Hôm nay, Tô Dĩnh mặc một chiếc váy nhung cổ cao màu xám đậm với một chiếc thắt lưng mỏng quanh eo, tuy phần thân trên có hơi lỏng lẻo nhưng chiếc váy tương đối ôm sát cơ thể và có chiều dài qua đầu gối, độ cong của hông và chân được phô bày bên dưới lớp vải mềm mại, đôi chân rất mượt mà và thon thả. Bên ngoài được cô kết hợp với một chiếc áo khoác lông màu ngọc lục bảo. Trông rất thanh lịch và cũng không mất phần gợi cảm.
Bộ đồ này được chọn theo sở thích của Quách Úy. Hóa đơn là do anh trả, và giá cả đương nhiên không hề thấp.
Vài ngày trước Tô Dĩnh còn đi cắt tóc, chiều dài lần này cao trên bả vai cô. Thợ làm tóc nhìn mái tóc xoăn tự nhiên của cô và kiến nghị cô thay đổi màu tóc của mình thành màu nâu lanh.
Lúc này, cô thoa son môi màu đỏ nâu, đứng ở bên dưới ánh sáng rực rỡ ngoài cửa, trông vô cùng có sức sống.
Bên cạnh, Quách Úy kết hợp đơn giản giữa áo khoác ngắn màu đen với quần âu khiến đôi chân dài của anh trông có vẻ cao hơn, mái tóc ngắn tùy ý thoải mái, biểu cảm của anh lúc này tuy bình thường, nhưng lại vô cùng có khí chất.
Trong vô thức, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào gia đình bốn người vừa bước vào cửa. Nếu họ không biết xuất phát thật sự của gia đình này, cảnh tượng hài hòa này thực sự rất đáng phải ghen tị.
Trong vài giây Tô Dĩnh sửng sốt, Lương Thái đã dẫn đầu đi về phía họ. Anh ta cúi người bế Thần Thần lên, cười hỏi: “Có phải lại béo lên rồi không?”
Tô Dĩnh nhìn cử chỉ của hai người, biết rằng mối quan hệ này không hề đơn giản.
Sau khi trêu chọc vài câu, Lương Thái nhìn xuống cậu bé bên cạnh Tô Dĩnh, sau đó dời tầm mắt nhìn vào cô:
“Đây là Cố Niệm?”
Tô Dĩnh mím môi, vô thức quay đầu lại nhìn Quách Úy, trong ánh mắt mang theo nghi vấn.
Quách Úy đưa những thứ trên tay cho người giúp việc. Thái độ cũng không có gì khác thường: “Lương tổng, cháu trai của chú Trịnh, tối hôm đó em đã gặp.”
“Vợ tôi, Tô Dĩnh.”
Tô Dĩnh không ngờ rằng họ còn có mối quan hệ như vậy. Ngày hôm đó anh chỉ nói hai người quen biết nhau thông qua Lão Hà.
Theo sự quan sát của cô trong suốt buổi tối ngày hôm đó, sự trao đổi giữa họ không quá hài hòa, và mối quan hệ anh em họ hàng cũng không được ai đề cập đến.
Lương Thái đặt Thần Thần xuống và đưa tay ra: “Xin chào, em dâu.”
“Chào anh, Lương tổng.”
Lương Thái cười: “Tôi lớn hơn Quách Úy vài tuổi, gọi Lương Tổng rất xa cách, lúc này cũng không phải bên ngoài, ở nhà cứ gọi tôi là anh họ.”
Anh ta đứng yên, đợi cô thay đổi cách gọi.
Bản thân cô bất giác có phần kháng cự. Tô Dĩnh hơi nhíu mày, trước khi cô lên tiếng, Quách Úy nhẹ nhàng khoác vai cô: “Vào nhà đi đã.”
Tô Dĩnh nhân cơ hội này dẫn Cố Niệm đến phòng khách, vô tình liếc nhìn Quách Úy, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Quách Úy nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của cô, nhưng anh cũng không nghiên cứu lý do.
Nghe thấy động tĩnh ở tầng dưới, mẹ Cừu vội vã rời khỏi phòng, bà giữ chặt lan can và bắt đầu gọi “Thần Thần” và “Bảo bối”, khi cười, khuôn mặt được dưỡng đúng cách này cũng chỉ xuất hiện vài nếp nhăn.
Trịnh Nhiễm và chồng đã kết hôn được nhiều năm nhưng lại không có con. Chị ta là một giáo viên mỹ thuật, và chồng của chị ta, Vương Việt Bân, là một nhà lãnh đạo nhỏ nửa vời của phòng kế hoạch thành phố. Ban đầu, hai người bọn họ đã tìm đến các bác sĩ có tiếng để tìm một vài đơn thuốc cổ truyền nhưng vẫn không có kết quả. Vào thời điểm đó, công việc của Vương Việt Bân có sự thay đổi và anh ta quá bận rộn để giải quyết nó. Hai người họ đành gạt vấn đề con cái sang một bên.
Vì vậy, Quách Chí Thần, với tư cách là cháu đích tôn duy nhất, tự nhiên sẽ có được vô vàng sự cưng chiều. Bằng cách so sánh này, Cố Niệm có vẻ quá im lặng và gò bó.
Tô Dĩnh chạm vào đầu cậu, khi không có ai chú ý đến, cô lén nháy mắt với cậu.
Cố Niệm ngay lập tức thẹn thùng mỉm cười.
Tô Dĩnh luôn cảm thấy tính cách nhiệt tình của cô không được di truyền cho Cố Niệm. Cậu cũng không phải là người hướng ngoại như ba mình, mà có phần im lặng và câu nệ giống cô Cố Tân hơn. Con gái thì không sao, nhưng con trai thì trong tương lai sợ rằng sẽ bị bắt nạt.
Không lâu sau đó, trên bàn đặt đầy các loại trái cây và bánh ngọt mà trẻ con yêu thích.
Trịnh Lãng Hiên bận trước bận sau, thấy Cố Niệm ngồi thẳng tắp ở một bên, ông đưa một quả quýt cho cậu, thân thiện mỉm cười: “Ăn đi, Niệm Niệm.”
Cố Niệm trân trọng đưa hai tay ra nhận: “Cảm ơn ông.”
Cậu cầm nó trong tay mà không có hành động nào khác.
Quách Úy ngồi trên chiếc sofa đơn cách đó không xa, gọi to: “Niệm Niệm, đến đây.”
Cố Niệm đứng dậy và đi về phía bên kia bàn. Quách Úy khép chân lại và nhường một khoảng trống nhỏ cho cậu ngồi. Anh cầm lấy quả quýt trong tay Niệm Niệm và bắt đầu lột vỏ.
Tô Dĩnh từ xa nhìn lại. Trong cổ tay áo trắng tinh của người đàn ông lộ ra một nửa mặt đồng hồ màu đen, mạch máu trên mu bàn tay và khớp xương rất rõ ràng, các ngón tay anh thon dài, anh thong thả ung dung mà lột vỏ quýt, thỉnh thoảng cúi đầu xuống nói chuyện với Niệm Niệm.
Khi trò chuyện với Niệm Niệm, anh không cố tình lấy lòng hay cố ý lôi kéo tình cảm. Anh quen với việc để đối phương thư giãn một cách tốt nhất bằng tốc độ nói chuyện thật chậm và cách cư xử thỏa đáng, lấy lùi làm tiến. Anh sẽ không quá gần hoặc quá xa cách. Mối quan hệ này so với mối quan hệ cha con có vẻ thoải mái hơn. Về khoảng này Quách Úy đã làm tốt hơn Tô Dĩnh. Cô rất cảm kích anh.
Vỏ quýt được anh lột xòe ra như một bông hoa. Quách Úy cẩn thận lấy mạng quýt, rồi đặt lại vào tay Niệm Niệm.
Tô Dĩnh thấy nụ cười trên mặt Cố Niệm càng tươi hơn, cô không khỏi ngước mắt lên nhìn người đàn ông ấy. Hai ánh mắt chạm nhau trong vài giây, rồi lặng lẽ rời đi.
Có lẽ là đã nhận thức được nguy cơ, Thần Thần thoát khỏi “Thần trảo” của mẹ Cừu, bước qua, bất tri bất giác tách họ ra.
Quách Úy nói gì đó với hai cậu bé, ba người đứng dậy và đi lên lầu.
“Mọi người cứ nói chuyện.” Quách Úy nhìn Lương Thái và Vương Việt Bân vẫn luôn cúi đầu thì thầm to nhỏ, nói một câu: “Tôi đưa bọn trẻ đi tìm đồ chơi.”
Một người là đại lý bất động sản, và người kia là một lãnh đạo nhỏ của Phòng kế hoạch. Quách Úy có thể biết nội dung cuộc trò chuyện của hai người bọn họ. Lương Thái gần đây đã lấy được một mảnh đất và Vương Việt Bân có thể móc nối giúp đỡ, kiếm chác hai bữa tiệc. Anh không biết hôm nay Lương Thái sẽ đến. Xem ra đây mới là mục đích của chuyến thăm này của anh ta.
Quách Úy luôn thiếu nhiệt tình với những việc không liên quan đến mình, ánh mắt anh hướng về Tô Dĩnh: “Đến giúp tôi một lúc, có gì trò chuyện sau, nhé?”
Một câu này của anh, Tô Dĩnh dường như được giải cứu. Cô không thể nào giải quyết được mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu. Cô quá lười để nói vài lời hay ý đẹp để làm hài lòng những người không thích mình. Lúc này cô đang lúng ta lúng túng nói chuyện với mẹ Cừu, may mà Quách Úy chịu giúp cô.
Tô Dĩnh đi theo ba người họ trên lầu, khi rẽ qua một góc cầu thang, cô nhìn thấy Trịnh Nhiễm.
Cô ngẩn người ra một lúc và không thể không nhìn chị ta nhiều hơn.
Trịnh Nhiễm mặc một bộ sườn xám cách tân, bộ sườn xám xếp li véo eo dài với tay áo dài hẹp, cổ áo dựng đứng, có một đường cutout hình giọt nước được thiết kế ở bên dưới nút. Với màu xanh nước biển rất nhạt làm nền, bên trên thêu một nhóm lớn các bông hoa màu hồng nhạt với viền ren màu xám. Những màu sắc này thoạt nhìn thì có vẻ nhợt nhạt vô vị, nhưng khi kết hợp với nhau, chúng lại có tác động trực quan, đánh sâu vào ánh nhìn của người đối diện.
Vải có hai lớp lụa, dày và sáng bóng, phần thân trên dán sát vào đường cong của cơ thể, làn váy phẳng phiu, mỗi nếp gấp rất đều và thẳng.
Bộ sườn xám này rất đẹp, khiến cho khí chất của Trịnh Nhiễm ngoại trừ sự lạnh lùng ra thì trông có vẻ đoan trang và thanh lịch hơn rất nhiều. Nhưng khi chị ta mở miệng nói chuyện, mọi sự tốt đẹp đều biến mất sạch sành sanh.
“Đến muộn hơn tí nữa, không bằng để sinh nhật năm sau của dì rồi hẳn đến luôn.”
Quách Úy nói: “Đi lấy bánh kem nên đến hơi muộn.”
Trịnh Nhiễm khẽ hừ một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người Tô Dĩnh, làm ra vẻ bất ngờ: “Ôi, tại sao cô lại ở đây?”
Tô Dĩnh vẫn đang mải mê đánh giá chiếc sườn xám của chị ta, câu nói này đột nhiên lọt vào trong tai, giọng điệu kia nghe có vẻ như cô là khách không mời. Cô không muốn cãi nhau với Trịnh Nhiễm, nhưng cũng không thể để người khác khiêu khích hết lần này đến lần khác, cô mỉm cười: “Chị cũng ở đây, sao có thể thiếu tôi được?”
Trịnh Nhiễm nhíu mày.
Tô Dĩnh ôm cánh tay của Quách Úy, giọng nói dịu đi vài phần: “Mẹ chồng tôi thì cũng là mẹ tôi.” Cô sửa lại mối quan hệ của mình bằng một câu nói duy nhất, chớp mắt hai cái, giọng điệu làm ra vẻ này của cô cũng không hề thiếu sự tinh nghịch.
“Cô...” Trịnh Nhiễm tức không có chỗ phát tán.
Quách Úy lặng lẽ mỉm cười, quay lại nhìn người bên cạnh, đôi mắt cô sáng ngời, xảo quyệt như một đứa trẻ con.
Trịnh Nhiễm nhìn thấy nụ cười này của anh, đột nhiên chị ta có cảm giác mình đang bị cặp đôi này bắt nạt.
Tô Dĩnh tiếp tục nói: “Hôm nay chị rất đẹp”, cô khựng lại và khẽ thì thầm: “Chỉ là chiếc sườn xám này...”
Trịnh Nhiễm vô thức nhìn xuống chiếc sườn xám trên người mình.
Tô Dĩnh ấp a ấp úng: “Không có gì, không có gì, sườn xám khá ổn.”
Không để cho Trịnh Nhiễm có thời gian phản ứng, Tô Dĩnh đưa hai đứa trẻ vào phòng của Quách Úy trước.
Quách Úy theo sau.
Cô muốn nói lại thôi, nếu nói quạch tẹt ra thì không khác gì quát thẳng vào mặt chị ta. Để cho chị ta tiếp tục tò mò đi.
Trịnh Nhiễm phất làn váy sườn xám vài lần, một hơi nghẹn ở trong ngực, nếu như không trút giận, chị ta có thể sẽ nổ tung. Chị ta gọi Quách Úy lại: “Mấy ngày trước Dương Thần đã gọi cho tôi. Cô ấy có kế hoạch trở về Trung Quốc, cậu có biết không?”
Trịnh Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quách Úy và muốn thấy sự hoảng loạn hay cô đơn trên khuôn mặt anh. Nếu không có bất kỳ thay đổi nhỏ nào khác, cậu em trai hư danh này của chị ta từ trước đến nay ngụy trang quá giỏi.
Quách Úy nói: “Tôi không rõ lắm.”
Trịnh Nhiễm mím môi và nói: “Chắc là cậu đã không nói với Dương Thần rằng cậu kết hôn lần nữa? Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy khá ngạc nhiên. Trong những năm gần đây, cô ấy đi khắp thế giới để giải sầu, tiếc là vẫn chỉ một mình.”
“Đám cưới vội vàng, tôi không kịp mời cô ấy.” Quách Úy cầm tay nắm cửa, xoay người muốn bước vào.
“Tôi thực sự tò mò...”
Quách Úy dừng lại.
Trịnh Nhiễm nói: “Tôi muốn hỏi cậu, thay đổi một người phụ nữ bên cạnh, cậu có cảm nhận gì?” Chị ta vén tóc, lại hỏi: “Tình cảm trong nhiều năm nói bỏ là bỏ, chẳng lẽ không cảm thấy lưu luyến? Không muốn vãn hồi? Có phải đàn ông các người đều như vậy, đều chịu không nổi thử thách của thời gian và sự cám dỗ trước mắt? Có được rồi thì không cần nữa?”
Quách Úy suy nghĩ nghiêm túc một lúc: “Tôi không thể cho chị câu trả lời chính xác”, anh dừng lại và nói thêm một câu: “Có lẽ phải trải nghiệm qua thì tôi mới có thể hiểu được.”
Anh mở cửa bước vào. Chị ta xoay người xuống lầu.
Thật đáng tiếc là, Trịnh Nhiễm đã không suy nghĩ cẩn thận về ý nghĩa của nửa sau câu nói của anh. Chị ta chỉ một mực đắm mình trong câu chuyện của người khác. Chị ta phẫn nộ trong lòng, ghét ông trời vì quá bất công, đem tất cả sự si tình có trên thế gian này dồn hết vào người phụ nữ.
Chị ta không nhìn thấy bất kỳ manh mối nào trong biểu hiện của Quách Úy, cũng như không thể đánh giá liệu anh đã thật sự buông tay hay chỉ là sự dửng dưng ngoài mặt. Có lẽ “Tôi không chắc” là một trong những nhãn hiệu của những tên đàn ông xấu, và chính điều bí ẩn này lại khiến cho phụ nữ đổ xô vào anh.
Nhớ năm đó, chị ta và Dương Thần vừa bước vào năm học cơ sở, cho đến nay đã quen biết nhau được nhiều năm. Từ trung học cơ sở cho đến đại học, họ có chung sở thích và chí hướng. Khi học ở Học viện Mỹ thuật, họ học cùng ngành nhưng khác lớp, tuy vậy, đôi khi họ cùng nhau chia sẻ lớp học, cùng một giáo viên giảng dạy và ký túc xá cũng chỉ cách nhau một bức tường.
Trong suốt một năm ấy, Trịnh Nhiễm nhận thấy rằng sở thích của chị ta không chỉ giới hạn ở việc vẽ tranh. Chị ta bị lôi cuốn bởi các môn tự chọn thiết kế thời trang và không thể tự mình thoát ra được. Dương Thần và một số bạn học khác thì tập trung vào xưởng vẽ. Cô ấy có năng khiếu vẽ tranh sơn dầu và phác họa chân dung, phong cách thực tế, thời điểm đó có chút nổi tiếng trong số các sinh viên.
Ngẫm lại khi đó, bọn họ có đầy sự tham vọng, đối với những việc ngày mai chưa biết ra sao có một sự mê hoặc khó tả. Do đó, đối với tương lai, họ vô cùng mong chờ.
Không lâu sau, bố chị ta tái hôn.
Trịnh Nhiễm không quá buồn hay phản cảm vì điều này. Chị ta nghĩ rằng mình đã trưởng thành và biết lý lẽ hơn. Mẹ chị ta đã mất nhiều năm và ba chị ta cũng nên có cuộc sống của riêng mình.
Bà ấy có một đứa con trai, sinh viên năm nhất của trường Đại học Công nghệ bên cạnh. Cậu ấy không chuyển đến sống cùng mà thuê một căn phòng nhỏ trong một tòa nhà dân cư bên ngoài trường.
Ngày hôm sau, mẹ Cừu nhờ chị ta giúp bà đưa một số nhu yếu phẩm và thực phẩm hàng ngày cho Quách Úy. Vừa lúc chị ta và Dương Thần chuẩn bị ra ngoài đi dạo, nên thuận đường mang theo.
Họ gặp nhau dưới bóng cây trên đường dẫn đến căn tin của trường. Trịnh Nhiễm đưa đồ cho anh. Khi giới thiệu, chị ta cố tình trêu chọc anh: “Đây là Dương Thần, bạn tốt của tôi. Về thâm niên thì cậu phải gọi là chị gái đấy.”
Lúc ấy chị ta đã quên quan sát biểu cảm của Dương Thần.
Chỉ nhớ rằng chàng thanh niên cao lớn chuyển sự chú ý sang Dương Thần, khẽ mỉm cười nói cảm ơn, nhưng lại không dùng bất kỳ xưng hô nào. Anh không nhiệt tình cũng không xa cách, không chăm chú cũng không ngại ngùng, vẻ ngoài điềm tỉnh, trong lòng anh đang nghĩ gì quả thật không ai có thể đoán ra.
Sau đó lại gặp thêm vài lần, nội dung cụ thể như thế nào cũng đã không còn nhớ rõ nữa.
Cho đến một ngày, Trịnh Nhiễm nhìn thấy một bức ảnh trên giá vẽ của Dương Thần. Đó là góc áo sơ mi trắng của một chàng trai, tung bay trong gió.
Dưới tờ giấy vẽ còn viết hai dòng chữ đọc ê cả răng: Yêu thầm, giống như những hạt giống bị chôn vùi trong đất, không thể chịu được mưa phùn, vì vậy sẽ có một ngày, những chồi non ấy trồi lên...
Ngoài ra, chị ta cũng nhìn thấy một chữ “Quách” nhỏ xíu trong góc.