Nghiện tay – Chương cuối
Chuyển ngữ: Ning
Thể loại: Đam mỹ | Ngọt sủng | Đoản văn | HE
Để nói Hoắc Loan đối với chuyện này không để ý, chắc tấm lòng bao la mới làm vậy được.
Sau khi trở về Giản Ngải lập tức thành thật khai báo ghi chép trò chuyện với Chu Toàn, ngoại trừ phần Hoắc Loan đã xem, anh còn đem tâm tư mình lúc nhìn thấy ảnh chụp của Hoắc Loan được gửi vào trong nhóm nói rõ ràng rành mạch, nói tới độ Hoắc Loan cả mặt đều nóng đỏ, cuối cùng chỉ có thể nghiêm mặt kêu anh dừng.
Nhưng sao anh lại ở trong cái nhóm kia?
Giản Ngả đem wechat từng người từng liên lạc nói rõ với Hoắc Loan, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) ban đầu đúng là ham chơi, thế nhưng thấy hình của em xong đâu còn lòng dạ nào nữa? Đã đem nhóm chat cùng những người khác xoá đến sạch sẽ, vì em thủ thân như ngọc đó.
Còn Chu Toàn?
Xác thực là có lợi dụng hắn, nhưng dạng người trong nhóm kết bạn kiểu này, không phải đều là ăn trong bát ngó trong nồi đấy ư, trong bát toàn là thực phẩm sang quý, trong nồi chỉ có bánh bao mì chay, đúng là đồ đầu đất.
Đầu đất không xứng có bạn trai.
Có thật sự thích em hay không?
“Chuyện này...” ánh mắt Giản Ngải nuông chiều lại thản nhiên, “phải hỏi em.”
Hoắc Loan nghiêng đầu ho một tiếng.
Muốn đứng dậy rời đi.
Ai biết Giản Ngải sẽ từng chút kéo cậu vào trong ngực, lồng ngực người kia dán phía sau lưng, Giản Ngải cúi đầu cười thật ôn nhu, “Bảo bối, em nghe thấy không?”
Thình thịch, thình thích.
Giản Ngải ôm chặt lấy Hoắc Loan, hai tay như muốn đem cậu khảm tiến vào máu thịt của mình. Anh tiến tới bên tai Hoắc Loan, mang hơi nóng nhắc theo: “Thình thịch, thình thịch, thình thịch.”
“Nhịp tim đập của anh, em nghe thấy không?”
“Từ giây phút anh nhìn thấy em, em tới gần nó sẽ phấn chấn tăng tốc, lúc xa cách sẽ chán nản chật vật, nó vì em mà đập, bảo bối, em nghe thấy không?”
Sự khó chịu của Hoắc Loan vào lúc Giản Ngải đem mọi chuyện cẩn thận nói rõ ràng với mình đã biến mất hơn nửa, huống hồ một tháng nay ở chung, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Giản Ngải chưa từng dấu diếm tình yêu của mình. Yêu đương vốn đã khó như vậy, cần gì phải vì một người không quan trọng, một chuyện không quan trọng làm xáo trộn đầu óc chứ?
“Người mẫu.” Hoắc Loan đột nhiên nhớ ra, “Anh có phải vì em mới đến làm mẫu không?”
“Phải.” Giản Ngải lần này không hề giấu diếm nữa, “Vì để gặp được em.” Anh nói thẳng làm người khác không cách nào phản đổi, “Anh nghĩ không ai có thể cự tuyệt cơ thể cùng...”
“Chẳng may em chỉ thích thân thể anh thì sao?” Hoắc Loan hỏi.
Giản Ngải cười cười, “Anh chỉ muốn để em có được anh.”
“Từ ảnh chụp kia, cho đến quán bar sau này.” Giản Ngải nói, “Anh không ngày nào không động lòng với em.”
Thì ra Giản Ngải nhớ rõ tất cả.
Nếu như không phải giữa còn có ngăn cách da thịt mới đến trái tim, tình yêu cùng tâm tình nóng bỏng của anh đã đem cậu hoà tan.
Giản Ngải ôm Hoắc Loan càng chặt hơn, thành kính đưa ra lời thề, “Bảo bối, anh động lòng với em không phải chỉ một ngày hai ngày, lâu dài hơn em nghĩ, tình yêu của anh cũng lâu dài như vậy.”
Hoàn