Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 5: Chương 5: Bánh nướng kiểu pháp (1)




Nhìn trần nhà, Nhan Tiêu nằm hình chữ “Đại”* trên giường.

*Đại 大

Đồ trang sức đã tháo sạch sẽ, tóc cũng bị búi thành một búi lộn xộn, nghĩ tới hôm nay cùng nam thần ba năm ăn cơm tối, cô cảm thấy như đang nằm mơ.

Mặc dù Hoắc Trạch Tích đối với mình rất tốt, để cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, nhưng cô có thể nhìn ra, người này rất biết cách đối nhân xử thế, quan hệ tình cảm nam nữ một chút cũng không có.

* Được sủng ái mà lo sợ

Chẳng lẽ ở trong mắt anh, cô chỉ là một cô bé? Còn nhấn mạnh chữ “bé” nữa...

Nhưng mà có ai thích làm cô bé đâu! Cô rốt cuộc chỗ nào bé? Cúi đầu xuống, quan sát một lần: Dường như... hơi bé thật...

Ôm chăn lăn lộn một hồi, Nhan Tiêu âm thầm hạ quyết tâm, phải thoát khỏi danh hiệu “Thiếu nữ có vòng 1 nghèo nàn”!

Ở trên mạng tìm kiếm một hồi, Nhan Tiêu biết Hoắc Trạch Tích một tuần làm bốn ngày, vậy nên anh mới có nhiều thời gian online radio?

Thừa dịp còn mấy ngày nghỉ, cô phải nắm chặt thời gian tạo hảo cảm trước mặt nam thần. Cô muốn hiểu về anh nhiều hơn một chút, trước tiên là nhờ vào giọng nói

Rửa sạch trái táo, Nhan Tiêu đem toàn bộ tóc mái kẹp lên đỉnh đầu, mở điện thoại ra lên WeChat.

Sau khi đăng nhập thành công liền hiện ra vô số tin nhắn, cô mở mấy cái, đều là hẹn cô ra ngoài chơi, người không quen trực tiếp loại ra một bên, chỉ mở ra tin của bạn tốt.

Có người thúc giục cô ra clip khiêu vũ, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi gần đây phải làm một chuyện vô cùng quan trọng, chuyện đăng clip một thời gian nữa mới tính.”

Vẫn là Nhiếp Sơ Sơ tò mò trước: Cậu đang cua anh đẹp trai còn nói là có chuyện quan trọng

Nhan Tiêu có chút kích động trả lời: Không thiếu nữ nào có thể kháng cự lại sự hấp dẫn của nam thần

Nhiếp Sơ Sơ: Chờ cậu trở thành thiếu phụ liền có thể chống cự nam thần dụ hoặc sao?

Nhan Tiêu:... Cậu đó!

Nhiếp Sơ Sơ: Bác sĩ Hoắc là Zain sao?

Nhan Tiêu: Chắc chắn

Nhiếp Sơ Sơ: Tấn công Bác sĩ Hoắc dễ không?

Nhan Tiêu suy nghĩ, Hoắc Trạch Tích không phải dạng người hoàn toàn lãnh đạm, tiếp xúc với anh sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh ấy ôn hòa nhưng hời hợt, dường như càng khó gần hơn...

Nhan Tiêu trả lời: Đường dài lại gian nan! [icon thở dài]

Lúc Zain không online, Nhan Tiêu thường coi lung tung ở phần bình luận.

Cô mở ra tin Weibo mới nhất, bình luận đứng đầu thật là không nhỡ nhìn, tất cả đều là lời tỏ tình trần trụi

Trà Đoàn Tử: Lỗ tai sinh ra con khỉ {???}

Gấu Ăn Hàng: Ghẹo ta không ngủ a [doge]

Một Ly Không Khí: Muốn nghe nam thần đóng vai bạn trai xấu hổ

.....

Dưới tình huống như vậy Nhan Tiêu sẽ không trả lời, sau đó sẽ yên lặng nhìn bình luận, trong lòng kích động một chút, thấy bình luận đồng tình sẽ tán thưởng.

Đang lướt Weibo, một cái Weibo mỹ thực đột nhiên hấp dẫn sự chú ý của cô:

“Muốn bắt được người đàn ông trong lòng, trước hết phải bắt được dạ dày của anh ta”

Suy nghĩ một chút thì câu này rất có đạo lí, hơn nữa Zain thường xuyên đề cử trong radio những món ăn ngon, vậy thì đối với những cô nàng biết làm cơm sẽ có ấn tượng tốt.

“Mẹ! Mẹ cùng mẹ của bác sĩ Hoắc rất thân phải không mẹ?” Nhan Tiêu lao ra khỏi phòng lên giọng hỏi

Ba mẹ Nhan Tiêu đang ngồi trước TV xem phim truyền hình, mẹ Nhan liếc con gái một cái: “Cũng thân, thỉnh thoảng sẽ gặp mặt... Con hỏi cái này để làm gì?”

Nhan Tiêu không biết mở miệng như thế nào, ngoắc ngoắc ngón tay gọi mẹ lại gần, nhỏ giọng: “Mẹ có thể hỏi dì Lưu giúp con được hay không, bình thường bác sĩ Hoắc thích ăn cái gì?”

Bà nghi ngờ nhìn cô, đương nhiên biết cô hỏi là có ý gì: “Con muốn theo đuổi nó?”

Nhan Tiêu có chút ngượng ngùng: “ Mẹ cứ đi hỏi dì ấy là được, đừng nói cho dì ấy biết là do con hỏi.”

“Mẹ bỗng dưng vô cớ hỏi con trai người ta thích ăn gì, người bình thường cũng sẽ hoài nghi chứ? Con trả lời mẹ, có phải con muốn theo đuổi nó hay không?” Mẹ Nhan vào thẳng vấn đề.

Nhan Tiêu gãi gãi mặt: “Mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, tóm lại cứ hỏi giùm con...”

“Ai, tiểu tử kia bây giờ dáng dấp thế nào?” Mẹ Nhan cảm thấy vô cùng hứng thú với Hoắc Trạch Tích.

Nhan Tiêu biết mình không trốn thoát nổi, do dự trả lời: “Vô cùng tốt.”

“Chưa bao giờ thấy con theo đuổi nam sinh nào, sao bây giờ lại chủ động vậy?”

Nhan Tiêu không nghĩ nhanh như vậy liền bại lộ chuyện mình thích Hoắc Trạch Tích, không tính nói với mẹ nghe: “Mẹ đừng nói bậy bạ, tóm tại cứ giúp con đi đã.”

Sau khi nhờ mẹ, Nhan Tiêu lại chui về phòng.

Nghe Zain phát Radio xong, cô cũng không còn tâm trạng để ngủ nữa.

Ban đêm khiến tâm trạng người ta lắng động lại, trong đầu cô đều là hình ành mỗi buổi tối ba năm gần đây. Chuyện thích Zain này cô cũng cảm thấy không chân thật, giống như một giấc mộng, là một giấc mộng đẹp.

Hiện tại cô không thể khống chế mình cảm giác muốn được biết thêm nhiều về anh.

....

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp Sơ Sơ một mực muốn biết nhan sắc nam thần mà Nhan Tiêu coi trọng, sống chết kéo Nhan Tiêu mang cô theo đến nơi Hoắc Trạch Tích làm việc.

Đầu tiên Nhan Tiêu từ chối: “Hôm qua tớ mới tới đó, không có lí do đi nữa.”

“Cậu không phải là đang theo đuổi anh ta hay sao? Đó chính là lí do!”

Nhan Tiêu cắn môi, quấn quít: “Nhưng tớ không muốn để anh ấy biết tớ thích anh ấy”

“Có người nào theo đuổi người khác như cậu sao? Chưa ra quân đã chết rồi!”Nhiếp Sơ Sơ lộ vẻ không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của Nhan Tiêu.

Nhan Tiêu cau mày giải thích: “Bây giờ tớ với anh ấy còn chưa quen thân, cậu cảm thấy anh ấy sẽ chấp nhận tớ sao?”

Nhiếp Sơ Sơ chậm rãi gật đầu, lại nghĩ tới cái gì: “Cậu nói thẳng thích anh ta ba năm, mỗi tối đều nghe giọng của anh ấy trên radio mới có thể ngủ, tớ không tin anh ta không có cảm giác.”

“Không được không được! Tớ không nói đâu!” Nhan Tiêu cho tới bây giờ còn chưa tỏ tình nam sinh nào, sao có thể lập tức nói ra những lời này?

Nhiếp Sơ Sơ muốn quỳ, cái gì cũng không được, Nhiếp Sơ Sơ chưa bao giờ thấy Nhan Tiêu dè dặt như vậy với ai, xem ra lần này là thật lòng.

“Như vầy đi, chúng ta cải trang một phen, lén chạy vào bệnh viện nhìn anh ta một cái, không làm gì khác.” Nhiếp Sơ Sơ quả thật không nhịn được lòng hiếu kỳ.

Nhan Tiêu bối rối cắn ngón tay, một lúc lâu mới nhìn Nhiếp Sơ Sơ, hoài nghi: “ Có thể đảm bảo không bị phát hiện sao?”

“Có thể! Tóm lại cậu cứ nghe tớ chỉ huy là được” Ánh mắt Nhiếp Sơ Sơ lóe sáng.

Nhan Tiêu suy nghĩ, cảm thấy mình đáp ứng lời thỉnh cầu của Nhiếp Sơ Sơ thật là bị ma quỷ ám ảnh.

Cô nghe theo sự chỉ huy của Nhiếp Sơ Sơ, mặc lên bộ đồ thể thao màu xanh da trời rộng thùng thình, còn đeo một cái mắt kính không có tròng chỉ có gọng màu đen, thắt tóc bím buộc đuôi ngựa.

Nhiếp Sơ Sơ nhìn Nhan Tiêu một bộ dạng không thể hài lòng hơn, đánh ngực bảo đảm: “Bộ dạng này của cậu tớ còn không nhìn ra, cậu yên tâm đi!”

Để phòng ngừa, Nhan Tiêu còn đeo khẩu trang lên che mặt. Vì vậy, cô vũ trang toàn thân đi cùng Nhiếp Sơ Sơ vào cửa bệnh viện.

Đi vào bệnh viện, Nhan Tiêu kéo Nhiếp Sơ Sơ chạy thẳng tới cuối hành lang, phòng một lẻ hai.

Hôm nay người đến khám cũng rất nhiều, phòng khám đóng chặt cửa, Nhan Tiêu không thể làm gì khác hơn là kéo Nhiếp Sơ Sơ ngồi vào hàng ghế bên cạnh.

Nhan Tiêu nói cho Nhiếp Sơ Sơ biết chiến lược: “Chờ lát nữa cửa mở ra, cậu liền tiến tới nhìn, người đẹp trai nhất chính là anh ấy.”

Nhiếp Sơ Sơ buồn cười: “Có thể chỉ cặn kẽ hơn không? Tớ lại không cảm thấy người đẹp trai nhất là anh ta!”

“Tóm lại chính là đẹp trai nhất, đặc biệt đẹp trai, một cái là có thể nhìn ra!”

Nhiếp Sơ Sơ cười không nói, mới vừa quay đầu, cánh cửa kia đã mở ra. Không đợi Nhan Tiêu kịp phản ứng, Nhiếp Sơ Sơ đã cất bước xông tới, nhìn vào bên trong.

Động tác Nhiếp Sơ Sơ khoa trương, Nhan Tiêu khẩn trương đi tới kéo cô: “Nhanh lên một chút!”

Nữ phụ tá rõ ràng bị cái nhìn của Nhiếp Sơ Sơ dọa sợ, cuống cuồng khẩn trương. Không ngờ bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Cô tìm ai?”

Không có ai so với Nhan Tiêu rõ ràng hơn ---- đây là giọng của Hoắc Trạch Tích!

Nhan Tiêu không nhịn được nữa, cảm thấy mình mà nhìn tiếp nữa nhất định sẽ cùng đồng đội như heo Nhiếp Sơ Sơ làm bại lộ, vì vậy vội vàng tránh sang một bên, bắt đầu chạy ra khỏi hành lang.

Thấy Nhan Tiêu vội vàng chạy trốn, Nhiếp Sơ Sơ cũng chạy theo cô. Vì vậy dưới con mắt của mọi người, hai con người lén lút đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, mọi người ngồi ngoài hành lang liền vội vàng nhìn vào túi xách mình xem liệu có bị mất thứ gì hay không.

Không biết là ai đột nhiên la lên: “Điện thoại di động của tôi mất rồi!”

Bảo vệ hành lang nhanh chóng chạy theo bắt lại hai cô nàng.

Nhiếp Sơ Sơ vừa muốn đuổi kịp Nhan Tiêu, sau lưng truyền tới một tiếng “Đứng lại”, cô sợ hết hồn liền vội vàng quẹo cua, chui vào nhà vệ sinh nữ.

Nhan Tiêu không may mắn như vậy, chạy đến trong hành lang dừng lại thở hồng hộc, đột nhiên bị đẩy một cái, sau đó hai tay bị buộc cố định sau lưng, truyền tới âm thanh đàn ông tục tằng: “Không được nhúc nhích! Cô lấy trộm cái gì?”

Nhan Tiêu: “???”

Gì?

“Tôi không lấy cái gì cả!” Nhan Tiêu bị người đàn ông siết chặt tay làm đau, “ Đại ca anh không bắt nhầm người chứ?”

Người kia không để ý tới cô, bắt đầu nói lớn giọng vào bộ đàm: “Một người đàn bà che mặt đã bị bắt, một người khác đang trốn trong nhà vệ sinh nữ.”

....

Vào giờ phút này mười ngàn con thảo nê mã liên tục chạy qua trong đầu Nhan Tiêu *

* Câu chửi thề

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.