Nghiện tay – Chương 3
Chuyển ngữ: Ning
Thể loại: Đam mỹ | Ngọt sủng | Đoản văn | HE
Đối với việc Giản Ngải không nhớ rõ mình Hoắc Loan có chút thất vọng.
Dù sao một đêm nguyệt hắc phong cao một tháng trước, Giản Ngải đã gặp qua dáng vẻ chật vật nhất của cậu.
Lúc ấy Hoắc Loan mới vừa thất tình, bất ngờ biết được bạn trai sau lưng cậu ở trên nhóm hẹn pháo.
Chu Toàn đi nhà vệ sinh, điện thoại di động đặt ở chỗ ngồi không khoá màn hình, chuông báo một tiếng tiếp một tiếng vang lên, Hoắc Loan giúp hắn tắt âm thanh, tin nhắn trong nhóm cứ như vậy hiện ra, một người tag bạn trai trước của Hoắc Loan, giọng điệu khôi hài: “Bạn trai cậu biết cậu ở bên ngoài làm loạn không?”
Ảnh đại diện của người kia là một con chó ngậm hoa hướng dương đang cười to.
Hoắc Loan bất giác chọn vào ảnh đại diện của anh ta, phát hiện Chu Toàn đã thêm bạn người này từ trước, vài ngày trước bắt đầu cùng nhau trò chuyện.
Đều là Chu Toàn chủ động bắt đầu câu chuyện, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) người kia ban đầu trả lời rất lạnh nhạt, có thể nhìn ra là một thân mang cảm giác tự mãn của mãnh 1.
Chu Toàn ban đầu chỉ tán gẫu không mang ý nghĩa gì, sau đó trực tiếp bại lộ bản tính rõ ràng đưa ra đề nghị.
Người kia trả lời có vẻ rất không để tâm, còn có chút khinh thường, “Bạn trai cậu không thể thoả mãn cậu?”
[Chu Toàn]: Tôi ở trên.
[Chó ngậm hoa hướng dương]: Vậy thật không khéo, không phù hợp.
[Chu Toàn]: Không phải, tôi nghĩ thử xem mùi vị thế nào.
Người đàn ông kia có lẽ cảm thấy vô vị, mấy tin nhắn sau Chu Toàn gửi đi đều hiện dấu chấm than, biểu hiện Chu Toàn đã bị chặn.
Tin nhắn gián đoạn như vậy, hai ngày sau, người kia lại chủ động nhắn tin tới.
[Chó ngậm hoa hướng dương]: Ảnh cậu gửi trong nhóm, là bạn trai cậu?
[Chu Toàn]: Đúng vậy, nhìn được chứ? Rất trắng đó.
[Chó ngậm hoa hướng dương]: Xoá ảnh chụp đi, đừng cái gì cũng gửi vào nhóm.
[Chu Toàn]: Sao hai ngày trước anh lại chặn tôi?
Chó ngậm hoa không trả lời, Chu Toàn đợi một phút, thu hồi ảnh chụp xong lại chán nản quay lại.
[Chu Toàn]: Thu hồi rồi.
[Chu Toàn]: Anh chừng nào thì rảnh, chúng ta hẹn gặp mặt?
[Chó ngậm hoa hướng dương]: Cậu cùng bạn trai bình thường cuối tuần thường đi nhà hàng nào?
Chu Toàn nói dối, nói ra tên một cái quán bar, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) Hoắc Loan hoàn toàn chưa từng nghe tên.
“Được.” người kia nói.
Hoắc Loan một giây liền nhận ra bạn trai cũ ở bên ngoài..., cẩn thận nghẫm lại gần đây mình cùng bạn trai cũ có quan hệ hay không, có cần đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ không.
Chu Toàn từ nhà vệ sinh trở ra, không chú ý tới biểu tình của Hoắc Loan, cười khanh khách lại gần muốn hôn cậu.
Hoắc Loan nghiêng đầu né tranh.
Cậu bình tĩnh ấn tắt di động của Chu Toàn thả lại lên bàn, hoàn toàn không nói đã rõ.
Mặt Chu Toàn lập tức trắng bệch.
“Anh đừng nói gì cả,“ Hoắc Loan đưa tay chặn Chu Toàn, “chúng ta không còn gì để nói nữa, anh tuần này đem đồ đạc trong nhà tôi chuyển ra ngoài, chia tay đi.”
Hoắc Loan không hề cho Chu Toàn cơ hội phản ứng, quét mã thanh toán tiền cơm trưa, quay đầu ra khỏi nhà hàng.
Hoắc Loan lớn lên ở thành phố A, chưa từng tới nơi hỗn loạn như vậy, tửu lượng cũng không tốt, nhưng đêm đó cậu một người đã uống nhiều mới gọi xe, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) thốt ra chính là tên quán bar có ấn tượng nhất trong đầu.
Chu Toàn tuy rằng sinh hoạt cá nhận loạn thất bát tao, nhưng khi lựa chọn địa điểm hẹn ước đều có mục đích nhất định.
Nói thế nào nhỉ? Chính ra nhìn qua có vẻ thận trọng hoa mỹ, thật ra bên trong lại là nơi dơ bẩn nhất.
Hoắc Loan xuống xe, ở cửa Thanh bar đầu óc choáng váng, cậu quay đầu định đi, không ngờ phía sau có vài người đang đi tới, giữa lúc bối rối né tránh cậu đã tiến vào Thanh bar rồi.
Lúc đó Giản Ngải đang chán muốn chết mà ngồi uống một ly gin and tonic, câu được câu không nói chuyện với người pha chế, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ và cửa ra vào, đột nhiên, ánh mắt anh sáng lên.
Hoắc Loan bị người đụng va vào khung cửa, người nọ xin lỗi cậu, Hoắc Loan phất phất tay tỏ vẻ không có gì, đảo mắt lập tức thấy buồn ói mà hạ lưng ôm bụng.
“Đến đây.” Một đôi tay mạnh mẽ nâng thân thể hư nhược của Hoắc Loan lên, đề phòng cậu quỳ rạp xuống trên đất.
Hoắc Loan sau đó bị người nhẹ nhàng dẫn ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, không khí trong lành mạnh mẽ tiến vào lồng ngực cậu, giống như khí cầu chịu áp lực quá lớn, Hoắc Loan không cho người khác thời gian chuẩn bị, run run bả vai, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) cổ họng giật giật, “ào” một tiếng ói ra.
Giản Ngải không hề ghét bỏ, anh chỉ nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, đỡ Hoắc Loan, đề phòng cậu đứng không vững ngã nhào về phía sau.
Vì thế Hoắc Loan trong một đêm gió thu hưu quạnh, ở trong lòng ngực một người lạ, ói đến thiên hôn địa ám.
Sau đó, cậu buông xuôi, như hết thảy sức lực đều dùng để giữ thẳng lưng, chỉ có thể mệt mỏi dựa vào trên người Giản Ngải.
Hoắc Loan cũng cảm thấy không thích hợp, cậu ban đầu cảm thấy như đã nằm trên giường trong nhà, vô cùng ấm áp, nhưng ngẩng đầu lại là gương mặt đàn ông xa lạ.
Quá không tuân thủ nam đức rồi!
Hoắc Loan vẫn luôn muốn nhấc người lên, rút cuộc đều không có sức, lại nặng nề rơi lên thân thể người đàn ông lần nữa.
Một lần va chạm này, va cho cậu tỉnh lại, cậu nhớ tới Chu Toàn con mẹ nó từ sớm đã ở bên ngoài...
Hoắc Loan cố sức nâng tay lên, chỉ vào mũi Giản Ngải mắng, “... đồ không biết xấu hổ.”
Giản Ngải cười khổ một tiếng, Hoắc Loan chỉ có thể mê mê hoặc hoặc nhìn dáng vẻ mơ hồ của anh, “Đưa cậu về nhà nhé?”
Hoắc Loan gật gật đầu.
Giản Ngải lập tức đem tay Hoắc Loan khoác lên cổ mình, ôm thắt lưng cậu vịn tường đứng lên.
Tuy rằng sức lực anh lớn, nhưng giúp một con ma men vô ý thức cùng mình cao không khác biệt lắm vẫn phải gắng hết sức.
May mắn Hoắc Loan thật nghe lời, khi Giản Ngải gọi xe chỉ im lặng dựa vào bên người anh, không nháo không ói.
Tình trạng này vào lúc Hoắc Loan lên xe lập tức hoàn toàn thay đổi.
“Đi đâu?” lái xe quay đầu hỏi.
“Đi đâu?” Giản Ngải hỏi.
“Đi...” Hoắc Loan híp mắt tự hỏi một hồi, ánh sáng như đang nhảy nhót trên mi, không ngờ cậu đột nhiên nghịch hợp quay đầu, cười hì hì nói, “...không đi!”
Giản Ngải có chút lo lắng tình trạng của cậu, nghĩ thầm nếu không thì đưa cậu đi khách sạn, không nghĩ tới anh khi mới nhẹ nhàng đưa Hoắc Loan vào trong xe, Hoắc Loan đã bắt đầu giãy giụa.
“Tôi không đi cùng anh! Anh đừng đụng tôi! Không được lên!”
Cùng đàn ông xa lạ về nhà, thì ra cái dạng gì! Cậu là loại người như vậy hả? Cậu giống Chu Toàn vậy hả?!
“Không phải...” Giản Ngải có chút bất đắc dĩ.
Cảm thấy tài xế đã mất kiên nhẫn, Giản Ngải rút tay đang giữ Hoắc Loan về, ý bảo cậu nhìn xem, “Tôi không đụng cậu, cậu có thể nói địa chỉ cho tài xế không?”
Hoắc Loan dùng vài giây tiêu hoá những lời này, tiếp theo mới bĩu bĩu môi ngoan ngoãn nói: “Có thể.”
Dưới ánh nhìn của Giản Ngải cậu tiến tới cạnh tài xế, dùng giọng không hề nhỏ lén lút nói ra địa chỉ, sau đó ngã về lại chỗ cũ, (truyện được đăng tải tại herdrafts.com) trong vẻ mặt mông lung không hề mang chút lực uy hiếp nào.
Nam sinh có rất ít người có vẻ mặt nhẵn nhụi mềm mại như vậy, dưới ngọn đèn tối mờ trắng trẻo đáng yêu.
“Bác tài, đi được không?” Giản Ngải hỏi.
“Được.” Tài xế nói, “Khu nhà cạnh khu đại học, rất gần.”
“Được, vậy nhờ chú vậy.”
“Cậu không ngồi phía trước hả?”
Giản Ngải lại nhìn Hoắc Loan vài lần, thay cậu mang đai an toàn, đóng cửa xe.
“Không được.” Anh đi đến vị trí cạnh tài xế, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Loan đưa tờ mao gia gia (tờ 100 tệ) cho tài xế, cẩn thận dặn dò: “Mong chú chạy ổn định chút, đưa cậu ấy tới trong khu nhà, nhìn cậu ấy vào nhà hãy đi.”
Tài xế nhận lời.
Hoắc Loan nhắm mắt lại, chiếc xe chạy đi xa trong ánh nhìn chăm chú của Giản Ngải.
Giản Ngải nhìn chằm chằm biển số xe vài giây, nâng tay cởi vài chiếc cúc trên áo sơmi đã nhăn nhúm, xoay người đi vài bước, đột nhiên dừng lại một chút, một lần nữa trở lại ven đường, nâng tay gọi một chiếc xe.
Hết Chương 3