Sau khi công việc ở chỗ thực tập kết thúc, Hoắc Trạch Tích cùng Nhan Tiêu đi dạo siêu thị.
Hôm nay là thứ sáu, người đi siêu thị nhiều, Nhan Tiêu cố ý muốn đẩy xe đồ, nói như vậy mới có không khí siêu thị, kết quả là cô chịu khó đẩy xe, Hoắc Trạch Tích phụ trách lựa hàng hóa.
Cô không cam lòng, đẩy tới khu quà vặt liền bắt đầu oanh tạc, Hoắc Trạch Tích nhìn một núi đồ trong xe đẩy, nói, “Em ăn hết?”
Nhan Tiêu nhìn ánh mắt khinh thường của anh, “Em còn chưa chê đống nước khử trùng mà anh mua đâu, anh không được cấm em mua đồ ăn.”
Hoắc Trạch Tích chớp mắt, cười gật đầu: “Được, anh không cấm em.”
Đi tới khu đồ tươi, Nhan Tiêu đột nhiên nghĩ tới mấy ngày nay toàn là ra ngoài ăn cơm, không nhịn được hỏi Hoắc Trạch Tích: “Bác sĩ Hoắc, anh định làm món gì vậy?”
“Em muốn ăn cái gì?” Anh hỏi ngược lại cô.
Nhan Tiêu bỉu môi: “Em muốn ăn cái gì anh cũng làm hả?”
“Em nói đi, anh làm thử.”
Nhan Tiêu mở cờ trong bụng, “Ngày hôm qua em thấy có bạn học được bạn trai làm món tôm đất xào, anh có thể làm món đó không?”
Hoắc Trạch Tích cau mày: “Tại sao phải so với người khác?”
Được rồi, bác sĩ Hoắc kiêu ngạo lại thanh cao, khinh thường sự cẩu thả...
Cô đổi món khác: “Cái đó, bò bít tết, anh làm được không?”
“Được.”
Nhan Tiêu trợn to hai mắt, vẻ mặt khoa trương: “Oa, thiệt hay giả vậy?”
“Em kìm nén biểu tình lại đi...”
“Vị tiên sinh này, anh không cần cậy mạnh đâu, nếu như anh nói không em cũng sẽ không chê anh đâu.” Nhan Tiêu vỗ vỗ ngực mình.
Hoắc Trạch Tích nhàn nhạt nhìn cô, theo thói quen hơi liếm môi, “Xin lỗi tiểu thư, anh làm được mà.”
Nhan Tiêu bán tín bán nghi, nhưng khi nhìn anh chọn lựa nguyên liệu thì tin hơn phân nửa.
Sau đó cô bị vẻ mặt đẹp trai của anh khi cẩn thận chọn thức ăn, đàn ông đẹp trai thật tốt cho mắt...
Nhan Tiêu đi tới muốn diễn cảnh nam nữ ân ái đi dạo siêu thị, một bên giúp anh lựa hành tây, kết quả chọn củ nào cũng đều bị anh bỏ ra hết, lý do là: “Nhan Tiêu em có mù hay không, củ này lớn như một cái hang, còn củ này nữa, nhỏ như vậy làm ăn được gì?”
Nhan Tiêu: “...”
Hoắc Trạch Tích anh không để em diễn tròn vai phụ nữ đảm đang được hả...
Không hiểu phong tình...
Anh và mấy củ hành tây xinh xắn kia có ngon thì cùng đi dạo siêu thị đi...
Kết quả lòng vòng siêu thị khi về đến nhà thì đã tám giờ tối.
Nhan Tiêu mệt mỏi nằm trên ghế salon, một bên liếc Hoắc Trạch Tích: “Hoắc Hoắc...”
Hoắc Trạch Tích đi ra phòng bếp, trừng cô, người kia được voi đòi tiên: “Hoắc Hoắc đầu bếp, em đói.”
“Ừ.” Anh lãnh đạm rót nước uống.
“Chết đói ~~” Nhan Tiêu ôm bụng.
“Ừ.”
“Em chết, em chết nha...” Nhan Tiêu tiếp tục.
“Chết mà còn nói nhiều dữ vậy.”
Nhan Tiêu ngồi dậy, mỉm cười: “Anh nói người ta làm bò bít tết cho em đi.”
Hoắc Trạch Tích chậm rãi hỏi: “Người ta là ai?”
Cô mỉm cười, giơ hai ngón trỏ và giữa chỉ chỉ ánh mắt: “Mắt em đã nhìn thấu rồi! Em quyết định xuống lầu mua mì ăn liền, mua vị thịt bò em thích nhất, nước mì cũng không cho anh uống.”
Vừa nói xong đã trèo xuống ghế đi ra cửa.
Hoắc Trạch Tích nắm tay che miệng, cười ho khan mấy tiếng, kêu cô ở lại: “Em quay lại đây.”
Nhan Tiêu đứng lại, anh lại không vội vàng nói: “Thịt muốn ăn phải ướp thêm một lúc nữa mới ngon.”
Vậy mà vừa rồi không nói sớm...
Cô xoay người lại, tóm lại lúc ở chung với anh luôn luôn làm theo câu “Quân tử có thể nhẫn nhịn”, riết cũng thành thói quen.
Sau khi ướp thịt xong, Nhan Tiêu ở một bên nhìn anh cắt cà chua, mặc dù động tác không coi là thành thạo nhưng nhát cắt vững vàng, người mắc bệnh cưỡng chế như cô cũng thấy thoải mái, không nhịn được dùng tay bốc một miếng bỏ vào miệng.
Hoắc Trạch Tích kinh ngạc, cảnh cáo nhìn cô: “Còn sống mà em ăn hả?”
Nhan Tiêu cười hắc hắc.
Cắt cà chua xong thì cắt hành tây, cô nhớ tới cái gì, đột nhiên ngăn anh lại: “Anh chờ một chút!”
Nói xong chạy ra khỏi bếp, lúc trở lại tay còn cầm kính bơi lội, làm bộ muốn đeo lên cho Hoắc Trạch Tích.
Hoắc Trạch Tích không biết làm sao để đẩy cánh tay cô ra: “Được rồi, có ai đeo cái này mà cắt thức ăn đâu?”
“Hành tây cay mắt lắm!”
“Mới vừa bị đông lạnh xong không còn cay nữa.”
Được rồi, giả bộ người phụ nữ đức hạnh lại thất bại...
Nhìn anh cắt hành tây, Nhan Tiêu lại bỏ vào miệng ăn tiếp, không ngờ hành tây cay thật cay, cô không nhịn được kêu to.
Hoắc Trạch Tích chậm rãi giương mắt, không nói gì nhìn cô, lại tùy ý chỉ sau lưng: “Chỗ đó có thịt sống, anh lại cắt cho em một miếng nhé?”
“Em không ăn thịt bò, em muốn ăn... em muốn ăn anh.” Vừa nói vừa làm bộ đi cắn tay anh.
Hoắc Trạch Tích lui một bước, cau mày: “Đừng làm rộn.”
Giả bộ nghiêm trang, còn nhìn thấy điệu bộ muốn cười trên mặt anh kìa.
Nhan Tiêu yên lặng le lưỡi nhìn anh, lại ngồi vào bàn ăn, chống tay nhìn bóng lưng anh.
Trong đầu nghĩ thế giới tại sao lại có người như vậy, ngay cả bóng lưng cũng nhìn không đủ.
Rốt cuộc cũng đến ngày này, bác sĩ Hoắc tự mình xuống bếp, làm món ăn mình thích...
Mải suy nghĩ, cô cũng không biết khóe miệng mình cong lên tự khi nào.
Phòng bếp truyền tới mùi thịt bò, Nhan Tiêu bị mùi thơm hấp dẫn đi vào, trong chảo là miếng thịt bò chín hai phần ba, dầu chiên vang lên tí tách, cô ngẩng đầu cười, “Lợi hại nha.”
“Có thể khen cái khác không?”
“Sống thật tốt?”
“....”
“Em nói là tài nấu nướng đồ sống.”
Trêu đùa bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu hết sức vui mừng, rốt cuộc cảm nhận được cảm giác bọn Tiểu Giai vui vẻ sống hằng ngày.
“Chưa làm mà cũng biết tốt rồi à?” Hoắc Trạch Tích cầm kẹp lật thịt, cười nói.
Không ngờ bị trêu ngược lại, Nhan Tiêu kinh ngạc, lòng nói như vậy không phù hợp với vẻ cấm dục của anh đâu, Hoắc Trạch Tích lại cúi đầu nhìn biểu cảm kinh ngạc của cô, nói: “Anh nói là, thịt bò bít tết còn chưa làm xong, sao em biết anh nấu nướng giỏi?”
Nhan Tiêu: “...”
Anh vậy mà cũng biết cái này nữa [từ gốc là “thói quen”: nghĩa là một từ phổ biến trên mạng, ý nói tới phương pháp trêu ghẹo và người sử dụng rất có kinh nghiệm]
Bác sĩ Hoắc thật lợi hại, cô cứ nghĩ là mình đã biết về anh rõ ràng rồi chứ...
Sau khi thịt bò bít tết làm xong, ý tưởng “Không cần biết có ngon hay không đều phải nói là ngon, như vậy sau này bác sĩ Hoắc mới thường xuyên xuống bếp” không có đất dụng võ, lúc cô nếm được mùi vị kia liền muốn khóc.
Trước giờ cô ăn bò bít tết rất quê mùa, bảy phần chín là không ăn, nhưng bây giờ miếng thịt chỉ có năm phần chín, hơi thấy máu, vậy mà rất tươi ngon, vị muối không nặng lắm, mùi thịt đậm đà.
Không biết có phải do tâm lý hay không mà cô cảm thấy đây là miếng bò bít tết ngon nhất từ trước tới giờ.
Trừ khen ra thì không còn lời nào khác, trong đầu nghĩ phải khai thác thật nhiều kỹ năng từ bác sĩ Hoắc.
Buổi tối sau khi ăn xong, Nhan Tiêu cứ theo thói quen thứ sáu thì xem tiết mục văn nghệ, Hoắc Trạch Tích xem cùng cô.
Tuy nói cùng bạn trai coi tivi rất lãng mạn nhưng Nhan Tiêu chỉ thấy rất ràng buộc thôi, ví dụ như trong tivi xuất hiện nam minh tinh nổi tiếng, cô cũng không dám cười trộm hoặc si mê bình luận.
Chỉ có thể thừa dịp Hoắc Trạch Tích đi tắm mới có thể kích động một chút.
Sau khi anh tắm xong thì quay lại nụ cười trong sáng bình thường.
Trên người anh có mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái, Nhan Tiêu ngửi ngửi, bị anh kéo vào ngực: “Em là chó à hay sao mà ngửi?”
Nhan Tiêu thuận thế ngồi trên đùi anh, “Anh dùng sữa tắm gì vậy, em cũng muốn dùng.”
“Loại cho nam mà cũng dùng?”
Nhan Tiêu kinh ngạc: “Còn phân biệt nam nữ nữa à? Vậy nếu em dùng thì lông chân dài ra hả?”
Hoắc Trạch Tích: “Sẽ mọc cục xương ở cổ họng.”
Câu nói của Hoắc Trạch Tích làm Nhan Tiêu cười mấy tiếng, lại hùa theo: “Vậy thì đặc trưng của phái nữ cũng không rõ ràng, còn dài hơn cục xương ở cổ họng...”
Nghe cô nói vậy, Hoắc Trạch Tích hứng thú hỏi lại: “Sao lại không rõ ràng?”
Nói nhảm thôi mà đi xa dữ vậy?
Nhan Tiêu cắn răng: “Thì phía trước lồi, phía sau vểnh lên...”
Nói xong, cô thấy ánh mắt của anh quét tới trước ngực mình, Nhan Tiêu vội chắp tay trước ngực: “Anh nhìn gì vậy?”
“Không thể nhìn hả?” Hoắc Trạch Tích rõ ràng bị động tác của cô chọc nổi hứng.
Nhan Tiêu bài xích: “Anh nhìn trắng trợn.”
Hoắc Trạch Tích bị cô làm bật cười, lại nói tiếp: “Vậy khi nào thì nhìn kín đáo?”
Cái vấn đề này...
Suy nghĩ kĩ chút, đúng là làm khó người ta.
Nhan Tiêu bỏ hai tay xuống, sợ anh nhìn nữa sẽ lúng túng nên khoát tay qua vai anh, dứt khoát đến gần ôm lấy Hoắc Trạch Tích: “Em biết anh không phải người như vậy mà, không phải là đàn ông trình độ học vấn thấp mới thích ngực lớn sao, anh có văn hóa như vậy nhất định chỉ thích loại nhỏ thôi.”
“Ai nói em vậy?” Giọng Hoắc Trạch Tích như không đồng ý.
Nhan Tiêu nói: “Cho nên ý anh là sao?”
Cô chẳng qua là tìm bậc thang cho mình thôi, anh lại còn hào hứng tán gẫu?”
Anh tiếp tục: “Trình độ giáo dục cùng cái phương diện này có quan hệ gì đâu? Em nghe người ta nói vậy là nói bậy rồi.”
Nhan Tiêu cũng muốn khóc, “Vậy anh có ý tưởng khác?”
Hoắc Trạch Tích mặt không đổi sắc, thản nhiên: “Trừ tiếp nhận ra thì anh có thể làm gì khác đâu.”
A a a a.
Dáng vẻ của anh còn bất đắc dĩ nữa.
Lòng tự ái của cô bị tổn thương không nguôi, đẩy vai anh ra: “Anh nói chuyện quá tổn thương người!”
Hoắc Trạch Tích khó hiểu: “Anh nói đúng không?”
“Trừ tiếp nhận ra thì anh không thể làm gì khác? Ý là anh chấp nhận thì rất khó khăn hả?” Nhan Tiêu hết sức kích động, thân thể cũng phập phồng, quên mất bây giờ mình vẫn còn ngồi trên đùi anh.
“Em có thể ngồi yên được không?” Hoắc Trạch Tích nâng cô lên cao một chút.
“Anh nói cho rõ ràng đã!” Nhan Tiêu lại đẩy tay ngang hông anh ra, ngồi lại gần nói.
Đôi mắt Hoắc Trạch Tích đột nhiên trầm xuống, “Em thử lộn xộn nữa đi.”
Nhan Tiêu bị biểu cảm đột nhiên thay đổi của anh hù, nhưng vẫn quật cường nghểnh đầu: “Em cứ cử động nữa đó rồi sao?”
Hoắc Trạch Tích lại gần tai cô, thấp giọng: “Anh cứng.”
.....
.....
Chương sau có H
Chương sau có H
Chương sau có H
Cảnh H sẽ không hiển thị với người đọc chùa