edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Chớp mắt đã đến tháng tám, mùa hạ gần đi.
Hoa quế trong kinh sắp nở hoa, hoa mộc trong thủy tạ Vương phủ nương theo chiều gió tỏa hương thơm ngọt. Trời về chiều.
Ngọc Tú bế đứa con vừa được hai tuổi đến thăm tôi.
Tẩm Chi ngồi đối diện, bưng bánh điểm tâm hoa hòe, bắt chước người lớn, cẩn thận bón cho bé ăn.
Đứa bé rất tham ăn, đôi môi mịn màng đã dính vết bột trắng mà vẫn khua cánh tay nhỏ bé đòi nữa.
Tẩm Chi thấy vậy thì cứ cười khanh khách.
So với ba tháng trước mới tới phủ, Tẩm Chi đã trắng mập hơn nhiều, không còn nhỏ gầy như lúc xưa nữa, càng ngày càng thanh tú động lòng người. Mặc dù nó vẫn trầm mặc ít nói nhưng đã thân thiết với tôi hơn, chỉ là chưa chịu sửa lời.
Tiêu Kỳ đồng ý cho nó không cần đổi họ, vẫn tên là Kiếm Tẩm Chi, tôi cũng không bắt ép nó, để nó gọi tôi là Vương phi.
Tôi lắc đầu cười thán, “Tẩm nhi, con còn bón cho bé ăn nữa thì nó sẽ không khác gì Lục ma ma đâu”.
Lục ma ma là lão cung nhân chưởng quản Thiện ti, tài nấu nướng đệ nhất thiên hạ, ngoại hình mập mạp tròn trịa, thực sự là rất rất mập.
Thiện: bữa cơm.
“Mập càng tốt, người mập sẽ có phúc. Tiểu Thế tử cũng phải giống bé con ấy, trắng trẻo mập mạp, không được gầy gò ốm yếu như Vương phi nghe chưa!”, Ngọc Tú cười vui vẻ.
Từ cô cô và Tẩm Chi cũng cười thành tiếng.
“Tiểu Thế tử đương nhiên phải giống Vương gia nhà chúng ta”, Từ cô cô cười nói.
Tôi cười không đáp, đáy lòng run run, rồi lại ngọt ngào.
Ngọc Tú “a” một tiếng, vỗ tay nói: “Nghe nói Vương gia hôm trước đã đoạt liền ba trấn, bức quân phản loạn lui đến quan ngoại gì mà…”.
“Quan ngoại Ngõa Cức”, tôi khẽ mỉm cười.
“Đúng rồi, chính là nơi đó! Mấy địa danh này thật kỳ quái, ta chịu không nhớ được”, mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt ánh lên tia sáng rực, “Trận Ngõa Cức đó, ba vạn thiết kỵ của chúng ta xuyên thẳng về phía sau địch, hai cánh trái phải vây kín, đánh cho quân phản loạn một đòn quá đau, từ giữa trưa đến hoàng hôn, giết đến trời đất mù mịt…”.
Nàng càng nói càng hưng phấn, như thể được tận mắt trông thấy, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Giờ đây trong cung ngoài cung, đâu đâu cũng nhắc đến chiến tích dũng mãnh của Dự Chương Vương, người người ngưỡng mộ, đua nhau ngợi ca.
Kể từ sau khi Tiêu Kỳ thân chinh, cục diện tiền phương liền thay đổi, mưa gió cuồn cuộn quét ngang ngàn dặm, đẩy quân phản loạn lùi về phía bắc sông Sóc. Đội quân tiến sát từng bước, dọc đường đi đến đâu thu hồi vùng đất đã mất đến đó. Nghe nói thủ thành phản quân xa xa trông thấy soái kỳ Dự Chương Vương, còn chưa kịp phân biệt thật giả đã vội bỏ thành mà chạy, mãi sau mới biết lúc đó Tiêu Kỳ căn bản không có trong doanh.
Cũng có nơi phản quân dựa vào địa hình hiểm trở, đóng cửa thành cố thủ, dùng tính mạng dân chúng cả thành để uy hiếp, lại bị Tiêu Kỳ cắt đứt nguồn nước, sau khi vây khốn bảy ngày, trong thành kiệt nước, binh mã và nhân dân lâm nguy, quân ta thừa lúc ban đêm công thành. Quân đánh vào trong, chém đầu thủ lĩnh phản quân ở đó, dân chúng cũng được cứu. Chưa đầy hai tháng, phản quân và người Đột Quyết đã bị đẩy ra khỏi quan ngoại. Chủ soái Dự Chương Vương đến, ngay cả hãn tướng Đột Quyết cũng như cỏ vừa gặp gió đã đổ rạp.
“Dù sao thì Vương gia của chúng ta cũng là thiên hạ vô địch!”, Ngọc Tú vung tay lên, giọng nói hào sảng, rất có hào khí tướng môn, khiến đám thị nữ xung quanh nghe đến say mê.
Tôi lẳng lặng mỉm cười nghe, mặc dù từng câu từng chữ nàng nói tôi đều đã biết, đầu cũng đã lặp đi lặp lại bao lần, nhưng mỗi lần nghe người khác nhắc lại thì lòng vẫn sục sôi.
Vị thần bất khả chiến bại, đại anh hùng thế nhân ngưỡng mộ trong lời họ nói chính là phu quân tôi, là người tôi yêu, là phụ thân của con tôi – còn điều gì đáng tự hào hơn.
Mỗi ngày đều có tin báo từ phương bắc liên tục gửi về, qua tay Tống Hoài n, sau đó tới tay tôi.
Mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, tôi đều nói tình hình tiền phương cho đứa con trong bụng nghe, để nó biết, phụ Vương của nó anh dũng vô địch bảo vệ nước nhà ra sao, đỉnh thiên lập địa thế nào.
Không lâu nữa, đứa con của chúng tôi sẽ đến với thế gian.
Ngoại trừ chiến sự nơi tiền tuyến, an nguy của Tiêu Kỳ và ca ca, đây là chuyện quan trọng nhất đối với tôi.
Ngọc Tú nói một mạch thật lâu, rốt cuộc cũng khát nước, nâng chén trà lên uống.
“Tạ tướng quân cũng đánh thắng trận ư?”, Tẩm Chi vốn yên lặng nghe bỗng nhỏ giọng hỏi.
Tôi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó mỉm cười, “Tiểu Hòa tướng quân mang binh tiên phong, cũng đã dẹp xong những nơi trọng yếu của phản quân, thắng ngay từ trận đầu”.
Tẩm Chi nghe vậy, gương mặt nhỏ sáng bừng lên, lại lập tức ảm đạm, “Như vậy chắc sẽ chết rất nhiều người… Tiểu Hòa ca ca nhất định sẽ không vui”.
Lời của nó khiến mọi người yên lặng.
Đúng vậy, thắng một trận đồng nghĩa với việc có tử vong. Khói lửa đi tới đâu, nhà cửa bị thiêu đốt đến đó.
Còn có bao người sống lang thang, bao người mất đi thân thích.
“Một số người chết đi là để đổi lại bình an sau này, để cho nhiều người hơn có thể sống sót”. Tôi nhẹ nhàng cầm tay Tẩm Chi lên, “Lãnh thổ quốc gia nhờ có những tướng sĩ đầy nhiệt huyết đó mới được bảo tồn muôn đời, để con cháu đời sau được no đủ phồn vinh”.
Những lời này, tôi nói cho Tẩm Chi nghe, cũng là nói cho con tôi nghe. Bất luận hiện tại chúng nó có hiểu được hay không, tương lai chúng nhất định sẽ hiểu. Hết thảy những gì bậc cha chú làm hôm nay là vì tương lai của chúng, vì tương lai thiên hạ.
Ngước mắt nhìn chân trời phương bắc xa xôi, nhất thời cảm xúc trào dâng trong lòng.
“Đúng rồi, Vương phi, hôm qua Chẩn tế ti hồi báo, vừa thu nhận gần một trăm người già và trẻ nhỏ, tiền trợ cấp e rằng không đủ”, Ngọc Tú lo lắng nói.
Chẩn tế: cứu trợ.
“Người cần thu nhận sẽ càng ngày càng nhiều…”, tôi nhíu mày thở dài, lòng căng thẳng, “Trận chiến này ngày nào chưa đánh xong thì ngày ấy dân lưu lạc sẽ còn chưa giảm”.
“Cứ tiếp tục như vậy, chỉ e Chẩn tế ti sẽ không chống đỡ được lâu”, Ngọc Tú thở dài, “Nếu như thật sự hết cách, chỉ đành để Hoài n trích ra một chút quân lương…”.
“Hồ nháo!”, tôi cắt ngang lời nàng, “Quân lương dù là một phân cũng không thể động vào được, sao có thể nghĩ như vậy!”.
Ngọc Tú cũng sốt ruột, “Nhưng đó cũng là mạng người, mỗi người đều phải ăn, không thể giương mắt nhìn họ chết đói được! Chúng ta phải bảo vệ Chẩn tế ti. Bao nhiêu dân lưu lạc tha hương đều trông cậy vào con đường sống duy nhất này, sao có thể bỏ dỡ giữa chừng!”.
“Ngọc Tú!”, Từ cô cô quát nàng, “Ngươi nói gì vậy, vì dựng nên Chẩn tế ti, Vương phi đã tốn bao nhiêu tâm huyết…”.
“Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa”, tôi bất lực ngồi xuống, trong lòng phiền nhiễu, chợt cảm thấy mồ hôi lạnh rỉ ra phía sau lưng, trước mắt mơ màng.
Hai người họ cũng không dám lên tiếng ầm ĩ nữa.
Ngày đó thành lập Chẩn tế ti, tôi không ngờ sẽ phát triển lớn đến như vậy.
Vốn theo quy chế, quan phủ các nơi cũng phải sắp đặt chỗ cứu tế nạn dân, song chiến loạn quanh năm, dân lưu lạc nhiều vô kể, quan phủ không giải quyết được, những nơi đó đã thành hoang phế. Lúc này đây phía bắc có chiến tranh, một lượng người lớn chạy xuống phía nam, lưu lạc không chốn dung thân. Nếu là thanh niên thì còn tìm được chỗ nghỉ ngơi, chứ người già yếu thì chỉ biết nằm trên đường, sống chết tùy mệnh.
Sau khi tôi và Tống Hoài n thương nghị, hắn hạ lệnh thành lập Chẩn tế ti tại năm nơi khác nhau, ban phát nước, lương thực và thuốc, thu nhận người già, trẻ em. Lúc mới thành lập, tiền chi phí đều lấy từ quan kho, chúng tôi cũng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nhưng sau đó dân lưu lạc từ bốn phương tám hướng đều tìm tới, số lượng tăng dần, chưa đầy hai tháng, tiền đã tiêu gần hết.
Cứ tình trạng này, e là Chẩn tế ti sẽ sụp đổ.
Để giải nguy, tôi quyết định mở kho ngân Vương phủ, sau đó kiếm thêm từ hào môn.
Nhưng, sau khi gọi quản sự đến, tôi mới biết kho ngân Vương phủ còn chưa có tới mười vạn lượng.
Buổi tối, Từ cô cô, A Việt và tôi thức trắng đêm cầm đèn kiểm tra sổ sách.
Tôi từ nhỏ đã được phụ thân nuôi dạy như nam tử, hoàn toàn không có hứng thú với việc quản lý sổ sách.
Sau đại hôn, gặp nhiều trắc trở, đến khi trở lại Vương phủ, có Từ cô cô và lão quản sự lo toan, tôi hoàn toàn không biết việc thu chi trong phủ.
Dưới ánh đèn, nhìn cuốn sổ gần như trắng hết, tôi chỉ biết ôm trán cười khổ.
Phu quân của tôi, đường đường Dự Chương Vương, đâu chỉ là thanh liêm, mà phải nói là mộc mạc vô cùng.
Chàng chinh chiến nhiều năm, được Hoàng gia thưởng không biết bao nhiêu tiền tài, chàng cơ hồ ban hết cho tướng sĩ, thuộc hạ. Thân giữ chức vị quan trọng, cũng nghiêm khắc cần kiệm, chưa từng có một ly tiền chảy vào túi riêng.
Lương bổng của chàng dùng vào việc chi tiêu hằng ngày, xong cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.
Lúc này đây, cho dù có dọn sạch cả Vương phủ cũng chỉ kiếm được mười sáu vạn lượng.
Mười sáu vạn lượng này, đối với hàng vạn hàng ngàn dân tị nạn, chẳng khác nào muối bỏ biển.
Dưới ánh đèn, tôi ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, nhíu mày hỏi Từ cô cô, “Kho ngân phủ Trấn Quốc Công có bao nhiêu?”.
Từ cô cô lắc đầu, “Có, nhưng cũng không nhiều, huống chi họ Vương cành lá phức tạp…”.
“Ta hiểu được”, tôi bùi ngùi thở dài.
Gia phong Vương thị tôn trọng thanh tao, trước giờ luôn khinh thường chuyện mưu cầu tiền tài.
Mặc dù bao đời nay kế tước hưởng lộc nhưng cũng quen tiêu xài, lại thêm gia tộc lớn, nhiều chi, chỉ một phần tổ nghiệp nhưng phải nuôi cả đại thân tộc, thật sự không thể coi là giàu có.
“Việc này là việc dân sinh, không còn cách nào nữa rồi”, tôi kiên quyết quay đầu lại, “Huống chi muốn gom góp tài lực của thế gia trong kinh thì họ Vương cũng phải làm gương trước”.
Chuyện Vương thị góp tiền được triều đình, dân chúng hết lời khen ngợi.
Song những danh môn thế gia trong kinh vẫn không có động tĩnh gì, người đóng góp cực ít. Có nhiều gia tộc quả thực là tiền tài khốn quẫn, nhưng có không ít thế gia thường ngày chuyên vơ vét của cải, tiêu tiền như nước, đến lúc muốn họ bỏ tiền ra vì dân chúng thì lại như bị rút gân lột da, thà chết không góp. Chắc là bọn họ cũng nghĩ, lúc này biên cương có chiến loạn, Tiêu Kỳ không ở kinh thành, tôi cũng không muốn gây thêm sự cố, không dám làm gì bọn họ.
Ngọc Tú kiểm kê qua, ngân lượng quyên góp được mấy ngày nay từ các thế gia chưa đầy tám vạn lượng.
Nàng chán nản ném bút, “Thường ngày một đám ra vẻ đạo mạo, mở miệng nói thương dân, ngậm miệng lo cho dân, đến lúc cháy nhà mới ra mặt chuột”.
“Chịu thôi, số ngân lượng có trong tay lúc này cũng tạm đủ để Chẩn tế ti ứng phó hai ba tháng”, tôi nhắm mắt lại, cười nhạt, “Cho dù bọn họ có bủn xỉn đến đâu, ta cũng có cách để họ nhả ra”.
“Thế thì hay quá!”, Ngọc Tú vui mừng.
Tôi lắc đầu cười thán, “Bây giờ còn chưa phải lúc”.
Đang định nói tỉ mỉ với nàng thì thị nữ lại đi vào bẩm báo, “Khởi bẩm Vương phi, Tống đại nhân cầu kiến”.
Tôi ngẩn ra, cùng Ngọc Tú liếc mắt nhìn nhau.
“Hôm nay chàng tới sớm, chắc là công vụ đỡ bận rộn thôi”, Ngọc Tú cười nói.
Đang nói, Tống Hoài n một thân triều phục đi vào, sắc mặt ủ dột, trông như có tâm sự nặng nề.
Thấy Ngọc Tú, hắn cũng chỉ nhẹ gật đầu.
Nhìn thế, lòng tôi chùng xuống, nhưng không muốn biểu lộ, hỏi luôn: “Hoài n, có chuyện gì sao?”.
Hắn gật đầu, “Hoài n ngu muội, vốn không nên quấy rầy Vương phi, chỉ là có chuyện này liên lụy không nhỏ, Hoài n không dám tự quyết”.
Tôi ngồi thẳng dậy, “Ta và ngươi không cần khách sáo, cứ nói đừng ngại”.
Tống Hoài n nhíu đôi mày rậm, mặt mũi sa sầm, “Hôm trước kiểm tra theo lệ, phát hiện quân lương có điểm khác lạ, nhìn như tầm thường nhưng lại có chỗ khả nghi. Thần ngày đêm kiểm kê, không ngờ tới, bên trong còn có chuyện khác”.
Đây không phải chuyện đùa.
Nước quá trong ắt không có cá, quân nhu trước giờ bề bộn, phía dưới có người động tay chân lấy một ít đã là chuyện mọi người ngầm biết với nhau. Thói quen nhiều năm này, cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
Song chuyện nhỏ như thế tại sao lại kinh động tới Hữu tướng đương triều?
Bằng chức vị Hữu tướng, Tống Hoài n muốn trừng phạt một hai kẻ tham ô thì làm sao phải bẩm báo với tôi?
Trừ phi, phía sau chuyện này có một nhân vật lớn.
Chợt căng thẳng, tôi nhìn chăm chăm về hắn, môi mím chặt, không nói một lời.
Sắc mặt Tống Hoài n xanh mét, “Từ khi khai chiến tới nay, vẫn có người âm thầm động tay chân vào lương thảo, không những tham ô quân nhu mà còn đánh tráo, đổi gạo thượng hạng thành gạo lức mang ra tiền tuyến”.
Gạo lức: gạo chưa xay kỹ.
“Cái gì?”, Ngọc Tú kinh hoàng kêu lên.
Tôi chấn động, không nói được gì, không biết bản thân đang sốt ruột hay giận dữ, thân thể bắt đầu run.
“Không những thế, ngân lượng của Chẩn tế ty cũng nhiều lần bị cắt bớt”, Tống Hoài n cau chặt mày.
“Thật to gan! Khó trách bên dưới lúc nào cũng nói thiếu tiền, thì ra một nửa đã rơi vào miệng chuột!”, Ngọc Tú giận quá hóa cười, vỗ bàn liền mấy cái, cả giận nói: “Vương gia ở trận tiền chinh chiến giết địch, sau lưng lại có kẻ giở trò! Rốt cuộc là kẻ nào to gan đến thế?”.
Tống Hoài n trầm mặc nhìn tôi, không nói một lời.
Không cần hắn nói gì nữa, tôi đã sáng tỏ.
Đáp án khiến tôi chỉ trong nháy mắt đã như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương thịt.
Quan trông coi quân nhu chính là đệ đệ Hồ Quang Liệt, Hồ Quang Viễn. Mà người chưởng quản Chẩn tế ty là thúc thúc Tử Đạm, Tạ lão Hầu gia.
Hồ Quang Viễn rõ ràng là một hán tử chính trực hào sảng, rất được Tiêu Kỳ tín nhiệm, sao lại dám làm chuyện ngu xuẩn thế này!
Tạ lão Hầu gia là thân nhân duy nhất của Tử Đạm. Năm xưa Tạ gia bị cuốn vào tranh giành đế vị, Kính Thành Hầu thua cuộc, cả Tạ gia chịu liên lụy, lúc đó gần như sắp diệt vong. Duy chỉ có Tạ lão Hầu gia bị bệnh xin nghỉ, chưa từng tham dự, mà thân lại là cựu thần ba đời, có công với xã tắc nên may mắn tránh được nạn. Sau khi Tử Đạm lên ngôi, nhớ đến thể diện mẫu gia nên mới cho Tạ lão Hầu gia một chức vị vô thực quyền để ông ta dưỡng thọ, an nhàn sống quãng đời còn lại.
Tử Đạm, sao lại là Tử Đạm? Hai người kia mặc dù không thân thiết với huynh ấy, nhưng một người là em vợ, một người là trưởng bối. Họ cùng dính vào chuyện xấu này, thể diện của huynh ấy biết ném đi đâu? Tôi biết phải làm sao?
“Chứng cớ vô cùng xác thực?”, tôi chậm rãi mở mắt ra, nhìn Tống Hoài n.
“Bằng chứng như núi, là lời khai của một hạ lại và người kiểm kê sổ sách Hầu phủ”, Tống Hoài n lấy một tấm lụa đen từ trong tay ra.
Nếu như xử theo luật, Tạ Hầu khó thoát trọng tội, phải nhận hình phạt chém ngang lưng; Hồ Quang Viễn có thể miễn tội chết, nhưng không tránh được bị khắc chữ lưu đày.
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu, khiến người khác gần như không hít thở được.
Tôi mỏi mệt cất tiếng: “Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, nên làm thế nào thì ngươi cứ làm thế”.
Tống Hoài n yên lặng nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi, ánh mắt sâu thẳm.
Tránh ánh mắt hắn đi, tôi thở dài, “Hoàng thượng ở hành cung xa xôi, không cần tấu lên. Lập tức hạ ngục Tạ Hầu và Hồ Quang Viễn, giao cho Đại Lý Tự. Đồng thời tịch thu tài sản Hầu phủ, sung vào quốc khố”.
“Ty chức tuân lệnh!”, Tống Hoài n cúi đầu.
“Còn nữa”, tôi chầm chậm nói, “Cho người tung tin án này liên lụy nhiều người, ta quyết ý muốn tra rõ một đám quan viên dính líu. Phàm có kẻ tham ô gian lận, người có gia sản không rõ lai lịch, ắt bị xử đúng luật”.
Tôi trầm ngâm chốc lát, lại nhắc thêm: “Hồ gia có liên quan đến án, đồng thời liên lụy đến thân tộc Đế hậu, khó tránh gây ra chuyển biến trong cung. Tình hình lúc này đặc biệt, lệnh cho cấm vệ phong tỏa cung đình, tạm thời không thể để Hoàng hậu biết chuyện này”.