. Mấy thứ này quá trừu tượng. Không ai khác có thể giúp cô được.”

Tô Dĩnh thở dài: “Tôi cũng lo lắng về vấn đề này. Chị chỉ cho tôi một hướng đi đi.”

“Nhìn nhiều hơn, thu thập nhiều hơn.”

Chị dừng lại trước một gian hàng và nhìn vào từng sấp vải. “Từ thời đại học đến giờ tôi có ít nhất hai mươi cuốn tập tranh tự vẽ, có thể cho cô mượn xem thử. Tuy vậy, tốt nhất là cô vẫn nên tự mình thu thập những tư liệu sống có trong cuộc sống hàng ngày, vẽ lại, thêm sự hiểu biết của riêng mình, sau đó tạo ra các mẫu hoặc kiểu dáng khác nhau và sử dụng chúng trong việc may mặc. Cô phải linh hoạt hơn trong việc vận dụng đầu óc. Những tư liệu sống này có thể là một bông hoa nhỏ màu vàng bên đường... “

“Nó cũng có thể là đôi cánh của một con chim, những đám mây biến đổi đa dạng, dây leo hay cả sóng vỗ? Trừu tượng hơn nữa là âm nhạc, màu sắc, cảm xúc và ánh sáng, tất cả chúng đều có thể ẩn giấu một số yếu tố tốt đẹp nào đó, đúng không?”

Trịnh Nhiễm đưa cho cô một cái nhìn ngạc nhiên, chị mỉm cười: “Cũng không ngu ngốc.”

Tô Dĩnh nhướng mày đắc ý.

Trịnh Nhiễm lại giội nước lạnh lên người cô: “Đừng chỉ giỏi nói, làm được hay không mới là vấn đề khó.”

Lại suy nghĩ một chút: “Bài tập về nhà sẽ là thử thiết kế một chiếc sườn xám.”

Cuối cùng, hai người đã chọn hơn mười sấp vải. Khi đi ngang qua khu đồ nội thất, Tô Dĩnh nhìn thấy một chiếc bình, nó mang phong cách châu Âu đơn giản, tay nghề tuy rằng không hoàn hảo, nhưng màu sắc và đường nét thì lại trông rất vừa mắt.

Có hai cái giống nhau, một cao và một thấp. Bên cạnh là bảng giá được niêm yết rõ ràng.

Tô Dĩnh hỏi ông chủ: “Tôi muốn cả hai, có thể giảm giá một chút không?”

Trịnh Nhiễm đứng ở bên cạnh thiếu chút nữa là cười giễu ra mặt, chị sáp lại gần nói nhỏ: “Như vậy mà cô còn cò kè mặc cả cho được? Giày và túi của cô đều là hàng loại A.”

Tô Dĩnh phớt lờ chị, cô nói vài lời với ông chủ, ông chủ giảm cho cô mười đồng.

Cô trả tiền.

Trịnh Nhiễm lắc đầu chế nhạo: “Mặc dù hợp với sở thích của Quách Úy, nhưng nhu cầu ăn mặc hay đồ dùng sinh hoạt của cậu ấy không hề thấp. Trong nhà còn có rất nhiều bình cổ và thư pháp của những người nổi tiếng. Cô đem cái này về, không sợ cậu ấy ghét bỏ?”

Tô Dĩnh lẩm bẩm: “Không thích thì không cần nhìn, tôi không tin anh ấy có thể ném nó đi.” Cũng nói: “Hơn nữa, Quách Úy chưa bao giờ sử dụng tiền tài để đo lường giá trị của bất cứ thứ gì. Quen biết nhau lâu như vậy, chị không biết?”

Trịnh Nhiễm không hứng thú đánh giá về chuyện của Quách Úy, chị nhìn vào chiếc bình hoa kia: “Cô thích những thứ này? Tôi không nghĩ rằng cô lại có một đầu óc tinh tế như vậy.”

Tô Dĩnh dừng lại: “Đó là vì trước đây tôi sống quá khô cằn nên đã bỏ lỡ rất nhiều thú vui trong cuộc sống.”

Trịnh Nhiễm không khỏi quay đầu lại nhìn cô một lúc: “Bây giờ tôi có hơi tò mò về cô rồi đó, cô khá đặc biệt.”

“Ngàn vạn lần đừng có yêu tôi, tôi và đàn ông sinh hoạt rất ăn ý.”

Trịnh Nhiễm nhếch mép: “Tưởng tượng cũng quá phong phú.”

Tô Dĩnh không đùa nữa, cô nhìn trái nhìn phải một lượt và đưa chiếc bình cao cho Trịnh Nhiễm: “Cho chị một cái.”

Trịnh Nhiễm không cần, Tô Dĩnh vẫn cứ nhất quyết đưa nó cho chị.

Đem mọi thứ trở lại xe, sắc trời cũng đã tối.

Ban đầu Tô Dĩnh muốn đưa Trịnh Nhiễm trở về trước, nhưng trên đường về thì Quách Úy gọi đến, anh nói sẽ đưa Cố Niệm và Thần Thần đi ăn và hỏi cô đang ở đâu. Tô Dĩnh biết Trịnh Nhiễm sẽ không đi cùng bọn họ. Cô để lại xe cho chị, còn mình thì xuống xe, sau đó gửi một vị trí định vị, đứng ở bên đường đợi Quách Úy.

Cả hai đứa nhỏ đều muốn ăn lẩu, vì vậy họ đã đi đến một quán lẩu lâu đời ở trên đường Hãn Dương. Họ đi đúng vào giờ dùng cơm, bên ngoài cửa hàng đặt một vài hàng ghế nhựa, mọi người cầm số thứ tự ngồi ở trên ghế chờ đến lượt của mình.

Quách Úy rất hiếm khi đến những quán ăn bình dân như thế này. Hôm nay anh ăn mặc tương đối giản dị, một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt phối hợp với quần đen. Anh bước đến quầy hàng mua đồ ăn vặt cho bọn trẻ, sau đó ngồi xuống ghế nhựa, cũng tự mình nếm thử.

Bóng dáng anh hòa quyện vào bầu không khí hỗn loạn và ồn ào, mặt mày bình thản, trông có khí chất hơn rất nhiều so với những người đàn ông khác.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, trước mặt vẫn còn hơn mười ghế chờ, Quách Úy kêu Niệm Niệm đến chỗ dì ở đằng kia mượn bàn cờ.

Hai đối một, Quách Úy không hề có ý nhường cho bọn trẻ. Những món ăn vặt đó Niệm Niệm và Thần Thần không động đến nhiều, nhưng anh thì lại từng chút từng chút một ăn hơn nửa đĩa.

Niệm Niệm ngồi nghiền ngẫm suy nghĩ, bàn tay nhỏ bé duỗi ra giữa chừng rồi rút lại, lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng.”

Thần Thần không khỏi nhìn chằm chằm vào Niệm Niệm, lo lắng gãi đầu, đôi mắt xoay tròn, muốn nhân lúc Quách Úy không chú ý mà đi lại một nước cờ.

Quách Úy nhàn nhã nhịp chân, vừa nhai đồ ăn vặt vừa đảo mắt qua: “Ba của con không phải không có mắt đâu, để nguyên chỗ cũ.”

Thần Thần le lưỡi, lập tức thu tay lại.

Tô Dĩnh vui vẻ ngồi ở bên cạnh xem. Một cơn gió nhẹ thổi qua, cô cảm thấy một đêm này thật đẹp và dễ chịu.

Sau đó cô đặt túi xách ở bên cạnh Quách Úy, đi vào bên trong tìm nhà vệ sinh.

Tô Dĩnh theo lối cầu thang đi lên tầng hai và nhìn thấy một biển báo rẽ trái ở cuối hành lang hẹp.

Vừa qua khúc quanh thì nhìn thấy một cửa sổ, ánh sáng rất mờ, một đôi nam nữ đang đứng hôn nhau trong góc.

Bước chân Tô Dĩnh đột nhiên dừng lại, ngay lập tức quay đầu quay ngược trở về, không đi tìm nhà vệ sinh nữa. Dọc đường đi nhớ lại, cô cảm thấy bóng lưng của người đàn ông kia rất quen mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.