Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 120: Chương 120: Đấu giá




Chúc cô một câu anh cũng chầm chậm nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng Hạ An tỉnh dậy từ rất sớm, cô phải đến công ty còn rất nhiều việc cần làm.

Mà Cố Chi Quân cũng biết điều này anh dậy còn sớm hơn cả cô lúc cô thay đồ xong anh cũng chuẩn bị xong buổi sáng.

Trước giờ anh không có biết nấu ăn nhưng từ khi cô đi rồi anh liền tự tập nấu, anh cũng nhận ra hoá ra nấu ăn lại khó như vậy, lần đầu vào bếp anh đã làm hư hết mấy cái chảo, tay cũng bị cắt cho thương tích chần chịt.

Mà công sức anh bỏ ra không phí hôm nay đã có thể chăm sóc người mà anh yêu thương rồi.

Hạ An thấy bữa sáng cũng không nói gì lặng lẽ dùng bữa, cô thật sự rất bận tranh thủ được lúc nào thì hay lúc ấy.

Sau khi ăn sáng xong Cố Chi Quân theo thường lệ vẫn đưa cô đi làm sau đó lại quay về nhà mang hai bảo bảo cho Minh Nguyệt trông giúp, hôm nay anh cũng bận.

Buổi đấu giá tối nay rất quan trọng với anh, tuy anh không muốn thắng nhưng cũng không được thua quá thảm hại.

Một ngày bận rộn qua đi rất nhanh trời đã sập tối, buổi đấu giá cũng đến.

Trên tầng cao nhất của toà nhà đồ sộ ở WillWon người người mang theo váy áo sang trọng lần lượt tiến vào, không khí bên trong chỉ quá chốc lát đã náo nhiệt vô cùng.

Hạ An đã có mặt ở đây từ sớm vẫn đang ngồi trên hàng ghế “chủ nhà” xem tài liệu, trên người bộ váy trắng tinh khiết dài qua gối, phía trên cắt xẻ tinh tế phô trọn đôi vai thanh mãnh xương quai xanh quyến rũ còn có khe ngực như ẩn như hiện làm lòng người xốn xang, trang sức cũng không quá phô trương chỉ có sợi dây chuyền bạc cùng đôi hoa tai lưu ly cô tự thiết kế, mái tóc dài được cô búi cao gọn gàng, khuôn mặt thanh tú lại trang điểm nhẹ nhàng tinh tế.

Như cô nói, cô đến đây là thân phận nhà thiết kế không phải là khách đến tham dự, không cần quá lộng lẫy.

Tuy rằng rất giản đơn nhưng người ngoài nhìn vào Hạ An đều không khỏi lưu lại ánh mắt, ngũ quan này khí chất này dù cho cô mặc đại bộ đồ giảm giá trên mạng cũng vẫn đẹp.

Cố Chi Quân đến trễ hơn cô một tí, anh từ ngoài bước vào vẫn là bộ dạng âm trầm đó, ánh mắt sắc lạnh tựa hồ như thú săn, mấy cô gái ở đó muốn nhìn nhưng lại không dám. Họ không có quên anh là đã có vợ cùng hai bảo bảo rồi.

Mà hướng đi của anh rất lạ, rõ ràng phải đến hàng ghế của Cố thị lại chạy đến chen chỗ với người ta để ngồi cạnh Hạ An bên hàng ghế của Tôn thị.

Hạ An thấy được bóng dáng quen thuộc ấy liền nhíu mày gằn giọng cố gắng nói nhỏ với anh.

“Dãy ghế của Cố thị bên kia, anh qua đây làm gì?”

“Cũng chưa có bắt đầu mà, anh muốn được ngồi cùng em”

“Còn 3 phút nữa”

Cố Chi Quân vẫn cố chấp.

“3 phút cũng là thời gian”

Anh ngồi xuống cùng cô cũng không nói gì, anh không biết nói cái gì nhưng mà được ngồi cạnh cô như này là anh vui rồi.

Đợi đến khi MC bước ra anh mới lưu luyến đứng lên khỏi hàng ghế, trước lúc đi còn không quên nhét vào tay cô mấy viên sô cô la sau đó dặn dò.

“Sức khoẻ em không tốt, giữ bên mình khi mệt mỏi thì ăn vào”

Nói rồi anh mới bước về chỗ mình nên ngồi, bộ dạng cún con nịnh vợ kia cũng biết mất hoàn toàn trở về dáng vẻ lạnh lùng của một Cố tổng cao cao tại thượng.

Hạ An nhìn mấy viên sô cô la của anh trong lòng không hiểu sao lại sinh ra ấm áp, đúng là cô đang có chút mệt, mấy đêm tăng ca khiến sức khoẻ cô càng kém bất cứ lúc nào cũng có thể tuột đường mà ngất đi.

Mà cô và anh hoà thuận như vậy lại không để ý vẫn luôn có ánh mắt nồng đậm sát khi nhin qua họ.

Buổi đấu giá cuối cùng cũng diễn ra rồi, MC đứng lên giới thiệu về buổi đấu giá lần này.

Buổi đấu giá quan trọng được Cố thị và Tôn thị cùng tổ chức, số tiền đấu giá được đều mang đi từ thiện, mà ở một mặt khác người ta cũng biết rõ rằng đây là hai bên âm thầm phô trương thân thế.

Cố thị và Tôn thị mấy năm nay như nước với lửa vẫn không phân định được thắng thua, buổi đấu giá lần này mời rất nhiều người có tiếng trong giới trang sức đến, xét xem giá trị của từng món đồ hai bên sau cùng sẽ cho ta biết trên “khu rừng” này ai mới là “con hổ” duy nhất.

Món đầu tiên được mang ra là chiếc vòng tay vàng đính pha lên của Tôn thị.

Chiếc vòng được làm từ vàng nguyên chất, liên kết với nhau bằng những mắc xích nhỏ kỳ công, pha lê xanh lại được tĩ mĩ gắn lên mỗi mắc xích ấy, ánh sáng chiếu vào chiếc vòng liền phản quan càng khiến nó trở nên lộng lẫy.

Giá khởi điểm lên đến 50 triệu, mà bên dưới rất nhanh đã có giá 100 triệu sau đó dừng lại ở 350 triệu.

Tiếp đến là một chiếc vòng của Cố thị. Khối bạc kim tĩ mĩ uốn thành hình một con rắn táo bạo với cặp mắt là hai viên kim cương trắng cỡ nhỏ toàn thân cũng được phủ lên pha lê trắng, giữa trán là một hạt pha lê đỏ.

Mọi người ở dưới đều bị thu hút, giá khởi điểm là 50 triệu nhưng rất nhanh đã được đẩy đến 400 triệu.

Tiếp đến trên sân khấu lại được mang lên bộ lắc, sau đó đến nhẫn, hoa tai, mỗi món mỗi món đều nghe ra được những cái giá trên trời, nhân viên ở đây có người con trêu rằng, đi ra ngoài đeo cả “một cái nhà” ra đường như vậy không thấy nặng sao?

Thẳng đến khi đến món cuối cùng, số tiền đã được đẩy lên đến con số hàng chục tỷ, giá của Cố thị cùng Tôn thị cũng chỉ trên nhau vài con số.

Tất cả đều được quyết định bởi sợi dây chuyền của Tôn thị.

MC đứng trên khán đài không ngừng giới thiệu về nó.

“Thứ chúng ta đang được thấy có tên là Vĩnh Cửu của nhà thiết kế Rose, được phối từ chín mươi chín viên trân châu Akoya và vàng rồng chất lượng cao, cấu tạo từ một sợi dây trân châu và hai sợi dây vàng kiểu mắc xích, trân châu Akoya không có bất kỳ tì vết gì, đồng thời xinh đẹp lộng lẫy “ châu tròn ngọc sáng”, trân châu vừa tròn vừa sáng tựa như ánh trăng, chín chín viên đại diệm cho sự hạnh phúc vĩnh cửu, khi có được sợi dây chuyền này tôi tin rằng hạnh phúc của bạn cũng với người mình yêu cũng sẽ như nó, vĩnh cửu, mãi mãi không chia lìa, giá khởi điểm là 100 triệu”

Phía dưới nghe một màng giới thiếu mà còn là do Rose thiết kế liền có động tĩnh.

“200 triệu”

“300 triệu”

Cố Chi Quân vẫn nhìn chăm chăm sợi dây chuyền của cô, quả thật rất đẹp. Hạnh phúc vĩnh cữu sao? Anh cũng muốn có.

Nâng lên điện thoại anh gọi đi một cuộc.

Không lâu sau phía dưới đã có âm thanh quả quyết vang lên.

“1 tỷ”

Mọi người đều nhìn về phía đó chỉ thấy một người đàn ông đeo mặt nạ ra giá.

Đây là dùng búa lớn gõ lên đầu bọn họ đây mà, cao như vậy muốn độc chiếm sao? Xem ai sợ ai.

Im lặng một lúc lại có người ra giá.

“1tỷ 1”

Người đàn ông lại lớn tiếng.

“2 tỷ”

Dù gì cũng không phải tiền của anh tiếc làm gì.

“2 tỷ 1”

Đây là xem ai cứng đúng không?

“4 tỷ”

Sau một tiếng hô cuối cùng khán đài cũng im lặng, gặp phải tên cuồng Rose rồi.

“4 tỷ lần 1, 4 tỷ lần hai, 4 tỷ lần 3”

“Cạch” chiếc búa được MC gõ xuống.

“Chúc mừng Vĩnh Cửu đã thuộc về quý ngài đây”

Sợi dây chuyền được bán ra buổi đấu giá cũng kết thúc.

Kết quả giữa Cố thị cùng Tôn thị cũng có, Tôn Thị cuối cùng cũng thắng chỉ hơn bên Cố thị 1 tỷ, nếu không nhờ cái người giấu mặt kia chịu chi thì bên Tôn thị khả năng sẽ thua rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.