Nghiệp Đế Vương

Chương 10: Chương 10: Đoạt phách




edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, oanh chấn cả một vùng rộng, bụi đất tung bay, ở giữa giáo trường dâng lên khói lửa dày đặc.

Tôi bị tiếng vang ghê gớm kia làm cho kinh hãi, hoa mắt, đột nhiên phục hồi tinh thần, bật thốt lên, “Dự Chương Vương…”.

Trong khoảnh khắc biến cố bất ngờ nảy sinh, dưới đài sương giăng, bụi khói bay đầy trời, không nhìn rõ tình hình, chỉ nghe thấy tiếng người gào thét cùng tiếng ngựa hí hỗn loạn.

Nơi ngựa của Từ Thụ tướng quân vừa mới dừng chân đã bị nổ thành một cái hố sâu!

Bộ binh xung quanh có áo giáp nặng hộ thân, cho dù có người bị thương ngã xuống nhưng thoạt nhìn cũng có vẻ như thương vong không lớn. Chỉ có Từ Thụ một mình một ngựa và hộ vệ thân tín xung quanh hắn là rơi ngay giữa lòng hố sâu, e rằng đã tan xương nát thịt, máu thịt không còn.

Mới vừa là người còn sống đã cứ như vậy biến mất trước mắt tôi.

Tôi chỉ cảm giác thấy bên tai ầm ầm, trong đầu trống rỗng, nỗi sợ hãi khiếp đảm ào tới, mồ hôi lạnh thấu quần áo.

Đang lúc tôi lảo đảo muốn ngã, chân đứng không vững thì lại thấy từ bên trong màn khói thuốc súng, một chiếc cờ soái màu đen ở cánh quân bên phải chầm chậm giương cao lên.

Cờ soái phần phật tung bay, một con tuấn mã toàn thân đen như mực lao vọt ra.

Tiêu Kỳ ngồi thẳng tắp, rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang như luồng sét xuyên qua bầu trời.

Luồng ánh sáng ấy chói qua đôi mắt tôi.

Trong lòng kích động, đột nhiên khiến tôi không kiềm chế được.

“Truyền lệnh quan sát, phát động đánh lén!”, Hạ Lan Châm hừ lạnh một tiếng, quay đầu lạnh lùng phát lệnh.

“Tuân lệnh!”, người hầu nhận mệnh rời đi.

Chợt nghe một tiếng “Chậm”, hán tử râu quai nón bước ra, “Thiếu chủ, tên cẩu tặc kia đã có phòng bị, chỉ sợ có người để lộ bí mật!”.

“Vậy thì như thế nào?”, hai tay giữ trên vai tôi của Hạ Lan Châm đột nhiên siết chặt, tôi đau thấu xương.

Tôi cắn môi, không chịu kêu ra tiếng.

Hán tử râu quai nón căm giận nói: “Tình hình trước mắt bất lợi, khẩn cầu thiếu chủ cho lui quân, mau lui!”.

“Cuộc đời Hạ Lan Châm chưa từng biết đến một chữ lui”. Hạ Lan Châm ầm ĩ cười to, vẻ mặt dữ tợn nói: “Tiêu Kỳ, hôm nay ta và ngươi ngọc đá cùng vỡ!”.

Chúng sĩ tử phía sau đồng thanh hô lớn: “Thuộc hạ thề cùng thiếu chủ tiến thoái!”.

Hán tử râu quai nón đứng thẳng người bất động, cùng Hạ Lan Châm nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng, ôm kiếm cúi người: “Thuộc hạ xin hỗ trợ hết mình!”.

Lúc này chợt nghe tiếng kèn lệnh vang lên trong giáo trường, thanh âm trầm thấp, trang nghiêm đầy sát khí.

Giọng nói trầm ổn của Tiêu Kỳ xuyên thấu cả không gian hỗn loạn, truyền ra xa xa, “Cường đạo hành thích khâm sai, làm loạn biên quan ta, phải ban tội chết!”. Nghe thấy giọng nói của hắn, binh lính trên trận lập tức trấn định nghiêm nghị.

Tiêu Kỳ rút kiếm, hô lớn: “Tam quân nghe hiệu lệnh của ta, phong tỏa các lối ra, gặp cường đạo, giết không tha!”.

Sau khoảnh khắc nghiêm trang, toàn quân cùng kêu to: “Giết!!!!!!”.

Tiếng hô giết như tiếng sấm, đao kiếm nhất tề ra khỏi vỏ.

Trong nháy mắt nơi đây đã xảy ra biến cố.

Một ánh lửa đỏ rực bay thẳng tới trước ngựa Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ giục ngựa lui nhanh, lửa rơi xuống đất như địa lôi bất chợt nổ tung, đá xung quanh vỡ vụn, bắn tung tóe. Chỉ trong một cái chớp mắt, xung quanh các binh tướng bỗng xuất hiện mấy cái bóng như u hồn lướt qua.

Ánh đao hiện ra, một thân ảnh màu đen bay vút lên không, quay đầu tung ra một loạt bụi phấn trắng về phía Tiêu Kỳ, bụi phấn rơi đầy trời, hai người trái phải lập tức lăn tới trước ngựa, ánh đao như muốn chém ngang vó ngựa.

Nơi bụi phấn tung bay, đao kiếm sáng loáng, hàn quang ngang dọc, gió nổi lên cuồn cuộn như triều dâng, ngay tức khắc đánh thẳng hướng Tiêu Kỳ.

Hết thảy đều phát sinh trong phút chốc!

Song còn có một thứ nhanh hơn, là một bức tường chắn, bức tường sắt với ánh sáng lành lạnh giống như thần binh trên trời giáng xuống, kêu lên leng keng.

Năm hộ vệ mặc giáp chợt hiện thân, hành động nhanh như chớp, trường đao ra khỏi vỏ như vũ bão che trước ngựa Tiêu Kỳ, ngăn vòng tấn công đầu tiên.

Tấn công không thành, sáu tên thích khách lúc này biến trận phá vòng vây.

Chúng hộ vệ chợt thét lớn, vứt bỏ khiên chắn, ánh đao loang loáng, tạo thế bao vây đánh nhau với thích khách.

Chợt có tiếng ngựa phẫn nộ hí dài, âm thanh xuyên thấu tầng trời, Tiêu Kỳ thúc ngựa xông ra đánh.

Hai tên thích khách kêu lên, phi thân đuổi theo, những thích khách còn lại đều liều mạng gặp ai là giết, nhiều chiêu ta thua địch cũng mất, kiên quyết bám lấy đám hộ vệ, mở một đường máu cho hai thích khách kia.

Hai người kia một trái một phải lao tới bên cạnh Tiêu Kỳ, thương sắt quét ngang, muốn đâm Tiêu Kỳ ngã ngựa.

Ai cũng không thấy rõ một khắc kia, cái chết đến như thế nào.

Chỉ thấy trong trận chợt có một luồng sáng xuất ra, chói mắt người nhìn.

Kiếm của thích khách là máu tươi ba thước, kiếm của tướng quân là một luồng sáng lạnh khắp mười bốn châu.

Sau khi luồng sáng kia xuất hiện, Tiêu Kỳ cả người lẫn ngựa phóng qua, gió thổi áo tung bay, trường kiếm sáng như tuyết.

Nơi vừa mới giao thủ, một cơn mưa máu đang ào ào rơi, hai tên thích khách đầu một nơi thân một nơi, chết ngay tại chỗ.

Mà lúc này bột phấn trắng kia vẫn còn chưa rơi hết, phấn trắng bị nhuốm máu đỏ tươi, tung bay trong gió, dưới đất là một vùng trắng đỏ sặc sỡ.

Phục kích, giao chiến, phá vòng vây, quyết giết, thích khách tử vong, tất cả chỉ xảy ra trong chốc lát.

“Dự Chương Vương phi ở đây, kẻ nào dám vọng động…”.

Chợt nghe một tiếng quát lớn, thanh chấn toàn giáo trường, hẳn là từ phong hỏa đài phía nam giáo trường truyền đến.

Tôi chấn động, trước mắt xẹt qua hình ảnh tiểu Diệp mặc cung trang, chợt hiểu ra, nhìn về phía phong hỏa đài, quả nhiên thấy một hồng y nữ tử bị trói trên đài cao, phía sau là hai người đang kề đao trên cổ nàng.

Vương phi giả, thực là một cái bẫy hay, một một nhử độc.

Đao kiếm chúng tướng đã ra khỏi vỏ, nghe được một lời này, nhất thời ồ lên, hàng vạn ánh mắt hướng về phía Tiêu Kỳ.

Người trên đài lớn tiếng nói: “Cẩu tặc Tiêu Kỳ, nếu muốn Vương phi sống thì ngươi một mình lên đây quyết thắng bại với ta!”.

Lúc này chúng binh tướng đã tuôn ra ào ào, vây quanh phong hỏa đài, ở giữa chừa ra một lối đi, kéo dài mãi tới phía trước ngựa Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ thắng ngựa đứng nghiêm, ngửa đầu cười một tiếng, “Thả Vương phi, bổn Vương cho ngươi được chết toàn thây!”.

Giọng nói hắn bình tĩnh, chứa đầy sát ý.

Người trên đài điên cuồng cười vang, “Nếu như giết ta thì trước tiên hãy giết thê tử của ngươi!”.

Tôi không kiềm chế được, bật thốt lên, “Không nên…”.

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cằm đã bị Hạ Lan Châm giữ chặt, không thể lên tiếng được.

“Ngươi muốn nói cái gì?”, hắn lành lạnh nhích gần tới tai tôi, “Không nên như thế nào? Không nên cứu nàng? Đáng tiếc ngươi lại ở đây, kêu gào rách cổ họng hắn cũng không nghe được!”.

Hắn cười nhẹ, “Có điều ta rất muốn nhìn xem hắn có chịu liều mình cứu “ngươi” hay không”.

Tôi hung hăng nghiêng đầu, cắn vào tay Hạ Lan Châm.

Hắn chịu đau, trở tay giáng xuống một cái tát.

Trước mắt biến thành màu đen, trong miệng có mùi máu tanh, tôi đứng không vững ngã nhào, bị Hạ Lan Châm giữ trong ngực.

“Nhìn kìa, hắn thực đi cứu ngươi…”, giọng nói Hạ Lan Châm quỷ mị rơi vào trong tai.

Tôi bị một cái tát kia làm tối tăm mặt mày, trước mắt đều là màu đen, buồn vui không rõ.

Tôi không muốn hắn trúng kế, không muốn hắn cứu Vương phi giả kia, nhưng nghe hắn đi cứu người… trong lòng bỗng có cảm giác ấm áp.

Tiêu Kỳ một mình một ngựa đi về phía phong hỏa đài, cung tên của thích khách trên đài hướng thẳng về phía hắn.

Song Tiêu Kỳ đột nhiên thắng ngựa, kêu lớn, “Động thủ!”.

Trong trận vang lên tiếng hô rung trời.

Năm hàng binh lính cầm khiên chạy tới che trước người Tiêu Kỳ. Bốn khối đá to bị quăng lên tứ phía phong hỏa đài, qua nơi nào nơi ấy đổ nát, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên. Binh lính sớm chuẩn bị máy ném đá, chắc chắn là Tiêu Kỳ đã biết kế hoạch của bọn chúng, đặt bẫy chờ bọn chúng mắc câu. Những kẻ bắn tên phục sẵn trên phong hỏa đài bị đá đánh trúng, rơi xuống không chỉ chết mà còn bị trăm thương cắm vào, băm thành thịt nát.

Tôi đột nhiên nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Trước mắt đá vụn tung ra, hung hiểm khác thường, “Vương phi” kia bị kẹp trong đó, cũng không biết sống chết ra sao… Hắn, rốt cuộc vẫn động thủ.

Tiêu Kỳ rút kiếm nhắm về phía đài cao, ngang nhiên quát lên, “Tấn công lên! Giết chết bất luận tội!”.

Một lời này khiến tâm tôi run rẩy dữ dội, hoàn toàn chấn động, vì nó thực quyết đoán, cũng thực vô tình.

Hay cho một Dự Chương Vương, hay cho một vị phu quân, thà làm ngọc nát cũng không chịu bị người ngoài ức hiếp nửa phần… Nhưng nếu đó thực sự là tôi? Nếu tôi ở trên đó, hắn cũng nhẫn tâm như vậy sao?

“Đáng tiếc, sinh mạng của ngươi hắn cũng không thèm để ý đâu…”, Hạ Lan Châm giọng nói căm hận, mang theo nụ cười độc ác, mạnh mẽ quay đầu tôi ra nhìn về phía trận chiến, “Rõ ràng là không thèm để ý, lại không thể không cứu, ngươi là con cờ hữu dụng để hắn lung lạc quyền lực, hắn không nỡ vứt, yên tâm!”.

Lời Hạ Lan Châm nói, từng chữ, từng chữ đâm vào đáy lòng tôi, khiến tôi hiểu được đó là sự thật.

Tôi là con cờ rất quan trọng, chỉ là một con cờ… Cho nên sống chết hay tàn tật cũng không quan trọng bằng.

Đáy lòng chua xót, nước mắt mơ hồ bị tôi cắn răng ngăn lại. Lại thấy lúc này đội ngũ trong trận biến hóa, binh sĩ mang tới thang mây dựng lên ở hai phía, nơi nơi cung thủ nấp bắn, binh lính hai bên trái phải cầm đoản đao trèo lên thang, động tác nhanh nhẹn nghiêm chỉnh, dũng mãnh gan dạ, đều là những người đã trải qua trăm trận chiến. Một đám tử sĩ Hạ Lan trên đài cao liều mạng ngăn cản, dần dần thất bại, một đám bị chém khi giáp mặt.

Vương phi giả kia bị lôi lui về phía sau, người giữ nàng lớn tiếng hô, “Vương phi ở trong tay ta, Tiêu Kỳ, nếu như ngươi còn dám…”.

Lời của hắn bị đứt ngang.

Một mũi tên đuôi trắng lao tới xuyên thủng cổ họng hắn.

Mũi tên của Tiêu Kỳ, thiện xạ*, nhắm trúng cổ họng.

*Thiện xạ: trăm phát trăm trúng, chỉ người bắn tên giỏi

Người bắn mũi tên kia ngạo nghễ kéo dây cung, dây cung vẫn còn dao động.

Tôi nhắm mắt, ngực mơ hồ đau.

Trước mắt hiện ra cảnh khao quân nhiều năm trước, cũng là một thân khôi giáp mũ tua trắng oai hùng kia, rõ mồn một trước mắt. Cảnh xưa cảnh nay nhất thời đan xen vào nhau…

Gió mạnh thổi tóc mai bay loạn.

Sĩ tử Hạ Lan toàn bộ chết sạch.

Tam quân hoan hô như sấm, binh sĩ leo lên đài cao cẩn thận đưa “Vương phi” xuống.

Tiêu Kỳ tra kiếm vào vỏ, giục ngựa đi về phía trước.

Lần này hắn không mang theo hộ vệ, không có người hầu, chỉ có một phó tướng theo sau.

Phía sau tôi, Hạ Lan Châm bỗng nhiên nín thở, giữ chặt nơi cổ họng tôi.

Tôi đột nhiên há miệng, nhưng không phát ra được thanh âm nào, một tiếng thét kinh hãi bị nghẹn lại nơi cổ họng.

Không, Tiêu Kỳ, đó không phải là ta!

Trong khoảnh khắc này, tôi đột nhiên nhớ ra, Tiêu Kỳ không biết tôi, còn chưa từng nhìn thấy tôi lần nào.

Binh sĩ đưa “Vương phi” tới trước ngựa Tiêu Kỳ, cách Tiêu Kỳ chỉ hơn một trượng.

Tiêu Kỳ dừng ngựa, Vương phi run rẩy tránh người bên cạnh, đi về phía hắn, tay áo tóc mai đón gió bay phất phơ.

Cơ hồ trong cùng một thời gian, ngân giáp tướng quân đi theo sau Tiêu Kỳ thúc ngựa, thương sắt quét ngang, ngân quang giữa không trung như kéo sắc, rào rào đánh bay một vật gì đó. “Vương phi” ốm yếu kia tung người, nhanh như thỏ chạy, tay áo bắn ra một luồng sáng lạnh.

“Ả không phải Vương phi!”, ngân giáp tướng quân cả giận nói, ngửa người né ám tiễn, trở tay giơ thương chỉ thẳng về cổ họng cô ta.

Thị vệ trái phải xông lên, bức lui tiểu Diệp giả trang Vương phi về ba trượng phía sau.

“Lưu lại người sống!”, Tiêu Kỳ giục ngựa tới, trầm giọng quát, “Vương phi ở đâu?”.

Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, liều mạng giãy dụa, hận không thể la lên.

Lại nghe thấy một tiếng cười thê lương, “Thuộc hạ vô năng, thiếu chủ thỉnh thận trọng…”.

Lời vừa dứt, tiểu Diệp không còn động, tự vẫn tại chỗ.

“Ngu ngốc”, Hạ Lan Châm trấn định lạnh lùng nói, ngoài dự liệu của tôi.

Còn chưa kịp nhìn lại tình hình ngoài kia đã thấy toàn thân căng thẳng, chợt bị Hạ Lan Châm nhấc lên lưng ngựa, ép chặt trước ngực hắn.

Một tiếng ngựa phẫn nộ hí dài, bạch mã cất vó lao xuống, chạy thẳng về phía giáo trường nơi Tiêu Kỳ đang đứng.

Người kinh ngạc, ngựa hí vang, gió ào ào!

Nắng sớm chiếu vào áo giáp, một biển giáp sắt rơi vào tầm mắt.

Tiêu Kỳ một thân oai hùng đứng dưới nắng sớm, càng lúc càng gần tôi.

Lướt qua hàng ngàn hàng vạn người, lướt qua vực sâu sinh tử, ánh mắt sáng quắc của hắn và ánh mắt tôi rốt cuộc cũng giao nhau.

Tôi không kịp nhìn rõ dung nhan kia lại bị ánh mắt kia in dấu vào đáy lòng.

Quân trận bỗng khép lại, bộ binh ở phía sau, kỵ binh phía trước, đồng loạt kêu vang, bao bọc lấy chúng tôi.

Mấy ngàn cung thủ từ mọi phương hướng đều nhằm vào tôi và Hạ Lan Châm, tên đã lắp vào cung, đao kiếm ra khỏi vỏ, chỉ cần trong nháy mắt cũng đủ để băm hai người một ngựa thành thịt vụn.

Tiêu Kỳ giơ tay lên, tam quân yên lặng như tờ.

Bàn tay giữ chặt ở cổ họng tôi lúc này bắt đầu phát run, rỉ mồ hôi lấm tấm, thi thoảng lại tăng lực mạnh hơn.

Tôi cười, hắn đang căng thẳng, giờ khắc này hắn chỉ còn quân cờ duy nhất là tôi, hắn sợ, đã là thua một nửa.

“Dự Chương Vương, biệt lai vô dạng*!”, Hạ Lan Châm cười vô cùng tao nhã.

*Biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khoẻ từ khi chúng ta chia tay.

“Hạ Lan công tử, đã lâu không gặp!”, Tiêu Kỳ hắng giọng cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hạ Lan Châm, dừng lại trên mặt tôi.

Ánh mắt của hắn, rõ ràng vô cùng khinh thường Hạ Lan Châm, không thèm để vào trong mắt.

Hạ Lan Châm lạnh lùng xoa mặt tôi, cười với Tiêu Kỳ, nói, “Ngươi nhìn xem, ta mang ai tới gặp ngươi?”.

Nụ cười Tiêu Kỳ nhàn nhạt, ánh mắt lạnh dần.

“Đã lâu không gặp lại, chẳng lẽ Vương gia không còn nhận ra?”, tiếng cười của Hạ Lan Châm âm lạnh, tay giơ lên giữ lấy cằm tôi.

Tôi cắn môi, bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Kỳ, muốn nhìn kỹ, trước mắt lại nhòa đi.

Sau ba năm, chúng tôi lại gặp nhau ở hoàn cảnh này.

Giờ phút này, hắn sẽ nhìn nhận như thế nào? Coi tôi là Vương phi, là thê tử, hay quân cờ… Mà có lẽ, những điều đó đã không còn quan trọng.

Chỉ có một ý niệm, là hắn lấy hay bỏ sinh mạng của tôi.

Nghĩ tới đây, trong lòng bình tĩnh, không chút sợ hãi.

Tôi và Tiêu Kỳ bốn mắt nhìn nhau, như có trăm ngàn lời, cuối cùng im lặng ngưng đọng… Ánh nhìn này lại chọc giận Hạ Lan Châm.

Hắn xoay mình lấy ra một thanh chủy thủ đặt trước cổ tôi.

Hắn vừa xuất đao, cung thủ phía sau Tiêu Kỳ lập tức kéo căng dây cung.

“Vương gia!”, ngân giáp tướng quân kia kinh hô, đang định nói gì đó, lại bị Tiêu Kỳ giơ tay lên ngăn lại.

Ánh mắt Tiêu Kỳ sâu thẳm, khiến cho tôi có cảm giác kỳ lạ, giống như ánh mặt trời giữa trưa chiếu trên mặt, khiến người ta không thể mở mắt, có đau thương, vui vẻ và khuất phục.

Tôi nhắm mắt lại, phảng phất như bị ánh mặt trời soi thấu, thở dài cười một tiếng.

Thôi, sống chết có số, chỉ cầu ung dung đối mặt, không bôi nhọ dòng họ nhà mình là được.

“Ngươi muốn như thế nào?”, Tiêu Kỳ nhẹ giọng nói. Lời này rơi vào tai tôi, như có tiếng sấm đánh.

Hỏi như vậy chính là hắn đã chịu sự uy hiếp của Hạ Lan Châm, đồng ý giao thiệp.

Hạ Lan Châm điên cuồng cười vang, “Hay, hay cho một đôi anh hùng mỹ nhân!”.

Tôi lại không kìm được lệ, hai mắt đã đẫm nước.

“Thứ nhất, mở cửa nam, thả tộc nhân của ta rời đi, tam quân không được truy kích”, Hạ Lan Châm vẫn cười, cười vô cùng vui vẻ, “Thứ hai, nếu muốn đưa mỹ nhân của ngươi về thì phải một thân một mình giao đấu với ta, nếu ngươi có thể chiếm được, ta tuyệt đối không đả thương nàng dù chỉ một chút!”.

Tiêu Kỳ lạnh lùng cười một tiếng, “Không hơn?”.

“Một lời đã định!”, Hạ Lan Châm hừ lạnh, phất dây cương giục ngựa lùi một bước, lại giữ chặt tôi.

Tam quân trước mặt, hàng vạn ánh mắt nhìn, Tiêu ngồi trên lưng ngựa, áo khoác tung bay.

Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, trầm giọng hạ lệnh, “Mở cửa nam ra!”.

Ngoài cửa nam là rừng núi cao chót vót, một khi đã bỏ chạy sẽ rất khó truy kích.

Hạ Lan Châm giữ lấy tôi ở trước, từ từ giục ngựa lui về phía sau, cùng tàn quân Hạ Lan lùi về cửa nam.

Thanh âm ken két vang lên, cửa doanh phía nam mở ra.

Lưỡi đao rét lạnh dán chặt bên gáy, tôi chuyển mâu, ánh mắt đan xen cùng ánh mắt Tiêu Kỳ… Có chút áy náy, lúc sinh tử, trong lòng đã mềm ấm như bông… Phải vội vàng đi, chưa kịp nhìn rõ thần sắc trong đáy mắt hắn, Hạ Lan Châm đã quay ngựa, chạy ra ngoài cửa doanh, thẳng đường lên núi mà tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.