edit & beta: Hàn Phong Tuyết
Cẩm Nhi bị gán tội đồng mưu hành thích, được ban một tấm lụa trắng, chết trong nhà giam. Giống như những kẻ khác, nàng điểm chỉ lên giấy nhận tội.
Án Liễu Doanh hành thích vốn chẳng có liên quan gì tới Cẩm Nhi. Bên ngoài chỉ biết Cẩm Nhi mạo phạm Hoàng thất, mang tội chết, lại không biết tôi kéo nàng vào trong án này, gán tội mưu nghịch để xử tử, đồng thời thuận tiện dùng con cờ Cẩm Nhi chỉ ra vài kẻ đồng mưu nữa. Con cờ này chết không đối chứng, mệnh đã định như thế. Người bị nàng “cung khai” trước khi chết, cho dù có trăm cái miệng cũng không cách nào bào chữa được cho mình.
Những cung nhân của Ngự thiện ty, Hoán y cục nghe tin Cẩm Nhi nhận tội bị xử tử, cả đám sợ đến hồn bay phách lạc. Người nào người nấy lo lắng bản thân bị dính dáng tới nghịch đảng, không kịp chờ Đại Lý Tự dụng hình đã tự gây nội loạn, trèo cắn lẫn nhau. Lòng người ác độc chính là thứ vũ khí sắc bén nhất trong thiên hạ, có thể giết người một cách vô hình. Chốc lát, người liên lụy đến án này không ngừng tăng lên, tên những kẻ phạm tội ghi trên giấy chất thành đống trước mặt tôi, cả cung đình bị bao phủ trong lo sợ và nghi hoặc.
Từ cô cô đứng buông hai tay, im lặng. Trước mắt tôi là một cuốn sổ mỏng ghi dày đặc tên. Đây chính là danh sách những cái tên đã được chọn lọc nhiều lần, xác định kỹ lưỡng.
Tôi nhìn kỹ mỗi cái tên, đại đa số đều là người tâm phúc cũ của Hoàng thất, cũng là những người tôi đã muốn trừ từ lâu, hiện giờ chỉ là mượn gió bẻ măng, một lưới bắt hết.
Ai có thể ngờ tới, người gây ra trận gió tanh mưa máu này lại là một nữ tử yếu đuối, trung thành.
Liễu Doanh xuất thân tướng môn, thuở nhỏ đã vào cung, bầu bạn bên Tử Luật. Nàng bên ngoài tuy là thị tỳ, nhưng đã ngầm trở thành cơ thiếp, có tình cảm sâu đậm với Tử Luật từ lâu. Nếu là thời đại thái bình, chờ khi Tử Luật lập chính phi, lại lập nàng làm thiếp thì vốn cũng có thể sống cả đời thanh nhàn giàu sang. Song đây là loạn thế, Tử Luật mưu phản, chết nơi trận tiền, thân bại danh liệt, hài cốt không còn. Những nữ tử tầm thường hẳn sẽ chọn cách tuẫn táng, còn Liễu Doanh vốn là người trung trinh cương liệt. Nàng âm thầm ẩn nhẫn, chớp thời cơ hành thích Tiêu Kỳ, báo thù cho Tử Luật.
Một cung nhân nho nhỏ, mạng như cỏ rác, một khi bị bức đến đường cùng, phải vật lộn với vận mệnh, cũng có sức lực kinh người.
Chỉ bằng sức của nàng, nếu bên cạnh không có người tương trợ, há có thể dễ dàng đi lại trong thâm cung? Từ Hoán y cục được điều vào Ngự thiện ty là bước đầu tiên để đến gần Tiêu Kỳ. Ở Ngự thiện ty, từ kẻ tạp dịch thành người phụng thiện, là bước thứ hai. Cuối cùng là giấu kịch độc, trước hạ độc vào đồ ăn, sau giương đao hành thích. Kế này mặc dù không cao minh, nhưng cũng được coi là thận trọng. Chắc hẳn từ trước đến nay, bên cạnh nàng luôn có cao nhân ẩn mình giúp đỡ, giấu diếm.
Số cung nhân trung thành với Hoàng thất cũ như Liễu Doanh không ít, nhưng số người có bản lĩnh nắm quyền chưởng quản các ty thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những người này âm thầm cấu kết, có lòng oán hận quyền thần quân nhân đã lâu, mặc dù không có năng lực can đảm mưu phản, nhưng không khác gì trộm đêm, bất cứ lúc nào cũng có thể hành động.
Lật đến cuối danh sách, nhìn thấy hai cái tên quen thuộc rõ rành trên giấy, tôi cả kinh, toát mồ hôi lạnh.
Tôi đưa mắt nhìn Từ cô cô, “Danh sách này, trừ cô cô và ta ra thì đã có ai đọc chưa?”.
“Chưa có ai cả”, Từ cô cô khom người bẩm, sắc mặt nghiêm trọng.
“Cạch” một tiếng, tôi ném cuốn sổ xuống trước chân Từ cô cô, “Từ cô cô hồ đồ mất rồi!”.
Cuối danh sách viết tên hai ma ma chủ sự trong cung Vĩnh An. Hai người này dù không phải là người của Hoàng thất cũ nhưng cũng vì Thái hoàng Thái hậu mà oán hận Tiêu Kỳ. Cô cô thần trí không tỉnh táo, ma ma bên cạnh người thừa cơ sinh sự mới bị cuốn vào án này. Nếu như để lan truyền ra ngoài, Thái hoàng Thái hậu há có thể thoát khỏi liên quan?
Ngay giữa trưa, tôi đến cung Vĩnh An, không mang theo người hầu, chỉ dẫn Từ cô cô và A Việt đi cùng.
Tôi đi đến đâu, mọi người cúi đầu im lặng đến đấy. Trong điện tĩnh mịch chỉ có tiếng váy áo quết đất, tiếng bước chân và tiếng ngọc bội đung đưa.
Thái hoàng Thái hậu đang ngủ trưa, tôi không làm kinh động người, mà cho dù người có tỉnh lại thì cũng chỉ như đang ở trong giấc mộng khác mà thôi. Nhìn cô cô già nua héo hon, dung nhan lúc ngủ hiền hòa, tôi không biết nên ngưỡng mộ hay đau lòng.
Hai ma ma kia đang mặc áo tơ trắng, đầu tóc tán loạn, quỳ trước điện không dám nhúc nhích. Hai người đã đi theo cô cô nhiều năm, hiện giờ biết sự không thành, lòng cũng không mơ tưởng gặp may, chỉ cầu chết nhanh.
Tôi nhận lấy lụa trắng trong tay Từ cô cô, vứt xuống trước mặt hai người, “Hai người đáng lẽ phải chém đầu, nhưng nể tình đã phụng dưỡng Thái hoàng Thái hậu bao nhiêu năm nay nên ban thưởng chết toàn thây”.
Cung nhân bị ban chết trước giờ đều chỉ được cuốn chiếu chôn ở vùng ngoại thành, nên được ban ơn chết toàn thây, quy táng ở cố hương là ân huệ lớn. Hai ma ma liếc mắt nhìn nhau, bình tĩnh cúi người tạ ơn tôi, sau đó lại quay về phía nội điện lạy ba lạy.
Ngô ma ma nhặt tấm lụa trắng lên, quay đầu cười với Trịnh ma ma, khóe mắt hằn lên nếp nhăn sâu, “Ta đi trước một bước”.
“Ta sẽ tới ngay”, Trịnh ma ma cười nhẹ, vẻ mặt điềm tĩnh như thời thiếu nữ xưa kia.
Từ cô cô cúi đầu, hai vai khẽ run.
Ngô ma ma nâng tấm lụa trắng, theo hai thái giám đi vào hậu điện.
Hai ma ma ở cung Vĩnh An, lấy tội sơ suất lễ nghi, hầu hạ Thái hoàng Thái hậu không chu đáo, được ban chết.
Vụ án Liễu Doanh, số người dính líu tới, cả phạm tội lẫn tòng phạm lên đến hơn ba trăm người. Một trăm ba mươi tám người trong số này, hoặc là tâm phúc của Hoàng thất cũ, hoặc là phỉ báng chê bai chuyện triều chính, bị Huấn giới ty giam giữ. Đám người còn lại đa số là bị khai man, chứng cứ phạm tội chưa đầy đủ, được tôi hạ lệnh ân xá. Những người này trải qua một phen nguy hiểm mà vẫn giữ được mạng, không khỏi cảm ơn đại ân đại đức, mà lòng luôn nơm nớp lo sợ.
Đại Lý Tự điều tra cửu tộc của Liễu Doanh, tìm ra được nhà bà con của một phòng Liễu gia có gả nữ nhi làm thiếp cho Tương Đông Hầu.
Phòng: ý chỉ thiếp thất và con cái. Mỗi một vị thê, thiếp là người đứng đầu một phòng. Chính thất và các con là đại phòng. Thiếp đầu tiên và các con là nhị phòng,…
Trong triều, thế lực Hoàng tộc còn tồn tại duy nhất chính là Tương Đông Hầu. Bề ngoài tuy tỏ ra quy phục Tiêu Kỳ, nhưng lại lén lút kết bè kéo cánh, bất mãn với việc quân nhân đương quyền. Đám tàn dư này luôn bằng mặt không bằng lòng với triều đình, thi thoảng còn đối nghịch với Tiêu Kỳ, âm thầm cổ động quân nhân làm loạn triều chính, cổ động con cháu thế gia bất mãn, Tiêu Kỳ đã muốn tiêu diệt từ lâu. Chỉ là Tương Đông Hầu hành sự cẩn thận, thâm tàng bất lộ, Tiêu Kỳ đã phân bố nhiều tai mắt theo dõi mà vẫn chưa bắt được nhược điểm của ông ta.
Có ai ngờ vụ án lần này, thần xui quỷ khiến thế nào lại liên quan đến Tương Đông Hầu, đem họa từ trong chốn cung đình ném thẳng vào dư đảng Hoàng tộc. Sợ là Tương Đông Hầu có nằm mơ cũng không nghĩ ra được, bản thân cả đời khôn khéo, hao tổn tâm cơ, lại chỉ vì một cung nữ mà để mất tính mạng cả nhà.
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Tiêu Kỳ hạ lệnh bắt giam cả nhà Tương Đông Hầu, bảy ngày sau xử trảm thị chúng. Mười lăm người tòng phạm cũng bị xử tử, những người liên quan khác bị cách chức, lưu đày. Một cuộc mưu sát gây mưa gió suốt hơn một tháng, cuối cùng được dẹp lại bằng chết chóc. Trải qua vụ án này, từ cung đình đến triều chính đều như được một trận mưa lớn dội qua, cành tàn lá khô bị cuốn đi hết.
Những cơn nóng gay gắt mùa hè qua đi, thu cũng sắp tới.
Ngày ca ca trở về kinh, trời vừa ngừng trận mưa lớn, nền trời xanh thẳm, mây trắng mỏng nhẹ trôi, bầu không cao và rộng bát ngát.
Ngoài Triêu Dương môn, ô vàng phấp phới, biển đỏ cờ rồng của Khâm mệnh Tổng đốc hà đạo, Giang Hạ Vương uốn lượn kéo đến. Ca ca mặc tử bào, khoác áo choàng gấm vân mây, cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người. Đây chính là nam tử tuấn dật an nhiên, làm khuynh đảo vô số nữ tử, cũng là ca ca mà tôi luôn lấy làm kiêu ngạo. Tôi đứng bên Tiêu Kỳ, ngắm ca ca thật kỹ. Một năm qua đi, mưa bụi Giang Nam chẳng những không làm giảm vẻ anh tuấn của ca ca mà còn mang lại cho ca ca thêm phần khí chất cẩn trọng, ung dung. Tiêu Kỳ và ca ca đứng cạnh nhau, sóng vai mà đi. Ca ca hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, mỉm cười. Đôi lông mày thanh tú nhướng lên đã thoáng có phong thái của phụ thân khi xưa. Lúc này đây, hai nam nhân thân thiết nhất của tôi đang bá vai đứng bên nhau.
Chưa kịp tắm rửa tẩy trần, ca ca đã lập tức chạy tới chùa Từ An bái tế mẫu thân. Trước linh đường mẫu thân, hai huynh muội chúng tôi lẳng lặng đứng, dường như có thể cảm nhận được ánh mắt mẫu thân dịu hiền đang chăm chăm nhìn mình.
Một năm xuân hạ thu đông lặng lẽ trôi qua, mẫu thân đi, ca ca về, mà tôi cũng vừa trải qua cơn nguy hiểm kề cận.
“A Vũ”, ca ca dịu dàng gọi tôi, ánh mắt rất sầu não, “Ca ca thực sự rất ngốc”.
Tôi dựa đầu vào vai huynh ấy, hơi mỉm cười nói: “Ca ca ngốc mới tốt, như thế muội mới bắt nạt được”.
Ca ca xoa đầu tôi, giữ chặt vai tôi, “Nha đầu thối, vẫn cậy mạnh, hiếu thắng như thế”.
Tôi nhắm mắt, cười, “Ai bảo ca ca ngốc làm chi”.
“Những năm này, muội vẫn phải chịu nhiều uất ức”. Ca ca cúi đầu thở dài, thân người tỏa ra mùi thơm mộc cận, ấm áp mà điềm tĩnh. “Sau này ca ca sẽ luôn ở cạnh muội, không để cho muội phải vất vả một mình nữa”.
Mộc cận: Hoa dâm bụt.
Tôi ngả đầu trên vai huynh ấy, nhắm mắt thật chặt, không để cho nước mắt rơi xuống.
Ca ca về kinh, ngoại trừ mang theo mấy cơ thiếp, còn có một sinh linh bé nhỏ. Thị thiếp Chu Nhan sinh cho ca ca một nữ nhi trắng trẻo dễ thương, đặt tên là Khanh Nghi. Ca ca nói, trong mấy đứa con gái của huynh ấy, chỉ có một mình Khanh Nghi trông giống tôi. Không biết có phải bởi vì câu nói này hay không mà ngay cả Tiêu Kỳ luôn luôn trốn tránh trẻ con cũng cực kỳ yêu thương đứa bé này.
Buổi tối, tắm rửa xong, tôi buông tóc, dựa người vào giường, đợi cho tóc khô.
Tiêu Kỳ ngồi bên, vừa xem tấu chương vừa vuốt mái tóc ướt của tôi.
Tôi nhớ tới dáng vẻ đáng yêu của Khanh Nghi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, “Hay là chúng ta nhận Khanh Nghi làm con nuôi được không?”. Tiêu Kỳ ngẩn ra, gương mặt lập tức phủ sương lạnh, “Nuôi con người khác làm gì, tự chúng ta sẽ có, nàng đừng có nghĩ lung tung”. Tôi cúi đầu, lòng buồn bã, im lặng không nói lời nào. Tiêu Kỳ kéo tôi tới bên cạnh, ánh mắt ấm áp, “Chờ đến khi thân thể nàng khỏe lại, chúng ta nhất định sẽ có con”.
Tôi gật đầu, gượng nở nụ cười, chuyển hướng câu chuyện, “Khanh Nghi không phải là con chính thất, tương lai ca ca lập chính phi rồi, không biết còn có thể gặp nó hay không”.
Tiêu Kỳ cười cười, “Cái này cũng khó nói. Vương Túc có một đám cơ thiếp, Giang Hạ Vương phi tương lai nếu có một nửa phần hung hãn, đố kị của nàng thì chỉ e gia đình không yên”.
Thấy tôi nhướng mày trừng mình, Tiêu Kỳ vội vàng cười, đổi lời, “Có thể thấy được, Tề nhân chi phúc là gạt người”.
Tề nhân chi phúc: điển cố trong “Mạnh Tử”, ý nói có nhiều thê thiếp là diễm phúc.
“Vậy sao? Ta nhớ ai đó cũng từng hưởng Tề nhân chi phúc đấy thôi”, tôi cười, liếc chàng.
Tiêu Kỳ lúng túng ho khan một tiếng, “Chuyện xưa rồi, không cần nhắc lại…”.
Vĩnh Lịch năm thứ hai, tháng mười, Hiền Vương Tử Đạm dẫn theo ba mươi vạn đại quân nam chinh khải hoàn về triều.
Tôn thất phương nam bị bắt đều bị áp giải vào kinh thành. Vương công Hoàng thân năm xưa giờ biến thành tù nhân, dân chúng đua nhau tò mò đi xem.
Tiêu Kỳ dẫn chư quan ra ngoài thành nghênh đón, đích thân dẫn chúng tướng về quân doanh khao tuần. Trên triều, Tiêu Kỳ là Nhiếp chính Vương cao cao tại thượng, mà trong quân, Tiêu Kỳ vẫn còn giữ nguyên khí khái quân nhân.
Tuần: rượu, trà.
Tôi đứng ở phòng khách Hiền Vương phủ, khẽ nhắm mắt, nghĩ tới một nơi xa xôi, bên ngoài Triêu Dương môn, quân uy lừng lẫy, cờ soái bay phấp phới, trước mắt hiện lên rõ ràng từng gương mặt một. Tiêu Kỳ cao ngạo bễ nghễ, ca ca phong lưu nhã nhặn, Tống Hoài n trầm mặc kiên nghị, Hồ Quang Liệt hăng hái… Cuối cùng là bóng lưng bạch y trắng muốt trước khi ra đi của Tử Đạm.
Lúc này đây, tôi đang dẫn theo một đám người Hoàng thân quốc thích đứng ở Hiền Vương phủ, đón Tử Đạm trở về.
Ngoài cửa, ánh chiều tà rực rỡ. Cái gì cần đến cuối cùng cũng đến.
Tôi chầm chậm đi ra khỏi cửa, bước trên con đường trải thảm đỏ, mang mọi người đi nghênh đón xa giá Tử Đạm.
Ngoài cửa lớn, ca ca cưỡi ngựa trắng, yên ngựa máu tím, phong thái như ngọc đi trước. Phía sau là xe liễn, bốn phía buông rèm, không thấy thân ảnh Tử Đạm. Tôi sợ sệt, ca ca đã xuống ngựa đứng thẳng người ở bên. Nội thị hô vang: “Cung nghênh Hiền Vương điện hạ về phủ!”.
Rèm che trước xe liễn được nhấc lên, một bàn tay thon dài nhợt nhạt lộ ra, đặt trên tay nội thị. Phía sau rèm vang lên một trận ho khan. Tử Đạm mặc áo bào xanh thẫm, đội kim quan, thắt lưng tím được nội thị đỡ xuống xe. Áo bào rộng bị gió thổi bay lên, thân hình gầy gò càng lộ ra vẻ cô độc. Ánh chiều tà chiếu trên dung nhan thanh khiết, cảm giác như trong suốt vô ngần.
Tôi bình tĩnh nhìn huynh ấy, hơi thở có chút căng thẳng. Mọi người xung quanh nhất tề hành lễ, tôi cũng hơi cúi người. Ngước mắt, lại thấy Tử Đạm nhìn về phía tôi, ánh mắt bỗng lộ ra vẻ ấm áp, dần dần hóa thành nụ cười nhẹ.
Ca ca tiến lên trước một bước, chắn giữa chúng tôi, một tay khoác cánh tay Tử Đạm, một tay bấu bả vai tôi, nở nụ cười hào sảng thường thấy, nói: “Hiền Vương điện hạ đi xe mệt nhọc, ta thấy nghi thức chỉ làm đến đây thôi. Hiền Vương phủ mới xây này, Tử Đạm còn chưa được ngắm đâu. Có điều, A Vũ đã mất rất nhiều công sức vào nó, ngay cả biệt uyển của ta cũng chẳng sánh kịp”.
Tôi mỉm cười, ngước mắt nói: “Hiền Vương điện hạ đi đường vất vả, thỉnh nghỉ ngơi lại sức, tối nay A Vũ đã chuẩn bị chút rượu nhạt, coi như là tẩy trần cho điện hạ”.
“Đa tạ thịnh tình của Vương phi”, Tử Đạm cười nhạt, một câu chưa nói xong đã chợt che miệng, ho liên tục.
Tôi kinh ngạc, nhìn về ca ca, bắt gặp ánh mắt sầu lo của huynh ấy, chợt cảm thấy lo lắng.
Đèn vừa mới lên, yến tiệc bắt đầu.
Cảnh tiếng đàn sáo quẩn quanh, ăn uống linh đình khiến tôi như thấy lại được Hoàng gia phồn hoa khi xưa. Tử Đạm ngồi tại vị chủ tọa, đã đổi sang mặc thanh sam, toát ra vẻ tiều tụy lạc lõng trong chốn hoa hòe hoa sói này. Rượu đã uống quá ba tuần, hai má huynh ấy ửng đỏ, nhưng mặt vẫn tái nhợt. Mọi người xung quanh dường như cũng phát hiện ra huynh ấy có gì không ổn, dừng chén đưa mắt nhìn nhau, nhưng huynh ấy vẫn tự mình rót rượu, liên tiếp nâng chén.
Tuần: rót rượu hết một lượt cho tất cả mọi người gọi là một tuần.
Tôi nhíu mày nhìn về phía ca ca, ca ca liền đứng dậy cười nói: “Đã lâu rồi chưa ngắm trăng trong Chỉ uyển, Tử Đạm, đi cùng ta nhé?”.
Tử Đạm đã hơi say, chỉ cười không nói, để cho ca ca dìu đứng dậy, một tay cầm bình rượu đi theo, chân bước loạng choạng.
Tôi day day thái dương, chợt nghe thấy một vài tiếng bàn luận xôn xao.
Tôi đứng dậy, nhìn ra xung quanh, mọi người lập tức im lặng.
“Không còn sớm nữa, Hiền Vương điện hạ đã rời tiệc, buổi tiệc hôm nay coi như đã xong, chư vị cũng về đi”. Tôi nói xong, quay người đi luôn, không muốn dây dưa nhiều với đám Hoàng thất chỉ biết nịnh nọt này. Những kẻ này dựa vào mình mang huyết mạch Hoàng thất, cả ngày chè chén, vênh váo tự đắc, hễ gặp nguy hiểm khó khăn là chỉ biết nịnh bợ. Nói ra mới nhớ, ở đây cũng có không ít người bằng tuổi thúc bá tôi, cũng chẳng thiếu danh sĩ ngày xưa, nhưng giờ đây trước mặt tôi lại chỉ biết nói hùa theo.
Tôi bước ra khỏi chính điện, gặp phải cơn gió muộn thổi qua, toàn thân lạnh lẽo. Đầu tỉnh táo lại, lại bật cười. Tôi quả thực càng ngày càng giống Tiêu Kỳ, bất tri bất giác đã hình thành nên thói quen đứng tại vị trí hàn tộc mà đối đãi các thế gia.
“Giang Hạ Vương ở đâu?”, tôi nhíu mày nhìn quanh, trong đình viện rõ ràng không thấy bóng dáng ca ca và Tử Đạm đâu.
“Bẩm Vương phi, Giang Hạ Vương đã đưa Hiền Vương điện hạ về tẩm điện nghỉ ngơi”.
Tôi nhẹ gật đầu, lệnh cho những người khác chờ ở đây, chỉ mang theo A Việt đi thẳng tới tẩm điện của Tử Đạm. Đi tới hành lang trước điện, lại chợt thấy một thân ảnh yểu điệu đang nhón chân nhìn về phía tẩm điện của Tử Đạm.
“Kẻ nào đang ở đây?”, tôi dừng chân quát.
Người kia cả kinh, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm mại quen thuộc vang lên, “Thái Vi tham kiến Vương phi”. Không ngờ lại là nàng. Tôi thở phào, vốn tưởng nàng là tai mắt Tiêu Kỳ bố trí ở đây.
“Sao ngươi lại ở đây một mình lúc đêm khuya thế này?”. Lòng tôi ưu phiền, thấy nàng quanh quẩn ở đây lại càng không vui, giọng nói không khỏi mang vẻ nghiêm nghị. Cố Thái Vi quỳ xuống, vẻ mặt xấu hổ, nhưng cổ vẫn kiên cường ngẩng cao. Nàng cắn môi không nói gì.
Tôi thở dài, nghĩ tới mối tương tư của nàng, chợt cảm thấy có chút ngưỡng mộ sự cố chấp của nàng. “Những lời ta đã nói với ngươi lúc trước, ngươi quên rồi sao?”. Nàng cúi đầu buồn bã nói: “Những lời Vương phi dạy bảo, Thái Vi vẫn nhớ kỹ. Chỉ là, tâm tư trong lòng gửi cho người không oán không hối, Thái Vi hiểu ra rồi, không dám có ước mơ gì xa vời, mọi điều làm ra cũng là xuất phát từ lòng mong muốn mà thôi”. Tôi bình tĩnh nhìn nàng. Nữ tử như hoa như ngọc này bất cứ lúc nào cũng có thể bị vận mệnh cuốn đi, mặc dù khó tránh khỏi những lúc cảm thấy hối hận, nhưng có dũng khí nói ra những lời này, không sợ miệng lưỡi thế tục, cũng đủ để tôi khâm phục.
“Ngươi đứng lên đi”, tôi thở dài, “Hiếm có mấy người có được dũng khí như ngươi… Cũng được, đi theo ta”. Nàng ngỡ ngàng đứng dậy, e dè đi phía sau tôi, theo tôi vào trong điện.
Vừa đặt chân vào điện đã thấy một chiếc chén bị ném ra ngoài, ngay sau đó là giọng nói bất lực của ca ca vang lên, “Tử Đạm, ngươi uống như thế này là muốn chết phải không?”.
Tôi đứng ở cửa, hai nam nhân đang tranh giành bình rượu đồng loạt quay đầu lại, sửng sốt nhìn tôi. Tôi tức giận, ca ca thực không có chừng mực, lại dung túng cho Tử Đạm uống say như thế. Ca ca lúng túng nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay thị nữ, lau vết rượu trên áo, “Huynh không quản nổi hắn, muội tới đúng lúc lắm”. Tử Đạm liếc tôi một cái, ánh mắt đã mơ hồ, tiếp tục rót rượu.
“Muội đã truyền y thị, nơi này có muội rồi, huynh về trước đi”. Tôi nghiêng đầu nhìn ca ca, ca ca tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại lắc đầu cười khổ, “Cũng được”.
Tôi nghiêng người, “Trước tiên cần phiền huynh đưa vị muội muội Cố gia này về phủ đã”.
Ca ca lúc này mới nhìn thấy Cố Thái Vi đứng phía sau tôi, không khỏi ngẩn ra.
Cố Thái Vi đỏ bừng mặt, cúi đầu im lặng.
Nhìn bóng dáng hai người họ đi xa, tôi gượng cười. Cõi đời này, số người bị tổn thương đã quá nhiều rồi, ít được người nào hay người ấy.
Người hầu lui ra ngoài.
Tôi đứng trước mặt Tử Đạm, huynh ấy lại làm như không thấy, cứ liên tục rót rượu. Ngón tay thon dài tái nhợt đang nắm cái chén kia rõ ràng đã khẽ run rẩy. Tôi đoạt lấy bình rượu của huynh ấy, ngửa cổ uống. Rượu trào ra như nước, dội lên áo, mà rượu vào miệng thì cay, khiến tôi suýt rơi nước mắt. Huynh ấy nỗ lực vươn người kéo ống tay áo tôi. “Choang” một tiếng giòn tan, tôi giơ tay ném bình rượu, bình rượu thoáng chốc nát bấy.
“Huynh muốn uống rượu, muội uống cùng huynh”. Tôi đưa mắt lạnh lùng nhìn Tử Đạm. Câu nói này thật quen thuộc, giờ nhắc lại lòng đau như cắt. Tử Đạm trước giờ không uống được rượu, từ lúc nào huynh ấy đã học được thói uống rượu túy lúy thế này? Huynh ấy đưa mắt, mơ màng nhìn tôi, nơi đáy mắt chợt có ánh nước lóe lên.
“Ngươi rốt cuộc là ai? A Vũ không phải thế này, ngươi… ngươi không phải là nàng”. Tử Đạm nhìn thẳng tôi, gương mặt vốn tái nhợt nay trắng bệch ra.
Tôi buồn lòng, nhưng không thể không cười, “Đúng, muội đã không còn là A Vũ ngày xưa, huynh cũng không còn là Tử Đạm ngày xưa”.
“Ngươi…”, ánh mắt Tử Đạm như ngẩn ngơ, “Rất giống mẫu hậu”.
Huynh ấy bỗng nhiên bật cười, ngã ngồi trên ghế, tóc tai rối rắm, thần sắc thê lương, “A Vũ sao lại biến thành mẫu hậu rồi? Ta hẳn là đã say… A Vũ sẽ không thay đổi, nàng nói chờ ta trở về, nhất định sẽ chờ ta ở điện Dao Quang!”.
Tôi không thể để cho huynh ấy nói tiếp nữa, cũng không chịu nổi những lời đau thương này. Tôi khẽ cắn môi, bưng chén rượu còn nửa trên bàn, hắt vào mặt huynh ấy, “Tử Đạm, huynh nhìn cho rõ, A Vũ đã thay đổi, tất cả mọi người trong thiên hạ đều đã thay đổi, chỉ có một mình huynh không chịu thay đổi mà thôi!”. Rượu từ đuôi lông mày huynh ấy chảy xuống. Huynh ấy ngửa mặt lên, nhắm mắt mà cười, lệ lại trào ra từ khóe mắt.
Tôi đè nén nỗi đau trong lòng, cười nói: “Trước kia, là ai nói với muội, thứ đáng quý nhất trên thế gian là tính mạng? Miễn là còn sống, sẽ còn có hy vọng? Muội tốn nhiều tâm tư như vậy, chỉ mong huynh có thể sống tốt, nhưng huynh… huynh sao có thể tự thương tổn bản thân mình chứ?”. Tôi không nói được nữa, chán nản lui bước, chỉ cảm thấy nản lòng, “Nếu như huynh cho rằng, huynh thương tổn bản thân, muội sẽ hối hận, sẽ khổ sở, thì huynh lầm rồi!”.
Tôi kiên quyết xoay người, không muốn thấy bộ dạng vô dụng này của huynh ấy nữa, chỉ sợ càng nhìn càng thêm đau.
“A Vũ!”, sau lưng vang lên tiếng gọi của huynh ấy, buồn bã mà đau thương. Lòng tôi nghẹn lại, bước chân hơi ngừng, chợt bị huynh ấy ôm lấy từ phía sau. Đôi môi lạnh băng của huynh ấy rơi trên cổ tôi, nước mắt ấm nóng rơi trên tóc tôi, nóng bỏng mà tuyệt vọng… Cái ôm này quen thuộc như thế, quen thuộc đến mức khiến cho người ta quyến luyến, quyến luyến đến khổ đau.
“Đừng đi, đừng rời xa ta”, tay huynh ấy ôm chặt lấy tôi khiến tôi không nhúc nhích được. Dường như huynh ấy đang đuối nước, dùng hết sức để ôm lấy chiếc cọc gỗ.
“Mọi thứ đã thay đổi, chúng ta không quay trở về được nữa”, tôi nhắm mắt lại, lệ rơi đầy mặt, “Tử Đạm, cầu xin huynh hãy tỉnh táo lại, cầu xin huynh hãy sống cho tốt!”.
Thân thể huynh ấy run rẩy, vẫn ôm tôi không chịu buông tay. Tôi cũng không giãy giụa nữa, để mặc cho huynh ấy ôm như thế.
Một lúc lâu sau, tôi cắn răng tránh ra, kiên quyết rời khỏi tẩm điện, không quay đầu lại.
~~~~~~~
Không biết có phải do bản thân hiểu biết nông cạn hay không, nhưng đọc truyện đã gặp nhiều loại mùi hương: Long Diên hương, hương mai, hương mộc lan, hương bạc hà, hương hổ phách, vân vân mây mây, đây là lần đầu tiên thấy mùi… ừm, dâm bụt! Thực xin lỗi, dù hai anh chị đang diễn đoạn tình anh em thắm thiết, em vẫn không kìm được mà cười rách cả miệng ^^