edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Gió đêm Huy Châu mềm mại hơn Ninh Sóc, xuyên qua màn đêm tháng năm, thấm dần hơi mát vào trong vạt áo, thổi tóc mai tôi bay tán loạn.
Tôi đứng giữa sân, ngửa đầu nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng than thở, “Giao chiến như vậy không biết sẽ biến tòa thành này thành như thế nào nữa”.
Tống Hoài n lặng yên chốc lát rồi nói: “Thứ sử Bành Trạch đã khởi binh tạo phản, cùng đốt khỏi lửa với các quận đông nam, một khi đường thủy bị chiếm thì e Lang Gia cũng không thái bình nữa. Trưởng Công chúa lúc này còn đang trên đường đi, nếu biết được chuyện xảy ra ở Bành Trạch e là sẽ không còn tiếp tục tới Lang Gia”.
Tôi ảm đạm thở dài nói: “Gia mẫu lúc này hẳn là đang trên đường trở về kinh thành… Với tính tình của người, trở về cũng tốt”.
“Chẳng lẽ Trưởng Công chúa không biết kinh thành gặp nguy?”, Tống Hoài n nhíu mày, thần sắc thoáng qua vẻ lo lắng.
“Cũng chỉ vì nguyên nhân kinh thành gặp nguy, gia mẫu mới bằng lòng về Lang Gia”. Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng. Phu thê đã mấy chục năm, cho dù có oán hận phụ thân ra sao, lúc sống chết cận kề, mẫu thân vẫn lựa chọn ở bên cạnh người. Tính tình Tấn Mẫn Trưởng Công chúa, một khi đã ngang bướng thì không ai có thể ngăn cản được. Loạn Bành Trạch bức kinh thành tới chốn nguy nan, có lẽ cũng đã cho mẫu thân thấy được tình cảm thật của mình.
“Vương phi nói như vậy, phải giải thích thế nào?”. Tống Hoài n vẫn còn mơ hồ.
Tôi còn chưa muốn đem chuyện nhà kể cho người khác, chỉ cười nhạt, “Ta tin chắc người sẽ trở lại kinh thành, cũng giống như ta sẽ ở lại Huy Châu”.
“Người muốn ở lại Huy Châu?”, Tống Hoài n đột nhiên cao giọng, quên luôn phép tắc tôn ti, nhìn tôi mà cả giận thốt lên, “Tuyệt đối không được!”.
Dưới bóng đêm, mày kiếm của hắn nhếch lên, đôi con ngươi đầy vẻ lo lắng.
Nhìn ánh mắt ấy, tôi bỗng nhiên căng thẳng, tim đập thình thịch. Ánh mắt đó không mang vẻ kính cẩn mà đầy vẻ khẩn thiết, cũng không phải ánh mắt hạ thần nhìn chủ thượng, là ánh mắt một nam tử nhìn về một nữ tử.
Hắn vội vàng nói: “Huy Châu sắp đánh một trận lớn, thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn sàng để sáng sớm ngày mai Bàng Qúy hộ tống Vương phi ra khỏi thành, hướng lên phía bắc hợp nhất với Vương gia… Bất kể như thế nào, quyết không thể để Vương phi mạo hiểm!”.
Tôi hơi nghiêng mình, tránh đi ánh mắt nóng rực đốt người của hắn, trong lòng có chút loạn.
Nhất thời xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió đêm đang thổi tà áo bay phất phơ.
“Ngươi chỉ cần dốc toàn lực thủ thành, chuyện đi hay ở ta tự biết cân nhắc”. Tôi định thần, thấp giọng nói.
Tống Hoài n không vừa ý, toan nói gì đó lại chợt ngừng, môi mím chặt như sợi chỉ.
Tôi đưa mắt lẳng lặng nhìn hắn, “Ngươi theo Vương gia dấn thân sa trường bao năm nay đã từng lần nào lùi bước khi gặp nguy chưa?”.
Hắn nhíu mày nói: “Là tướng quân đương nhiên phải chết trên sa trường, Vương phi là một nữ tử, há có thể đánh đồng?”.
“Vậy…”, tôi khẽ mỉm cười, “Nếu như Vương gia ở đây, chàng liệu có bỏ rơi các ngươi, một mình đi tị nạn?”.
“Cái đó cũng không thể đánh đồng!”, Tống Hoài n cả giận nói.
Tôi mỉm cười nhìn thẳng hắn, “Có gì khác chứ? Ta là Dự Chương Vương phi, đương nhiên sẽ cùng tiến lui với tướng sĩ của Dự Chương Vương”.
Tống Hoài n yên lặng buông tầm mắt, không tranh cãi với tôi nữa.
Dọc theo con đường vòng vèo dẫn tới nội viện, hắn trầm mặc theo sát hộ tống phía sau, mãi tới cửa viện mới dừng chân dõi mắt nhìn tôi đi vào trong.
Đi vào lối rẽ bên trong viện, vẫn loáng thoáng cảm nhận được ánh mắt phía sau… Tôi không kìm được dừng chân quay đầu lại, thấy thân ảnh mờ nhạt kia cô độc đứng trước cửa, ống tay áo tung bay, vẻ tịch mịch không nói thành lời.
Trời vừa mới hửng sáng, quân sĩ lẻn đi Lộc Lĩnh quan thăm dò tình hình hồi báo đại quân Kiển Trữ Vương đang gấp rút đóng thuyền. Vài đội thuyền nhỏ được phái đi thăm dò tin tức quân ta vừa rạng sáng nhích được tới gần bờ bên này thì bị quân tuần tra đêm phát hiện, ra sức đánh lui.
Kiếm Liên đã phong tỏa bốn cửa thành, hạ lệnh cho quân dân trong thành dự trữ lương thực chuẩn bị cho chiến tranh, lại triệu tập binh lính đóng quân ở Lộc Lĩnh quan, không cho phép bất kỳ kẻ nào từ phía nam vào thành. Giữa trưa nay Lộc Lĩnh quan đã đóng, trong ngoài nhân mã như thủy triều, dân chúng phụ cận già dìu trẻ dắt tranh nhau vào thành trước khi đóng cửa, mong tránh được chiến sự.
Liên tiếp hai ngày trôi qua, chiến thuyền của Kiển Trữ Vương bên bờ sông đã tạo thế trận. Sắc trời dần tốt lên, loáng thoáng có thể thấy được cờ chiến tung bay bên bờ kia.
Đến ngày thứ ba, thuyền qua sông thăm dò nhiều lên, thi thoảng còn bắn tên lên tường thành, kêu gào khiêu khích. Kiếm Liên và Tống Hoài n luân phiên thủ giữ đầu tường thành, nghiêm lệnh cố thủ, không cho phép quân giữ thành phản kích. Kiển Trữ Vương càng thử thăm dò càng để lộ ra sự hoài nghi e ngại của hắn, tỏ rõ hắn không biết được sự tình thật giả trong thành Huy Châu.
Ngoài thành mây gió biến hóa kỳ lạ, trong thành lòng người bàng hoàng.
Dân chúng bận rộn tích trữ lương thực tị nạn, những chủ buôn gạo trong thành vội vã đóng cửa, mặc cho dân nghèo năn nỉ ra sao cũng không chịu mở. Huy Châu đã nhiều năm chưa có chiến sự, lương thảo dự trữ cho quân lâu không kiểm kê, giờ nấm mốc rất nhiều, không biết có thể cung cấp được trong bao lâu.
Trước mắt bỗng nảy sinh hàng loạt rắc rối khiến tôi không thể ứng phó kịp. Lúc nhỏ dù đã học qua không ít binh thư thao lược, nhưng cuộc sống lại mưa dầm thấm đất* chuyện quyền lực chốn cung đình, thế nên việc lo lắng áo cơm rất đỗi bình thường này với tôi như thể mới nghe lần đầu. Quan lại Huy Châu xưa nay chỉ quen ăn chơi chán chê cả ngày, yến tiệc ca múa tán dóc thành thói, tới lúc thật sự phải dùng binh thì cả đám chỉ biết nói suông.
*Mưa dầm thấm đất: thường nghe, thấy nên cũng bị ảnh hưởng.
Đang lúc bế tắc, Kiếm phu nhân Tào thị tiến cử mấy tên lại* xuất thân nghèo khó, bao gồm cả trong họ hàng nhà nàng tổng cộng có mười bảy người, đều là những người chính trực quanh năm bận rộn chốn phủ nha, am hiểu dân tình, làm việc cần cù, đỡ được cho tôi ngay lúc dầu sôi lửa bỏng. Mấy ngày liên tiếp mọi người không ngủ không nghỉ kiểm kê kho lương, sắp xếp lại lương thảo dự trữ, bên cạnh đó còn mở kho lương thực chuyên cứu tế. Trong thành lòng người dần ổn định, hỗn loạn tạm ngừng.
*Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.
Trước kia tôi vẫn biết quan lại triều đình bại hoại, con cháu quý tộc danh gia không có chí tiến thủ, chỉ biết hưởng thụ, nhưng không ngờ đã mục nát tới mức độ này.
Tôi đặt tay lên trán thở dài, nhớ tới ca ca ở kinh thành, chỉ cảm thấy bất lực, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Trời đã về đêm. Theo dự liệu của Tống Hoài n, Kiển Trữ Vương e là khó có thể kiên nhẫn chờ qua đêm nay.
Tôi và Tào thị cùng đứng trên tường thành. Sắp tới nửa đêm, bầu trời Huy Châu trăng mờ sao thưa, hết sức tĩnh lặng.
Phòng thủ tường thành vẫn như trước, không chút bối rối, lo lắng, nhưng toàn thành cũng đã thầm đề cao cảnh giới, quân lính giữ thành bốn phía đều sẵn sàng chiến đấu.
Tống Hoài n và Kiếm Liên nghe tin chúng tôi lên tường thành thì vội vã chạy tới, hai người đều mặc giáp đeo kiếm, mắt hằn lên những tia đỏ.
Nghe Tào thị nói, Kiếm Liên đã ba ngày chưa về phủ, vẫn luôn ở trong doanh, giờ khắc này hai vợ chồng gặp nhau nơi đầu thành, khi cuộc chiến sinh tử sắp tới, họ chỉ trầm lặng nhìn nhau, không cất lấy nửa lời, nhưng ánh mắt đã nói hết thảy.
Trong lòng tôi xúc động, mỉm cười xoay người nói với Tống Hoài n: “Tống tướng quân xin mời đi theo ta”.
Rời xa vợ chồng họ mấy trượng rồi, tôi mới dừng bước ngoảnh lại, hơi cười với Tống Hoài n, “Để cho hai người họ có không gian riêng”.
Tống Hoài n mỉm cười không nói gì, liếc nhìn tôi một cái thật sâu rồi cụp mi.
Ba ngày vừa qua, tôi luôn cố ý tránh, mỗi ngày ngoại trừ lúc thương nghị chuyện quan trọng thì không gặp mặt hắn. Mỗi khi có việc vặt tôi đều sai Ngọc Tú lui tới truyền lời. Nàng trước giờ mỗi lần nhắc tới Tống tướng quân đều mặt mày hớn hở, lúc này Tống Hoài n đứng ngay trước mặt, nàng lại cúi đầu đứng sau tôi, ngay cả liếc cũng không dám liếc hắn một cái. Tình cảm thiếu niên, ai cũng thế.
Chiến sự sắp nổ ra, tôi lại bị tình cảm của phu thê Kiếm Liên và tâm tư của Ngọc Tú làm cảm động.
Tống Hoài n cũng khẽ mỉm cười, ngưng thần nhìn ra mặt sông, không nhắc tới chiến sự nửa chữ, dường như không muốn quấy nhiễu sự yên lặng chốc lát chốn này.
Tĩnh mịch một lúc lâu cho đến khi Ngọc Tú lên tiếng phá vỡ sự yên lặng, “Mặt sông đã có sương mù rồi, Vương phi có muốn khoác thêm áo không?”.
Tôi lắc đầu, lại thấy trên mặt sông quả thực đã ngập dày sương khói, tựa như có tấm lụa ngũ sắc mỏng bao phủ lên mặt nước, chậm rãi lưu động.
“Qua hai canh giờ nữa chính là lúc mặt sông có nhiều sương mù nhất”. Tống Hoài n cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ tiêu điều, “Đó chính là thời cơ tốt nhất để công thành. Nếu qua giờ Dần mà không thấy quân địch đột kích thì chúng ta sẽ chống chọi được thêm một ngày nữa”.
Trong lòng tôi sợ đến run nhưng vẫn cười nói: “Đã qua giờ Tý, hôm nay là ngày thứ tư rồi, đại quân tiền phong của Vương gia đã tới gần chúng ta hơn rất nhiều. Có lẽ giờ này ngày mai viện quân sẽ tới”.
“Kẻ mưu trí đa nghi, kẻ dũng mãnh vô lo”, hắn hơi cười trầm ngâm nói, “Chúng ta đóng cửa không chiến vốn là kế hoãn binh, may mà đối thủ lần này là Kiển Trữ Vương, người này gừng già đa nghi, thấy tình trạng này thì có lẽ càng thêm phần cảnh giác, chỉ lo bị lừa gạt”.
Tôi phụ họa cười theo, giọng chế giễu nói, “Phải, chỉ mong hắn có thêm vài phần thận trọng nữa, nhất định không được học theo lỗ mãng như thiếu niên”.
Tống Hoài n nhìn tôi cười.
Quay về phòng nhưng không thể ngủ, đã nghe thêm hai tiếng trống canh qua.
Không ngừng hỏi Ngọc Tú thời gian từ giờ Tý ba khắc đến đầu giờ Dần… Tôi với nàng bắt đầu buồn ngủ díu mắt, nằm gục trên bàn nửa tỉnh nửa mơ. Bị một tiếng trống canh nữa làm giật mình, Ngọc Tú thức dậy hỏi thị nữ trực đêm mới biết đã tới giờ Mão.
Quả thực đã chống được thêm một ngày nữa!
Nhìn chân trời phía đông dần sáng lên chiếu vào đầu tường, tôi chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi.
Mấy ngày qua chưa từng ngủ yên, lúc này tảng đá nặng trong lòng vừa tạm rơi xuống, rốt cuộc tôi cũng không chịu đựng được thêm nữa.
Trước lúc nhắm mắt ngủ, tôi dặn dò Ngọc Tú giờ Thìn thì tới đánh thức tôi, sau đó không chờ Ngọc Tú đáp lại đã nhanh chóng thiếp đi.
Một giấc ngủ điềm nhiên không mộng mị, vô cùng bình an.
Trong lúc mơ hồ tỉnh lại, tôi thoáng thấy như Tiêu Kỳ đang cưỡi Mặc Giao xuất hiện trước mắt, từ phía xa xa chậm rãi đi tới, rất chậm, rất chậm,… Tôi chỉ hận không thể lao tới quất cho Mặc Giao một trận, bắt con ngựa không ngoan này chạy nhanh lên một chút.
“Đến, đến, Vương gia đến…”, trong mộng còn có tiếng người hô lên.
Tôi cười cựa mình, lại bị ai đó lay thật mạnh, lập tức tỉnh dậy. Là Ngọc Tú đang gắng sức lay tôi, miệng không ngừng la hét gì đó, tôi giật mình trong chốc lát đã nghe rõ…
Nàng nói, Vương gia đến.
Thị nữ xung quanh đều vui mừng hân hoan, ngoài cửa có tiếng bước chân của thị vệ gấp gáp nghênh đón – quả thực không phải là mộng.
Tôi nhảy xuống giường, vớ lấy ngoại bào khoác lên người, tùy ý xỏ giày chạy nhanh ra cửa.
Tay áo phất phơ, tóc dài bị tóc thổi bay tung. Hành lang tôi vẫn quen đi lại sao thường ngày không thấy dài như vậy chứ? Trước mắt bao nhiêu người, lần đầu tiên tôi mặc kệ khuôn phép, nhấc váy sải bước chạy thật nhanh, chỉ hận không mọc được đôi cánh lập tức bay tới nơi chàng.
Ngoài cửa lớn, xa xa trông thấy cờ soái lụa đen thêu hình rồng bay phần phật dưới ánh mặt trời.
Đó là soái kỳ Dự Chương Vương, nó xuất hiện có nghĩa là Đại tướng quân Tiêu Kỳ đích thân tới.
Thân ảnh cao lớn uy nghi hiển hách trên lưng chiến mã đen huyền kia, dưới ánh nắng trời như thể chiến thần hạ phàm.
Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là nắng trưa rạng rỡ, nhưng cũng không thể chói mắt bằng thân ảnh trên lưng ngựa ấy.
Áo giáp vảy lân sáng loáng, chiến mã như mực bờm sư tử, áo choàng đen thêu rồng vàng tựa như muốn theo gió bay lên trời. Phía sau chàng là đội quân chỉnh tề hùng mạnh, như thể bức tường chắn sừng sững không nhìn thấy điểm cuối, lại như thủy triều đang từ phương xa cuồn cuộn tới.
Người người quỳ rạp, đồng thanh tham bái, chỉ có một mình tôi áo mỏng đứng lặng trước ngựa chàng.
Người tôi ngày đêm mong ngóng, ngay cả trong mơ cũng thấy giờ đang xuất hiện trước mắt, bằng da bằng thịt mà tôi lại đứng chôn chân tại chỗ không nói nên lời.
Chàng giục ngựa tiến lên phía trước, vươn tay về phía tôi.
Toàn thân nhẹ bỗng hướng về phía chàng nghênh đón, như vẫn đang còn trong mộng.
Chàng cầm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ, nhẹ nhàng kéo tôi lên lưng ngựa. Dưới ánh mặt trời chói mắt, tôi nhìn thấy gương mặt thân quen kèm theo nụ cười của chàng. Quả thực là Tiêu Kỳ, người mà tôi luôn nhớ mong, chưa từng có giờ khắc nào quên không nghĩ tới.
“Ta đã tới”. Nụ cười của chàng ấm áp, ánh mắt nóng rực, giọng nói trầm thấp bình tĩnh. Nụ cười này chỉ có tôi thấy được, ba chữ này cũng chỉ mình tôi nghe được. Suốt năm ngày ròng rã lên đường vất vả khó nhọc, lòng nóng như lửa đốt, binh sĩ ngựa tốt không ngừng hành quân… tôi mặc dù không thể thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được.
Bốn mắt nhìn nhau, không cần bất cứ lời ngọt ngào nào. Chàng tới, đã đủ.
Đại quân tiền phong của Dự Chương Vương đạp trên ánh mặt trời chói chang, ào ào tiến vào trong thành.
Trước mắt bao người, chàng và tôi cưỡi chung một con ngựa, xuyên qua đám người không ngớt lời tung hô, đi thẳng lên thành lâu, đón nhận sự hoan nghênh như nước phía dưới. Tam quân hoan hô như sấm, tinh thần dâng cao, dân chúng trong thành nô nức đi theo, tiếng hô như tiếng sóng thủy triều không ngừng vang vọng khắp thành. Cả đời tôi chưa từng thấy qua vẻ náo nhiệt như vậy, cảm giác như những con người đang cận kề bờ tuyệt vọng cuối cùng cũng chờ đón được vị thần cứu vớt vạn chúng khỏi dầu sôi lửa bỏng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy, Dự Chương Vương uy vọng là thế.
Giờ khắc này đây, tôi mang thân phận Dự Chương Vương phi, sóng vai trên ngựa cùng chàng, cùng nhau đón nhận niềm kính ngưỡng của dân chúng.
Sự hoan nghênh từ tận đáy lòng này chưa chắc hoàng tôn quý tộc đã có thể có được.
Đây là dân tâm.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi vô cùng xúc động, một hồi lâu không nói nên lời.
Cho tới khi rời khỏi tường thành, quay về phủ nha tôi mới chợt giật mình nhận ra bản thân tóc loạn chưa búi, mặt mộc áo đơn, cứ như vậy bị ôm trong ngực Tiêu Kỳ.
Mà tướng lĩnh trái phải, thậm chí ba quân tướng sĩ dưới thành đều nhìn thấy được bộ dạng này… Hai gò má tôi nhất thời nóng lên, hận không thể lập tức đào hố chui xuống, cuống quýt cúi thấp mặt, không dám đối diện với ánh mắt của mọi người.
“Nàng làm gì thế?”, Tiêu Kỳ kinh ngạc cúi đầu hỏi tôi.
Mặt tôi càng nóng thêm, giọng nói nhẹ tới mức không thể nhẹ hơn được nữa, “Chàng lại để cho ta xuất hiện với bộ dạng này”.
Chư tướng đi theo phía sau chỉ cách có hơn một trượng mà chàng còn hắng giọng cười lớn, “Nàng ngay cả một tòa thành cũng dám đoạt, lúc này lại xấu hổ?”.
Có tiếng cười thấp bị đè nén từ phía sau truyền tới… Tôi xấu hổ vô cùng, không dám mở miệng nữa, chỉ sợ chàng trêu chọc.
Vừa về tới phủ nha, tôi lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa đi về nội viện, trong lòng thầm giận dỗi, không thèm quay đầu hỏi han gì.
Vội vàng tắm rửa thay quần áo, trang điểm chỉnh tề đi ra ngoài, Ngọc Tú lại nói Vương gia đã đến quân doanh, không ghé vào đây.
Tôi ngẩn ngơ, chợt cười khổ. Chàng đương nhiên phải lấy việc quân làm trọng, tất bật đêm ngày chạy tới đây cũng chưa hẳn là vì một mình tôi.
Ảm đạm ngồi dựa vào bàn trang điểm, trong lòng không buồn sầu cũng chẳng than thở. Trải qua mấy ngày lo âu kinh sợ liên tiếp, tôi đã quá mệt mỏi, khó khăn lắm mới mong được chàng, lòng vốn nên tràn đầy vui mừng giờ lại không khỏi thẫn thờ… Khi chàng không có ở đây, tôi vẫn một mình một người sống qua ngày, ảo tưởng bản thân cứng cỏi; nay chàng đã tới, tôi liền hồi phục nguyên hình, nguyện được chàng che chở ở phía sau giống như cái đêm ở Ninh Sóc đó.
Trong lúc nhất thời mất đi hứng thú, vừa tháo xong búi tóc, cảm giác mệt mỏi rã rời đã ập tới.
Hai ngày này quả thực rất mệt mỏi, tôi lên giường nằm, vốn chỉ định nghỉ ngơi chốc lát mà bất giác lại ngủ thiếp đi.
Mơ hồ cảm giác có người giúp tôi đắp chăn, hơi thở nam tử quen thuộc nhàn nhạt phả xuống.
Tôi không muốn mở mắt, nghiêng đầu hướng vào phía trong.
“Không muốn nhìn thấy ta?”. Ngón tay chàng nhẹ vuốt tóc mai tôi, giọng nói trầm thấp ấm áp, “Lúc sáng là ai chạy như điên tới trước ngựa của ta?”.
Nói tới lúc ấy, tôi chợt mềm lòng, khẽ mở mắt lẳng lặng nhìn.
Mắt chàng vằn lên những tia đỏ, dưới cằm râu mọc đen nhàn nhạt, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Tôi không làm mặt lạnh nữa, đặt tay lên cổ chàng, yếu ớt hỏi, “Chàng rốt cuộc đã mấy ngày rồi không ngủ?”.
Chàng cười một tiếng, không trả lời, chỉ ôm tôi vào lòng.
“Vương phi, lần này nàng làm rất tốt”, chàng nghiêm nghị nhìn tôi, “Bổn Vương rất khâm phục”.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, chưa kịp nói gì lại nghe thấy chàng chuyển giọng, đanh thép nói, “Nhưng A Vũ, mặc dù nàng vô cùng thông minh nhưng ta cũng không thể coi rẻ an nguy của nàng để đổi lấy một tòa thành!”.
“Trên đời này còn hung hiểm nào ta chưa từng thấy qua? Kể cả Kiển Trữ Vương kia có đoạt được Huy Châu, ta cũng không kiêng kỵ”, giọng chàng vẫn vô cùng nghiêm túc, “Nàng vốn có cơ hội thoát thân an toàn lại tự nhiên làm khó bản thân… Phải biết binh đao không có mắt, ngày đó nếu có nửa phần không may, cho dù ta chắp cánh bay tới cũng không mang được nàng toàn thây về!”.
Lúc này nghĩ tới, đêm hôm đó quả thực vô cùng nguy hiểm, trong lòng tôi cũng cảm thấy sợ nhưng vẫn cứng đầu nói: “Nhưng cuối cùng chúng ta đã thắng”.
“Thắng thì sao chứ?”, Tiêu Kỳ đột nhiên nổi giận, “Tiêu mỗ thân trải qua trăm trận chiến, chiến thắng còn thiếu sao? Thắng được một Huy Châu thì thế nào? Nhưng nếu thua mất nàng, ta đi đâu tìm một Vương Huyên nữa? Ngay cả thua một vạn Huy Châu cũng không thể…”.
Chàng tức giận nhìn tôi, một câu đến khóe miệng lại không nói ra.
“Cũng không thể cái gì?”, trong lòng tôi đã biết rất rõ nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi chàng, nụ cười đã không kìm được mà hé trên môi.
Tiêu Kỳ trừng mắt nhìn tôi một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài, mạnh mẽ ôm chặt tôi, cằm chạm xuống bên gáy, “Cũng không thể… thua mất nàng”.
Lời ngọt ngào như vậy được chàng nói ra có cảm giác như muôn phần khó khăn, muôn phần nặng nề.
Tôi cười thành tiếng, đặt tay lên đầu vai chàng, nước mắt bất giác trào ra.
“Dọc đường ta chỉ muốn lôi nàng tới lấy roi quất một trận! Ai bảo nàng dám to gan làm loạn!”, chàng cười khổ, “Càng tới gần Huy Châu lại càng sợ… Chỉ cần nghĩ tới nếu như nàng gặp bất trắc gì, ta sẽ san bằng cái thành này, bắt toàn quân Kiển Trữ Vương tuẫn táng!”.
Tôi vịn vạt áo chàng, chỉ cười, vừa cười vừa len lén lau đi nước mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Chàng cúi đầu liếc nhìn vạt áo trước của mình, dở khóc dở cười, “Nàng…”.
Trong phòng dần dần tối đi, ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông dày. Không ngờ tôi ngủ một giấc tới thẳng chiều tối.
Nhìn gương mặt mệt mỏi của chàng, nghĩ tới chàng vừa vào thành đã bận rộn trăm việc, nào là bố trí quân vụ, chỉnh đốn phòng thủ, e là đã bận bịu suốt một ngày.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Mắt đỏ thế này rồi, nghỉ ngơi đi thôi”.
Tiêu Kỳ cười cười, “Ta đúng là rất mệt”.
Tôi vội vàng đứng dậy xuống giường, gọi thị nữ mang nước nóng trà nóng vào, vừa vắt khăn cho chàng rửa mặt vừa cười nói, “Thiếp thân hầu hạ Vương gia đi ngủ”.
“Vương phi hiền lương”. Tiêu Kỳ lười biếng bật cười, rửa mặt xong liền nằm xuống ngay.
Tôi vội vàng kéo chàng, “Nào có ai mặc nguyên y phục đi ngủ?”.
“Đầu thành binh không cởi giáp, chốn khuê các há có thể cởi y phục ngủ yên?”, chàng vẫn còn tâm tư trêu chọc tôi, kéo tôi lên giường, dịu dàng nói, “Nằm cùng ta một lát, nửa canh giờ sau đánh thức ta dậy”.
Tôi đành gật đầu, kéo chăn đắp cho chàng.
Đang muốn nói chuyện với chàng lại nghe thấy hơi thở đều đều của chàng. Chàng đã ngủ say sưa, môi mỏng vẫn còn vương nụ cười, vết nhăn trên đôi mày hơi giãn ra. Tay chàng ôm chặt bên hông tôi, ngủ say rồi vẫn không chịu buông. Tôi không dám cử động chút nào, chỉ sợ làm chàng tỉnh. Nằm trong lồng ngực chàng, lẳng lặng đưa mắt nhìn gương mặt chàng, chỉ cảm thấy nhìn một đời một kiếp này cũng không đủ.
Đột nhiên thức tỉnh, toan gọi chàng dậy, lại thấy bên gối trống trơn không còn ai.
Bóng đêm đã phủ sâu bên ngoài, thì ra tôi đã ngủ lâu đến vậy, thậm chí Tiêu Kỳ rời đi lúc nào cũng không hay.
Cơ hồ như cả ngày hôm nay tôi chỉ có ngủ, tinh thần vô cùng sảng khoái. Ăn bữa tối qua loa, tôi trang điểm nhẹ, mang theo áo khoác ngoài đi về phía tường thành. Suốt dọc đường đi Ngọc Tú đều cười hì hì trêu ghẹo tôi, xem ra nàng càng ngày càng lớn mật.
Đi lên thành lâu, xa xa đã thấy chàng mặc áo giáp đeo kiếm dẫn theo một số tướng lĩnh đi tuần sát phòng ngự ban đêm.
Tôi chậm rãi đến gần, chỉ sợ phá ngang họ nghị sự, vội vàng bảo thị vệ không được lên tiếng, lẳng lặng đứng cách đó một đoạn không xa.
Thân hình Tiêu Kỳ cao ngất, đứng giữa một đám tướng lĩnh khôi ngô mà vẫn chói mắt vô cùng.
Lúc này trên tường thành đèn đuốc sáng rực chiếu rõ cảnh tượng hỗn độn bên dưới: dân phu sửa chữa, chế tạo thuyền chiến bên bờ sông bận rộn không nghỉ, quân sĩ xây dựng phòng trận không ngừng lui tới. Binh lính tuần tra qua lại tấp nập, thi thoảng lại có người bắn hỏa tiễn về phía mặt sông rộng, dựa vào ánh lửa để xem tình hình trên sông. Tình trạng hiện giờ còn rối ren hơn thường ngày, như thể đang phô trương thanh thế.
Tôi nhíu mày trầm ngâm, nhất thời không nghĩ ra đây là do đâu. Trong lúc đang suy tư chợt nghe thấy một giọng nói hào sảng quát về phía này, “Kẻ nào đang ở đây?”.
Tôi cả kinh. Là một đại tướng đứng bên cạnh Tiêu Kỳ phát hiện ra tôi.
Thấy tôi từ từ đi ra, chúng tướng cũng ngạc nhiên, nhanh chóng khom mình hành lễ.
Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười, “Sao nàng lại tới đây?”.
Tôi đưa chiếc áo choàng trong tay cho chàng, chỉ cười không nói.
Chàng nhận lấy chiếc áo, dịu dàng đưa mắt nhìn tôi, lại chỉ thản nhiên nói, “Đêm trên tường thành rất lạnh, nàng trở về đi”.
Vị tướng quân kia chợt cười vang một tiếng, ôm quyền hướng về phía tôi nói, “Không ngờ tới một nữ tử yểu điệu như Vương phi lại có thể nghĩ ra diệu kế đoạt thành, thật là nữ trung hào kiệt, lão Hồ ta vô cùng bội phục!”.
Tôi ngẩn ra, nghe hắn hào phóng nói như vậy lại cảm thấy thú vị, khom người cười nói, “Hồ tướng quân khen nhầm rồi”.
Tống Hoài n và Kiếm Liên nhìn nhau mà cười.
Tiêu Kỳ chắp tay sau lưng, mỉm cười nói, “Đây là Chinh Lỗ tướng quân Hồ Quang Liệt”.
Có người tiếp lời, “Người này rất nhiều lời, mọi người gọi là Mãng tướng quân”.
Tất cả cười lớn, Hồ Quang Liệt gượng gạo vò đầu nhưng không hề giận. Có thể thấy được, những tướng lĩnh này đã quen cười đùa cùng Tiêu Kỳ, rất vui vẻ hòa thuận, quả thực là tình cảm gắn bó như chân tay. Thấy mọi người tùy ý cười nói, Kiếm Liên cũng không câu nệ như trước nữa.
Tiêu Kỳ rất tán thưởng Kiếm Liên, khen hắn làm việc đâu ra đó, lần này đoạt được Huy Châu, Kiếm Liên có công lao rất lớn.
Kiếm Liên vội vàng nói lời khiêm tốn, lại không ngớt lời ca tụng tôi, Tống Hoài n và Bàng Qúy.
Hồ Quang Liệt cười khà khà, chớp chớp mắt với mấy người khác, “Vương gia Vương phi của chúng ta đúng là một đôi tuyệt phối!”.
Tôi nhất thời xấu hổ, mọi người đều cúi đầu cười.
Tiêu Kỳ cũng cười cười, rồi lại nghiêm giọng nói với chư tướng, “Không còn sớm nữa, các vị tạm thời trở về quân doanh nghỉ ngơi, thay phiên nhau gác đêm, không được phép buông lỏng canh phòng!”.
“Rõ!”, chúng tướng đồng thanh đáp lại rồi lui đi.
Đầu thành gió đêm ào ào, Tiêu Kỳ cầm lấy tay tôi, đi dọc theo thành lâu.
Tôi lẳng lặng đi theo bên cạnh chàng, chỉ muốn không có chinh chiến, không có sát phạt, cứ đi mãi như vậy, đi tới vĩnh viễn như trời đất cũng được.
“Huy Châu sẽ đánh một trận đêm nay sao?”, tôi nghỉ chân thở dài.
Tiêu Kỳ liếc mắt nhìn, không giấu vẻ tán dương, “Đáng tiếc nàng sinh ra là thân nữ nhi, uổng phí một nhân tài”.
“Nếu không phải nữ nhi, há có thể gặp nhau?”, tôi chuyển mắt cười một tiếng, “Chàng phô trương thanh thế như vậy đương nhiên là có chuyện khác thường. Kiển Trữ Vương kia cẩn thận dò xét đã mấy ngày, chỉ e bao nhiêu kiên nhẫn cũng đã mau chóng hao hết”.
Tiêu Kỳ gật đầu cười, giơ tay lên chỉ về bờ sông phía nam, “Kiển Trữ Vương gừng già đa nghi, cũng biết cách dụng binh của ta sở trường tấn công, thích lấy công làm thủ. Mà nay ông ta thử thăm dò liên tiếp mấy ngày cũng không thấy ta xuất trận, nhất định là hoài nghi ta không ở trong thành. Không ngờ lại không hẹn mà hợp kế hoãn binh của nàng, những ngày trước là thực, hôm nay là hư, vừa may hư thực đảo lộn. Lúc này ta cố làm ra vẻ huyền bí, tiếp tục phô trương thanh thế sẽ khiến ông ta càng nghi ngờ, cho là ta vẫn chưa vào thành, Huy Châu trống không, ắt sẽ mạnh tay tấn công. Nếu không ngoài dự liệu của ta, giờ Dần đêm nay, trên sông sương dày, Kiển Trữ Vương sẽ qua sông tấn công. Đến lúc đó, chờ quân tiên phong của ông ta lên bờ trước, rồi hơn nửa đại quân qua sông, ta sẽ chặn ngang phía sau…”.
Hai mắt tôi bừng sáng, tiếp lời nói: “Đến lúc đó thu được một mẻ lưới cá, bắt ba ba vào hũ, quả là cực kỳ thoải mái!”.
Tiêu Kỳ cười lớn, “Tuy là lão tướng gan dạ dũng mãnh nhưng hôm nay ông ta nhất định sẽ thảm bại dưới thành Huy Châu!”.