Nghe một tiếng cửa mở “két”, trái tim Nhan Tiêu cũng rụng rời.
Kêu đến nỗi giọng khàn đi, đầu óc cô cuối cùng cũng thả lỏng.
Hình như nghe được giọng nói... Nhan Tiêu he hé mắt nhìn phía bên kia, nhìn thấy một bóng người đứng ở cửa.
Ánh sáng quá mờ, cô nhìn không rõ, tâm lý phòng tuyến lại tiếp tục oanh tạc, không để ý giọng đã khàn mà lại hét chói tai.
Cả hai mươi mấy tầng lầu cũng bị tiếng hét của Nhan Tiêu vang dội.
“Chưa kêu đủ à?” Bên kia “người” nói chuyện
Cẩn thận nghe hình như là giọng đàn ông.
Vậy ít nhất cũng không phải nữ quỷ. Nhan Tiêu từ từ buông tay che lỗ tai xuống, mở mắt ra, âm thanh cũng sắp không phải là của mình nữa, thử thăm dò mở miệng: “Anh là người hay là quỷ?”
Người nọ đột nhiên cười lên, lại đến gần, “Cô nương thấy thế nào? Gãy chân còn xuống đây chạy loạn?”
Nhan Tiêu thấy đó là một người đàn ông trẻ tuổi, sửng sốt năm giây rồi đột nhiên phát khóc.
Tiếng khóc vừa phát ra so với tiếng hét còn chói tai hơn, người đàn ông kia thấy màng nhĩ mình rung lên, cau mày ngồi chồm hổm xuống: “Lại đây! Tôi đỡ cô!”
Đi quỷ môn quan một chuyến mà Diêm Vương không thu nhận mình thiệt là hạnh phúc, Nhan Tiêu nhích người qua, cảm giác an toàn đã trở lại, mồm miệng không rõ vừa khóc vừa nói: “Cảm ơn anh, rất cảm ơn anh! Tôi sắp bị hù chết rồi!”
Được đỡ dậy, tâm trạng kích động còn chưa hết, siết chặt tay người kia, không ngừng lặp lại “cảm ơn anh”, tiểu ca ca buồn cười, lại thấy rõ mặt của Nhan Tiêu: “Ai! Cô là bác sĩ Hoắc...”
Chuyện cụ thể thì không biết, chỉ biết cô có tin đồn cùng bác sĩ Hoắc.
Nghe được ba chữ “bác sĩ Hoắc”, Nhan Tiêu khóc càng hăng hái, cửa thang máy từ từ mở ra, xe lăn không thấy, cô được tiểu ca ca đỡ đi vào.
Tiếp theo Nhan Tiêu đều mơ mơ màng màng, được ôm ra khỏi thang máy, ánh nắng trở nên chói mắt, bị ánh mắt của mọi người soi mói thẳng tới phòng khám của Hoắc Trạch Tích.
Ngồi ở băng ghế ngoài cửa, nữ y tá nhìn Nhan Tiêu khập khiễng chân, trên mặt còn dáng vẻ chưa tỉnh liền mở cánh cửa kêu vào bên trong: “Bác sĩ Hoắc, anh mau đến xem bạn gái anh như thế nào này?”
Có bệnh nhân bên trong, vừa nghe tiếng liền nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoắc Trạch Tích, “Bác sĩ Hoắc có chuyện gì cứ ra ngoài xem trước đi!”
Hoắc Trạch Tích bỏ bút đèn vào túi áo, nghi ngờ đứng dậy ra cửa.
Nhan Tiêu nhìn thấy Hoắc Trạch Tích đi ra, muốn đứng lên, bị tiểu ca bên cạnh đỡ dậy, giải thích với Hoắc Trạch Tích: “Cô ấy không biết sao mà chạy tới nhà xác bên dưới, có vẻ bị sợ rồi!”
Nhan Tiêu nghe được sắc mặt đột biến, thật là nhà xác hả?
Bên trong thật là toàn người chết! Mặc dù lúc ấy cũng đoán được nhưng mà sự thật đúng vậy thì cảm giác bây giờ còn sợ hơn, Nhan Tiêu cảm thấy sau lưng mình toát ra khí lạnh.
Nhìn bộ dạng bị dọa không nhẹ, Hoắc Trạch Tích cúi đầu nhẹ kêu cô một tiếng, Nhan Tiêu phục hồi tinh thần lại, chậm rãi ngẩng đầu: “Chỗ đó là nhà xác...”
Nói đến chữ cuối cùng thì âm thanh đã thành nức nở.
Người kia đứng bên cạnh xem vui vẻ thúc giục Hoắc Trạch Tích: “Bác sĩ Hoắc mau an ủi người ta đi, bị dọa sợ thành người gì rồi kìa!”
Không biết làm sao tự nhiên lại chạy đến nhà xác, nhìn Nhan Tiêu bị dọa mà Hoắc Trạch Tích chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng mềm xuống, bất giác giúp cô lau nước mắt, giống như dỗ con nít: “Nhiều người nhìn như vậy mà em còn khóc nữa.”
Nhan Tiêu thút tha thút thít, vừa khóc vừa nói câu rất dông dài: “Lúc ấy em còn tưởng mình chết chắc, lại không đứng nổi, ở trong đó toàn là thi thể...”
Chắc là bị hù rất sợ đây, Hoắc Trạch Tích một bên lau nước mắt cho Nhan Tiêu một bên bình tĩnh nghe, sau đó đưa tay nắm tay cô, từ phía sau xoa xoa tóc Nhan Tiêu, ôn nhu: “Bây giờ không sao nữa rồi, không cần sợ...”
Y tá và bác sĩ nhìn thấy một màn này rốt rít nhìn chỗ khác, cố nín cười, lơ đãng ho khan mấy tiếng, dùng ánh mắt trao đổi.
Chỉ có Lưu Du vừa cười vừa lắc đầu: “Chậc chậc chậc, ngược cẩu rồi!”
Giọng nói trấn an của Hoắc Trạch Tích rất hiệu quả, Nhan Tiêu từ từ ngừng thút thít.
Chờ cô ổn định lại, Hoắc Trạch Tích mới buông cô ra, người cao nên hơi cúi đầu, “Em về trước đi, chỗ này anh không trì hoãn lâu được.”
“Ừ, vậy anh mau vào đi!” Nhan Tiêu áy náy, hít mũi thúc giục nói.
Bác sĩ y tá cũng mau chóng đi khỏi hiện trường, Hoắc Trạch Tích gọi một y tá lại, dặn dò đẩy Nhan Tiêu lên lầu rồi mới đi vào phòng khám.
“Bác sĩ Hoắc làm bạn trai thiệt là ân cần nha!” các y tá rối rít.
“Đúng vậy, vậy mà lần trước bác sĩ còn chối không phải là bạn gái anh tới, hôm nay cô ấy vừa khóc bác sĩ đã đau lòng rồi.”
“Thật hâm mộ! Muốn tìm một người bạn trai như bác sĩ Hoắc quá!”
...
Lưu Du ở kế bên châm trà vô tình nghe đoạn đối thoại của các cô, đi tới bàn y tá gõ gõ: “Ai ai ai, chăm chỉ làm việc đi!”
“Bác sĩ Lưu, có phải anh rất buồn không?” y tá cười trộm hỏi.
“Sao tôi lại phải buồn?”
“Bác sĩ Hoắc bị đoạt đi á!” nói xong chúng y tá đều bật cười.
Lưu Du: “...”
Một giây trước còn gán ghép, một lời không hợp thì trêu ghẹo...
Đàn bà con gái thật đáng sợ!
Trở lại phòng bệnh để bác sĩ khám một lần nữa, chỗ xương gãy không đáng ngại, Nhan Tiêu chỉ cảm thấy nỗi sợ trong lòng tương đối lớn, nhưng Hoắc Trạch Tích đã an ủi rồi, bây giờ cái gì cũng chữa khỏi.
Cô y tá để Nhan Tiêu lại trong thang máy tới xin lỗi, Nhan Tiêu ngược lại áy náy, chỉ tại mình bất cẩn, gần đây để cho Hoắc Trạch Tích gặp bộ dạng mít ướt của mình quá nhiều lần, sợ anh sẽ cảm thấy mình rất yếu ớt.
Anh không thích nữ sinh yếu ớt, có phải hồi nãy mình khóc rất giống tiểu công chúa không?
Bản thân cô cũng không thích người có bệnh công chúa, chắc là lại gây ấn tượng xấu cho anh rồi.
Suy nghĩ bậy bạ một trận, Nhan Tiêu phiền não nhét mấy cái bánh ngọt nhỏ vào miệng cho hả giận, kết quả cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Nhan Tiêu nghiêng gò má nhìn sang, thấy rõ người tới thì mém chút nữa bị sặc.
Một miệng đầy bánh ngọt nên không nói được, vội vàng che miệng nhìn Hoắc Trạch Tích.
Người kia dĩ nhiên nhìn thấy cô đang che giấu cái gì, khóe miệng nở nụ cười, “Không ăn cơm trưa hả?”
Nhan Tiêu trong miệng ngậm đồ, nói không rõ: “Không...”
“Chờ một chút Bình Quả sẽ tới.” Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa đi lại cửa sổ, vén màn lên, ánh mặt trời liền chiếu lên tường.
Đứng ở trong ánh mặt trời, Hoắc Trạch Tích bị nhộm vàng, khuôn mặt lấp lánh, hiện lên mấy phần trầm tĩnh.
Nhan Tiêu lúc này mới nuốt xuống miếng bánh ngọt, không lên tiếng, không muồn quấy rầy bức họa đẹp này, trong lòng vô hạn triền miên muốn thổ lộ với ai đó: Mình thích người thật là đẹp trai.
Nhan Tiêu không giấu được vẻ si mê, Hoắc Trạch Tích nhìn ánh mắt rực cháy của cô thì khẽ run rồi sau đó dời tầm mắt đi như không có chuyện gì, “Sau này ở trong bệnh viện đừng có chạy lung tung.”
“Lần này là ngoài ý muốn, em cũng không ngờ tới...” Nhan Tiêu nhỏ giọng biện giải cho mình.
Hoắc Trạch Tích dừng lại một chút, “Còn nữa, đừng cứ gặp chuyện là khóc.”
Câu này khiến Nhan Tiêu ngây ngẩn, lại lập tức giãi bày: “Thật ra em không hay khóc đâu.”
“Vậy sao mỗi lần thấy em...” Hoắc Trạch Tích theo bản năng nói được một nửa rồi dừng lại.
Nhan Tiêu biết anh muốn nói gì, suy nghĩ lại thì đúng là, khi trước là bị cự tuyệt nên khóc, nhưng lần trước cùng lần này sao khóc nhỉ?
Chưa nghĩ ra câu trả lời thì đã có ai gõ cửa rồi.
Lên tiếng đáp lại, là Hoắc Bình Quả trong tay đang cầm hai hộp thức ăn.
“A Tiêu đói bụng không?” Hoắc Bình Quả vừa nói vừa đem hộp thức ăn để lên bàn, vừa liếc nhìn Hoắc Trạch Tích, “Đều tại anh không nói sớm một chút, lúc gọi điện tới cũng sắp 12 giờ rồi, vội quá làm được có mấy món, không ngon cũng đừng chê nhé!”
Là anh gọi Hoắc Bình Quả làm cơm trưa cho mình?
Nhan Tiêu sững sốt một chút, tâm tình phức tạp, nhìn Hoắc Bình Quả mở hộp đựng thức ăn ra mà cảm động: “Cảm ơn em, phiền em quá!”
Hoắc Bình Quả: “Đừng nói với em những lời rỗng tuếch đó chứ..”
Nhan Tiêu đang muốn cười, Hoắc Bình Quả còn chưa nói xong lại tiếp tục, “Vậy làm chuyện thực tế hơn, lấy thân báo đáp đi!”
“Hoắc Bình Quả...”
Nhan Tiêu bối rối, chưa kịp nói chuyện, Hoắc Trạch Tích đã lên tiếng trước rồi.
“Em nói Nhan Tiêu lấy thân báo đáp cho em mà, sao anh lại hung dữ vậy?” Hoắc Bình Quả cười đến run người, vẻ mặt đắc ý.
Nhan Tiêu yên lặng nhận lấy đôi đũa Hoắc Bình Quả đưa, cúi đầu nhịn cười ra tiếng.