Nghiệp Đế Vương

Chương 55: Chương 55: Mê trận




edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu, chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, nhưng trong lòng đã có trăm ngàn ý niệm, như thể thời gian qua đi là cả đời.

Lúc này đã đến cửa ải sinh tử tồn vong, không còn đường lui nữa, tôi chỉ có thể tương kế tựu kế, tạm dùng tính mạng của bản thân và người thân để cùng Tống Hoài n đánh cuộc ván này!

Tôi ngẩng đầu, chưa nói, nước mắt đã tuôn trào, “Sau này, ta và hai đứa con, là sống hay chết, gặp họa hay phúc, toàn bộ đều phụ thuộc vào ngươi!”.

“Hoài n không dám!”, Tống Hoài n chấn động, ánh mắt nhìn tôi sáng quắc. Miệng nói không dám, nhưng đáy mắt lại rõ ràng không che giấu nổi sự phấn chấn, “Hoài n chỉ cần còn một hơi thở, nhất quyết không để Vương phi phải chịu một chút uất ức nào!”.

Tôi rưng rưng nhìn hắn, thân thể thoáng lay động, chực ngã nhào.

Hắn vội lao tới, giữ chặt lấy tôi, mặc kệ thị nữ còn ở xung quanh, cứ thế ôm tôi vào lòng.

Nhiệt độ từ cơ thể hắn truyền tới chỉ khiến tôi càng cảm thấy rét lạnh. Sống lưng giống như một con rắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người.

Đôi cánh tay này từng giúp tôi bao lần. Trận đánh ở Huy Châu vẫn còn trong trí óc. Bao nhiêu năm qua, tôi hoài nghi rất nhiều người, đề phòng rất nhiều người, duy chỉ chưa từng nghi ngờ hắn.

Trong một đêm, bằng hữu đáng để tín nhiệm nhất đã trở thành kẻ địch nguy hiểm nhất.

Cách mấy lớp áo, tôi vẫn nghe được nhịp tim đập của Tống Hoài n. Dồn dập như thế. Cánh tay hắn cũng hơi run run.

“Lúc này không phải thời khắc đau lòng, khẩn cầu Vương phi tỉnh táo, nhân lúc tin tức còn chưa lộ ra mà an bài trước mọi thứ”, hắn đỡ lấy hai vai tôi, ánh mắt tha thiết, thậm chí còn rất thành khẩn.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng trấn định, lau nước mắt, “Đúng vậy, cơ nghiệp Vương gia khổ cực gây dựng nửa đời không thể đổ sập như thế”.

Gương mặt hắn toàn là đau thương, trông vô cùng thật.

Tôi âu sầu nhìn hắn, “Tống Hoài n, ngươi có nguyện thề, bất luận ngươi ở vị trí nào, cả đời cũng sẽ bảo vệ Thế tử và Quận chúa, che chở Dự Chương Vương phủ, vĩnh viễn không gây hại thân tộc của ta?”.

Hắn buông tay ra, chầm chậm lui về phía sau, gương mặt đỏ lên vì kích động.

Tôi vội vã nói: “Tống Hoài n, ngươi có nguyện thề với ta?”.

Hắn nhìn tôi, trán nổi gân xanh, đứng bất động một hồi lâu, quả quyết quỳ xuống, giơ tay lên trời, “Trời xanh trên cao, Tống Hoài n thề thần phục Vương phi, cả đời che chở cho Vương phi, tiểu Thế tử, Quận chúa, vĩnh viễn không gây hại cho thân tộc Vương phi, nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!”.

Lời vừa dứt, xung quanh im lặng trang nghiêm, ánh trăng xuyên qua mái nhà cong chiếu lên gương mặt hắn, luồng sáng di động, lúc sáng lúc tối.

Tôi cắn môi, cười một tiếng bi ai, “Chỉ mong ngươi có thể nhớ mãi lời thề hôm nay”.

Ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt người, rốt cuộc cũng không còn vẻ ẩn nhẫn trầm tĩnh như ngày thường. Lần đầu tiên hắn nhìn tôi không chút kiêng kỵ, hắn của lúc này và hắn trước kia đã là hai người khác nhau hoàn toàn. Rốt cuộc hắn cũng không phải nấp sau Tiêu Kỳ, mãi mãi bị ánh sáng của Tiêu Kỳ che lấp nữa.

“Ta giao Hổ phù của Vương gia cho ngươi”, tôi từ từ nói, “Cho ngươi tiếp quản binh mã thiên hạ, truyền lệnh chư tướng bắc chinh khải hoàn về kinh… Trước khi đại quân về kinh, bí mật phát tang, không được để lộ tin tức, tránh triều đình dao động!”.

Tống Hoài n cúi đầu, “Cẩn tuân mệnh lệnh Vương phi!”.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, lại nghe hắn nói: “Tình hình lúc này nguy cấp, có cần lập tức điều binh ở kinh thành và các vùng lân cận vào thành để phòng ngừa có biến?”.

Suy nghĩ thật nhanh, tôi âm thầm kinh hãi, mặt vẫn không đổi sắc, “Hết thảy tùy ngươi làm chủ. Ta bây giờ vào cung gặp Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng ban chiếu cho ngươi làm Đại nguyên soái, như vậy sẽ được danh chính ngôn thuận điều động lục quân!”.

Hắn đương nhiên hiểu được, một khi rắn mất đầu, Tử Đạm vẫn là con cờ quan trọng.

“Nàng một đêm chưa ngủ, chi bằng cứ nghỉ ngơi nửa ngày rồi vào cung cũng không muộn”, hắn chợt dịu dàng nói.

Lòng bất chợt kinh hoảng, tựa như bị lời của hắn dọa. Chẳng lẽ hắn đã cảm nhận được dụng ý của tôi?

Ngước mắt lại nhìn thấy ánh nhìn quen thuộc ôn hòa kia tràn đầy sầu lo tha thiết, như thể hắn đang quan tâm tôi thật.

“Sắc mặt nàng kém như vậy…”, hắn nhìn tôi đăm đăm, tiến lên một bước, giơ tay định chạm vào má tôi.

Tôi lập tức lui về sau một bước, tay của hắn dừng lại giữa không trung.

“Ngươi đến thư phòng chờ một lát”, tôi nhắm mắt, mệt mỏi che mặt lại, “Ta mệt mỏi rồi, để ta đi rửa mặt đã”.

Hắn mở miệng định nói gì đó, cuối cùng trầm mặc xoay người rời đi.

Bước vào nội thất, tôi bỗng vô lực, tựa người vào ghế.

“Vương phi, người thực sự muốn đưa Hổ phù cho Tống đại nhân?”, Từ cô cô vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, không hổ là nhân vật dạn dày kinh nghiệm.

“Cô cô nhìn ra manh mối rồi sao?”, tôi cười sầu não.

Từ cô cô tái mặt, giọng run rẩy, “Không, lão nô không rõ”.

Tôi cười thảm, “Vương gia còn sống, chẳng qua là, Tống Tướng phản rồi”.

Thân thể từ cô cô lay động, run lên, miệng không nói ra lời.

Tiếng gõ “bang bang” vang lên, đã sang canh năm.

Tôi chống tay vào mép bàn, gắng gượng đứng dậy, “Hiện tại không kịp nói tỉ mỉ nữa. Từ cô cô, ta muốn phó thác cô cô hai chuyện. Cần phải nhớ kỹ, lập tức làm theo lời của ta, bất kể có nghi vấn gì, gặp lại rồi nói. Thứ nhất, tìm người đáng tin cậy, lập tức mang ấn tín của ta đi tìm thống lĩnh Thiết y vệ Ngụy Hàm, để hắn điểm binh mã, đến phủ Hữu tướng chờ ta. Thứ hai, cô cô đích thân mang theo tiểu Thế tử và Quận chúa đến chùa Từ An, đưa thư tay của ta cho Tĩnh Huyền sư thái, chuyện còn lại nghe theo an bài của sư thái. Sau đó, trừ phi ta hoặc Vương gia đích thân đến, không được phép để cho bất kỳ ai biết được chỗ ẩn thân của các ngươi”.

Từ cô cô run giọng vui vẻ nói: “Vương gia, Vương gia… quả thực bình an?”.

Tôi gật đầu, hốc mắt nóng lên, ngực như có đá đè, nước mắt lại quay ngược vào trong, không rơi xuống được. Vừa rồi trước mặt Tống Hoài n, tôi cố ý tỏ ra yếu thế để hắn khỏi đề phòng, lúc ấy nước mắt rơi như mưa, muốn khóc là có thể khóc, vậy mà lúc này lại chẳng rơi được giọt nào. Đã bao lâu tôi chưa từng rơi lệ? Tiêu Kỳ trước giờ luôn giễu cợt tôi thích khóc, vui vẻ cũng thế, tức giận cũng thế, động tí là khóc. Hôm nay, đáy mắt tôi đã khô cạn, đáy lòng cũng dần dần trở nên cứng rắn, nước mắt chính là thứ xa xỉ khó cầu.

“Nhưng còn con, A Vũ, chẳng lẽ con không đi cùng chúng ta?”, Từ cô cô lo sợ không yên cầm tay tôi lên.

Tôi cười, lắc đầu, “Cô cô không cần lo lắng, ta tự biết tính toán. Việc này không được chậm trễ, nhân lúc Tống Hoài n còn ở thư phòng, cô cô hãy mau đi ra từ cửa sau. Ta chỉ có thể cầm chân được hắn lúc này, sau khi Hổ phù tới tay, hắn rất nhanh sẽ phát hiện ra tính toán của ta”.

“Khi đó con phải làm sao?”, Từ cô cô kinh sợ, “Hổ phù chẳng lẽ phải cho hắn thật ư? Như vậy không phải là binh mã kinh thành rơi hết vào tay hắn sao?”.

“Hổ phù là vật chết, người mới là vật sống. Chỉ cần còn người, luôn còn cách ứng phó. Nếu không giao Hổ phù, hắn sẽ lập tức nghi ngờ. Giờ khắc này hắn mà trở mặt ra tay, chúng ta chỉ có một con đường chết”, tôi cầm hai tay cô cô, “Cô cô yên tâm, Vương gia đã dẫn đại quân trở về, lúc này chắc là đang trên đường rồi”.

Vội vàng viết thư giao cho Từ cô cô, đưa Từ cô cô đi, tôi gọi A Việt, để nàng bí mật chạy tới Giang Hạ Vương phủ đón hai nữ nhi của ca ca, đưa đến Trọng Hoa môn chờ. An bài xong mọi chuyện, tôi thay y phục trang điểm, cẩn thận lấy phấn nhuộm đỏ hốc mắt, lại đánh thêm một lớp phấn để gương mặt trắng bệch như quỷ, nhìn qua quả thực giống một quả phụ đau khổ.

Xong xuôi, tôi lấy Hổ phù, một mình đi đến thư phòng.

Tống Hoài n nhận lấy chiếc hộp được phong ấn, vội cẩn thận mở ra.

Hắn quả nhiên không thể hoàn toàn tin tôi, nếu như Hổ phù là giả, chỉ e hắn sẽ lập tức trở mặt.

“Vương phi giao cho trọng trách, Hoài n nhất định thề chết nghe theo!”, hắn khó nén sắc mặt vui mừng, cúi đầu với tôi một cái.

“Có ngươi ở đây, ta cũng không có gì phải lo lắng nữa”, tôi gắng gượng cười, người thoáng động, ngã nhào xuống, vờ hôn mê.

Tống Hoài n cuống quýt cho truyền Thái y. Hắn nóng lòng khống chế kinh thành và binh mã lân cận, do dự một lúc lâu, cuối cùng cầm Hổ phù, chạy tới đại doanh thành Đông.

Hắn vừa đi, tôi lập tức gọi thị nữ giả trang thành tôi nằm trong nội thất, nhìn qua màn thì không ai biết được.

Tôi lặng lẽ ra ngoài từ cửa sau, quần áo xe ngựa đơn giản, đi thẳng đến phủ Hữu tướng.

Lấy Hổ phù để dụ hắn đến đại doanh thành Đông, tôi có thể tranh thủ được hai canh giờ.

Bày kế điệu hổ ly sơn, tôi đã có đủ thời gian sắp xếp hết thảy.

Xe ngựa lao nhanh, nhìn qua khe rèm cửa, Dự Chương Vương phủ nguy nga trong nắng sớm dần dần cách xa.

Tôi hạ rèm xuống, nhắm mắt lại, không dám quay đầu nhìn nữa.

Chuyến đi này, là sống hay chết, là thành hay bại tôi còn chưa biết. Lúc đi quyết tuyệt như thế, thậm chí còn không quay lại nhìn lâu, ngay cả lúc hai đứa con được Từ cô cô đưa đi, tôi chỉ kịp ôm chúng một lát.

Con và tôi là điểm yếu lớn nhất của Tiêu Kỳ. Một khi Tống Hoài n biết Tiêu Kỳ chưa chết, hắn nhất định sẽ bắt chúng tôi làm con tin. Việc cấp bách, tôi buộc phải đưa hai đứa bé đi xa, đảm bảo cho bọn chúng được bình an, buông tay đánh cược một lần. Tĩnh Huyền sư thái là bạn tương giao lâu năm của mẫu thân, giao hai đứa bé cho sư thái, còn có Từ cô cô ở bên cạnh, bất luận tôi sống hay chết, con tôi vẫn có thể bình an qua được kiếp nạn này.

Mà tôi lại không thể, cũng sẽ không chạy trốn.

Tống Hoài n có Hổ phù, nếu như hắn chèn ép Tử Đạm, ban chiếu lệnh, tất sẽ gây họa lớn. Tôi chỉ còn cách phong tỏa cung cấm trước hắn, dùng kèn và khói lệnh cảnh báo thủ vệ, đại doanh lân cận, vạch trần âm mưu phản nghịch của hắn, mới có hy vọng ổn định quân coi giữ kinh đô. Một khi trở mặt động thủ, chỉ có Hoàng cung là nơi tạm thời an toàn. Dù sao cũng là cấm cung, Tống Hoài n không dám dùng vũ lực cường công, nếu không hậu quả sẽ là gánh tội mưu phản.

Cho dù hắn quyết tâm tạo phản, bằng sự chắc chắn của cung thành và sự ngăn cản của tám ngàn cấm quân, ít nhất cũng có thể thủ vững ba đến năm ngày. Kiên trì được thêm một ngày, phần thắng, cơ hội sống sẽ nhiều thêm một phần. Chờ đến khi Tiêu Kỳ tới, quân đội kinh thành và vùng lân cận ắt sẽ phản chiến quy phụ, Tống Hoài n bị giáp công trong thành, không khác gì tự chui đầu vào rọ.

Xe ngựa chạy nhanh, sóc lên xuống khiến đầu óc tôi loạn cả lên.

Tôi nhíu chặt lông mày, gắng sức làm rõ chân tướng sự việc, lại có một điểm mấu chốt nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc, Tống Hoài n có phải đã sớm có âm mưu làm phản?

Mấu chốt của mọi chuyện chính là mật hàm kia. Nếu như bắt đầu hồi tưởng từ đó, mật báo xuất phát từ tay Tiêu Kỳ, tin tức chàng gặp nạn là do chàng tự mình đặt ra.

Chàng gửi bức mật hàm giấu diếm huyền cơ này, không chỉ muốn cho tôi xem, mà càng muốn cho Tống Hoài n xem. Chỉ là, tôi xem tin thật, Tống Hoài n xem tin giả, mưu tính của hai người trái ngược nhau.

Như vậy, trước khi mật hàm gửi đến thì sao? Là Tiêu Kỳ lạc vào âm mưu của Tống Hoài n, hay là Tống Hoài n đến đây mới bước vào cục diện Tiêu Kỳ đã bày ra?

Chuyện lúc trước chợt lóe lên như ánh sét. Đường Cạnh đột nhiên tạo phản, Đột Quyết tiến quân thần tốc, án Hồ gia mưu nghịch, việc xử tử tiểu Hoàng tử,… giờ nghĩ lại, đều thấy có bóng dáng Tống Hoài n.

Nếu như không có người trong ứng ngoài hợp, Đường Cạnh và Đột Quyết có thể thuận lợi như vậy, tính chuẩn thời cơ, nhằm ngay lúc đường núi bị chặn mà đánh tới?

Đến lúc này tôi mới cảm thấy nghi ngờ, vậy còn Tiêu Kỳ? Trước lúc xuất chinh chàng có từng nghi ngờ Tống Hoài n? Rốt cuộc là chàng phát hiện ra âm mưu của Tống Hoài n từ lúc nào?

Tống Hoài n, người thân cận nhất bên cạnh chúng tôi, cũng là người cách quyền vị vô hạn gần nhất.

Một bước ngắn nữa chính là tới vị trí thiên hạ chí tôn, hắn sẽ có được hết thảy, chẳng qua là trước mắt hắn có một ngọn núi không tài nào bước qua nổi.

Lúc vô vọng còn có thể cúi đầu đi đường dưới chân núi, nay núi sập rồi, chẳng lẽ vẫn cúi đầu như trước ư?

Tự mình động thủ dẹp núi, đoạt đi hết thảy hay là cam nguyện cả đời cúi đầu, dừng bước ở phía trước ngọn núi? Tống Hoài n là kẻ phản bội, nhưng cũng bị cám dỗ.

Chợt đổi suy nghĩ, những chuyện vừa nảy sinh hiện ra.

Đường Cạnh đã chết, Tống Hoài n phản rồi, song, Hồ Quang Liệt thực sự cũng phản sao?

Ở trong trận chiến sinh tử phạm vi rộng này, nếu như Đường Cạnh và Tống Hoài n là đồng mưu thì Hồ Quang Liệt sắm vai gì?

Ngày đó án của Hồ gia xảy ra, liên lụy rất rộng, Tống Hoài n dâng lên bằng chứng như núi, Hồ Quang Viễn quả thực bị Tạ Hầu lợi dụng, hắn lập mưu gian lận là thực. Tôi hạ lệnh bắt Hồ Quang Viễn vào ngục tra hỏi, nào ngờ hắn lại tự vẫn trong ngục. Lúc ấy tôi sắp sinh, không thể đích thân vào thăm tù, mọi chuyện trước sau đều do một tay Tống Hoài n xử lý. Cho đến mấy ngày sau khi sinh xong, tôi từng nhận được mật báo của Ngụy Hàm, nói Tống Tướng dùng hình nghiêm khắc, chỉ e cái chết Hồ Quang Viễn có điểm đáng nghi.

Lúc ấy, tôi rất tin Tống Hoài n trung thành đáng tin cậy, hạ lệnh cho Thái y che giấu nguyên nhân cái chết của Hồ Quang Viễn để tránh kích động Hồ Quang Liệt ở ngoài biên cương. Đối với mật báo của Ngụy Hàm, tôi chỉ cho là hắn không rõ nội tình, cứ thế bỏ qua.

Từ đó trở đi, Tống Hoài n cuối cùng cũng hướng được mũi đao về phía Tiêu Kỳ: mượn án gian lận bức tử Hồ Quang Viễn và Tạ Hầu, dụ Tử Đạm và Hồ Dao viết mật chiếu cầu viện Hồ Quang Liệt, gây ra xích mích giữa Hồ Quang Liệt và Tiêu Kỳ, thậm chí ép Hồ Quang Liệt làm phản, mượn tay Đột Quyết, trong giáp ngoài công hại chết Tiêu Kỳ.

Xem ra, Tống Hoài n và Đường Cạnh chẳng những là đồng mưu mà thậm chí còn đã lén thông đồng với Hạ Lan Châm ở Đột Quyết xa xôi từ lâu.

Bằng hữu tín nhiệm nhất và kẻ thù nguy hiểm nhất bắt tay nhau, kết quả sẽ thế nào?

Tôi rùng mình nổi da gà.

Nhưng, Hồ Quang Liệt thật sự làm phản sao? Hắn bị Tống Hoài n lợi dụng, hay là Tiêu Kỳ đang cố ý che mắt?

Ngàn vạn chữ hiện ra trong đầu, tựa như đã miêu tả rõ, đường nét chân tướng gần nổi lên, nhưng tôi lại không tìm được điểm then chốt, cũng đoán không ra.

Uổng công tính toán tường tận, cuối cùng là luôn luôn có người đi trước mình, cho dù là bàn cờ linh lung bách biến cũng không thắng nổi thiên ý trêu ngươi. Trước mắt sương mù phủ dày, dường như tôi đang đi trong một ngõ hẹp quanh co, đưa tay không thấy năm ngón, dưới chân cũng là vực sâu không đáy.

Chỉ có ánh đèn sáng duy nhất, là Tiêu Kỳ.

Vận mệnh của tôi và chàng đã hòa với nhau, giống như mạch máu gân cốt, đến chết cũng không tách rời được.

Đi tới bước này, cho dù chàng muốn diệt thiên diệt địa, tôi cũng chỉ có thể rút kiếm mà theo.

Tôi yên lặng đè chặt thanh đoản kiếm trong tay áo, cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua vỏ kiếm thấm vào lòng bàn tay.

Thanh kiếm này theo tôi từ Ninh Sóc tới đây, đã từng uống máu, cứu tính mạng tôi lúc nguy nan, cũng có thể lấy đi tính mạng của tôi trong chốc lát.

Tôi đã dự tính đến tình huống xấu nhất, nếu thua trận, tôi tình nguyện dùng kiếm này tự sát, ngọc đá cùng vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.