Tô Dĩnh ngủ đủ giấc, mở mắt ra đã không thấy ai bên cạnh, mặt trời cũng đã lên cao, điện thoại của cô bị Quách Úy chỉnh sang chế độ rung, có một tin nhắn ngắn do Trịnh Nhiễm gửi đến, nhắc nhở cô đừng quên đi đón mẹ Cừu trước.
Tô Dĩnh gửi tin nhắn trả lời xong, nhắm mắt lại nằm thêm một lúc.
Bên trong chăn cô vẫn không mặc gì, mơ hồ nhớ đến một số chi tiết của đêm qua, cô xoa mũi cười cười, vô thức trùm chăn che kín đầu lại, lăn về phía nơi anh nằm, cố gắng ngửi mùi hương của anh.
Sau đó, cánh tay cô vươn ra ngoài sờ soạng một lúc, cầm được điện thoại thì rút về. Sau vài giây, giọng cô ở trong chăn rầu rĩ truyền ra: “Anh đang ở đâu?”
Quách Úy nói: “Anh đi làm.”
“Đã đến công ty chưa?”
“Chuẩn bị cho một cuộc họp buổi sáng.”
Bên kia điện thoại có tiếng kéo ghế và thì thầm. Tô Dĩnh tưởng tượng thấy anh đang ngồi lặng lẽ ở đầu bàn dài, thư ký phân phát tài liệu xong, các nhân viên trong cuộc họp đang ngồi nghiêm túc, nhưng anh thì lại đang cúi đầu nghe điện thoại.
Tô Dĩnh nói: “Ồ, vậy không quấy rầy anh nữa.”
“Em nói đi.” Quách Úy ngăn lại: “Vẫn còn thời gian.”
Tô Dĩnh nhỏ giọng xin lỗi: “Tối qua không phải em cố ý ngủ đâu.”
Cả một lúc lâu mà đầu bên kia điện thoại cũng không có phản hồi, hình như anh đang đứng dậy và đi ra ngoài, giọng nói rất trầm thấp: “Làm đến ngất xỉu còn có khả năng, đang làm giữa chừng mà ngủ mất thì mới thấy lần đầu.”
Tô Dĩnh mỉm cười: “Em thực sự rất buồn ngủ.”
Anh hùa theo nói: “Chà, buồn ngủ cũng đúng lúc ghê.”
“Cũng có thể là do anh không làm hết sức mình.” Dù sao đi nữa thì người cũng không ở bên cạnh, cô không kiên nể gì khiêu khích.
Quách Úy hít vào một hơi, mỉm cười: “Trách anh?”
Tô Dĩnh không phản ứng kịp: “Trách gì anh?”
“Quá mềm lòng với em.”
Cô ở trong chăn lăn qua lăn lại, không hề sợ hãi, trêu anh: “Không mềm lòng thì anh có thể làm gì?”
Anh rất lưu manh mà nói một câu: “Làm đến khi nào tỉnh thì thôi.”
Hơi thở của Tô Dĩnh bị đình trệ, toàn bộ sức lực dường như bị anh cách điện thoại hút đi hết rồi: “Không biết xấu hổ.” Sau khi mắng xong, cô cắn môi, dịu giọng: “Đêm nay sẽ không, nhất định sẽ dùng toàn bộ nhiệt tình nghiêm túc dành cho anh... “
Quách Úy cong môi: “Đã bắt đầu mong chờ rồi đây.”
“Bây giờ mới sáng sớm, Quách tổng đừng quá nhớ em.”
Anh đột nhiên hạ giọng: “Em đừng nhớ anh mới đúng.”
Hai người nói vài lời không đâu mất hai phút. Phòng họp đã sẵn sàng, thư ký ló đầu ra ra hiệu.
Quách Úy gật đầu với cô ấy, lại hỏi cô: “Ngủ ngon không, hôm nay em định làm gì?”
Tô Dĩnh nói: “Em có một cuộc hẹn với mẹ, thuyết phục mẹ làm người mẫu, tìm một họa sĩ vẽ bức tường nền chính cho studio.”
Tay của Quách Úy đang nắm tay nắm cửa, hơi dừng lại một lúc: “Mẹ rất yêu cái đẹp, trong lòng chắc là đang vui lắm.”
Cô cười gượng: “Em cũng hy vọng vậy.”
“Bắt đầu họp rồi, nói chuyện sau nhé.”
Tô Dĩnh ừ hai tiếng: “Đi đi, đi đi.”
Cô cúp điện thoại trước, không tiếp tục lười biếng nữa, cuối cùng ngồi dậy. Mặt trời ở bên ngoài cửa sổ rất sáng, Tô Dĩnh vặn cái eo lười của mình, đây là giấc ngủ yên bình nhất của cô kể từ khi studio được thành lập, có cảm giác như tất cả tinh thần đều đang ùn ùn kéo về.
Chị Đặng đưa bọn trẻ đi học sẵn tiện mua đồ ăn luôn, cô tùy tiện hâm nóng ly sữa, phết một lớp nước sốt việt quất mỏng lên lát bánh mì nướng, vừa thu xếp đồ vừa ăn xong chỉ với vài ngụm.
Sau đó thì đi đón mẹ Cừu. Bà bước ra khỏi nhà và mỉm cười khi nhìn thấy chiếc xe của Tô Dĩnh.
“Bây giờ chúng ta đến studio luôn à?” Bàn tay bà chỉnh chỉnh lại tóc phía sau.
“Đúng vậy, mẹ lên xe trước đã.”
Bà kéo cửa xe ngồi vào. Dọc đường đi cứ liên tục soi bằng chiếc gương nhỏ trong hộp phấn: “Tiểu Dĩnh, hôm nay da mẹ thế nào?”
Tô Dĩnh mỉm cười nói: “Trông rất tuyệt.”
“Vì hôm nay, tối qua mẹ đã đắp hai cái mặt nạ, làm trắng và dưỡng ẩm, hiệu quả rất tốt.”
Tô Dĩnh không dám nói sự thật, vì cô sợ rằng bà sẽ hối hận khi đi được nửa đường: “Thực ra thì không cần thiết, mẹ cứ bày ra tư thế tự nhiên nhất là được rồi ạ.”
“Như vậy sao được, treo ở trên tường cho người khác xem mà.” Lại hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu rồi?”
“Chị ấy đã đi trước, có lẽ cũng đã đợi được nửa tiếng rồi.”
Họa sĩ là đàn anh đại học của Trịnh Nhiễm, anh ấy rất giỏi về mãng tranh sơn dầu thực tế và sáng tạo trừu tượng.
Khi hai người đến, họ đang điều chỉnh màu sơn. A Trạch cũng đang ở đây, anh ấy mang theo chiếc sườn xám cổ của ba mình đến.
Bọn họ đã thảo luận về ý tưởng và bối cảnh của bức tường nền từ trước. Kỳ thực thì ban đầu Tô Dĩnh nghĩ đến bức ảnh cũ ở Lạc Bình. Có lẽ đối với Tô Dĩnh, cô cho rằng khoảnh khắc đó là điểm khởi đầu mới của cô, cô tin sức mạnh và cảm xúc được giải phóng trong bức ảnh có thể lây nhiễm cho người khác. Sự thay đổi của sườn xám cũ và mới cũng là một biểu hiện tốt của tinh thần kế thừa. Tuy nhiên, cô cũng không muốn có quá nhiều liên quan đến quá khứ, huống chi mượn ảnh của người khác cũng không thích hợp. Sau khi thảo luận với Trịnh Nhiễm, hai người vô cùng ăn ý nghĩ đến mẹ Cừu.
Nhưng sau khi thay đồ xong, mẹ Cừu cảm thấy nó hoàn toàn khác với sự tưởng tượng của bà. Bà nghĩ mình sẽ mặc một bộ sườn xám sang trọng cao cấp, trang điểm đẹp kết hợp với đồ trang sức tinh tế, thanh lịch và đoan trang, cộng thêm một nụ cười hào phóng và khéo léo, vô cùng hoàn hảo. Không giống như bây giờ, trên người bà là một bộ sườn xám bằng vải bông màu lục không có phiên bản, không biết lấy từ đâu ra, không chỉ nhăn nheo mà còn có mùi mốc.
Chuyên gia trang điểm đến tháo trang sức trên người bà xuống, cũng làm lại cho bà một búi tóc đơn giản và lỗi thời.
Bà không chịu làm, ngồi đó hờn dỗi.
Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm đi qua dỗ dành, nói với bà về những suy nghĩ của họ.
Bà lắc đầu: “Không làm, nó quá xấu.”
Trịnh Nhiễm nói: “Sao có thể xấu?! Điều bọn con muốn là phong cách hoài cổ này. Đẹp cũng có rất nhiều loại, sang trọng và xa xỉ có thể không thỏa mãn được tính thẩm mỹ của mọi người.”
Tô Dĩnh nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, quần áo đơn giản thực sự có thể thể hiện được khí chất của một người.”
Mẹ Cừu vặn vẹo người, quay lưng về phía họ.
Tô Dĩnh vòng qua, ngồi đối diện với bà, dỗ dành nói: “Mẹ thử nghĩ xem, bọn con có thể tìm một người mẫu khác, nhưng tại sao bọn con lại không tìm? Là bởi vì có một người có hình ảnh và khí chất rất tốt ở bên cạnh là mẹ đó.”
Trịnh Nhiễm cũng nói: “Dì sẽ không không tự tin như vậy chứ? Con nghĩ dì có thể kiểm soát được mọi phong cách.”
Tô Dĩnh gật đầu: “Chỉ cần mẹ tự nhiên một chút, dịu dàng một chút, bản sắc vốn có của mẹ nhất định là sẽ rất hoàn hảo.”
“Người đàn anh này của con thu phí rất cao, nói chung là rất khó để hẹn gặp, điều kiện và cảm xúc chọn người mẫu của anh ấy cũng phụ thuộc vào cảm giác.” Trịnh Nhiễm cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Đảm bảo với dì rằng dì sẽ hài lòng sau khi nhìn thấy tác phẩm hoàn chỉnh.”
Tô Dĩnh nói: “Con cũng rất mong chờ.”
Mẹ Cừu nghe xong có hơi xiêu lòng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ làm theo những gì họ yêu cầu, đến khi xong việc phản ứng lại, mới bất giác nhận ra mình bị hai cô nàng thúi này bắt tay lừa gạt.
Bức tranh này được vẽ trong ba ngày, sau đó được đem đi cắt, gắn khung, đến khi chuyển về treo trên tường thì cũng phải mất một tuần sau. Nó được cắt thành một vòng tròn, với đường kính đủ cao bằng một người, tổng thể của bức tranh thiên về thanh lịch, thêm vào một số yếu tố tinh xảo. Phần nội dung chỉ có một vài thay đổi nhỏ. Đó là hình ảnh một người phụ nữ bình thường mặc bộ sườn xám đơn giản ngồi khâu quần áo dưới ánh nến.
Hai chùm ánh sáng được chiếu nhẹ từ các góc ở hai bên, tên thương hiệu và một dòng các chữ nhỏ được in trên đỉnh của bức tranh: Mẫu thiết kế chỉ dành riêng cho bạn.
Mẹ Cừu vô cùng thích nó, vì vậy bà yêu cầu Tô Dĩnh chụp ảnh cho bà, sau đó gửi nó đến vòng bạn bè để khoe, sau này mỗi lần đến studio, bà đều phải đứng đó, chiêm ngưỡng và tán thưởng nó một lúc.
Tất cả các công việc về cơ bản đã được hoàn thành. Chỉ cần chọn một ngày để chuẩn bị cho việc khai trương chính thức.
Một buổi tối, Quách Úy hỏi Tô Dĩnh: “Em muốn anh tặng quà khai trương gì?”
Lúc đó Tô Dĩnh đang vẽ phát thảo, cô chống cằm suy nghĩ một lúc, nói: “Cái gì cũng được, chỉ cần đừng là thạch anh tím hay vàng ngọc gì đó.”
“Em thiếu cái gì thì trực tiếp nói với anh không phải tốt hơn sao?!”
Tô Dĩnh nghĩ thầm, cái cô thiếu nhiều nhất chính là tiền, nhưng đâu thể không biết xấu hổ mà nói ra được. Ban đầu cô rất tham vọng, tự phất ngọn cờ khởi nghiệp của chính mình, cô cũng rất rõ ràng rằng mình phải độc lập trong sự nghiệp và không nên phụ thuộc mọi thứ vào anh. Mặc dù Quách Úy không bận tâm, nhưng cô vẫn hy vọng rằng trong mối quan hệ hôn nhân này, một ngày nào đó cô có thể đạt đến một trạng thái gần như ngang bằng với anh.
Cô cắn cây bút, liếc nhìn xuống đất một cách uể oải, sau một lúc lại nhìn anh, lắc đầu.
Tầm mắt của Quách Úy cũng nhìn theo cô, anh chỉ đưa tay lên xoa tóc cô vài cái, không tiếp tục đặt câu hỏi nữa.
Ngày khai trương dự kiến là ngày 18 tháng 7, một trong những ngày hè cuối cùng, mặt trời bên ngoài vô cùng chói chang.
Tô Dĩnh không ngờ rằng đơn đặt hàng đầu tiên mà studio nhận được lại là từ Quách Úy. Anh đã đặt lịch hẹn cho các dịch vụ tùy chỉnh dành cho tất cả nhân viên nữ trong bộ phận kinh doanh của công ty như một phần thưởng hiệu suất hàng quý. Định vị sản phẩm ban đầu của Tô Dĩnh và Trịnh Nhiễm là từ trung cấp đến cao cấp. Anh lại tăng thêm 20 người, còn chưa tính đến số người ban đầu đã đặt, tất cả tâm ý của anh cô đều tiếp nhận hết.
Trịnh Nhiễm nói: “Đúng là nên lấy một người đàn ông giàu có làm chồng.”
Tô Dĩnh nhướng mày: “Tôi nhớ trước đây chị đã nói là ghét mùi tiền trên người anh ấy nhất mà.”
“Xưa đâu bằng nay, bây giờ cậu ta lấy tiền đập vào mặt tôi, tôi không nhất thiết phải từ chối.”
Tô Dĩnh chế giễu chị vì không có lập trường: “Nếu không chị để anh ấy giới thiệu cho chị vài người bạn của mình, không giàu thì cũng sang...”
“Thôi khỏi đi, tôi đây không hiếm lạ gì.” Trịnh Nhiễm nói: “Tém tém biểu hiện lại đi, khóe miệng sẽ sớm chạm đến tai cô rồi.”
Tô Dĩnh thực sự rất vui, nhưng phần nhiều hơn là cảm động. Sau khi anh về nhà, anh đi đến đâu thì cô cũng đi theo đến đó, giật nhẹ góc áo ngoắc ngoắc ngón tay làm một số động tác.
Quách Úy đi vào bếp rót nước uống, Tô Dĩnh từ phía sau ôm lấy eo anh, hai má cô đập mạnh và gục trên tấm lưng rắn chắc.
Anh buồn cười, nghiêng đầu về phía sau hỏi: “Mọi người vẫn chưa ngủ đâu, em không sợ bị nhìn thấy sao?”
Tô Dĩnh khá chính trực: “Ôm anh một cái cũng không được sao? Em đâu có làm điều gì xấu?”
Quách Úy cầm quai ly xoay người lại, mông dựa vào bàn bếp, hai chân dài duỗi về phía trước, chống trên sàn nhà. Tô Dĩnh dang hai chân ra, nghiêng người vòng quanh eo anh.
Quách Úy: “Lát nữa anh sẽ đi đón Thần Thần, em có muốn đi cùng không?”
Dương Thần đã trở về Trung Quốc hơn nửa tháng, yêu cầu anh được gặp Thần Thần mỗi tuần. Chị ấy là mẹ ruột của Thần Thần, Quách Úy không có lý do gì để từ chối. Sáng hôm qua hẹn một địa điểm nhất định, anh đã đưa thằng bé đến đó.
Tô Dĩnh nhìn anh dò hỏi: “Vậy anh có muốn em đi cùng không?”
“Muốn. Một mình đi gặp thực sự là không tiện. Giờ này đã quá muộn, cũng nên tránh sự nghi ngờ...” Sau một hồi, anh khẽ chế giễu: “Cũng đỡ cho người nào đó khỏi khó chịu.”
Tô Dĩnh hỏi: “Anh sẽ không xằng bậy chứ?”
“Em nói thử xem?”
Cô nghiêm túc nói: “Trả lời thật.”
“Sẽ không.”
Đối với vấn đề này, nội tâm của Tô Dĩnh rõ ràng là không tránh khỏi mâu thuẫn, cô chỉ có thể tiêu hóa và tiếp thu một cách từ từ. Về mặt này, mắt của phụ nữ luôn nhỏ như mũi ghim, theo lý mà nói thì có chút ngang ngược vô lý, tự đắm mình vào bể giấm, luôn cảm thấy đối phương là một ẩn số chưa được giải đố, bí mật nằm trong tay người nào đó, không muốn tiết lộ ra.
Trên thực tế, Quách Úy đã làm mọi thứ rất chuẩn. Có lẽ phụ nữ luôn thích suy nghĩ viển vông, khiến cho mọi chuyện càng thêm rối tung lên. Cô muốn rộng lượng, trừ phi không để bụng.
Tô Dĩnh cắn môi một lúc: “Hôm nay em hơi mệt, nên sẽ không đi.”
Quách Úy hơi nhíu mày, định nói điều gì đó. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Chuyện đơn đặt hàng, cảm ơn ông Quách nhé.”
Anh bắt kịp tư duy của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Số tiền đó không đáng nhắc đến.”
Vấn đề không phải ở tiền bạc. Anh quá hiểu cô, sẵn sàng chăm sóc và tôn trọng cảm xúc của cô trong một số vấn đề. Quách Úy biết Tô Dĩnh thiếu cái gì nhất, nhưng anh không thể trực tiếp ném nó cho cô, trao đổi các sản phẩm và dịch vụ với mức thù lao ngang nhau, có lẽ đó là cách cô sẵn sàng chấp nhận.
“Đơn đặt hàng này sẽ giúp studio đi vào hoạt động. Đó là một khởi đầu tốt, nó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.” Tô Dĩnh nói.
Quách Úy uống một hớp nước, gật đầu: “Rất có đạo lý.”
“Sử dụng số tiền này để thực hiện một chương trình khuyến mãi khác sẽ tạo ra được khách hàng mới.”
“Giai đoạn đầu đều là giai đoạn ném tiền, em cứ từ từ.” Quách Úy nói: “Nhưng em cũng phải nhớ đối đãi thực sự nghiêm túc với mọi khách hàng. Nếu dịch vụ một-một là điểm nổi bật của studio, em nên tối đa hóa lợi thế này và để cho khách hàng cảm thấy mình được đối xử đặc biệt.”
Tô Dĩnh vội nói: “Em hiểu.”
Quách Úy cho một tay trong túi quần: “Khả năng tuyên truyền và kêu gọi của phụ nữ mạnh mẽ như thế nào thì em cũng đã biết rõ hơn anh, việc duy trì mối quan hệ có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc xác định khách hàng tiềm năng sau này.”
Cơ thể mềm mại của cô dán sát vào anh, bắp chân hơi cong, ngón chân chống nhẹ xuống đất.
“Quá trình từ đo lường cho đến khi hoàn thành một bộ sườn xám tốn rất nhiều thời gian, cơ hội gặp mặt rất nhiều, em sẽ nắm chắc cơ hội này, tận dụng tuyên truyền.” Tô Dĩnh đắc ý nói: “Miệng lưỡi em lợi hại thế nào anh cũng biết mà.”
Quách Úy nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Anh hiểu mà, đã sớm lãnh giáo qua.”
Tô Dĩnh nhéo nhẹ vào eo anh, khẽ mắng: “Anh suy nghĩ lành mạnh một chút có được không hả?”
“Ý anh là mỗi lần cãi nhau anh đều cãi không lại em.” Anh cười xấu xa: “Em đang nghĩ bậy gì vậy?”
“Em...” Tô Dĩnh bị anh chọc đến nỗi không nói được gì, mặt mày đỏ bừng.
Tâm trạng của Quách Úy càng thêm tốt hơn, lại trêu chọc cô hai câu, sau đó đặt ly nước xuống, vòng tay lại ôm chặt lấy cô hòa giải.
Hai người họ ôm nhau, nhìn nhau một lúc, rồi khẽ đung đưa theo cùng một nhịp.
Quách Úy tiếp tục chủ đề trước: “Nếu nói vậy, anh đã đóng góp rất nhiều công lao rồi?!”
Tô Dĩnh nâng cằm lên hôn anh: “Vậy làm thế nào thì em mới có thể cảm ơn anh?”
Quách Úy không trả lời, cúi đầu hôn lại cô.
Không gian xung quanh bất giác yên tĩnh, ánh sáng trong bếp sáng rực, trong lòng Tô Dĩnh khẽ rung lên, nhất thời lo lắng Niệm Niệm sẽ đột nhiên chạy đến, nhưng lại bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, giống như say rượu.
Cô mơ hồ nói: “Hả? Nói đi?”
“Sinh cho anh một đứa con gái.”
Tô Dĩnh cọ môi anh, cười tủm tỉm nói: “Em là con gái của anh mà.”
Quách Úy khựng lại, cũng cười theo, anh không biết phải làm gì với người trước mặt này, bàn tay đánh vào trên mông cô một cái, thành công nghe được tiếng kêu đau của cô, nhưng rất nhanh đã bị anh dùng miệng chặn lại.
Chính trong lúc quấn quýt khó rời, chuông cửa đột ngột vang lên.
Hai người đều giật mình, tách nhau ra.
Chị Đặng dường như đang ở trong phòng nghe điện thoại nên không nghe thấy tiếng chuông, Quách Úy đi ra mở cửa, không nghĩ đến lại nhìn thấy Thần Thần và Dương Thần đang đứng ngoài cửa.
Tô Dĩnh cũng theo sát ở phía sau, thấy rõ được người ở bên ngoài, ngay lập tức sửng sờ tại chỗ. Cô đột nhiên nhớ ra, hơn nửa tháng trước cô đã nhìn thấy cô ấy ở nhà của Trịnh Nhiễm. Cô cũng thực giận bản thân mình, có vậy mà lại không sớm nghĩ ra.
Từ trước đến nay, cô luôn kiềm chế sự tò mò của chính mình, không đi tìm hiểu những thứ đã qua đi hay khám phá hộp giấy trong phòng của Quách Úy ở nhà mẹ Cừu. Trong tâm trí cô, Dương Thần luôn là một đối thủ không biết mặt. Tuy nhiên, tại thời điểm này, có rất nhiều lời hay ý đẹp xuất hiện ở trước mặt cô, người phụ nữ ấy không chỉ dịu dàng nhã nhặn, hào phóng, mà còn tài năng và xinh đẹp... Trong lòng Tô Dĩnh đau đớn một cách vô cớ.
Cảnh tượng này có hơi bối rối, Quách Úy không ngờ rằng Dương Thần sẽ trực tiếp đưa Thần Thần về nhà, im lặng một lúc, anh mở miệng trước: “Giới thiệu...”
Dương Thần mỉm cười: “Chúng em đã gặp nhau.” Cô ấy gật đầu với Tô Dĩnh, nhìn Quách Úy: “Em và Thần Thần đã ăn cơm ở gần đây, vì nghĩ không nên để anh phải cất công chạy một chuyến nên em đã trực tiếp đưa Thần Thần về. Không phiền đến anh... hai người chứ?”
Thần Thần nhân cơ hội ba người họ không để ý, chạy vào nhà trước.
Quách Úy nhìn Tô Dĩnh, hơi lùi lại một bước: “Vào trong ngồi đi.”
Dương Thần không trả lời. Hai người ở trước mặt đứng không gần cũng không xa, tay chân cũng không có đụng chạm gì, đó có thể là vị trí đối nghịch hoặc cũng có thể là bầu không khí hài hòa tự nhiên của người trong nhà, luôn cảm giác được giữa họ có một mối liên hệ mơ hồ và không thể tách rời.
Trong lòng Dương Thần trở nên chua xót, cô ấy liếc qua khoảng cách giữa hai người họ, nhìn vào trong nhà, có rất nhiều yếu tố nữ tính trong ngôi nhà này, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của cô ấy.
Dương Thần nghĩ, cô ấy khó có thể bước vào cánh cửa này: “Không được, thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về.”
Tô Dĩnh lấy lại bình tĩnh, rất ân cần nói: “Vào uống một ly nước rồi hẵng đi.”
Lúc này Dương Thần mới nhìn thẳng vào cô, lịch sự từ chối: “Tôi sẽ không làm phiền mọi người.” Lại nghĩ đến đều gì đó, nói đùa: “Mượn chồng cô tiễn tôi xuống dưới lầu một chuyến, cô sẽ không nghĩ nhiều chứ?”
Tô Dĩnh sửng sốt, trả lời không được khéo léo cho lắm: “Sao có thể như vậy được.”
Quách Úy lập tức nhìn Tô Dĩnh, hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng lại hơi nhếch môi nói: “Có lẽ em nên hỏi ý của tôi.”
Dương Thần hỏi: “Ý của anh như thế nào?”
Quách Úy không trả lời, quay đầu lại xoa đầu Tô Dĩnh: “Lúc nãy em còn nói ăn không no mà, vừa lúc, cùng xuống lầu đi.”