Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 129: Chương 129: Bắt cóc




Hạ An liền không chịu được đưa tay đánh lên lưng anh, mà anh cũng không có bài xích ngược lại còn cười rất thích thú.

Áo Áo nhìn ba mẹ của mình sau đó lặng lẽ đi đến chỗ Nhạc Nhạc nắm tay Nhạc Nhạc tủi thân nói.

“Anh hai…papa chỉ thương mẹ a, không thương Áo Áo”

Nhạc Nhạc lại cười dịu dàng trấn an Áo Áo.

“Không có, papa vẫn là thương Áo Áo nhất, ba chỉ là cùng mẹ phát cơm chó thôi, chúng ta không muốn ăn cũng phải ăn”

Áo Áo lại chu môi hỏi lại Nhạc Nhạc.

“Phát cơm chó là sao ạ?”

Nhạc Nhạc nhướng chân mày hướng ba mẹ của mình.

“Đó chính là như vậy đó”

Áo Áo hình như cũng hiểu rồi sau đó cười tít mắt.

Chơi đến khi mệt nhoài cuối cùng cả bốn cũng buông bỏ không chơi nổi nữa, quá mệt rồi.

“Áo Áo, Nhạc Nhạc, đói chưa? Papa dẫn các con đi ăn”

Áo Áo cùng Nhạc Nhạc lập tức gật đầu.

“Đói rồi ạ!”

Cố Chi Quân liền xoa đầu hai tiểu bảo.

“Đi ăn thôi, An An cũng đi cùng anh chứ?”

Hạ An nhìn anh bất mãn sau cùng đành bất lực, cứ thích kêu cô là An An a.

Mà cô lại cảm thấy cái từ này từ miệng anh kêu ra có chút đáng yêu, thôi thì không trách nữa.

“Đi thôi”

Mỉm cười dịu dàng cô khẽ nói.

“Tuân lệnh”

Cố Chi Quân bé lên hai bé vui vẻ đi theo cô.

Gia đình bốn người ấm áp như vậy không biết từ lâu ở phía sau bọn họ vẫn có ánh mắt rét lạnh dõi theo.

Mạn Tuyết Linh nghiến răng ken két, cái tay nắm lấy vô lăng cũng nổi lên gân xanh.

“Hạnh phúc quá nhỉ? Haha xem kìa, hạnh phúc chưa kìa, để tôi xem xem Lưu Hạ An cô sẽ đắc ý được bao lâu! Hạnh phúc đó tôi không có được cô cũng đừng mơ tới”

Ngồi trong quán ăn Cố Chi Quân tận tình gọi món.

Quán ăn này là Áo Áo chọn, Áo Áo nói thích ăn gà rán của quán này nên cả nhà liền đi vào.

Cố Chi Quân cũng không phản đối gì cũng rất lâu rồi anh không đến mấy quán ăn giản dị như này.

Dựa theo sở thích của cô cùng hai bảo bảo đều mang ra rất nhiều món ngon.

Áo Áo nhìn thấy gà rán liền tròn xoe mắt kêu lên.

“Oaaa”

Hạ An nhìn con bằng ánh mắt cưng chiều sau đó véo mũi bé khẽ dặn dò.

“Áo Áo nên ăn ít cái này thôi, bụng Áo Áo không tốt”

Áo Áo lập tức gật đầu.

“Vâng ạ”

Mấy món khác được mang ra, Cố Chi Quân tận lực lột tôm, rút xương gà cho ba mẹ con, cảm giác được chăm sóc gia đình mình anh quả thật rất thích.

Tưởng tượng đến cuộc sống sau này đều bình yên như vậy anh lại vui đến cười không ngớt.

Chẳng qua anh không biết được, vẫn còn có một con sóng dữ đợi anh.

Buổi ăn kết thúc, cũng đến lúc tính tiền.

Cố Chi Quân đi đến quầy tính tiền lúc này điện thoại Hạ An vừa vặn reo lên. Là trụ sở chính bên kia gọi cô, gọi giờ này khả năng là có chuyện quan trọng.

Nhưng ở đây ồn quá, cô phải đi đến nơi yên tĩnh hơn.

“Chi Quân xem Áo Áo cùng Nhạc Nhạc giúp em, em đi nghe điện thoại”

Cố Chi Quân lập tức gật đầu.

“Cố tiên sinh, thẻ của ngài hình như có vấn đề máy của tôi không nhận diện được”

Tiếng kêu của nhân viên vang lên lập tức thu hút sự chú ý của anh, anh liền ngước mặt lên nhìn.

Trong lúc lơ đãng, Áo Áo cùng Nhạc Nhạc anh không có ai coi tới.

Áo Áo phóng tầm nhìn ra khách nơi cuối cùng dừng bên đường, oaaa chú gấu đáng yêu đang vẫy tay chào bé còn cầm bong bóng ngoắc ngoắc bé kìa, bé nhìn Cố Chi Quân rồi lại tìm kiếm Hạ An.

Mẹ nói rồi không được đi theo người lạ. Nhưng mà chú gấu đáng yêu quá, đi xem một tí chắc hông sao đâu.

Bé buông vạt áo của Cố Chi Quân ra đôi chân nhỏ bé nhanh nhảu chạy ra bên ngoài.

Gấu nhỏ, Áo Áo đến đây.

Mà Áo Áo không biết dưới lớp mặt nạ của gấu nhỏ kia, có một người rất nham hiểm vẫn đang cười.

Nhạc Nhạc nhìn thấy Áo Áo chạy đi như vậy trong lòng lập tức cuống lên lo lắng cho em trai, liền chạy theo muốn níu em lại, mà Áo Áo chạy rất nhanh đã đến được chỗ gấu nhỏ.

“Áo Áo”

Nhạc Nhạc kêu lên, Áo Áo liền quay đầu lại nhìn Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay.

“Áo Áo ở….ưm..ưm”

Áo Áo còn chưa nói hết câu, đã có chiếc khăn mang ra bịt mỗi Áo Áo.

Nhạc Nhạc mở lớn hai mắt muốn hét lên gọi Cố Chi Quân chẳng qua…

“Ưm…ưm..”

Phía sau lưng Nhạc Nhạc lại xuất hiện một tên áo đen bịt kín miệng bé, chưa đầy một phút Nhạc Nhạc cùng Áo Áo đã ngất lịm đi rồi bị người ta chầm chậm mang lên xe.

Cố Chi Quân thanh toán xong tiền quay lại đã không thấy Áo Áo cùng Nhạc Nhạc đâu, anh có chút lo lắng nhưng vẫn nghĩ là hai bé đi tìm Hạ An.

Hạ An lúc này cũng vừa vặn từ trong một góc bước ra.

Nhìn thấy cô anh lại cười, nhưng rồi rất nhanh anh lại nhíu mày.

“Hạ An, Áo Áo cùng Nhạc Nhạc đâu?”

Hạ An nghe anh hỏi tới mặt cũng hiện lên ngơ ngác.

“Không phải ở chỗ anh sao?”

Cố Chi Quân đột ngột cảm thấy lạnh lẽo buốt giá cả sống lưng, âm thanh cũng run run.

“Áo Áo cùng Nhạc Nhạc không có ở chỗ anh”

Hạ An có loại cảm giác cực kỳ không lành, lúc nãy cô đi nói chuyện với trụ sở chính bên kia chỉ nghe được vài câu ậm ờ, không có bất cứ thông tin gì, đây khả năng chính là dụ cô đi.

Càng nghĩ cô càng sợ hãi, chân tay đều lạnh ngắt.

“Mau tìm, chúng ta mau tìm”

Cố Chi Quân lúc này cũng nhận ra sự quan trọng của vấn đề.

Anh lập tức cùng cô chạy đi tìm Áo Áo cùng Nhạc Nhạc, tìm trong quán ăn không có anh cùng cô chạy ra ngoài tìm.

Gặp được ai cũng hỏi, còn miêu tả hình dáng của hai bé nhưng cuối cùng cái họ nhận được chỉ là cái lắc đầu.

Tìm từ lúc phố còn đông người đến khi mọi người đều về nhà tắt đèn đi ngủ vẫn không tìm được hai bảo bảo.

Hạ An như sụp đổ rồi, tay chân cô run lên từng hồi sợ hãi, nước mắt cũng không kiềm được mà rơi ra.

“Áo Áo, Nhạc Nhạc mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.