Nghiệp Báo Hài Nhi

Chương 1: Chương 1




“ Mẹ ơi….mẹ ơi…”

“ Là...con…..là….con….đây….mà…..”

- - Không...không…..tránh xa….tao ra...Cút….đi….cút….đi.

Nhi mắt vẫn nhắm nhưng cơ thể cô đang giãy giụa như muốn xua đuổi một thứ gì đó. Miệng cô hét lên những tiếng thất thanh, bây giờ mới là 11h30 buổi trưa, mọi người trong văn phòng vẫn còn đang dựa vào ghế của mình để chợp mắt sau một buổi sáng làm việc bận rộn. Nhưng tiếng kêu thất thanh trong giấc mơ của Nhi khiến cho một chị đồng nghiệp ngồi ngay bên cạnh tỉnh giấc, khẽ lay nhẹ người Nhi chị Lan gọi khẽ:

- - Này, này….em làm sao đấy…Dậy đi, nằm mơ thấy gì mà hét toáng lên thế, dậy, dậy đi Nhi.

Nhi choàng tỉnh, cô bật dậy một cách đầy hoảng hốt, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ đến thất thần, mồ hôi cứ thế đổ xuống mặc dù trong văn phòng lúc này điều hòa đang được bật chỉ có 22 độ. Mặt mũi lấm lét, Nhi nhìn xung quanh định hình mất mấy giây sau đó cô mới dám thở mạnh vì nhận ra mình vẫn đang ở trong văn phòng công ty, nơi cô mới được nhận vào làm cách đây 3 tháng.

Nhìn vẻ mặt của Nhi chị Lan hỏi lại:

- - Sao thế, em mơ thấy ác mộng à..? Đấy chị bảo rồi, mấy hôm trước nhìn mày cứ cố làm thêm đến tận muộn mới về chị đã nhắc phải chú ý mà nghỉ ngơi. Mệt mỏi quá đâm ra mơ mộng thấy gì không hay phải không..?

Nhi run run giọng đáp:

- - Vâng….vâng….chắc có lẽ thế chị ạ, mấy hôm nay em phải chuẩn bị sổ sách, tài liệu cho sếp nên ngủ hơi ít.

Chị Lan rót cho Nhi cốc nước rồi nói:

- - Ban nãy chị thấy em nói mơ cái gì mà “ cút đi, cút đi “, mơ gì mà nói sợ thế..?

Nhi nhìn xuống phần bụng của mình, cái cảm giác trong mơ ban nãy vẫn còn hiện rõ mồn một. Nhi đánh trống lảng:

- - Em mơ bị chó đuổi chị ạ, một con chó dữ lắm….Nó cứ đuổi theo em chực cắn, may mà chị đánh thức em dậy kịp.

Chị Lan khẽ che miệng cười vì giấc mơ củ chuối của Nhi, đứng dậy vươn vai cho thoải mái chị Lan mở cửa văn phòng bước ra ngoài. Nhi cũng vội đứng dậy đi theo, đi được mấy bước Nhi khẽ quay đầu nhìn lại cái ghế của mình vừa ngồi ngủ ban nãy, trong giấc mơ, cái thứ đó từ đâu xuất hiện, nó bám vào chân Nhi rồi cứ thế trèo lên đùi ôm lấy phần bụng của Nhi, nó với tay gọi:

“ Mẹ ơi….mẹ ơi…”

“ Là...con….đây mà….”

Nghĩ lại giấc mơ cũng khiến cho Nhi cảm thấy rùng mình. Nhưng suy cho cùng mơ cũng chỉ là mơ, sau khi tỉnh giấc Nhi lấy lại bình tĩnh và quay về với vẻ tự tin, sắc sảo vốn có của mình. Tốt nghiệp trường Đại Học Kinh Tế Quốc Dân, là một cô gái tỉnh lẻ nhưng với sự thông minh, nhanh nhẹn và đặc biệt là nhan sắc trời cho của mình. Chẳng khó khăn mấy khi mà sau khi tốt nghiệp một năm Nhi vẫn có thể trụ lại Hà Nội, và cách đây 3 tháng Nhi đã được nhận vào một công ty khá lớn. Cô được thử sức mình tại phòng maketing, mọi người đều nói Nhi có quan hệ mờ ám với trưởng phòng nên mới được nhận vào dễ như vậy. Hoặc cô đã dùng nhan sắc để tìm kiếm cơ hội. Vế thứ hai có vẻ đúng, bởi trong xã hội hiện đại, dung mạo của người phụ nữ đóng vai trò rất quan trọng trong sự nghiệp dù cô ta làm bất cứ ngành nghề gì.

Nhi cũng thế, vẻ đẹp của cô là một lợi thế. Nhưng việc cô được nhận vào làm không hề có gì bất chính. Bởi sự thật Nhi là người có năng lực, cô luôn có những ý tưởng mới, nắm bắt được xu thế. Có lẽ do Nhi là người trẻ tuổi, Nhi biết được thị hiếu của thanh niên hiện đại. Thành thử ra tuy mới chỉ vào làm được 3 tháng nhưng Nhi luôn hoàn thành mọi công việc được giao một cách xuất sắc. Điều đó giúp cho cô dần dần chứng minh với đồng nghiệp rằng trưởng phòng Quân nhận Nhi là do năng lực.

Đang đứng nói chuyện với chị Lan bởi giờ nghỉ trưa vẫn còn thì sếp Quân đi qua, chị Lan bèn trêu:

— Sếp, sếp đứng lại đã. Sếp chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Sếp giao cho em Nhi nhiều việc như thế để em ấy ngủ mà cũng mơ thấy ác mộng kia kìa. Sếp xem lại đi nhá..!

Quân nhìn cả hai có phần ngượng ngùng. Sếp Quân năm nay cũng đã 32 tuổi, ngoài 30 nhưng nhìn bề ngoài thì người ta chỉ đoán Quân tầm 28-29 tuổi. Là một người có năng lực, phong độ, công việc ổn định, gia đình nề nếp nhưng chẳng hiểu sao người như sếp Quân vẫn chưa lấy được vợ. Chính vì thế mà khi Nhi xuất hiện trong văn phòng của Quân thfi tin đồn Nhi là người yêu của Quân được mọi người kháo nhau khắp công ty.

Thành thử ra tuy hai người làm cùng một phòng nhưng ngoài công việc thì Quân với Nhi cứ chạm mặt nhau là thấy ngượng ngùng. Nghe Lan trêu Quân cười ngại ngùng ấp úng đáp:

— Lan...nói thế...mất..quan điểm. Công việc mỗi người phụ trách một mảng mà. Đúng là đợt này Nhi phải lo nhiều hơn mọi người nhưng chẳng phải tháng trước còn bận rộn hơn sao..!?

Nhi khẽ nhéo tay chị Lan một cái khiến chị Lan kêu lên:

— Ái đau, cái con này…

Nhi mỉm cười nói với Quân:

— Anh đừng nghe chị Lan nói linh tinh. Em không sao đâu, chắc do ngủ trưa ngồi trên ghế nên hơi khó ngủ thôi ạ.

Lan bĩu môi, nguýt dài một cái Lan quay người vừa đi vừa nói:

— Thôi, tôi nhường đất diễn cho anh chị. Tôi vào làm việc trước vậy.

Lan vừa đi khỏi là Quân đã vội hỏi Nhi:

— Em thấy không khoẻ ở đâu à..!? Có cần xin nghỉ không..!?

Nhi ra giấu nhắc Quân nói nhỏ tiếng, Nhi đáp:

— Em không sao..!? Anh mà cứ mất bình tĩnh như thế mọi người sẽ nghi ngờ đấy. Thôi em vào làm đây.

Quân hỏi cố thêm một câu:

— Ơ, thế còn tối nay….!?

Nhi quay lại khẽ nháy mắt:

— Anh đón em ở chỗ cũ nhé..

10h tối cùng ngày trong một khách sạn, trên chiếc giường êm ái trải ga màu trắng tinh, hai cơ thể trần truồng đang quấn chặt lấy nhau không muốn rời:

— A...a….hôn em đi anh...Đúng rồi, em...sướng...quá….ah….ah..

Độ rung lắc của chiếc giường ngày càng mạnh theo từng chuyển động càng lúc càng mạnh của Quân, nằm bên dưới dang vòng tay qua cơ thể săn chắc ôm trọn lấy tấm lưng trần của người đàn ông đang đắm chìm trong ham muốn, dục vọng là Nhi. Cô vừa rên vừa khẽ hôn mạnh vào phần cổ của Quân khiến cho Quân rùng mình, dường như không chịu được những kỹ năng của bạn tình, Quân gồng mình ôm chặt lấy Nhi nói lớn:

— Anh….anh không...chịu...nổi nữa...rồi...anh ra đây…

Như đang chờ đợi sẵn điều này, Nhi ưỡn người lên, hai chân cô quặp chặt lấy phần hông của bạn tình, Nhi đáp bằng một giọng đầy mê dục:

— Ra...đi anh...Em...yêu...anh.

Câu nói như một thứ bùa mê, nó khiến cho Quân gần như gục hẳn xuống sau khi đã dồn hết tất cả sức lực vào những cú dập cuối cùng. Đôi tay vẫn ôm chặt lấy cơ thể người đẹp, Quân bủn rủn chân tay, người anh khẽ run lên, hơi thở hồng hộc, Nhi mỉm cười thì thầm vào tai Quân:

— Anh làm tốt lắm…

Cuộc hoan lạc kết thúc, tất nhiên đây không phải là lần đầu của cả hai. Nhi nằm áp mặt vào ngực Quân, vuốt mái tóc Nhi, Quân khẽ hỏi:

- - Tại sao em lại không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta ở công ty..?

Nhi trả lời:

- - Anh ngốc quá, ngay từ đầu khi anh nhận em vào làm mọi người đã dị nghị, đồn đoán. Em mới làm được 3 tháng, nếu bây giờ công khai chẳng phải bọn họ sẽ dèm pha hơn sao. Tuy chúng ta mới bắt đầu quen nhau 1 tháng nay nhưng em muốn sau khi họ công nhận năng lực của em thì lúc đó chúng ta mới công khai. Hi hi, anh vội gì chứ.

Quân gật gù đồng ý:

- - Em nói phải, vẫn là em luôn suy nghĩ kỹ lưỡng. Đúng là anh không nhìn nhầm người, em đúng là một cô gái toàn diện, vừa giỏi trong công việc, vừa giỏi cả trên giường….Mỗi lần làm chuyện đó với em anh cứ như một cậu thanh niên mới lớn bị dẫn dắt bởi một người chuyên nghiệp trong chuyện chăn gối ấy….Nói thật là anh bị em mê hoặc mất rồi.

Nhi tủm tỉm cười, cô bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước xả ra, hơi nước nóng phủ kín cả tấm gương soi bên trong phòng tắm. Nhi đắm mình trong làn nước nóng đang nhẹ nhàng chảy xuống từ vòi hoa sen, cô nhắm mắt cảm nhận sự khoan khoái sau khi làm tình và được tắm nước nóng. Nhưng rồi Nhi mở to mắt, cô đứng hình bất động khi mà vừa có thứ gì đó khẽ chạm vào chân cô. Nó không phải vật bất động mà nó đang di chuyển, nó đang bám vào cổ chân rồi cứ thế, cứ thế nó đang bò lên phía trên. Cảm giác rờn rợn, ghê sợ khiến cho Nhi hoảng sợ. Cô cúi xuống nhìn nhưng không thấy gì cả.

Chưa hết bàng hoàng thì Nhi lại nghe thấy một giọng nói trẻ con từ đâu đó vang lên:

“ Mẹ...ơi...mẹ...ơi..”

“ Là….con….đây...mà…”

Nhi khẽ quay ngang sang bên phải, nơi có cái gương soi trong nhà tắm, Nhi há hốc mồm, cô như cứng đơ như tượng đá. Bên trong tấm gương bị hơi nước phủ mờ lúc này đang từ từ hiện rõ hình ảnh phản chiếu của cô, nhưng cô không đứng một mình. Trong tấm gương, cái thứ đó đang ôm chặt lấy phần bụng của Nhi, nó đang ngước cái đầu nhỏ trắng ởn, nhợt nhạt lên nhìn Nhi, nó nhoẻn miệng cười:

“ Hi..hi...hi...mẹ….ơi….là...con...đây...mà…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.