Nhiệt độ bên ngoài có vẻ cao nhưng so với không khí bên trong thì dễ thở hơn nhiều, Nhan Tiêu thấy bên ngoài mát mẻ hơn.
Bây giờ còn chưa trễ lắm, mới mười giờ.
Nhan Tiêu ra khỏi tiểu khu, muốn đi xa chút, không thể nói là tại sao, có lẽ chỉ vì để cách xa nơi mình thương tâm, cũng có thể là muốn khiến anh hối hận.
Cái suy nghĩ thứ hai ngay lập tức bị bác bỏ, nếu như anh không ra khỏi phòng thì đương nhiên không biết cô đã ra ngoài, không còn có hiệu quả nữa.
Cô lắc đầu một cái, muốn đuổi đi nỗi phiền lòng.
Không muốn nghĩ nhiều nữa, Nhan Tiêu chỉ muốn quên đi cảm giác vừa rồi.
Đi thật lâu, Nhan Tiêu không ngờ tiếng sấm vừa rồi nghe được ở nhà không phải là ảo giác, bầu trời xa xăm đột nhiên đánh xuống một tia chớp.
Ông trời có thể công bằng hơn xíu nữa không, tại sao mỗi lần mình đi ra khỏi nhà anh thì đều mưa vậy?
Nhan Tiêu đột nhiên hối hận, trước khi đi đáng lẽ không nên xúc động như vậy, ít nhất nên cầm di động, bây giờ lục lọi từ trên xuống dưới chỉ còn năm đồng cộng thêm hai tờ tiền Mao Chủ Tịch.
Ngay cả cây dù cũng không mua nổi...
Hiện giờ rơi vào tình huống túng quẫn, Nhan Tiêu không ngờ tâm tình mình cũng chẳng tệ hại lắm. Tự mình diễn phim cẩu huyết...
Trước bão táp quả nhiên thật bình yên, mưa lớn rất nhanh đã đổ xuống.
Căn cứ vào kinh nghiệm thì mưa sẽ rất lớn, mưa như thác đổ, hai ba phút thì đùng đùng nện xuống, nhưng mà chắc sẽ rất mau ngừng thôi.
Cô quẹo vào siêu thị 771 gần đó, mới vừa đi vào bên ngoài liền mưa như lũ, hạt mưa lớn đập xuống, thời tiết chợt lạnh.
Đây là siêu thị 24 giờ, lúc Nhan Tiêu đi vào nhân viên đang nghỉ ngơi, nghe tiếng vang thì nhìn cô nói câu hoan nghênh quý khách.
Nhan Tiêu khi nghe thấy câu “hoan nghênh quý khách” thì đột nhiên cảm động, giống như mình mới bị vứt bỏ, trong lòng thủng lỗ thì xuất hiện một người xa lạ, không nghi ngờ không so đo, như một người thân thiết an ủi mình.
Bình thường cô sẽ lờ đi câu chào nhưng hôm nay gật đầu cười lại: “Xin chào.”
Nhan Tiêu không biết rằng ánh mắt mình bây giờ rất hồng, rõ ràng là do khóc nhiều nên sưng lên.
Nhân viên tiệm không nghĩ sẽ được chào lại, sững sốt rồi sau đó cười cười.
Làm việc ở siêu thị suốt ngày tiếp xúc không biết bao nhiêu loại người, anh ta nhìn cô gái này có vẻ ăn mặc đơn giản tùy ý, mắt cũng sưng lên, không đoán cũng biết vừa cãi nhau với bạn trai hoặc người nhà rồi bỏ nhà đi...
Hắn không quan tâm nữa, tiếp tục việc của mình, ăn mấy miếng ruột nướng và lẩu Quan Đông.
Nhan Tiêu chú ý tới mấy xiên trong lẩu Quan Đông, đột nhiên lên tiếng: “Món đó, tôi cũng muốn.”
Dù sao tiền mang theo cũng chỉ mua được mấy cái này, không muốn lãng phí.
Tiểu ca nhân viên cũng sững sốt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô đang lấy tiền, vì vậy cười giúp cô đem mấy xiên bỏ vào ly.
Ngồi trong cửa hàng, Nhan Tiêu vừa ăn vừa nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh mưa bên ngoài.
Có xe hơi lái qua, đèn pha chiếu lại, hạt mưa rất rõ ràng, dày đặc, có hình dáng.
Lẩu Quan Đông nấu lâu rồi, có hơi cứng nhưng rất thấm vị, cô lại cảm thấy ăn ngon hơn bình thường, vậy mà trước giờ không phát hiện.
Giống như Vương Gia Vệ trong bộ phim kia vậy, thích ăn thơm đóng hộp sắp hết hạn, vậy thì cũng có người thích ăn lẩu Quan Đông nấu lâu.
Trong màn mưa đêm không ngờ rất bình tĩnh.
Nhan Tiêu ngồi ở trong, nhìn thấy vợ chồng bán thức ăn vừa tan làm về, ngồi trên xe ba bánh, người đàn ông đạp xe, người vợ ở phía sau che dù, cả cái dù hướng về phía chồng không để bị ướt, còn mình thì ướt nhẹp sau lưng.
Nhan Tiêu nhìn đến khi ánh mắt chua xót.
Cô đột nhiên cảm thấy chỉ có mình nghĩ tình cảm trước giờ rất nồng nàn, vậy mà còn không sánh bằng người ta.
Người trong cuộc thì đã thành thói quen, người đứng xem lại thấy xúc động.
Nhan Tiêu đột nhiên nghĩ tới Hoắc Trạch Tích.
Nãy giờ khống chế mình không nghĩ đến chuyện tối nay nữa, bây giờ nhớ lại thì có lẽ mưa cũng đã làm loãng bớt ủy khuất rồi.
Nhan Tiêu thích lúc này, có thể vì một chuyện nhỏ mà cảm động, có thể yên tĩnh nhìn một trân mưa.
Không cần khống chế hoài nghi và ghen tị, không tự chán ghét bản thân mình.
Tỉnh táo lại tìm nguyên nhân, Nhan Tiêu biết ngọn nguồn gây gổ là tại bản thân mình gần đây nhạy cảm thiếu tự tin, chất chứa những chuyện kia trong lòng, cuối cùng bùng nổ, không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày nào đó, Nhan Tiêu không phải là người vì bảo vệ đoạn tình cảm này mà chịu đựng tất cả.
Hôm nay gây gổ cô có thể nhìn ra anh rất tức giận, thậm chí còn không thèm trấn định tỉnh táo, mà cho đến cùng cô vẫn luôn so đo, lúc nói câu chia tay anh không giữ lại.
Ai cũng không chịu nhượng bộ.
Nhan Tiêu ăn xong đã là mười một giờ, mưa không có dấu hiệu dừng lại.
Nhan Tiêu ngẩn người một trận, đã là mười một giờ rưỡi, mưa không có dấu hiệu dừng lại.
Nhan Tiêu hết sức lực, đã đến gần mười hai giờ, mưa không có dấu hiệu dừng lại.
...
Tính sai rồi!
Cái này chắc muốn mưa cả đêm.
Sớm biết vừa rồi mượn dù nhân viên đi về cho rồi.
Rốt cuộc cô hết kiên nhẫn, đứng lên xoay người nhưng nhìn thấy nhân viên đang ngủ, tay chân bỗng dưng luống cuống, nếu bây giờ đánh thức anh ta mượn dù thì có vô duyên quá không?
Nhưng mà lâu quá rồi, thời gian càng ngày càng trễ, trong lòng Nhan Tiêu cũng hoảng theo...
Nhan Tiêu dè dặt đi tới, đang định nhẹ nhàng kêu nhân viên, ánh mắt nhìn thấy cửa tiệm đột nhiên mở ra.
Hoắc Trạch Tích đứng cạnh cửa, không đi tới, ánh sáng gần anh có vẻ hơi u ám, nửa bên mặt chôn trong bóng tối, mờ mờ phác họa khuôn mặt, không nhìn ra biểu cảm.
Bóng người thon dài cao ngất, yên lặng lại chắc chắn, tựa như chống cả bầu trời đêm.
Rõ ràng mới chỉ có hai giờ không gặp nhưng Nhan Tiêu lại thấy lâu thật lâu, lâu đến nỗi cô không biết làm sao để mở miệng, làm sao đối mặt.
Trong mắt vô cùng ưu tư, Hoắc Trạch Tích dời mắt đi chỗ khác, “Còn không đi?”
Thanh âm lạnh lẽo không có độ ấm, Nhan Tiêu đột nhiên muốn khóc, là anh đến tìm mình.
Cô không lên tiếng, đi tới, Hoắc Trạch Tích một mực không nhìn, một cây dù khác đưa tới.
Nhan Tiêu chú ý tới rõ ràng anh mang dù vậy mà toàn thân ướt mem.
Nơi này cách chung cư ít nhất hai trạm xe buýt, cô vừa không mang điện thoại vừa không hay tới đây, làm sao anh tìm được?
Nhan Tiêu muốn ngẩng đầu hỏi anh, nhưng mặt anh rất lạnh, lộ ra mấy phần mệt mỏi, cái gì cũng không nói ra được.
Mỗi người cầm một cây dù, khoảng cách bị kéo dài.
Không khí yên lặng, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi.
Đi chưa lâu mà ống quần cô đã bị ướt rồi, Nhan Tiêu sững sốt, nỗi chua xót trào lên.
Anh cả người ướt đẫm như vậy thì đã đi tìm mình bao lâu?
Sau khi về nhà không ai nói lời nào, Hoắc Trạch Tích từ đầu tới cuối không nhìn cô, tắm xong đóng cửa lại vào phòng ngủ.
Nhan Tiêu ngủ ở trên giường, mặt chôn vào gối, trong lòng khó chịu.
Cảm thấy áy náy, mà nhiều hơn chính là sợ, cô không hiểu chuyện, bây giờ lại nói chia tay, có phải anh sẽ không để ý mình nữa, có phải sẽ thật sự bỏ đi không?
Không nhịn được nữa, Nhan Tiêu nâng khuôn mặt ướt nhẹp từ trong gối lên, xuống giường đi ra khỏi phòng.
Đẩy cửa phòng Hoắc Trạch Tích ra, anh đã ngủ, bên trong có ánh đèn mờ nhạt yếu ớt. Có đèn mà vẫn hết sức tối tăm, không thấy rõ phòng, Nhan Tiêu đứng cạnh cửa, còn chưa lên tiếng đã bắt đầu nghẹn ngào khóc.
Vẫn chưa ngủ, Hoắc Trạch Tích nghe tiếng Nhan Tiêu mở cửa, lại nghe tiếng khóc thút thít, anh yên lặng chốc lát rồi hỏi: “Em khóc cái gì?”
Nhan Tiêu nói không ra chữ, nửa ngày mới hỏi: “Anh, anh có phải không cần em nữa?”
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, âm thanh ê ê a a của cô rất rõ ràng, trong bóng tối anh không lên tiếng.
Không được đáp lại, Nhan Tiêu dè dặt đứng đó, không dám đến gần một bước, cũng không bỏ đi được, Nhan Tiêu làm thế nào cũng không nín khóc được.
Hoắc Trạch Tích ngồi dậy, Nhan Tiêu chỉ thấy bóng lưng của anh phản chiếu dưới ánh đèn.
Giọng nói anh kìm nén, chậm rãi: “Người đi không phải là em à?”
Nhan Tiêu bị nói trúng không nói lại được, lại nhớ tới cái gì, đổi ý: “Vậy anh tha thứ cho em có được không?”
Tay Hoắc Trạch Tích chống trán, hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói mệt mỏi: “Bây giờ trễ lắm rồi, anh rất mệt, muốn đi ngủ.”
Từ đầu tới cuối, anh không nhìn vào mắt cô một lần.
Nhan Tiêu trong lòng hốt hoảng, nếu hôm nay không nói rõ sẽ không còn cơ hội nữa.
Cô hít sâu một hơi bình phục tâm tình, dùng hết sự bình tĩnh nói:
“Gần đây mỗi ngày em đều không chống chế được mà nghi ngờ, biết rõ chỉ là phỏng đoán, em không muốn mình phải nghĩ nhiều, nhưng càng cấm thì càng nhớ, em không dám nói cho bất kì ai, nhưng mà...”
Nhan Tiêu đang nói đột nhiên nghẹn ngào, giọng nói nức nở: “Nhưng em thật sự rất mệt mỏi, em cảm thấy em không như bình thường nữa... Em không muốn như vậy chút nào, anh nói, có phải em bị bệnh đúng không?”
Nhan Tiêu nói xong, dùng hai cánh tay che mặt.
Không thể nào khống chế nghi ngờ, lo được lo mất, từ trước tới giờ chưa bao giờ lâm vào tình trạng như vậy, cô cho rằng, mình bị bệnh rồi.
Nghe Nhan Tiêu nói xong, qua thật lâu bóng lưng Hoắc Trạch Tích mới khẽ nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn, giọng nói chầm chậm: “Lại đây.”
Nhan Tiêu đi tới ngồi bên cạnh anh, cả khuôn mặt đều là nước mắt, Hoắc Trạch Tích giơ tay muốn giúp cô lau nước mắt, lại thu hồi đi, nhìn cô, “Tại sao em lại không nói cho anh biết?”
“Em sợ...”
“Sợ cái gì?”
Sợ anh cảm thấy em phiền toái, sợ anh sẽ quay lại với Ngụy Tâm Trúc, sợ...
Nhan Tiêu cuối cùng vẫn không nói ra, lắc đầu: “Anh dẫn em đi gặp bác sĩ tâm lý có được không?”
Hoắc Trạch Tích không biết Nhan Tiêu tự hoài nghi mình có bệnh tâm lý, giấu mọi chuyện ở trong lòng, rốt cuộc khổ sở biết bao nhiêu...
Ánh mắt anh yên tĩnh, nghe Nhan Tiêu nói xong thì thở dài một cái, cuối cùng vẫn ôm cô vào ngực, “Không được nghĩ bậy bạ, em rất ổn...”
Nhan Tiêu cũng không nhịn nữa, ôm anh khóc lớn, bị Hoắc Trạch Tích ôm đặt lên giường, nằm trong ngực anh.
Trên mặt ướt nhẹp, Hoắc Trạch Tích vén tóc bị dính trên mặt cô ra: “Hồi nãy em chạy ra ngoài có biết anh lo lắm không? Đã trễ thế này, trời còn đổ mưa to, anh không biết đi chỗ nào tìm em...”
Nhan Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, hai chân mày anh hơi nhíu lại, cô hỏi: “Anh tìm em rất lâu?”
“Rất lâu.”
Cô áy náy không nói ra lời, Hoắc Trạch Tích giúp cô lau nước mắt trên mặt, trong mắt không giấu được yêu thương: “Sau này không cho phép em làm như vậy nữa.”
Trong phòng ánh đèn nhàn nhạt, Nhan Tiêu nhìn anh, nửa mặt anh dần dần không nhìn thấy, lông mi chớp chớp, dáng vẻ ôn nhu chân thật.
Cô yên lặng một lúc rồi lên tiếng: “Em có rất nhiều khuyết điểm, nói chuyện thường không suy nghĩ, làm việc cũng không cẩn thận, sẽ khiến anh dễ dàng ghét bỏ em, nhưng em sẽ từ từ sửa chữa.”
Hoắc Trạch Tích dừng một hồi, nói: “Đó là tính cách của em, không phải khuyết điểm.”
“Em còn rất hay nghi ngờ.” Âm thanh từ từ nhỏ dần.
“Nhan Tiêu...” Hoắc Trạch Tích đột nhiên kêu cô một tiếng, Nhan Tiêu giương mắt, “Dạ?”
“Em phải biết, anh hay đối xử với em như con nít, không phải bởi vì anh cảm thấy em non nớt, ấu trĩ...”
Hoắc Trạch Tích ôn hòa trầm tĩnh nhìn Nhan Tiêu, nói chuyện từng câu từng chữ hết sức nghiêm túc.
Nhan Tiêu nằm trong khuỷu tay của anh, yên lặng nghe.
Anh nói: “Đây là cách thể hiện tình cảm của anh.”