Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 97: Chương 97: Papa của Áo Áo




Làm việc cả một ngày mệt mỏi cuối cùng Hạ An cũng tan làm.

Nhìn lên cái đồng hồ trên tay cô có chút lo lắng.

Vừa vào công ty công việc quá nhiều làm cô xử lý mãi không hết, quay đi quay lại đã trễ như vậy rồi.

Hai tiểu bảo bối không có cô ở cạnh không biết có tốt không đây.

Nghĩ đến đây cô liền khẩn trưởng lái xe trở về nhà Minh Nguyệt rước hai bảo bối về.

Mà cô lại không biết phía sau cô vẫn luôn có chiếc xe khác đi theo ghi lại địa chỉ nhà của cô.

Hạ An cùng hai nhóc con vào nhà, chân của Áo Áo vừa đụng đất bé đã chạy đến ôm chân Hạ An.

“Mẹ ơi, Áo Áo muốn đi tắm”

Hạ An liền cười rồi dịu dàng xoa đầu bé.

“Được, mẹ mang Áo Áo đi tắm”

Cô lại nhìn sang Nhạc Nhạc khẽ hỏi.

“Nhạc Nhạc có muốn tắm cùng Áo Áo không?”

Nhạc Nhạc liền lắc cái đầu nhỏ.

“Con cũng không còn là con nít ba tuổi nữa, mấy cái việc này con muốn tự mình làm”

Hạ An thấy bộ dáng ông cụ non của bé liền phì cười.

Nhéo nhẹ má của Nhạc Nhạc cô cưng chiều nói.

“Thằng nhóc thối, con cũng chỉ mới hơn đứa con nít ba tuổi kia một tuổi thôi đấy”

Nói rồi Hạ An một tay bế Nhạc Nhạc lên cùng Áo Áo lên đi vào phòng tắm.

“Một mình con tắm không sạch, nếu mà không sạch sẽ thì phù thủy sẽ đến bắt con đi đấy”

Áo Áo một bên nhìn mẹ rùn mình ôm lấy mẹ, bé rất sợ phù thủy a.

Còn Nhạc Nhạc lại có loại bất lực, mẹ thật sự nghĩ bé còn tin vào cái câu chuyện phù thủy mà mẹ hay doạ lúc nhỏ sao.

Nhưng mà nếu mẹ thích tắm cho bé, bé cũng không phản đối, chỉ cần mẹ thích bé cũng thích.

Tắm cho Áo Áo cùng Nhạc Nhạc xong, để hai bé ngoài phòng khách.

Cô cũng tắm qua sau đó lại làm buổi tối.

Xong xuôi tất cả ba mẹ con cùng nhau đi ngủ.

Nhạc Nhạc nằm riêng một giường đã có thể tự ngủ từ lâu, chỉ là Áo Áo vẫn phải có mẹ kể chuyện ru ngủ mới chịu ngủ.

Áo Áo trong lòng cô không ngừng ngọ ngậy của mũi nhỏ cứ nhụi vào ngực cô, chóc chóc lại nhìn cô như muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

Hạ An cũng nhìn ra điểm này liền mĩm cười dịu dàng hỏi.

“Áo Áo có gì muốn nói với mẹ sao?”

Áo Áo nhìn mẹ rồi lại quay sang nhìn Nhạc Nhạc thấy Nhạc Nhạc ngủ rồi mới lí nhí nói với mẹ.

“Mẹ ơi, papa khi nào mới trở về vậy mẹ?”

Áo Áo nhớ mẹ có nói với Áo Áo rằng papa đi xa rồi, rất lâu nữa mới về, bé đợi cũng rất rất lâu rồi không thấy papa đâu.

Lúc sáng hỏi Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc nói là chúng ta có mẹ là đủ rồi không cần papa, Nhạc Nhạc cũng không cho Áo Áo hỏi mẹ, Nhạc Nhạc nói nhắc đến papa mẹ sẽ buồn đó.

Nhưng mà Áo Áo thật sự cũng muốn có ba, bạn nhỏ nào cũng có ba mà, sao Áo Áo cùng Nhạc Nhạc lại không có.

Nụ cười của Hạ An lúc này hơi cứng đờ sau đó dần hạ xuống, rất nhanh ánh mắt đã hiện nên ưu sầu.

Nhắc đến papa của Áo Áo cô lại nhớ đến Cố Chi Quân, mà cô lại không biết phải trả lời cho bé ra sao. Nói là papa của bé không cần bé nữa sao? Hay nói là chính người papa đã đó có ý định muốn bóp chết bé trước mặt mẹ bé?

Thế rồi cô im lặng hồi lâu chỉ nhìn chăm chăm bé.

Áo Áo lại hoảng hốt nghĩ ra một cái kết quả.

“Mẹ ơi, hay là papa không thương Áo Áo nữa là tại papa không thích Áo Áo mới không về hả mẹ”

Nói đến đây đôi mắt to tròn Áo Áo lại ẩm ướt, papa lâu về như vậy chắc chắn là do Áo Áo không ngoan nên papa ghét bỏ Áo Áo rồi.

Càng nghĩ Áo Áo càng tủi thân, khuôn mặt ngây theo dần mếu máo cuối cùng nước mắt chịu không được mà lặng lẽ rơi.

Hạ An thấy cô khóc liền hoảng loạn, cô vội lắc đầu, ôm bé vào lòng vuốt lưng trấn an.

“Không phải đâu, papa rất thích Áo Áo mà, Áo Áo đừng khóc”

Áo Áo lại hít cái mũi nhỏ nghẹn ngào nói.

“Vậy tại sao papa không về với Áo Áo vậy mẹ, sao papa lại đi lâu như thế”

Càng nói bé càng ủy khuất mà khóc nhiều hơn, khuôn mặt bé nhỏ không ngừng nhụi vào ngực Hạ An.

Nước mắt của con làm người mẹ như Hạ An đau lòng không thôi.

Cô không muốn nhìn thấy bé khóc chỉ có thể đưa ra cho bé một lý do.

“Áo Áo đừng khóc ha, papa sẽ sớm về thôi, ngoan ngoan đừng khóc”

Áo Áo nghe tới papa sắp về liền có hi vọng, hai mắt bé liền phát sáng nhìn mẹ của mình.

“Thật ạ?”

Hạ An liền mĩm cười dịu dàng.

“Ừm, papa của Áo Áo sắp về rồi”

Áo Áo nghe tới cũng dần nín khóc, trên môi rất nhanh đã treo lên nụ cười.

“Vậy là ngày mai Áo Áo gặp được papa ạ?”

Hạ An biết rằng đều bé nói là không thể nhưng rồi cô vẫn cứ sợ bé khóc chỉ đành ừm một tiếng.

Mà Áo Áo nghe được lại cười tít cả mắt. Trong đầu không ngừng tưởng tượng về papa, papa của Áo Áo nhất định sẽ rất đẹp trai ít nhất phải được như chú hôm trước bé gặp ở sân bay.

Hạ An thấy bé dứt khóc cũng an lòng khẽ vuốt lưng bé.

“Áo Áo ngủ đi, nếu không phù thủy sẽ đến bắt đứa bé không ngủ ngoan đấy”

Nghe đến phù thủy Áo Áo liền co rúm lại rồi lí nhí.

“Dạ”

Sau đó bé thật sự ngủ đi, mà Hạ An lại không tài nào nhắm được mắt vẫn cứ mãi suy nghĩ.

Tìm ở đâu ra papa cho Áo Áo bây giờ cái tên kia cũng được tính là papa sao? Cô không sợ gắp anh nhưng suy cho cùng vẫn là không muốn gặp, cả đời này đừng gặp nhau nữa vẫn được.

Nhưng cô lại không biết ước muốn này của cô chỉ qua ngày mai thôi sẽ hoàn toàn bị đổ vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.